[Nam Thần]_Chương 730

Editor: Mạc Vô Nhan "Em tui, em tui nha mọi người."

Thiếu chủ giới Hacker!

“Đợi một chút.” Hắn phát hiện có tiếng động cách đó không xa, người nọ hơi nghiêng người, giấu mình ở góc hành lang, hắn tựa lưng vào vách tường phía sau, ánh mắt đen kịt nhìn hai người đi tới.

“Xem ra chỗ cậu không tiện để nói chuyện.”,

"Đúng là hơi bất tiện, chương trình này đâu đâu cũng gắn camera.” Người nọ cười nhẹ một tiếng, định muốn nói thêm gì đó.

Lại thấy, thiếu niên đáng nhẽ đã đi xa, không biết vì sao đột nhiên ngừng lại, liếc mắt nhìn thoáng qua về chỗ hắn đứng.

“Sao vậy?” Lâm Trầm Đào nhướng mày nhìn Bạc Cửu.

Bạc Cửu lùi lại một bước.

“Này, Spades, hỏi cậu đó, sao vậy?” Lâm Trầm Đào hỏi lại.

Bạc Cửu con ngươi sâu thẳm, cong khóe môi lên: “Không có gì, hình như vừa nảy có người đứng đó.”

“Cậu nói xem, có phải cậu chơi game đến bị cận thị rồi không, ngay cả người bình thường cũng nghi thần nghi quỷ.” Giọng Lâm Trầm Đào vẫn chưa có dấu hiệu nhỏ đi. 

Bạc Cửu một tay đút vào túi quần, cười khẽ: “Coi như tôi nghi thần nghi quỷ đi, vừa nảy thật sự có người.”

Cô không hề nhìn nhầm, mới vừa nãy có một bóng người lóe lên.

Chỉ là rất kỳ quái.

Tại sao lại muốn né tránh bọn họ?

Cô bước về phía đó lần nữa.

Không có ai.

Lâm Chấn Đào vỗ một cái lên vai cậu thiếu niên: “Làm gì có người nào, cậu nhất định đã nhìn lầm rồi.”

“Ừ”

Ngón tay Bạc Cửu men theo bức tường, chân tường có một lớp cát mỏng, đôi mắt cô tối lại, dấu giày vẫn còn in trên sàn nhà.

Mặc dù rất mờ, thế nhưng không thể không có người được.

Cô cũng không tin tưởng.

Hơn nữa người nọ còn mặc đồng phục game thủ.

Rất rõ một điều là…..Ở đây, đồng phục của mỗi đội đều không giống nhau.

Ví dụ như cô và đại thần đều là người của Đế Minh.

Hai người còn lại cũng giống vậy.

Rốt cuộc là có bí mật gì, mà phải tránh bọn họ?

Bạc Cửu ngước mắt nhìn tấm chiếu mới Lâm Trầm Đào nói: “Đi thôi, đi đến tiệm thuốc Vân Nam.”

“Đi đi đi, xem cái phản ứng này của cậu, tôi còn tưởng rằng cậu bị làm sao. Tôi nói cho cậu biết, mới vừa nãy chúng ta chơi thoát khỏi mật thất, để bảo vệ cậu, tôi đã phải chịu đựng nhìn mấy thứ khủng bố đó, bây giờ tinh thần của tôi trở nên đặc biệt mẫn cảm. Cậu thật sự không nên kích thích tôi nữa, coi chừng tôi đây té xỉu cho cậu xem.”  Xưa giờ Lâm Trầm Đào không biết mất mặt là gì. 

Bạc Cửu nhướng mày: “Vậy tôi phải cảm ơn anh vì đã giúp tôi rồi.”

“Không dám không dám.”

Giọng nói ồn ào theo bước chân của hai người, càng ngày càng nhỏ lại.

“Sao thế?” Giọng nói trong điện thoại thu hút sự chú ý của người đàn ông.

Chờ sau khi thiếu niên đã đi xa, người nọ mới cầm điện thoại, từ chỗ tối đen bước ra ngoài, đôi mắt sáng ngời: “Không có gì, xem chút bị người khác phát hiện.”

“Bị phát hiện sao?” Người ở đầu dây bên kia ngừng động tác gõ phím.

“Chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Khi người đàn ông ngước mắt lên, tất cả ánh sáng chiếu vào mặt hắn. 

Vẻ bề ngoài dịu dàng làm nổi bật lên diện mạo anh tuấn, mỗi một nụ cười, đều mang hương vị nhàn rỗi, anh mặt đồng phục có ký hiệu đặc biệt, không phải Nhiêu Dung vừa mới trở lại thì là ai?

“Tự cậu chú ý một chút, nhất là khi đối mặt với Tần Mạc, đừng quá chủ quan.”

Nhiêu Dung nghe xong lời dặn dò ở đầu dây bên kia, khóe miệng khẽ giương lên: “Tôi cũng không phải tôi của trước kia, đương nhiên biết ứng phó ra sao.”

“Vậy thì tốt, cậu đi đi, cũng tới thời điểm chúng ta trở lại rồi.”

Phím cách bị đè xuống.

Một chữ Z mờ nhạt xuất hiện trên đôi mắt người đó.

Nhiêu Dung rũ mắt nhìn xuống: “Xem ra ông đã nghĩ xong biện pháp đối phó Tần Mạc, nhưng mà lần trước ai đã phá hỏng kế hoạch của chúng ta trong lễ tế đó vậy. Đối với việc ông ám chỉ tâm lý mọi người và kích động mạng internet, thế mà cô ta vẫn không ra tay.”

“Tôi vẫn đang điều tra việc này.” Ngón tay vừa dừng lại tiếp tục gõ.

Nhiêu Dung nhướng mi: “Thành thật mà nói, ngay từ đầu tôi còn tưởng ông là người đã phát sóng trực tiếp, để cho mọi người hiểu rõ cái thế giới này cần phải hủy diệt biết bao nhiêu, thật không ngờ vậy mà lại không phải là ông.”

“Bất kể là ai, đã dám phá hủy tế điện của chúng ta, đều không thể trốn thoát, cậu nghĩ bằng vào năng lực của tôi, chẳng lẽ lại không tra ra người này?”

Nhiêu Dung cười khẽ: “Tôi cũng không có ý đó, tôi rất tin vào kỹ thuật hacker của ông, được rồi, bữa tiệc cũng sắp bắt đầu, những người luôn đứng trên cao cũng nên nếm trải tư vị bị người giẫm nát dưới chân. Hơn nữa, chúng ta cũng có thể dùng người kia để đối phó Tần Mạc.”

“Ai?”

Nhiêu Dung dựa lưng vào vào vách tường phía sau, môi mỏng cong thành hình cung, nhìn từ xa đẹp trai vô hại: “Tuyển thủ MVP mới được thăng chức đội phó của Đế Minh, Tần Mạc rất quan tâm đến cậu ta.”

Đầu dây bên kia, một bên nghe tin tức, một bên lục tìm tư liệu của thiếu niên, ông ta cười một tiếng: “Bạc Cửu, một đứa con trai trưởng bị đuổi khỏi nhà, ngoại trừ chơi game còn lại đều là phế vật, người như vậy, cậu nghĩ xem Tần Mạc sao lại quan tâm đến cậu ta?” 

“Điều này thì phải hỏi Tần Mạc.” Đôi mắt Nhiêu Dung tối đen như mực: “Tôi chỉ muốn báo cho ông biết người này rất đặc biệt đối với Tần Mạc, có lẽ cũng bởi vì cậu ta biết chơi game.”

Thanh âm ở đầu dây bên kia lạnh nhạt: “Nếu là như vậy, xem ra phải gặp mặt một lần, nhìn xem người này có điểm nào đáng giá có thể khiến cho Tần Mạc phải hao tổn tâm tứ đến như vậy.”

“Phía trước có camera, cúp đây.” Nhiêu Dung nhìn những người đang chạy về phía mình, bình tĩnh thu lại điện thoại, cất vào trong túi quần.

Sau khi đạo diễn quay phim nhìn thấy hắn, bước chân rốt cuộc chạy chậm lại, thở dài một hơi: “Nhiêu thần, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, tôi còn tưởng cậu muốn bỏ rơi tôi chứ, cậu đã đi đâu vậy? Tôi đã tìm hết nguyên tầng trên lẫn tầng dưới.”

“Tôi đói quá nên ra ngoài kiếm gì đó để ăn, không ngờ khách sạn lớn quá, anh nên biết tôi là người mù đường.” Nhiêu Dung khẽ cười hỏi ngược lại: “Tên Lâm Trầm Đào kia đâu, không phải nói muốn tổ chức trò chơi chơi sao?”

Đạo diễn vừa nghe được lời của hắn, lập tức bị dời đi lực chú ý: “Ủa? Đúng rồi, Lâm thần đâu? Cậu ta lại chạy đi đâu rồi…”

Nhiêu Dung không nói cho cô ta biết phương hướng mà hai người đó biến mất.

Trên thực tế có lúc, hắn cũng chẳng hề muốn đối mặt với tên nhóc kia.

Đặc biệt là sau khi đã trở về.

Khách sạn không cung cấp thuốc.

Nhưng người hâm mộ thì cứ đứng ở bên ngoài.

Cần có ai đó dời đi sự chú ý của những người này.

“Lâm thần, anh có muốn chứng minh mình đẹp trai như thế nào không?” Bạc Cửu nhìn cảnh tượng bên ngoài, cười hỏi người bên cạnh.

Lâm Trầm Đào thông minh đột xuất: “ Tôi nói này, cậu đừng hòng đẩy tôi ra ngoài đó, tôi sợ người hâm mộ nhìn thấy tôi sẽ vui đến ngất xỉu mất.”

“Không cần đi ra ngoài, anh có thấy cái cửa sổ sát bên kia không, ngồi ở đó chơi game đi, tôi ở bên cạnh giúp anh đếm xem có bao nhiêu người chụp hình anh rồi lập kỷ lục, thấy sao?” Lúc Bạc Cửu muốn thuyết phục người khác, nhất định sẽ làm những gì họ thấy thích.

Lâm Trầm Đào có chút dao động.

Bạc Cửu tiếp tục nói: “Chủ yếu là để nói cho vị Béo thần kia biết, anh ta thực sự không phải là người có thể làm gương mặt đại diện của giới thể thao điện tử được, anh mới thật sự là người xứng đáng.”

“Cậu thật sự cảm thấy như vậy sao!?” Lâm Trầm Đào vẻ mặt sáng bừng lên: “Nói như vậy, tôi thật sự đẹp trai hơn Tần Mạc rồi.”

Bạc Cửu cười yếu ớt: “Đương nhiên.”  Đương nhiên anh và đại thần không cách nào so sánh được.

“Spades, cậu thật tinh mắt, không uổng công tôi coi cậu như anh em!” Lâm Trầm Đào bước đến bên cửa sổ, nói: “Tôi nên ngồi như thế nào, phải để cho bọn họ chụp được nửa mặt của tôi, góc nghiêng của tôi vừa đẹp trai vừa cuốn hút, đây chẳng phải là cách mà những tên sát thủ lạnh lùng thích dùng để xuất hiện hay sao.”

Bạc Cửu không thèm đếm xỉa tới anh, cô quan sát bốn phía đáp lời: “Chính là chỗ đó, di chuyển sang bên trái một chút, không sai, ngồi xuống đi, trong một phút đồng hồ đừng cử động, bọn họ cầm điện thoại lên chuẩn bị chụp hình anh rồi, chú ý chỉnh lại biểu cảm khuôn mặt.”

Lâm Trầm Đào lúc này quả thực đặt biệt cuốn hút, làn da trắng nõn, mắt một mí, sống mũi cao, nghiêng người ở chỗ đó.

Những người bên ngoài khách sạn, sau khi nhìn thấy anh ta, tất cả đều lập tức chạy tới vây quanh.

Thiếu niên lợi dụng cơ hội này lùi về phía sau, thuận tiện cầm lấy cái mũ của lễ tân đội lên đầu mình.

Bạc Cửu làm những chuyện này, động tác cực kỳ nhanh.

Không chỉ nhanh, mà còn chuẩn xác bắt đúng thời điểm người khác đang không chú ý đến mình nhất.

Động tác lão luyện, đẹp trai mười phần.

Đợi đến lúc ra khỏi khách sạn, cô như biến thành một người khác.

Giống như một nhà ảo thuật gia, chầm chậm đi về phía đông.

Lâm Trầm Đào vẫn còn đang lảm nhảm: “Spades, cậu xem tư thế của tôi trông có ổn không? Có phải quay đầu ra phía ngoài một chút sẽ đẹp trai hơn hay là…..mẹ nó, người đâu rồi!”

Lâm Trầm Đào nhìn trái ngó phải cũng không thấy bóng dáng thiếu niên đâu !

Trên thực tế, Bạc Cửu cũng không đi đâu xa, cô chỉ bắt taxi đến hiệu thuốc mua thuốc rồi vội vã trở về.

Không để lỡ một giây dư thừa.

Nhưng mà Lâm Trầm Đào như bị dẫm vào đuôi, cả người đều xù lông.

Cả đi cả về còn chưa đến mười phút.

Lâm Trầm Đào, cha nội này đã giúp cô dời đi nhiều lực chú ý.

Khi Bạc Cửu trở lại cũng không cần tốn nhiều sức lực để đi vào.

Cô đội chiếc mũ của lễ tân, bước qua từ cánh cổng, thuận tiện giúp một người dừng lại một chiếc xe.

Không có một ai trong số người hâm mộ nhận ra rằng người trước mặt họ là Spades Z.

Sau khi vào đại sảnh khách sạn.

Bạc Cửu trở tay đem mũ trả lại cho cái người tiếp tân đang cúi đầu đẩy cửa kia, rồi đi gặp Lâm Trầm Đào.

Người kia vẫn còn đang gửi tin nhắn trong nhóm.

Lâm Trầm Đào: “Các cậu đoán thử xem cái tên Spades kia đã làm gì?”

“Cậu ta đánh cậu hả? Đánh hay lắm!” Đây là câu trả lời của Thiên hạ đệ nhất béo soái.

Lâm Trầm Đào: “Cậu câm miệng, cậu ta bỏ lại tôi lại, để tôi một mình đối mặt với cả đám người hâm mộ, tôi sợ những người đó sẽ xông vào khách sạn để đè bẹp tôi quá.”

“Nếu ở thấy ở đây nguy hiểm quá, thì cậu có thể đi.”

Lâm Trầm Đào: “Không được, tôi muốn tận hưởng cái cảm giác được vạn người chú ý như thế này cơ.”

Thiên hạ đệ nhất béo soái: “Mặt dày thiệt đó, có bản lĩnh cậu nói cho ông đây biết tọa độ, ông đây sẽ cùng cậu cảm nhận !”

“Ở dưới lầu, mau xuống đây.” Lâm Trầm Đào nói xong những lời này, ngẩng đầu lập tức nhìn thấy thiếu niên đang mỉm cười với anh ta.

Những người hâm mộ bên ngoài, thấy Bạc Cửu xuất hiện, tiếng gào thét càng thêm chói tai.

Ngay khi Lâm Trầm Đào định văng tục thì phát hiện trên tay thiếu niên có cầm một chai thuốc xịt Vân Nam: “Thứ này, ở đâu ra thế ?”

“Đương nhiên là mua rồi.” Để tránh cho đại thần phát hiện mình đi ra ngoài, nên sau khi lên lầu, Bạc Cửu chỉnh lại quần áo của mình.

Lâm Trầm Đào chỉ vào nhóm người hâm mộ bên ngoài, rồi lại chỉ vào khuôn mặt thiếu niên, cứng họng: “Như thế này mà cậu cũng ra ngoài được hả?”

“Kỹ năng của học bá đó, chắc anh không hiểu đâu.” Sau khi Bạc Cửu thấy bộ dáng của mình đã ổn, thì nhướng mày với anh: “Có về phòng không?”

Lâm Trầm Đào cúi đầu: “Tôi có hẹn với Tam Béo rồi, không thể thất hẹn được.”

Chủ yếu là anh ta thấy tiếc nuối cảm giác này, nhưng anh ta không ngu mà nói ra đâu.

Bạc Cửu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó mỉm cười: “Vậy tôi sẽ đi một mình, chơi vui vẻ ha.”

“Khoan đã, không chừng lát nữa đội trưởng của tôi sẽ xuống đây, chúng ta cùng nhau chơi game đi, tìm hiểu cách thức chơi của nhau, cậu còn chưa từng đấu với đội trưởng lần nào, còn nhớ trận thi đấu lần trước không?” Lâm Trầm Đào lúc này khác hẳn bình thường: “Ngày đó cậu bị thương, nhưng mà Spades, nếu có đội trưởng của tôi ở đó, cho dù cậu không bị thương thì bọn tôi vẫn sẽ thắng, kết quả sẽ luôn là như vậy.”

Bạc Cửu dừng bước, cô nhàn nhạt lên tiếng: “Hình như anh đã quên, trận đấu đó, đội trưởng của tôi cũng không có mặt ở đó.”

Chỉ một câu khiến Lâm Trầm Đào im bặt, dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của anh ta nhìn có chút ngốc manh.

Bạc Cửu liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Anh hiểu được bao nhiêu về đội trưởng của mình ?”

“Cậu hỏi cái này à, phóng mắt khắp toàn bộ giới thể thao điện tử, người nào không biết đội trưởng thương tôi nhất chứ .”

Bạc Cửu không cần nghe tiếp nữa, chỉ cần một câu như vậy, cũng đủ biết chẳng thể moi được tin tức hữu dụng nào.

Vừa định rời đi, cô bỗng nghe thấy giọng nói hào sảng của một người kia cất lên: “Tôi vẫn luôn đợi anh ấy trở về, hôm nay rốt cuộc cũng đợi được.”

Bạc Cửu ngoái đầu nhìn lại, liền bắt gặp đôi mắt sáng ngời ấy.

"Spades, trận thi đấu toàn quốc, hãy để tôi xem thực lực thật sự của cậu.”

Bạc Cửu mỉm cười: “Tôi sẽ đợi.”

“Mẹ nó, phải là tôi đợi cậu, đừng có quên, Đế Minh các cậu phải Tái sinh thật tốt đấy !”

Bạc Cửu nghe được động tĩnh phía sau thì quay lưng vẫy tay với anh ta.

Với dáng người thon dài mảnh khảnh, Lâm Trầm Đào cũng cảm thấy người thiếu niên này được nhiều người yếu thích như vậy cũng không phải không có lí do.

Suy cho cùng, đây là thời đại dựa vào gương mặt mà, đúng là không sai.

Có một vài nghi ngờ.

Bạc Cửu vẫn chưa định nói ra.

Có hai loại người mà cô không muốn tiếp xúc.

Một loại là giống như đại thần vậy, cả người đầy chính nghĩa, yêu tà bất xâm, cho dù có bị sương đen vây quanh, anh cũng sẽ không bị ảnh hưởng chút nào.

Một loại khác là giống như Lâm Trầm Đào.

Với đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết phấn đấu hết mình.

Điều này thật sự rất giống với những thành viên của Đế Minh.

Họ nên là bộ dáng như thế này.

Tỏa sáng đứng trên đấu trường Esport.

Ngay cả khi một ngày nào đó, tuổi tác và kỹ năng của họ không thể theo kịp thì họ vẫn mãi là đồng đội của nhau.

Sẽ có người khi nhìn thấy bọn họ, rồi nhớ lại một thời thanh xuân nhiệt huyết đó.

Bạc Cửu nhìn bình thuốc trên tay, nghĩ về trận đấu toàn quốc sắp tới.

Khi trận đấu kết thúc, cô sẽ cho đại thần một câu trả lời.

Vì chưa bao giờ có một điều như vậy, thế nên thực sự muốn nắm giữ.

Mặc dù trong lòng rất rõ, cô đã sa vào bóng tối, từ lâu đã không còn đơn thuần như trước, nhưng cô vẫn không thể khống chế được bản thân

Cô nhớ khi còn bé.

Cô đã ôm chiếc bàn phím mà mình yêu thích nhất, đứng trước phần mộ của mẹ.

Có linh mục ca hát.

Mọi thứ dường như rất yên bình.

Ánh mắt của ba trông rất ảm đạm.

“Một khi không còn người quan trọng, thì sẽ trở nên rất buồn tẻ. Cửu, sau khi lớn lên, nhất định phải tìm ra một người quan trọng đối với mình, có biết không?”

Cô ngẩng đầu lên, vô cùng khó hiểu: “Thế nhưng không phải ba đã nói, với tư cách là một hacker, không thể nói cho ai biết về thân phận của mình hay sao, vậy mẹ có biết thân phận của ba không ?”

“ Con đoán xem?”

Người lớn ai cũng như nhau, nếu gặp phải vấn đề khó trả lời, liền hỏi vặn lại.

Cô lắc đầu.

“Người thực sự quan tâm con, ngay cả khi người đó biết một số chuyện của con, người ấy cũng sẽ giả vờ như không biết. Trên thế giới này có rất nhiều hacker, bọn họ chỉ hoạt động trên mạng. Ngoài đời họ có thể là một nhân viên ngân hàng, cũng có thể là giáo viên, hoặc có thể là một học sinh tầm mười tuổi. Con nên biết rằng, con là hacker trẻ tuổi nhất trong các hacker."

“Ba nói quá rồi, tại con quá đẹp trai thôi, con cũng hết cách.”

"Ha ha, đúng vậy, con đẹp trai như thế thì chắc con nhớ rõ quy tắc của hacker nhỉ.”

“Con đã thuộc lòng rồi.”

“Điều đầu tiên là gì?”

“ Không lấy trộm tài sản của bất cứ ai trên mạng, nếu muốn đối phó ai thì phải nói trực tiếp.”

“Điều cuối cùng thì sao ?”

“ Hacker không tấn công người dùng một cách mù quáng, mà là thông qua tấn công để nghiên cứu ra lỗ hổng, từ đó cải thiện được khả năng bảo mật của hệ thống.”

“ Xem ra trí nhớ của tiểu Cửu nhà chúng ta rất tốt.”

“ Hừ, ba ba, ba không phải nên bổ sung thêm một điều nữa sao?”

“ Ồ, thêm điều gì ?”

“Một hacker lớn lên không cao, không đẹp trai thì đều không phải là hacker tốt.”

“Ha ha ha, đối với Bạc gia mà nói, quả thực có thể ghi thêm điều này vào.”

“Ba ba, chúng ta thật sự phải rời đi sao? Nhưng mà con không nỡ phải rời đi nơi này.”

“ Luyến tiếc anh bạn nhỏ kia của con sao?”

“Cậu ta là thú cưng của con, con thật sự không thể mang cậu ta theo được sao? Con có đủ tiền để nuôi cậu ta mà.”

“Thằng bé cũng có tiền vậy.”

“Nếu vậy, con có thể viết một lá thư cho cậu ta có được không?”

“Chữ của con, thằng bé có thể hiểu được sao, quá khó coi.”

“……Con sẽ vẽ một bức tranh, tụi con trước giờ luôn xài tâm linh.”

“Cái đó là tâm linh tương thông, con nên đi học lại ngữ văn rồi, còn nhớ những gì ba nói với con không? Con không chỉ là người thừa kế Bạc gia, tất cả các hacker đều phải tuân thủ quy tắc, nếu có ai đó không làm theo, con phải giải quyết sạch sẽ. Nếu có ai đó muốn hãm hại hacker, con phải là người đầu tiên đứng ra bảo vệ. Tiểu Cửu, con có thể có người quan trọng, nhưng tuyệt đối không thể có bạn bè, vĩnh viễn phải nhớ kỹ, con chính là thiếu chủ trong giới hacker này.”

Thoát ra khỏi ký ức trong đầu.

Bạc Cửu đã bước đến trước cửa phòng.

Đạo diễn Phân Kính vẫn đang đứng ở bên ngoài.

“Spades, cuối cùng cậu cũng trở về rồi.”

Cho dù đứng trong hành lang, cũng có thể cảm nhận được khí lạnh trong nhà, thực sự rất khó chịu.

“Thời gian không còn sớm nữa, các anh về ngủ đi.” Bạc Cửu cười nhẹ: “Yên tâm, nửa đêm tiện tay thì tôi sẽ tự mình mở camera cho các anh chụp vẻ đẹp cuốn hút của đại thần.”

Đạo diễn Phân Kính lập tức nói: “Phải là chụp hai người các cậu.”

“Không thành vấn đề.”

Bạc Cửu nói xong thì mở cửa bước vào phòng.

Cũng không biết người nọ đã hút bao nhiêu điếu thuốc.

Gương mặt tuấn mỹ kia chỉ lộ ra vẻ lạnh lùng.

Bộ dạng này đã loại bỏ đi vẻ đáng sợ của anh.

Lại nghĩ đến cách mà đại thần dùng để mê hoặc mình.

Vậy hẳn đây là lần đầu tiên người này để lộ dáng vẻ này.

Cô biết rất rõ sẽ chẳng người nào cảm thấy vui khi bị từ chối như vậy cả.

Tần Mạc nhướng mắt, dập tắt điếu thuốc: “ Anh còn tưởng rằng em sẽ không quay về, vừa rồi rời đi nhanh như vậy, ngoại trừ việc không thể tiếp thu, còn cảm thấy ghê tởm có đúng không?”

“Không phải.”

Bạc Cửu nhanh chóng phủ nhận điều này.

Nhưng lại cảm thấy nói như vậy.

Đại thần sẽ không tin.

Dù sao vừa nãy phản ứng của cô quá lớn. 

Cô trực tiếp giơ bình xịt trên tay lên làm bằng chứng: “ Em đi mua cái này cho anh Mạc.”

Tần Mạc ngừng một chút, anh đã tưởng tượng ra rất nhiều câu trả lời của cô, riêng chỉ có chuyện này là không hề nghĩ tới.

Bạc Cửu cũng không nói nhảm nữa, kéo cổ tay của anh qua, cúi đầu xịt hai lần lên mu bàn tay đỏ ửng, nói thật, động tác này chẳng nhẹ nhàng chút nào.

Cô nhớ lại thời điểm đại thần thổi mắt bôi son môi cho mình, thực sự vô cùng ôn nhu.

Quả nhiên, chuyện như vậy, vẫn là thú cưng giỏi hơn cô nhiều.

Động tác của cô nhẹ lại, về cơ bản thì đã xịt xong.

Bạc Cửu nhớ ra điều gì đó, cúi người thổi một hơi lành lạnh lên mu bàn tay của anh.

Thật là…. Không có trình tự quy tắc gì cả.

Cham sóc người khác mà cũng không biết làm.

Tần Mạc nhìn động tác của thiếu niên, luôn cảm thấy động tác này vô cùng quen thuộc.

Có vẻ cách đây rất lâu rồi, anh cũng được một người….

Đang suy nghĩ như vậy thì một cơn đau đầu đột nhiên đớn ập, đau đến không chịu nổi.

Đau đớn như vậy.

Tần Mạc lập tức ôm đầu của mình.

Bạc Cửu không biết vấn đề nằm ở đâu, cô chưa từng thấy Tần Mạc như thế này, môi của anh trở nên trắng bệch đến đáng sợ, nói chi đến động tác của anh.

“Anh Mạc!”

Bạc Cửu hoảng sợ, chuyện này giống hệt như khi còn bé. Lúc đó, cô nấu một bữa cơm cho anh, nhưng anh lại không ăn.

Nhưng cô không biết tại sao, trong lúc nói chuyện với cô, anh đã ăn sạch toàn bộ mọi thứ, sau một thời gian, anh đột nhiên biểu hiện giống hệt như bây giờ.

Đó là lần đầu tiên trong đời, Bạc Cửu hiểu được cái gì gọi là sợ hãi.

Lúc này nỗi sợ hãi lại quay trở về.

Tần Mạc nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt thâm thúy: “Sợ cái gì, anh không sao.”

Cơn đau đã giảm bớt so với khi nãy.

Nhưng mà trên trán anh lưu lại một lớp mồ hôi mỏng, chứng tỏ vừa nãy có bao nhiêu thống khổ.

Sắc mặt vẫn còn tái nhợt, không một chút huyết sắc.

Bạc Cửu thầm nghĩ, người thân của cô cũng đã từng có triệu chứng tương tự.

Chắc là khó chịu lắm.

Nhưng cô không thể chia sẻ chuyện này với anh được.

Bạc Cửu đứng dậy, cầm lấy một chai nước khoáng, sau đó mở ra đưa cho Tần Mạc.

Đợi Tần Mạc uống một ngụm, Bạc Cửu mới hỏi: “Anh Mạc, vừa rồi anh bị sao thế, anh hay bị vậy lắm hả?”

“Đây là lần đầu tiên.” Tần Mạc suy nghĩ đến gì đó, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt thiếu niên kia, một vài hình ảnh chưa từng thấy qua nhanh chóng vụt qua trong tâm trí anh, nó không hề rõ ràng, nhưng anh biết rằng đó chính là anh khi còn bé. 

Là một chuyên gia tâm lý học tội phạm, Tần Mạc sớm đã nhận ra chuyện này không bình thường.

Trước đây, anh cũng không để tâm đến lời ông nội từng nói, như những chuyện về anh lúc bốn đến sáu tuổi.

Những chuyện này anh đều không nhớ, anh cảm thấy cũng chẳng có vấn đề gì to tát.

Nhưng hiện tại, nó lại hiện ra trong trí nhớ của anh.

Làm cho Tần Mạc nhận ra một vấn đề.

Có lẽ anh đã bị mất một phần ký ức.

Anh nhìn sang thiếu niên bên cạnh vẫn đang lo lắng nắm lấy tay anh, cùng với đôi tay được cô “chăm sóc” nãy giờ dường như càng đỏ thêm.

“Em đi lấy đá đến cho anh.”

Bạc Cửu nhướng mày, người thông minh như cô, đã nhận ra việc đau đầu này rất không bình thường.

Chẳng qua có một số việc không cần nói ra, chuyện này dường như đã trở thành sự ăn ý giữa bọn họ.

“Không cần đâu.” Tần Mạc nói.

Bạc Cửu lại không nghe.

Động tác đá văng cái ghế lúc đi lấy đá của cô, thật sự không đáng yêu gì hết…. Tần Mạc đôi khi tự hỏi, rốt cuộc mình thích người thiếu niên này ở điểm nào.

Có thế thối, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt này, anh đã muốn sờ lên đầu tên nhóc này rồi.

===MVN===

Chương 729

Chương 731



Comments

Popular Posts