[Thiếu Niên]_Chương 7
Editor: Lisa Kim
Nghe nói như thế.
Bạch Lộ cùng Hồng Sương Hồng
ngừng bước, các nàng quay đầu nhìn Cố Vô Ưu, trong lòng đều rất ngạc nhiên vì sao
hôm nay tiểu thư lại liên tiếp nhắc tới cái tên này.
Hồng Sương lanh mồm lanh
miệng, tính tình gấp gáp, nhất thời nhịn không được, mở miệng hỏi: "Tiểu
thư, sao hôm nay người lại hiếu kỳ với vị Lý thất công tử này như vậy?"
Theo lý mà nói, tiểu thư
quanh năm đều ở tại Lang Gia, hẳn là chưa bao giờ gặp qua Lý thất công tử mới
phải.
Bạch Lộ tuy rằng không nói
chuyện, nhưng vẫn nhìn Cố Vô Ưu, chờ câu trả lời của nàng.
Cố Vô Ưu mím môi, rồi lại
không biết trả lời như thế nào, có mấy lời, cùng người bên cạnh nói ra có lẽ sẽ
tránh cho người khác nghi ngờ, nhưng hai nha hoàn bên người nàng từ thuở nhỏ đã
theo nàng, bình thường một tấc cũng không rời.
Cho dù lúc này nàng tìm
cách giấu giếm, sau đó sẽ như thế nào? Vì vậy sau hồi lâu do dự, nàng chỉ có thể
nói: "Tạm thời các ngươi đừng hỏi ta, đợi sau này có cơ hội, ta lại nói
cho các ngươi biết."
"Tiểu thư —— "
Hồng Sương dẩu môi, có
chút không vừa ý câu trả lời này của nàng.
Bạch Lộ nhìn thoáng qua Cố
Vô Ưu, thấy khuôn mặt trầm tĩnh của nàng, đôi môi đỏ mọng mím lại, biết rõ tạm thời
nàng sẽ không nói, liền nhẹ nhàng kéo Hồng Sương rồi nói: "Ngươi đi đi, khi
dò la nhớ chú ý chút, đừng để cho người khác biết được tiểu thư cho ngươi đi
nghe ngóng đấy."
Từ trước đến nay, Hồng
Sương am hiểu chuyện như vậy nhất, liền gật đầu đáp: "Biết rồi."
Cố Vô Ưu lại bổ sung thêm
một câu: "Nhớ kỹ hỏi rõ ràng và cẩn thận một chút."
Thái độ ân cần quan tâm như
vậy khiến hai nha hoàn không khỏi ngạc nhiên, Cố Vô Ưu cũng biết như vậy không hợp
lý, nhưng nàng không có cách nào, nàng rất muốn biết chuyện của Đại Tướng quân.
Bạch Lộ cùng Hồng Sương
liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có rất nhiều nghi hoặc, nhưng cũng hiểu rằng
tiểu thư sẽ giải đáp cho các nàng, cho nên cũng không nói gì.
Hồng Sương chọn một lý
do rồi chạy đi vào phòng bếp, ngoài mặt là đi xem hôm nay phòng bếp chuẩn bị món
ăn gì, nhưng kì thực là đi nghe ngóng tin tức của Lý Khâm Viễn cho Cố Vô Ưu.
Còn Bạch Lộ bồi Cố Vô Ưu
quay về nơi ở cũ của nàng.
Nơi ở của Cố Vô Ưu ở Cố
Gia có tên Trích Tinh lâu, nằm ở phía đông Định Quốc công phủ, có thể xem như
là nơi tốt nhất trong phủ, trong sân trồng nhiều loại hoa quý, có cả bàn đu dây,
hòn non bộ, có hai tầng lầu, đứng ở trên lầu, dựa vào lan can trên cửa sổ có thể
thấy toàn bộ phủ Định Quốc công, thậm chí còn có thể nhìn thấy Hoàng Cung ở
phía xa.
Từ trước đến nay Cố Định
Quốc công luôn cưng chiều nữ nhi do nguyên phối để lại.
*nguyên
phối: vợ đầu
Mặc dù nữ nhi này cũng
không thích hắn, quanh năm đều ở tại Lang Gia, nhưng ông vẫn có thói quen đem tất
cả thứ tốt đến đây.
Đối với ông Trích Tinh
lâu này không phải là tẩm phòng của Cố Vô Ưu mà là Tàng Bảo Các, mỗi một thứ ở
đây đều vô giá, ngay cả tấm rèm kia cũng được làm từ tơ lụa Giang Nam vô cùng
quý giá.
Nha hoàn và ma ma trước cửa
đã được phân phó từ trước, hôm nay đều đứng ở trong sân, nhìn thấy Cố Vô Ưu tới
liền đồng loạt quỳ xuống.
Dẫn đầu là ma ma họ Mạnh,
là ma ma hồi môn của mẫu thân Cố Vô Ưu, những năm này đều thay Cố Vô Ưu trông
nom nơi này, bà là người kích động nhất khi nhìn thấy Cố Vô Ưu, đợi nàng đi đến
trước mặt liền cúi đầu, nghẹo ngào nói: "Lão nô cung nghênh tiểu thư hồi
phủ."
"Ma ma mau đứng dậy
đi."
Cố Vô Ưu cho Bạch Lộ đỡ Mạnh
ma ma đứng dậy, sau đó cho những người còn lại đứng lên.
"Tiểu thư sao lại gầy
đi nhiều như vậy?" Mạnh ma ma sau khi đứng lên, nhìn dáng vẻ nhỏ bé của Cố
Vô Ưu nhịn không được đỏ mắt.
Bạch Lộ vội vàng cười
nói: "Bên ngoài trời lạnh, ma ma để tiểu thư vào trước đi." Lúc này mới
cắt ngang lời nói của Mạnh ma ma, để Cố Vô Ưu đang lạnh cóng cả mặt có thể vào
phòng.
Nha hoàn kéo rèm lại. Mạnh
ma ma cùng Bạch Lộ theo Cố Vô Ưu vào phòng.
Trong phòng đốt Địa Long,
vừa mới vào đã có một luồng gió nóng thổi vào người, Bạch Lộ vừa giúp Cố Vô Ưu
cởi bỏ áo khoác lông cáo, vừa cười nói: "Lang Gia bên kia cái gì cũng tốt,
nhưng không có Địa Long, cho dù cả ngày trong phòng đều đốt than, nhưng vẫn khiến
người ta chống đỡ không được."
Nói xong lại cùng Cố Vô
Ưu cười nói: "Hiện tại tiểu thư không sợ phải mặc nhiều xiêm y như vậy rồi."
Cố Vô Ưu mỉm cười, tiếp tục
nhìn nơi ở cũ của bản thân, thật ra căn phòng này, nàng chỉ mới ở cách đây
không lâu, nó không khác gì so với ký ức của cô, nếu có khác, cũng chỉ là thiếu
đi mấy bức tranh chữ của Đại tướng quân.
Mạnh ma ma thấy nàng nhìn
chằm chằm căn phòng, liền nói: "Tiểu thư yên tâm, lão nô một mực trông coi,
đồ vật trong phòng này một vật cũng không thiếu."
Kỳ thật trong Cố gia này
không có một ai dám tiến vào phòng Cố Vô Ưu.
Mọi người đều biết tính
tình của nàng, nếu thật sự thiếu đi cái gì, vị tiểu tổ tông sau khi trở về còn
không biết náo loạn như thế nào, ngay cả vị Thất tiểu thư tam phòng thèm muốn bảo
bối trong phòng này, cũng không dám tới.
"Còn nữa —— "
Mạnh ma ma quan sát Cố Vô
Ưu khẽ nói: "Thỉnh thoảng Quốc công gia sẽ ghé thăm nơi này một lát."
Bà nói lời này cẩn thận hơn, sợ vị tiểu chủ tử này lại khó chịu.
Nhưng thật may.
Cố Vô Ưu cũng không tức giận,
thậm chí nàng còn nhẹ nhàng hỏi "Ông ấy... thân thể dạo này như thế nào?"
Mạnh ma ma sững sờ
"Người nào?"
Một lúc sau mới phản ứng
lại, trên mặt tràn đầy khiếp sợ, lắp bắp trả lời "Vẫn…vẫn khỏe."
Bạch Lộ biết rõ Cố Vô Ưu hiện
tại với trước đây có chút bất đồng, lúc này nhìn bộ dạng bị làm cho kinh ngạc của
Mạnh ma ma, cười nói: "Ma ma cho người mang nước ấm vào đi."
Cố Vô Ưu vốn thích sạch sẽ,
mặc dù đã vào đông nhưng mỗi ngày đều muốn tắm rửa sạch sẽ, lúc trước khi ở
Lang Gia, các nàng sợ tiểu thư đông cứng nên mỗi lần như vậy đều tốn không ít
thời gian.
Hôm nay trở về Kinh
Thành.
Trong phòng ấm áp, xử lý dễ
hơn nhiều.
"Được, ta cho người
đi chuẩn bị." Lúc này tinh thần Mạnh ma ma hồi phục chút ít, thu lại sự
khiếp sợ trong lòng, quay người đi ra bên ngoài phân phó.
**********
Sau khi tắm xong.
Cố Vô Ưu mặc một thân áo
mỏng, nghiêng người dựa vào trên giường, để Bạch Lộ thay nàng lau tóc, Hồng
Sương còn chưa trở lại, thoạt nhìn nàng có chút không tập trung.
Bạch Lộ ngồi sau lưng cũng
không phát hiện, nhẹ giọng cùng của nàng trò chuyện: "Hiện tại tiểu thư trở
về nơi này sống lâu dài, dù khi trước người không muốn lui tới cùng người trong
nhà thì thôi, nhưng sau này người cũng không thể giống như trước kia được."
Nàng cùng Hồng Sương là
do Vương lão phu nhân đích thân ban cho Cố Vô Ưu, tuy là chủ tớ nhưng tình cảm cũng
không tầm thường.
Nhất là Bạch Lộ ——
Tuy Vương lão phu nhân
nuông chiều Cố Vô Ưu, nhưng cũng lo lắng với tính cách của nàng về sau sẽ chịu
nhiều thiệt thòi, liền cho người tính tình ổn trọng như Bạch Lộ theo bên người
Cố Vô Ưu, bình thường chăm sóc cho tiểu thư rất nhiều.
Bạch Lộ khoa trương nói:
"Hôm nay người làm như vậy rất tốt, lão phu nhân dù sao cũng là tổ mẫu của
người, người nên hiếu kính bà thêm nhiều, về phần vị đại phòng kia, người dù
không thích nhưng không cần phải cùng nàng xung đột chính diện... Bất quá quan
trọng nhất là quốc công gia."
"Dù sao ông ấy cũng
là phụ thân người, khi nhỏ rất thương người."
"Nhưng tình cảm phụ
nữ hai người mặc dù huyết mạch tương liên nhưng cũng không phải chặt không đứt.
Trước kia mỗi năm người trở về một lần, xa cách nhau nên dù làm ầm ĩ một trận
cũng không sao, nhưng hiện tại người ở lại đây, nếu vẫn xử sự như trước chỉ sợ
cho dù tình cảm tốt đến mấy cũng khó..." Bạch Lộ mím môi, tựa hồ hơi do dự
có nên nói lời đoạn tuyệt như vậy không, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nhẹ nhàng
nói "Duy trì."
*phụ
nữ (phụ thân – nữ nhi): cha và con gái
*huyết
mạch tương liên: cùng chung dòng máu, ở đây chỉ tình thân, tình cha con.
Thời điểm sau khi nói những
lời này, nàng cẩn thận quan sát tâm tình của Cố Vô Ưu, thấy nàng duy trì im lặng,
không hề tức giận hay mất hứng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Cố Vô Ưu vẫn đang nghĩ về
Lý Khâm Viễn.
Nghe mấy lời này, cũng
nghiêm túc lắng nghe, nàng biết rõ Bạch Lộ vốn muốn tốt cho mình, liền đáp:
"Ta biết rõ."
"Về sau —— "
Nàng dừng một chút, nhẹ
nhàng nói "Ta sẽ đối tốt với phụ thân."
Không phải là vì những cái
gọi là lợi ích kia, cũng không phải là vì muốn tìm người che chở để cuộc sống của
nàng ở phủ Quốc Công trở nên dễ dàng hơn. Nàng muốn đối tốt với người, chỉ là bởi
vì... nàng muốn. Nàng không muốn đời này, trơ mắt nhìn người kia buồn bực không vui mà qua đời.
Nàng hy vọng người sẽ dồi
dào sức khỏe, sống lâu trăm tuổi.
Nghĩ đến người, Cố Vô Ưu lại
xuất thần, mãi đến khi Hồng Sương vén rèm tiến vào mới thu hồi suy nghĩ, liền hỏi:
"Như thế nào rồi?" Lúc nói chuyện, nàng ngồi dậy, trên trán tràn đầy
lo lắng.
"Nô tỳ chết khát đến
nơi rồi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng
Sương đỏ lên vì bị đông lạnh, nàng tiếp nhận Cố Vô Ưu đưa tới nước, uống một hớp
lớn, đến khi cổ họng thoải mái, nhìn Cố Vô Ưu, cau mày và hỏi một cách kỳ quái
"Tiểu thư, rốt cuộc là tại sao người phải nghe ngóng về tên công tử
kia?"
Nàng nhìn vẻ mặt ngây ngốc
của Cố Vô Ưu cũng biết không thể đạt được ý định, liền đem sự tình mình nghe
ngóng được nói ra.
"Nô tỳ vốn cho rằng nghe
ngóng sẽ tốn chút công sức, nhưng không nghĩ tới tùy tiện tìm một người hỏi
cũng biết hắn là hạng người gì."
Hồng Sương nói với vẻ mặt
hờn dỗi "Vị Lý thất công tử kia là người ăn chơi trác táng nổi danh khắp
Kinh Thành, một chút phong phạm con cháu thế gia cũng không có, suốt ngày chỉ
biết đá gà đấu chó, còn thích đánh nhau, a…đúng rồi, hắn cũng từng học ở Lộc
Minh thư trai chung với Tam thiếu gia, nhưng học lực rất kém, nghe nói năm nào
hắn cũng xếp hạng chót."
*đá
gà đấu chó: chơi bời lêu lổng
"Nếu không phải hắn
gia thế lớn, đoán chừng hắn đã bị đuổi từ lâu."
Hồng Sương không hiểu vì
sao tiểu thư lại quan tâm đến một tên thiếu gia không có chí tiến thủ như vậy! Nàng
cảm thấy như có một móng vuốt nhỏ đang cào xé trái tim nàng vậy, nhưng biết rằng
tiểu thư sẽ không giải thích nghi hoặc của nàng, nên đành hờn dỗi đứng ở một
bên.
Cố Vô Ưu không biết hai
nha hoàn đang suy nghĩ gì, nàng thật sự ngây dại, "Đá gà đấu chó",
"Ăn chơi trác táng", "Đánh nhau", "Thành tích xếp
chót"... Đây quả thật là Đại tướng quân của nàng? Làm sao có thể? Đại tướng
quân của nàng rõ ràng là một người uy nghiêm như vậy, cho dù hiện tại tuổi
không lớn lắm, nhưng cũng có thể là con cháu thế gia nho nhã khiêm tốn mới phải.
Đáng lẽ là phải là một người được trưởng bối cực kỳ tán dương.
Như thế nào lại là loại
người như vậy?
Từ khi tỉnh lại đến nay,
Cố Vô Ưu vẫn rất tỉnh táo và nhạy bén, lần đầu tiên cảm thấy thế giới này có
chút huyền diệu. Nàng nháy mắt, ngơ ngác ngồi trên giường quý phi, mọt hồi lâu
cũng không nói gì.
Hồng Sương thấy nàng như
vậy, có chút lo lắng, vừa muốn nói chuyện bên ngoài liền truyền đến một tiếng: "Tiểu
thư, quốc công gia mời người qua dùng bữa."
===Lisa===
Chương 8
Comments
Post a Comment