[BTMLSĐ]_Chương 33
Lương Du Lan nhìn thứ cộm lên dưới quần, cậu lấy móng vỗ vỗ mấy cái, dùng đệm thịt xoa qua xoa lại, làm Sở Chinh chết mê chết mệt, đầu óc mơ màng, cổ họng ngâm nga một số âm thanh không hài hòa.
Lương Du Lan tròn mắt yên lặng nhìn y một lát, rồi đột nhiên duỗi lưỡi, cách một lớp vải liếm lên trên cái kia.
Con ngươi Sở Chinh lập tức phóng đại, y hít một ngụm khí lạnh, khi y đang chìm trong cảm giác lâng lâng, thoải mái đến bay bổng thì Lương Du Lan bổng nhiên há miệng quặm lên thứ kia.
Sở Chinh trừng mắt: "—— a...! ! !"
Sở Chinh thoi thóp ngồi bật dậy, vẻ mặt cứng đờ: “Em làm gì vậy?!”
Lương Du Lan dưới áo Sở Chinh xoay người, duỗi đầu tới nhìn y, tức giận nói: “Anh nói đi! Anh với Mạc Chi Nam có quan hệ gì?!”
Sở Chinh nhận ra Lương Du Lan thực sự tức giận, hơn nữa cậu là loại người một khi tức giận sẽ lập tức trút giận lên chỗ chí mạng của đối phương, thà rằng hại người hại mình chứ nhất quyết không chịu ăn thiệt.
Với tình hình này, xem ra người bị trút giận có vẻ như là Sở Chinh rồi.
Sở Chinh với tay đem mèo ngốc ra khỏi quần mình, ôm lên cổ, y để mèo ngốc gác cái ót đen thui của cậu lên vai của y. Sở Chinh thở dài nói: “Người Mạc Chi Nam thích là Âu Dương Khôn, cậu ta với anh thật sự không có gì cả.”
Lương Du Lan không tin, đầu nhỏ nghiêng qua nghiêng lại không thèm để ý đến y, Sở Chinh nhìn bộ dạng ông cụ già này của cậu, trực tiếp cúi đầu, hôn lên cái mũi nhỏ của cậu. Lương Du Lan chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp tiến sát lại gần gương mặt của cậu, chưa kịp phản ứng thì đã bị Sở Chinh hôn một cái. Lương Du Lan duỗi móng đẩy gương mặt phóng đại của y ra, rút vào cổ Sở Chinh rầu rĩ: “Hừ, bây giờ tôi đã là mèo rồi, chẳng thể được như anh, muốn yêu ai thì yêu!”
Nhìn vẻ oan ức nhưng vẫn phải kiêu ngạo của cậu, Sở Chinh thực sự yêu đến chết, y nâng gương mặt béo của cậu lên hôn trái hôn phải lên má cậu, thật muốn lại hôn một nụ hôn sâu kiểu Pháp.
Thế nhưng Lương Du Lan lại không muốn đáp lại, Sở Chinh biết cậu tức, đưa tay kéo Lương Du Lan xuống ôm vào trong ngực, bàn tay lớn bao vây đầu của Lương Du Lan, ép cậu phải nhìn y.
Lương Du Lan vểnh râu, chân nhỏ đạp qua đạp lại, meo meo muốn tránh khỏi lòng bàn tay của Sở Chinh.
Sở Chinh nhanh chóng giữ mèo lại: “Đừng chạy, hãy nghe anh nói, anh thật sự chưa từng hôn người khác.”
Lương Du Lan meo meo một tiếng, lỗ tai nhỏ động đậy: “Chỉ hôn có mình tôi thôi sao?”
Sở Chinh gật đầu.
Lương Du Lan dùng đệm thịt nhỏ vỗ vỗ mặt Sở Chinh, đôi mắt to màu hổ phách không nháy một cái: “Chỉ lên giường với mình tôi thôi sao?”
Sở Chinh cười ha hả: “Tất nhiên rồi.”
Lương Du Lan lúc này mới ngạo kiều ngước lên hôn lên cổ Sở Chinh một ngụm, mặc dù vẫn còn đang lẩm bẩm, nhưng tâm tình rx ràng đã khá hơn rất nhiều, cái đuôi vung vẩy đập lên giường bạch bạch, cậu dùng răng sữa gặm gặm lên cánh tay Sở Chinh.
*
Đường tình duyên của Sở Chinh thật ra là một con đường thẳng tấp, từ nhỏ y đã bị cha mẹ ảnh hưởng, mưa dầm thấm đất, y luôn cho rằng loại người đi đùa bỡn tình cảm của người khác xứng đáng được ngâm lồng heo. Cho nên kể từ lúc bắt đầu, y đã hạ quyết tâm muốn cùng Lương Du Lan đi hết một đời.
Trải qua cả một đời, từ tóc đen hóa thành tóc bạc, từ tuổi trẻ biến thành người già, Sở Chinh nghĩ đến một cuộc sống muôn màu muôn vẻ, từng giây từng phút đều có Lương Du Lan bên cạnh. Mỗi khi Sở Chinh tưởng tượng đến việc này đều chẳng nói chẳng rằng cười hị hị một mình, Lương Du Lan nhìn thấy quả thực rất muốn đánh y, tự nhiên lại tỏ vẻ hạnh phúc, mỗi lần như vậy Lương Du Lan đều thấy cúc hoa đặc biệt đau, Sở Chinh càng cười cậu càng đau lợi hại hơn.
Lương Du Lan lớn hơn Sở Chinh vài tuổi, bất cẩn sảy chân liền biến thành thụ, tuy trên giường luôn vào thế bị động, nhưng sinh hoạt hằng ngày lại được cưng chiều vô hạn, nhưng một số phương diện phải được Sở Chinh cho phép mới được. Sở Chinh từng nói y không thích mãi làm một kẻ vô năng tầm thường, y luôn nghĩ đến một ngày có thể đứng sau lưng Lương Du Lan, nắm tay cậu cùng ngắm nhìn cuộc đời thăng trầm. Khi đó Lương Du Lan nguýt y một cái, y mẹ nó bị lậm tiểu thuyết rồi, cái gì mà cuộc đời thăng trầm, sao anh không nói là anh muốn quần lâm thiên hạ đem giang sơn chắp tay nhường cho cậu luôn đi. Sở Chinh cười hắc hắc đặc biệt ngốc, dán vào bên tai cậu nói, nếu có thể, y sẽ tặng hết tất cả cho cậu, bao gồm cả y
Lương Du Lan lúc đó một mặt ghét bỏ, đẩy cái đầu to của y ra, nói là cậu không thèm. Nhưng trong lòng lại vui vẻ vô cùng.
Nhung cuộc đời vốn không có gì là thuận lợi mãi mãi, chuyện Sở Chinh bị tai nạn xe đã khởi nguồn cho tất cả. Về sau Lương Du Lan nghĩ rằng nếu như có cơ hội, cậu sẽ nhất quyết sống chết ở bên giường bệnh của Sở Chinh, mặc dù không làm được cái gì, nhưng có thể khiến Sở Chinh biết được rằng, cậu ở bên y, cậu yêu y. Mặc dù nói câu yêu Lương Du Lan thấy mình rất sến, nhưng hai người cùng một chỗ đơn giản là sến qua sến lại, sến đến cuộc sống đầy thú vị, sến đến em yêu anh.
Hôm mà Sở Chinh gặp tai nạn xe, Lương Du Lan đã hẹn y đến Úc Long Đô ăn cơm. Lương Du Lan ra tay hào phóng đặt bàn ở tầng cao nhất của Úc Long Đô, một bữa ăn có hoa có rượu, quan trọng nhất đây là phòng thượng hạng. Lương Du Lan dáng người vốn đã đẹp, cho dù ở trong giới giải trí có lưu manh ra sao thì cũng là một dạng cá tính riêng biệt, từng cái nhấc tay nhấc chân đầy quý phái. Vừa có thể công vừa có thể thụ, công thì bá khí trắc lậu, thụ thì phòng tình vạn chủng. Cậu còn cố ý ăn diện một phen, râu ria cạo sạch bóng, xịt nước hoa không nhiều không ít vừa đủ khiến người khác ý loạn tình mê, áo sơ mi trắng quần tây đen. Cậu ngồi vắt chân trên ghế sô pha, tay chống cằm giả vờ ngắm phong cảnh, chờ đợi đến lúc Sở Chinh đến sẽ bị cảnh tượng này của cậu hớp hồn.
Dù Lương Du Lan đã đánh mất đóa cúc của mình nhưng cậu vẫn không từ bỏ ý định đối với cúc hoa của Sở Chinh, bởi vậy cậu mặt dày dự tính tự biên tự diễn ra một vụ say rượu mất trí, sau đó ‘bất đắc dĩ’ thế này thế nọ với Sở Chinh.
Lương Du Lan suy tính một hồi khóe môi không tự chủ câu lên, ngón tay trên tay vịn ghế sô pha nhịp nhịp không theo quy luật, không thể dằn nổi tâm tình bay bổng của mình, bộ dạng điềm nhiên không có gì của cậu đã bị phá hủy từ lâu. Cho nên đến khi nhận được cuộc gọi của người đại diện cậu vẫn còn đang mơ mộng, người đại diện nói liền mấy câu: “Cậu không được phép gặp mặt Sở Chinh, phóng viên đã nằm vùng tại Úc Long Đô rồi, chỉ đợi cơ hội để đào góc tường, cmn não cậu bị chó ăn rồi sao?”
Lương Du Lan vốn là gay, che giấu lâu như vậy vốn đã rất mệt mỏi rồi, không bằng cứ nhân cơ hội công khai luôn cho rồi, đỡ phải lại tìm nữ minh tinh tạo scandal nữa. Thế là cậu khoác chân trái lên, vẻ mặt bất cần: “Vậy thì cứ để bọn họ biết đi, tôi không quan tâm.”
Người đại diện cười khan hai tiếng, lạnh lùng nói: “Sở Chinh thì sao? Cậu ta cũng không quan tâm sao?”
Lương Du Lan không biết Sở Chinh có quan tâm hay không, nhưng cậu biết một điều rằng nếu Sở Chinh bại lộ tính hướng thì y sẽ không còn chỗ đứng trong giới giải trí nữa. Đồng tính luyến ái vốn không có gì to tát, nhưng có phần lớn lại không cho là vậy, họ cho rằng chuyện này dính líu với đủ thứ bệnh, dù có cố giữ trong sạch như thế nào thì trong mắt người đời cũng không là gì hết.
Lương Du Lan nhìn hoa hồng phủ kín mặt đất, ly đế cao sáng óng ánh, cùng với áo mưa cậu giấu trong túi, cậu lấy điện thoại ra.
Lương Du Lan có thể cược hết tiền đồ của mình, nhưng Sở Chinh thì không thể. Đứa nhỏ này thật tâm muốn bước chân vào ngành giải trí, muốn đem đến cho cậu một tương lai mà cậu mơ ước, cho dù đó là một tương lai mịt mờ, không thể chạm đến càng không biết được kết cục, thế nhưng cậu không thể để y làm thế được.
Lương Du Lan gọi điện cho Sở Chinh, điện thoại của Sở Chinh đã rất cũ rồi, Lương Du Lan còn nghe được cả tiếng rè rè vang lên trong điện thoại.
Cậu hờ hững lên tiếng: “Hôm nay cậu đừng đến đây, tôi có chút việc.”
Sở Chinh chưa kịp trả lời, Lương Du Lan đã cười nói: “Cậu đã tới rồi sao? Vậy thì về đi. Tôi không thể đi được rồi, cậu đừng tới nữa.” Sau đó liền cúp điện thoại.
Lương Du Lan gác hai chân lên bàn trà, yên lặng nhìn ánh hào quang lập lòe bên ngoài cửa sổ.
Lương Du Lan đứng lên, đi đến chỗ rải hoa hồng, hôm nay cậu cố ý dặn phục vụ đừng lên phòng họ, sợ họ phá hỏng bầu không khí giữa hai người.
Lương Du Lan cầm chai Champagne cùng với ly đế cao ngồi giữa đám hoa hồng, đưa ngón tay dài cầm lên một đóa hoa, bỗng nhiên thấy trong lòng chua xót, cậu cũng không quá bận tâm tiện tay ném đóa hoa đi rồi rót cho mình một ly rượu.
Lúc này thì Sở Chinh đã được đưa lên xe cứu thương, gãy mất một chân.
Lúc Lương Du Lan biết được tin thì đã 12h đêm, người gọi điện báo tin không phải người đại diện, người đại diện rất mong hai người bọn họ đường ai nấy đi, không đổ dầu thêm lửa đã là may lắm rồi.
Tưởng Lăng trong điện thoại nói chuyện không ra hơi, Lương Du Lan uống đến mơ màng, tự cậu chuốc rượu chính mình, một chai champagne cùng với một chai rượu vang, một mình trên chiếc giường king size thoải mái đến quên trời quên đất.
Tưởng Lăng rống: “Con mẹ nó anh đang thẩm du hả?! Có biết xấu hổ hay không vậy!”
Lương Du Lan cười hắc hắc, mơ mơ hồ hồ nói: “Thế nào, muốn chơi cùng không? Không được không được, tôi rất có chừng mực đó, cúc hoa của cậu tôi không muốn đâu ~”
Tưởng Lăng đứng tại hành lang bệnh viện, ban đêm bầu không khí lạnh lẽo: “Sở Chinh bị tai nạn xe, gãy chân rồi.”
Lương Du Lan bật dậy khỏi giường, đầu óc trống rỗng không phản ứng kịp, Tưởng Lăng ở đầu dây bên kia đã nói tiếp: “Tôi tưởng là anh biết rồi chứ…Vậy trước hết anh khoan hẳng đến đây, ngay mai đến cùng với một người khác đi, chỗ này giờ toàn là phóng viên.”
Lương Du Lan hít sâu một hơi, đi chân trần vào trong phòng tắm, xối nước lạnh lên người. Cậu đứng đờ người trong phòng tắm, dòng nước thuận theo tóc, từng từng giọt từng giọt chảy xuống thành dòng, dòng nước chảy dài trên má chảy xuống xương quai xanh của cậu. Lương Du Lan sửng người hồi lâu, bỗng như nổi điên nện một quyền vào gương, “xoảng” một tiếng lớn, khớp xương ngón tay chỉ toàn là máu.
[Hết chương 33]
===Hyol===
Comments
Post a Comment