[Biến Mèo]_Chương 34

Sở Chinh khi đó vẫn còn chưa nổi tiếng, « Cấm đoạn ái tình » về sau cũng ngưng chiếu. Tên tuổi Sở Chinh cũng chỉ dừng lại ở vai nam chính phim đồng tính. Mặc dù y có một gương mặt đẹp trời cho, vóc dáng cao, đôi chân thon dài. Thế nhưng có vài điều hiển nhiên khiến y không thể nổi tiếng được. Nhất là khi có Lương Du Lan bên cạnh, Sở Chinh là vì được ship couple chung với anh cho nên mới được chú ý đến. 

Phóng viên vây quanh ở cửa bệnh viện chờ săn tin, fan hâm mộ cũng ở bên ngoài chờ được gặp mặt thần tượng.

Lương Du Lan mặc đồ đen kèm theo chiếc kính râm cỡ bự, trên đầu trùm một mảnh khăn voan. Còn chưa kịp đi đến cửa bệnh viện đã bị một người kéo tay lại, Tưởng Lăng đứng sau lưng anh, hai con mắt nhìn anh hệt như đang quét X-quang.

Lương Du Lan nói: "Thế này mà cũng nhận ra tôi? Xem ra cậu đối với tôi là chân ái."

Tưởng Lăng nói: "Tôi biết chắc là anh sẽ đến."

Lương Du Lan hai tay đút vào túi, nhếch môi nói: "Cũng không hẳn là rất muốn đến, ha ha ha, cậu biết tôi hoàn toàn không quan tâm mà."

Tưởng Lăng khinh bỉ nhìn anh bằng nửa con mắt không thèm vạch trần. Nhưng mắt thì vẫn không ngừng lia tới lia lui trên người anh, trong lòng thầm nghĩ anh xài hết kĩ năng để cải trang rồi mà còn dám nói thế, không thấy mất mặt sao. 

Cậu đưa tay giữ chặt cánh tay Lương Du Lan kéo về một hướng, vừa đi vừa nói: "Sở Chinh không có việc lớn gì, chiếc xe kia phanh kịp nên chỉ bị gãy một chân với một cái sươn sườn."

Lương Du Lan cười hì hì không bận tâm, nhưng lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi lạnh. Anh lặng lẽ lau tay lên trên quần, lại bị Tưởng Lăng vô tình bắt gặp. 

Lúc Lương Du Lan nhận được cuộc gọi của Tưởng Lăng anh đã thực sự rất hoang mang, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được nếu như Sở Chinh có chuyện gì thì anh sẽ như thế nào.

Tưởng Lăng kéo tay anh, cúi đầu xem xét: "Tay anh bị sao thế?"

Lương Du Lan nhìn vết thương kết vẩy trên mu bàn tay của mình: "Bị xước thôi, không có việc gì."

Hai người đi vào bệnh viện, mùi nước khử trùng phả thẳng vào mặt. Sở Chinh nằm trong phòng săn sóc đặc biệt, cửa phòng đóng chặt, Ngô Mẫn thì đứng trước cửa phòng bệnh.

Lương Du Lan rất sợ người phụ nữ này, mặc dù cô ta trước giờ chưa từng hung hăng trước mặt anh lần nào. Nhưng bởi vì quan hệ với Sở Chinh, mỗi lần anh gặp Ngô Mẫn ít nhiều cũng thấy không được tự nhiên.

Ngô Mẫn trông thấy Lương Du Lan che kín mít chỉ lộ mỗi cái cằm, cười đặc biệt châm chọc: "Anh cũng có thời gian để tới đây sao?"

Lương Du Lan đưa tay tháo mắt kính, nheo đôi mắt phượng xinh đẹp lại: "Không ngờ rằng cô lại có thể dễ dàng nhìn ra tôi như vậy, đúng là rất khó để che giấu được vẻ đẹp của tôi."

Ngô Mẫn trông thấy anh vừa cười vừa tự luyến, liền mặc kệ anh bỏ đi mất. 

Ngoài cửa chỉ còn Triệu Minh, cậu ta đang ngồi ở trên ghế, một tay chống đầu, quầng mắt đen thui. Tưởng Lăng cho rằng đó là vẻ mặt túng thiếu quá độ, thế là quyết định kéo Triệu Minh lên cùng đi theo. 

Sau cùng trong hành lang chỉ còn lại một mình Lương Du Lan cùng với bác sĩ, y tá đi qua đi lại.

Sở Chinh nằm trên giường bệnh, thuốc mê chưa tan hết nên vẫn còn đang ngủ. 

Lương Du Lan đứng ở ngoài cửa nhìn y, khoảng cách hơi xa nhìn không rõ lắm. Nhưng Lương Du Lan biết Sở Chinh nhất định là đang . . . suy nghĩ đến anh. 

Lương Du Lan dán tay lên cửa kính, giống như thật sự có thể chạm được gương mặt của Sở Chinh. Anh nhìn người đang nằm ngủ yên ổn trên giường, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại. 

Sở Chinh không có việc gì là tốt rồi, nếu lỡ có gãy chân thì cùng lắm là anh nuôi y. Nếu lỡ có di chứng về sau không thể điên cuồng lăn lộn ở trên giường nữa, thì còn có anh mà, sợ gì chứ, sinh hoạt tính phúc vẫn được bảo đảm như thường.

Lương Du Lan đứng trước cửa lẳng lặng nhìn, đáy mắt của anh không tự chủ lộ ra chút ôn nhu. Trong lúc vô thức anh đã đem cuộc sống của mình cùng Sở Chinh hòa lẫn cùng một chỗ. Mọi chuyện đều cùng nhau giải quyết, cùng hướng về một tương lai của hai người.

Như có thần giao cách cảm, hoặc là đã ngủ đủ, người đàn ông đang nằm trên giường bỗng nhiên lay động mi, mở mắt ra. 

Sở Chinh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cái người đang trùm khăn voan đứng ngay cửa, không tự chủ cong khoe môi lên. Lương Du Lan đến thăm y, cho dù bọn họ có cách nhau một bức tường, nhưng anh đã đến.

*

Sở Chinh bị gãy chân, hết thảy công việc đều phải tạm dừng. 

Công ty không muốn nuôi một người mới bị tàn phế, đã vậy tiền đồ không rõ như y. Một tháng sau mặc kệ y có khỏi hay là không, y nhất định cũng phải chạy show và nhận quảng cáo cho bằng được. 

Lương Du Lan cực lực phản đối. Nhưng cho dù anh có sinh long hoạt hổ trong giới như thế nào, thì đối mặt với quyết định của công ty anh cũng chỉ như châu chấu đá xe mà thôi. 

Cuối cùng, Lương Du Lan quyết định chạy show và nhận quảng cáo thay cho Sở Chinh, tự hạ mình ký hàng loạt các hợp đồng không bình đẳng với công ty.

Lúc Sở Chinh bình yên dưỡng thương ở bệnh viện, thì Lương Du Lan đang bôn ba chịu khổ ở bên ngoài.

Khi đó Lương Du Lan chỉ cảm thấy sinh hoạt của mình thật con mẹ nó hỏng bét, nếu như không phải là vì Sở Chinh, thiếu gia Lương Du Lan thích đùa bỡn với tiền đồ của mình đã sớm bỏ của chạy lấy người. 

Về sau công ty lại yêu cầu Lương Du Lan tạo scandal với nữ minh tinh để cải chính tin đồn, dù sao việc anh là Gay cũng không phải chuyện tốt lành gì. Lương Du Lan chỉ đành ngậm ngùi lau nước mắt chờ đợi sắp xếp của công ty. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho mối quan hệ giữa anh và Sở Chinh trở nên bất ổn.

Khi đó Sở Chinh vẫn chưa hiểu sự đời, y không biết rằng ngành giải trí thật giả khó phân như thế nào. 

Y tin rằng chỉ cần hai người vui vẻ ở bên nhau thì những thứ khác chẳng đáng là gì. 

Nếu mọi chuyện đến hiện tại mới xảy ra, có khi Sở Chinh sẽ không hấp tấp như thế, vừa nhìn thấy video OOXX của anh thì đã thấy mất lòng tin với anh rồi.

Sở Chinh đang nằm trên giường bệnh lướt điện thoại, bất chợt thấy đầu đề trang tin tức giải trí là một ảnh chụp mặt nghiêng của một người, người này không phải Lương Du Lan thì là ai.

Bất chợt, Sở Chinh cảm thấy trong lòng bồn chồn không yên.

Đối với y, Lương Du Lan thực sự quá hoàn hảo, người theo đuổi tất nhiên cũng không ít. Anh quay phim nào nổi phim đó, fan hâm mộ nhiều đến độ có thể ôm trọn nửa vòng Trái Đất. 

Mà Sở Chinh y thì lại chẳng là cái gì hết, y chỉ mới là một nửa người nổi tiếng, phải tích đức cả đời y mới có thể ở bên cạnh Lương Du Lan. Sở Chinh suy sụp tinh thần không thể nói nổi một lời, trái tim đập thình thịch trong đau đớn cơ hồ không thể yên tĩnh lại được.

Sở Chinh rối bời điệnm cho Lương Du Lan tới tấp, thế nhưng không một ai bắt máy. 

Trong đầu Sở Chinh toàn là cảnh tượng Lương Du Lan mập mờ ở bên rìa hoa viên. 

Không lẽ Lương Du Lan đã chán phải sống cuộc sống cứ che che giấu giấu với y rồi, cho nên mới chạy đi tìm người phụ nữ khác? 

Sở Chinh không biết mình đang động kinh cái gì, càng không biết phải đi chỗ nào để tìm Lương Du Lan, nhưng không thể nào ngăn được bản thân chống nạn đi ra ngoài.

Không lâu sau, y cũng gọi được anh, nhưng người bắt máy không phải Lương Du Lan. 

Giọng người đàn ông cất lên trong điện thoại, chỉ nghe thôi cũng đã thấy buồn nôn. Hắn ta vừa thân thiết mở miệng gọi tên "Du Lan" đã khiến Sở Chinh trong phút chốc thật sự muốn đánh chết hắn.

Sở Chinh tự mình chống nạn nhảy xuống từng bậc cầu thang, người qua đường bắt gặp đều cảm thấy rung động trước nghị lực của y. 

Cậu bé mập mạp đi bên cạnh mẹ còn nói, cậu mới học hỏi được một điều, kể cả khi gãy chân rồi thì chúng ta cũng không được quên phải rèn luyện thân thể! Sở Chinh mặt đen thui cấp tốc rời khỏi, xém chút nữa làm cái chân lành lặn còn lại của mình cũng gãy theo.

Phía bên kia, Lương Du Lan bị Lộ Minh Thần vừa kéo vừa tha trên đường. 

Tối đó khai mạc phim mới, Lương Du Lan lúc đầu cũng không muốn đi, cho dù có là nhà đầu tư mời thì anh cũng phải tùy tâm tình mới tham gia. 

Nhưng là lúc này có chút khác biệt, người bên kia đã ra điều kiện với anh—— trong phim có một vai rất thích hợp với Sở Chinh, hiện tại có rất nhiều người muốn nhận. Nhưng mà, có giữ lại được vai diễn cho Sở Chinh hay không, thì phải xem biểu hiện của anh rồi.

Người kia rõ ràng biết quan hệ của Lương Du Lan với Sở Chinh, nên cũng không thèm giả nai với anh. 

Hắn ta và bạn của hắn đứng trước mặt y khoe khoang khoác lác, nói chỉ cần Lương Du Lan có mặt giúp vui là được, uống xong mấy ly chắc chắn sẽ đưa người về đến nhà an toàn.

Lương Du Lan là người rất sáng suốt, nhưng hễ gặp chuyện liên quan đến Sở Chinh thì não liền như bị úng vậy, anh không tiếp tục từ chối nữa mà đồng ý tham gia bữa tiệc luôn. Nhà đầu tư khi nhìn thấy Lương Du Lan đến cũng hết sức kinh ngạc. 

Lương Du Lan đi thẳng vào chỗ ngồi, ai đến mời rượu cũng không từ chối, uống đến mức cả người đều lâng lâng. 

Lộ Minh Thần ở một bên tiếp rượu một phú thương khác, so với Lương Du Lan khí thế bá vương thì Lộ Minh Thần tuyệt đối chỉ như chim nhỏ nép vào lòng, bị ép uống một ly mà ngừng đến mấy lần. 

Lương Du Lan uống đến mơ hồ, thế là dứt khoát nằm ngửa trên ghế, híp mắt nhìn đèn treo trên trần nhà.

Người mời anh đến cũng đã thực hiện thỏa thuận, vai chính nhất định sẽ là Sở Chinh, ngay cả hợp đồng cũng mang theo. Lương Du Lan liền gật gật đầu, muốn đứng dậy rời đi. 

Bộ dạng rút x vô tình dùng xong liền bỏ của anh chọc phú thương tức giận vô cùng. 

Hắn ta bổ nhào đến áp môi lên cổ Lương Du Lan cắn một phát, Lương Du Lan lập tức nổi giận, trở tay cho hắn ta một tát, phú thương sửng sờ ngừng động tác lại.

Tên phú thương này là người có máu mặt, cho tới bây giờ chưa có người nào dám làm vậy với hắn, hắn ta ngay lập tức hùng hổ muốn đánh người. 

Tay hắn vừa mới giơ lên đã bị người đàn ông cao lớn nảy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh ngăn lại. 

Trịnh Đạc bắt lại cổ tay tên phú thương, phất tay nhường lối để Lộ Minh Thần đỡ Lương Du Lan ra ngoài.

Phú thương đối mặt với Trịnh Đạc, không dám hó hé gì, chỉ đành hậm hực bỏ đi.

Lương Du Lan được Lộ Minh Thần đở một đường về đến khách sạn. Lương Du Lan rất nể tình vừa xuống xe đã nôn thóc nôn tháo, nôn lên cả lên người Lộ Minh Thần. Nước thấm ướt cả áo, chảy dài từ dây lưng xuống dưới quần, Lộ Minh Thần đứng hình tại chỗ, câm nín nhìn bộ đồ thảm đến không nỡ nhìn của mình.

Cho nên lúc Sở Chinh vừa mở cửa phòng khách sạn bước vào đã bắt gặp cảnh tượng như thế. Lộ Minh Thần chỉ quấn một cái khăn tắm quanh hông, tóc vẫn còn đang nhỏ nước. 

Sở Chinh lập tức nổi trận lôi đình, hễ là người anh vừa mắt thì anh đều có thể ngủ với người ta sao? Hắn ta có cao hơn tôi, có đẹp hơn tôi hay có có tốt với anh được như tôi không?! Khoảnh khắc nhìn thấy người đang nằm ở trên giường, lý trí của Sở Chinh gần như đã hỏng mất.

Sở Chinh như lâm vào mê man, cmn chắc chắn là Lương Du Lan tình nguyện! Một người kiêu ngạo như Lương Du Lan, nếu như không phải thật sự thích, làm sao có thể đồng ý lên giường được? !

Bọn họ không phải đã nói sẽ ở bên nhau sao? Không phải đã nói là cả một đời sao? Không phải đã nói về sau ngoại trừ Sở Chinh, anh sẽ không thay đổi thất thường trêu hoa ghẹo nguyệt nữa hay sao? ! Chẳng lẽ tất cả đều là giả, con mẹ nó đều là giả hết sao? ! Sở Chinh nóng nảy mất hết lí trí, nhất thời không để ý đến mùi rượu tỏa ra nồng nặc từ người Lương Du Lan, càng không để ý rằng hai thụ cùng một chỗ làm sao có chuyện gì xảy ra được. 

Thế nhưng lúc đó, y chỉ cảm thấy trong lòng mình như nổi lửa, cả phủ tạng đều như muốn bốc cháy.

===Hyol===

Chương 33

Chương 35


Comments

Popular Posts