[BTMLSĐ]_Chương 32
Chuyến hành trình đứng trước giông tố các bạn ơi =.=.
Raw truyện trên web Tấn Giang đã bị khóa V.I.P nghĩa là phải mua mới đọc được.
Hơn nữa, bản raw từ chương 31 trở về sau đều là lượm lặt từ web lậu, và được cái là cái web lậu đó cũng đã bay màu.
Web lậu mình đang theo thì bị lỗi chữ tá lả, nghi án không lâu nữa cũng sẽ cùng lên đường với web lậu trước đó, khi đó khả năng là truyện sẽ bị drop ngang hoặc chuyển sang hình thức khác.
Một người có thái độ khiêm nhường như Sở Chinh, là kiểu mà Lương Du Lan thích, vừa lúc cậu lại là ban giám khảo, liền lấy cớ chỉ bảo đến nói chuyện nhân sinh với Sở Chinh, cái gọi là nhân sinh, hiển nhiên có nhiều khía cạnh khác nhau, mà Lương Du Lan thì thích thảo luận về chuyện tình cảm cùng giường chiếu, trình độ có thể nói là thượng thừa phong thái y hệt như giảng viên giảng bài trên lớp.
Mọi chuyện vốn đã chuẩn bị xong hết, màn dạo đầu đại khái cũng khá ổn, Lương Du Lan âm thầm sung sướng, chỉ còn chờ đến lúc có thể tiến vào Sở Chinh, khi đó cả hai cùng dây dưa một trận rồi cùng nhau nói chuyện về nhân sinh kỹ càng hơn.
Thế nhưng lại xảy ra một chuyện mà Lương Du Lan không hề ngờ tới, cậu tỉ mỉ tạo ra tình huống say rượu ở buổi tiệc không ngờ lại dẫn đến một hướng phát triển không thể lường được, hai người lắc lư vui vẻ đi thuê phòng, ai biết người bị đè lại chính là Lương Du Lan.
Lúc đó Lương Du Lan nóng nảy vô cùng, thế nhưng có nóng nảy đi chăng nữa cũng vô dụng, hai hàng mi nước mắt chảy dài phẫn uất cùng cực, vĩnh biệt đóa cúc non thuần khiết của mình. Đêm đó Sở Chinh lần đầu được khai bao, thoát khỏi kiếp trai tân, cho nên y so với Lương Du Lan càng đáp trả nhiệt tình hơn.
Điều khiến Lương Du Lan xấu hổ nhất là không biết từ khi nào mà tiếng hét thảm của cậu đã chuyển thành tiếng kêu rên đầy hưởng thụ, hơn nữa còn có xu thế không thể làm công được nữa. Lương Du Lan là tổng công yêu nghiệt uy chấn tám phương, không ngờ lại có kết cục bi thảm đến vậy.
Trải qua một đêm tận bảy hiệp, Sở Chinh không hút thuốc như mấy tên tra công khác, y si mê nhìn Lương Du Lan, dán vào bên tai cậu nói: “Trước đây em chưa từng thích ai, thế nhưng vừa nhìn thấy anh trái tim em bỗng nhiên đập kịch liệt.”
Lương Du Lan cắt ngang y, chen chân đạp y một cước, lòng thì nói tim cậu đập kịch liệt còn mông ông đây cmn đau kịch liệt!
Sở Chinh kéo tay Lương Du Lan đặt lê ngực của mình, vẻ mặt cừng chiều. Thần kinh Lương Du Lan lập tức nảy nảy, đưa tay đấm Sở Chinh đến ba má nhìn không ra.
Người ta nói say rượu loạn tính, nhưng cũng chỉ mình Lương Du Lan say mà thôi, còn tên trai tân nào đó mới chính là giả heo ăn thịt hổ.
Lương Du Lan rất không cam tâm, cậu không có cách nào có thể chấp nhận được chuyện cậu bị người khác ép đến không thể ngóc đầu lên được. Thế nhưng cậu lại không muốn thay người, mặc dù phong lưu thành tính, nhưng đến một khi nghiêm túc thì đến bản thân cũng thấy nể.
Khi đó Sở Chinh vẫn là người mới vào giới giải trí, mẹ không thương cha không xót, diễn xuất tệ hại độ nổi tiếng rất thấp ngoại trừ Lương Du Lan không một ai thấy y có tiềm lực. Lương Du Lan từng khuyên y đừng đóng phim, cậu có thể nuôi y. Thế nhưng Sở Chinh lại không muốn, vừa giở trờ với Lương Du Lan vừa nói khẽ vào tai cậu: “Dù thế nào thì em cũng sẽ nuôi anh, yêu thương anh.”
Tầng tầng lớp lớp phòng thủ trong lòng Lương Du Lan triệt để bị công phá, hai người ở trên giường điên cuồng HHH, Lương Du Lan nhiều lần muốn đảo chính, thế nhưng nửa đường đều bị Sở Chinh bắt được, sau đó Lương Du Lan càng trở nên thê thảm hơn.
Trước đây Lương Du Lan chưa từng trải qua những chuyện này, tâm tư chơi đùa cũng bị Sở Chinh nháy mắt chém nát, làm Lương Du Lan ngày càng tiến lên theo con đường nam nhân tốt. Nhưng cậu lại rất sĩ diện, sống chết không chịu thừa nhận mình thật lòng với Sở Chinh như thế nào, mỗi ngày nhìn vẻ mặt chăm chú ngoan ngoãn nghe lời của Sở Chinh, kỳ thực trong lòng đã sớm ngất ngây.
Sau đó Sở Chinh bị tai nạn xe, cũng may chỉ bị gãy chân, Lương Du Lan vừa sốt ruột lại vừa sợ, nhưng cậu già đời hơn Sở Chinh nhiều, tuy sợ nhưng biểu tình lại càng thêm cứng rắn kiên cường.
Khi đó người đại diện của Sở Chinh là Ngô Mẫn, đến tìm Lương Du Lan khuyên nhủ nhiều lần, đơn giản là Sở Chinh vừa bước chân vào giới giải trí, công ty rất kỳ vọng vào y, y bị tai nạn lại gây ra ảnh hưởng không nhỏ, paparazi hận không thể tới đào ba tấc đất lên để tìm manh mối. Lương Du Lan gật đầu, nghĩ rằng rời đi một khoảng thời gian cũng không quá đáng, cậu tin vào một tương lai mà Sở Chinh đã nói.
Sở Chinh đã từng nói với cậu rằng: “Đợi đến khi kiếm được tiền, chúng ta sẽ mở một cửa hàng nhỏ ở đường lớn. Anh nghĩ Tây Tạng có được không, có thể ngắm núi tuyết với cung điện Potala.”
Lương Du Lan nằm trong lòng Sở Chinh, dùng ngón tay trêu đùa điểm đỏ trên ngực y.
Sở Chinh đưa tay nắm lấy tay Lương Du Lan, cúi đầu hỏi cậu lần nữa: “Anh thấy Tây Tạng có được không?”
Lương Du Lan nằm sấp trong lòng y, khẽ cười: “Không được, quá lạnh, anh không thích.”
“Lệ Giang thì sao? Có Cổ thành rất đẹp.”
Lương Du Lan lắc đầu: “Nếu vậy thì chúng ta sẽ đi khắp cả nước, rồi đi khắp thế giới, rồi mới tìm chỗ nào thích hợp, tốt nhất là ở nước ngoài.” Tốt nhất là ở một quốc gia chấp nhận hôn nhân đồng giới.
Sở Chinh cau mày: “Nhưng mà em rất dở tiếng Anh…”
Lương Du Lan đưa tay vỗ lên má của y: “Vậy đến khi đó một ngày 24 tiếng cậu đừng rời khỏi tôi là được.”
Sở Chinh nghe xong cười hắc hắc, dưới thân chuyển động, Lương Du Lan gào lên một tiếng rồi nện một quyền lên ngực y, Sở Chinh làm bộ tủi thân, không biết xấu hổ nói: “Không phải anh kêu em đừng rời khỏi anh sao?”
Lương Du Lan tự biết mình không phải loại tốt lành gì, chí ít về mặt tình cảm cậu không bao giờ thật lòng. Đối với cậu việc này chỉ là thỏa mãn nhu cầu của đôi bên, đến khi chia tay thì không ai nợ ai hết, cậu không thích việc khóc lóc sướt mướt dây dưa lằng nhằng, cho nên đôi lúc có vướng mắt gì cậu vẫn không chủ động nói ra mà chỉ giữ lại trong lòng xem như là tự tôn cuối cùng của cậu. Bên ngoài thì làm bộ không có việc gì, nhưng bên trong đã sớm đầy rẫy những vết sẹo.
*
Lương Du Lan cuộn người trong lòng Sở Chinh, Sở Chinh chưa bào giờ thấy mãn nguyện như lúc bây giờ. Trước kia hai người quen, y vẫn còn trẻ Lương Du Lan thì tính khí kiêu ngạo, hai người cãi nhau rồi chiến tranh lạnh như cơm bữa, bây giờ nghĩ lại thật sự rất ấu trĩ.
Mèo ngốc mới vừa bị hôn xong, meo meo cụp tai dụi đầu vào ngực Sở Chinh, cà qua cà lại, cà đến Sở Chinh nổi lửa.
Sở Chinh nhìn cái mông tròn trịa của Lương Du Lan, chưa kịp động thủ với mèo ngốc, Lương Du Lan đã duỗi móng tát bay bàn tay không thành thật kia, bi bô nói: “Sao cậu đáng ghét quá vậy!”
Sở Chinh chôn mặt vào bụng của mèo ngốc, cười khổ: “Trước đây không phải ai đó rất phóng túng sao, lúc quyến rũ tôi còn dùng đủ thứ trò, thiếu chút là mặc váy cầm roi da rồi, bây giờ lại ngượng ngùng à.”
Vẻ mặt già nua của Lương Du Lan đỏ chót, thực ra cậu vẫn luôn phóng túng, nhưng mà bây giờ tạo hình như vậy có muốn cứng cũng không được, một con mèo...giọng nói thì chuyễn manh, không có cơ bụng càng không có cơ bắp, làm sao có thể cùng một chỗ với Sở Chinh, làm sao có thể đè được Sở Chinh.
Càng nghĩ càng buồn, mặt mèo ngốc nhăn thành một đoàn.
Sở Chinh nhéo nhéo cổ cậu, mở cúc áo bệnh nhân rồi ôm mèo ngốc ép chặt vào lòng, một người một mèo cứ như vậy dán dính vào nhau. Lương Du Lan meo meo một tiếng, móng nhỏ chạm lên điểm đỏ trên ngực Sở Chinh: “Không biết xâu hổ, khắp nơi ở trần.”
Sở Chinh dùng áo quấn mèo ngốc lại, mèo ngốc lú đầu khỏi cổ áo cắn lên cằm Sở Chinh.
Sở Chinh thích đến không rời tay khỏi cổ mèo ngốc: “Lúc đó tôi không nên nói như vậy, thật ra tôi thấy rất hối hận, tôi rất muốn đi tìm em, nhưng rồi em công khai người yêu, đối tượng lại không phải là tôi.”
Giọng Sở Chinh rầu rĩ, Lương Du Lan dùng đỉnh đầu chà xát cằm của y, muốn lưu lại mùi của mình trên người y, tiện thể đánh dấu chủ quyền. Lương Du Lan đưa hai móng nhỏ ôm lấy cổ Sở Chinh: “Lúc đó tôi sợ anh hiểu lầm nên đã đi tìm anh, rốt cuộc lại thấy anh với người đàn ông khác ôm ấp hôn hít! Tôi thấy hết cả rồi! Tôi rất tức giận!” Vừa nói mèo ngốc vừa cắn lên cằm Sở Chinh một cái, không thể tha thứ được.
Sở Chinh kêu lên một tiếng: “Tôi hôn ai được chứ, ngoại trừ em tôi chưa từng hôn người khác! Đến đóng phim cũng không có!”
Lương Du Lan vẻ mặt không tin: “Tôi rõ ràng đã nhìn thấy!”
Sở Chinh đem tiểu gia hỏa đang khóc nháo om sòm trong lòng đè lại: “Không có thật mà…Nếu em nói có, vậy chắc là Mạc Chi Nam rồi.”
Mèo ngốc lập tức tức giận đanh mặt lại, râu vểnh lên cao: “Mạc Chi Nam?! Hay lắm, hai người không những lén lút sau lưng tôi mà còn liếc mắt đưa tình ở phim trường nữa!” Cậu lập tức cuối đầu cắn vào điểm đỏ kia, dùng răng nanh nghiến qua nghiến lại, nhắm nháp vị mặt ngọt nóng lạnh.
Sở Chinh nơi nào đó bị cắn, quả thực như lên thiên đàng xuống địa ngục, y muốn tách mèo ngốc ra nhưng ai kia lại chết sống bám chặt. Đầu lưỡi đầy gai liếm khắp nơi một lượt, Sở Chinh vừa sợ lại vừa thoải mái bay bổng như tiên.
Lương Du Lan thấy vẻ mặt hưởng thụ như có như không của Sở Chinh, duỗi móng vuốt râu, nhìn thấy sắp đến đỉnh điểm lại lập tức cắn một phát lên chỗ kia.
Sở Chinh trừng to mắt: “Em làm gì thế! Như vậy rất dễ có chuyện đó!”
Lương Du Lan im lặng ngoẹo cổ nhìn y, đuôi lướt một vòng lên người dưới của Sở Chinh: “Không lẽ lần trước chưa ra được, nên giờ khó chịu hả?”
Sở Chinh nhìn thẳng vào mèo ngốc: “Em…khục, muốn giúp tôi sao?”
Lương Du Lan ngoe nguẩy hai móng, chớp chớp đôi mắt hổ phách to tròn: “Dùng móng à?”
Sở Chinh phẩy tay: “Không cần đâu không cần đâu, hay là thôi đi.”
Lương Du Lan làm sao có thể bỏ qua được, trong lòng cậu nhất quyết phải làm rõ chuyện Sở Chinh hôn Mạc Chi Nam, vẻ mặt thì bình đạm như nước, trong lòng thì biển dấm chua đã nổi lên.
Cậu bên dưới lớp áo bệnh nhân rộng thùng thình chuyển người, quay đầu về phía JJ của Sở Chinh.
Yết hầu Sở Chinh chuyển động lên xuống, nhìn cái mông tròn vo bên dưới áo, cảm giác xấu hổ vô cùng.
Sở Chinh tự giận bản thân, chắc là do thời gian dài không gần gũi bạn trai, cả người yên lặng tích tụ, chỉ cần một chút trêu chọc cũng khiến y động dục không lý do, huống chi người trêu chọc Sở Chinh lại là cậu, y cơ bản là không thể kháng cự nổi.
Hơn nữa, y cũng không muốn kháng cự~
===Hyol===
Comments
Post a Comment