[BTMLSĐ]_Chương 31 (Phần 2)

Phần 2 (Cảnh báo H: Người không thuộc hệ nhân thú khuyến cáo đừng xem, tôi không muốn bị ăn đá vô cớ)

Triệu Minh không dám nhúc nhích, cậu ta bây giờ ở tình thế rất khó xử. Bây giờ cậu ta ước gì Vệ Thiên Lý có ở đây, trong lòng thì rủa thầm sao cậu lại xui xẻo một mình chịu đựng vầy chứ trời, tim cậu rất mệt đó.

Lương Du Lan bị Triệu Minh xách đi, Triệu Minh sợ mình sẽ là người bị hại tiếp theo, nên xách nguyên cái lồng đi luôn. Vừa đi vừa cảm thán con mèo này cường hãn chống đối với nhẫn nại của Sở Chinh, bây giờ thì tự mình hại mình rồi.

Sở Chinh vô lực nhìn trần nhà, trong lòng xoắn xuýt vô cùng, trợ lý của mình bị thế không biết, nói đem mèo đi thì đem đi thiệt luôn! Cậu không biết tôi đang xài khổ nhục kế hả! Đấy là bảo bối tâm can của tôi đó! Cậu không biết cho tụi tôi một bậc thang đi xuống sao! CMN nói đem đi là đem đi luôn vậy hả!!!

Sở Chinh ôm tim, uất ức vô cùng.

Y chỉ muốn tỏ rõ thái độ của mình, làm cho cậu hiểu tính cách của cậu đã làm y giận như thế nào, sau đó Triệu Minh sẽ là người khóc lóc van xin che chở cho cậu, y mới có thể nể mặt cậu ta miễn cưỡng lưu mèo ngốc lại. Nhưng Triệu Minh lại… Đần quá trời! Sở Chinh vừa nghĩ tới đã thấy tức muốn ói máu. Chuyện này nên trách y, trách y bình thường không nghiêm túc dạy dỗ mèo ngốc, trách y đánh giá trí tuệ của Triệu Minh quá cao!

Mèo ngốc được đưa vào phòng Phó viện trưởng, tâm tình dậy sóng, oan ức meo meo không ngừng.

Phó viện trưởng là một ông lão hiền lành, cả người béo tròn, không giống người làm bác sĩ chút nào, Lương Du Lan ngẩng đầu nhìn ông ta, phẫn nộ đem đầu khoác lên chân trước.

Phó viện trưởng cầm gậy đùa mèo, đưa vào trong lồng chọt chọt cái mũi nhỏ của mèo ngốc, Lương Du Lan trừng đôi mắt hổ phách, tức đến nhe răng nhếch miệng.

Ông ta cười khà khà mấy tiếng, run run duỗi tay muốn vuốt đầu cậu. Lương Du Lan liền cào ông ta một phát, ông ta cũng không giận, thu tay về, nghiêng đầu yên lặng nhìn mèo ngốc chằm chằm.

Lương Du Lan đau lòng vô cùng, cõi lòng tan nát thành từng mảnh, cậu được sủng mà kiêu, xưa nay Sở Chinh cũng rất bao dung nuông chiều cậu, bây giờ lại vì một người phụ nữ xấu xí đem cậu nhốt vào trong lồng còn đem cậu đi chỗ khác mèo ngốc đem móng nhỏ giấu dưới bụng, đuôi cuộn vào người oan ức.

Nếu bây giờ Sở Chinh nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ không nhịn được ôm chầm lấy cậu dỗ dành, nhưng Sở Chinh không ở đây, cũng không thấy bộ dạng đáng thương này của cậu rồi.

Mà Sở Chinh thì đang ngẩn người trong phòng bệnh, thầm nghĩ, dù sao thì đây cũng là mèo của y, y có ghét thế nào cũng không thể đem bỏ được, thế là Sở Chinh thân tàn chí kiện chống nạn đi đến phòng cấp cứu. Không ngoài dự đoán, Kiều Minh Tuyết đang sát trùng, ngón tay nắm chặt cánh tay trợ lý đến bầm tím.

Sở Chinh một chân cong lên, một chân chống cả người, đẩy nạn đi đến.

Y đứng ở cửa, lúng túng nói: “Chuyện này…Tôi xin lỗi.”

Kiều Minh Tuyết không thèm nhìn y, khỏi nói cũng biết vẫn chưa nguôi giận. Sở Chinh cũng hiểu, phụ nữ rất coi trọng gương mặt của mình, ây giờ bị cào thành như vậy, đến y cũng thấy khó chịu thôi.

Kiều Minh Tuyết nghiêng đầu, khóe mắt ngấn lệ, Sở Chinh nhìn thấy ngừng một lát rồi mới mở miệng: “Thật sự có lỗi với cô, tôi không quản tốt mèo mình cho tốt, để em ấy cào cô…”

Kiều Minh Tuyết không nói lời nào, Sở Chinh thấy vậy lại căng thẳng vô cùng. Nghĩ rằng nếu người phụ nữ ác độc trả thù thì sẽ xử trí mèo mình như thế nào, lẽ nào cô ta sẽ đem mèo của y ra chém mấy nhát vào mặt em ấy…lúc Sở Chinh đang tự bổ não, tim đập điên cuồng, Kiều Minh Tuyết mới nảy còn im lặng mới chợt lên tiếng.

Cô lạnh lùng nói: “Không phải lúc nào anh cũng từ chối tham gia chương trình thực tế sao, vậy lần này phá lệ đi.” 

Sở Chinh khô khốc đứng một bên: “Không phải tôi không muốn mà là chân của tôi…”

Kiều Minh Tuyết nâng mí mắt thoáng nhìn lên: “Nhanh nhất cũng một tháng nữa mới ghi hình, đợi tới lúc đó chắc anh cũng có thể bay nhảy lại được rồi.”

Sở Chinh im lặng trong phút chốc, nhìn mấy vết cào trên mặt Kiều Minh Tuyết, cuối cùng mở miệng đáp lại: “Để tôi xem ý chị Ngô thế nào đã.”

Kiều Minh Tuyết hừ một tiếng: “Chờ anh khỏi hẳn đi.”

Sở Chinh gật đầu rồi rời đi, bóng lưng vô cùng ảm đạm. Thân người cao to của anh, chỉ trong mấy ngày lại gầy đi không ít. Trợ Lý nhìn mặt Kiều Minh Tuyết nói: “Thế nào rồi, có phải vẫn còn đau không?”

Kiều Minh Tuyết trừng mắt nhìn bóng lưng của Sở Chinh: “Con mèo kia anh ta xử lý thế nào rồi?”

Trợ lý ngập ngừng: “Hả? Xử lý thế nào hả? Mèo không phải lúc nào cũng thế sao…”

Kiều Minh Tuyết hừ lạnh một tiếng, nghiếng răng ken két.

*

Sở Chinh suy nghĩ hồi lâu, quyết định đi đến phòng phó viện trưởng tìm mèo ngốc.

Vì để có thể cùng mèo ngốc cũng chính là ngài Hoa cùng nói chuyện đàm đạo, Sở Chinh không để ai đi theo mình, một mình chống nạn khập khiễng bước đi.

Phó viện trưởng bề ngoài già dặn nhưng bên trông lại trẻ con vô cùng, từ khi mèo ngốc xuất hiện trong phòng ông, ông ta luôn nhìn cái lồng chằm chằm, tuy Lương Du Lan rất lạnh nhạt với ông ta, nhung cũng không làm giảm sự nhiệt tình của ông ta đối với cậu.

Sở Chinh gõ cửa đi vào, lặp tức bắt gặp ông địa đang ngồi xổm ngay cửa, ông ta ngạc nhiên nhìn y.

Sở Chinh ngập ngừng lên tiếng: “Ngài…Chào ngài.”

Ông lão nở nụ cười đầy nếp nhăn, đem gậy đùa mèo cất ra sau, giả bộ chính chắn vỗ vỗ quần áo đứng lên: “Ha ha, tôi đang nhìn thử xem mèo của cậu trông như thế nào ấy mà…”

Sở Chinh: “…”

Sở Chinh chống gậy đem lồng sắt rời đi, ông lão lặp tức chặn cửa, nhiệt tình: “Có cần tôi xách giùm cậu không?”

Sở Chinh phất tay, nhảy nhảy như thỏ: “Không cần đâu, cũng gần mà.”

Triệu Minh một đầu xám xịt đứng ngay cửa nhìn người đàn ông mất hình tượng đi về phía mình, Triệu Minh lên tiếng: “Vừa rồi còn nói cái gì mà không cần, bây giờ thì phải tự mình xách nó về.”

Sở Chinh nguýt cậu ta một cái: “Cậu biến ra ngoài đi!”

Triệu Minh ngồi ngoài cửa phòng bệnh, như một gốc cây héo úa, hai ngón tay đan nhau: “Anh đúng là đồ qua cầu rút ván, nói đuổi liền đuổi, tôi tốt xấu gì cũng đi theo anh nhiều năm như vây, anh tốt với tôi còn không bằng con mèo nữa.”

Sở Chinh ôm lão phật gia Lương Du Lan ra, liền bị tấn công dồn dập trầy xước khắp người. Sở Chinh thở dài: “Đừng giận nữa mà…”

Lương Du Lan uất ức cuộn người thành một nắm không thèm quan tâm đến y.

Sở Chinh dè dặt đưa tay sờ lên lưng của cậu: “Đừng giận nữa.” Rõ ràng là cậu cào người ta trước mà, sao không có chút hối lỗi gì hết vậy. Nhưng mà Sở Chinh không thể nói vậy, nếu không khó mà làm lành được.

Lương Du Lan rụt người lại, bỗng chốc nhỏ tiếng meo meo.

Sở Chinh thấy có chút không đúng, liền nhanh chóng ôm mèo ngốc lên: “Cậu sao vậy?”

Móng nhỏ của Lương Du Lan bị nhấc bổng lên không, Sở Chinh không gọi mà duỗi ngón tay xoa nhẹ lên mắt mèo ngốc thăm dò: “Cậu khóc.”

Miệng nhỏ của Lương Du Lan run lên, tui ức nhưng không thèm nói!

Sở Chinh ôm sát mèo ngốc vào lòng, nhìn bộ dạng cậu như vậy y thấy rất đau lòng: “Tôi hiểu cậu mà, là tôi không tốt, sau này tôi sẽ nuông chìu cậu hơn, sẽ không nhốt cậu lại nữa, đừng khóc nữa có được không.”

Lương Du Lan trong lòng rất không vui, nhưng không chống cự được cái ôm ấm áp của Sở Chinh, dè dặt ôm y, rồi meo meo nhỏ giọng nói: “Anh nói không cần tôi nữa!”

Sở Chinh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cảu cậu, mềm giọng nói: “Ba ba sẽ mãi yêu cậu.”

Lương Du Lan ngẩng đầu nhìn y, nhếch miệng: “Tôi không muốn làm con trai của anh!”

Trước đây mèo ngốc chưa từng nói vậy với y, Sở Chinh nhất thời không kịp phản ứng.

Mèo ngốc lại hỏi: “Anh có yêu tôi không?”

Sở Chinh trả lời rằng: “Tôi yêu cậu, nhưng chỉ là yêu thích giữa người với mèo mà thôi.” ——Bởi vì trái tim y bị khoét một khoảng trống, và khẳng định rằng khó mà lắp đầy được, chính vì vậy y không muốn lại yêu một ai khác.

Sở Chinh nhìn đôi mắt hổ phách trong veo của cậu, thật lâu mới lên tiếng: “Cậu cũng biết người tôi yêu là người kia.”

Lương Du Lan nghiêng đầu, đem móng nhỏ đẩy tay y ra: “Cả đời này anh chỉ yêu mình Lương Du Lan thôi sao?”

Sở Chinh vỗ vỗ cái mông nhỏ của cậu: “Đúng vậy, cả đời.”

Lương Du Lan ngước nhìn y: “Vậy tôi thì sao?”

Sở Chinh không lên tiếng, đặt cậu xuống đùi mình, bất chợt xoa đầu cậu: “Tôi nghĩ, tôi không thể hứa hẹn gì với cậu được, tôi có thể chăm sóc cho cậu thật tốt, giống như trước kia.”

Lương Du Lan không giải thích được cảm xúc khó tả này là sao, vừa phức tạp vừa chua xót, cậu đứng thẳng người bằng hai chân sau, ôm cổ Sở Chinh, tức giận mở miệng: “Vậy sao lúc trước anh lại nói như thế?”

Sở Chinh nhìn mèo ngốc: “Nói cái gì?”

Hai móng Lương Du Lan gắt gao nắm lấy bả vai Sở Chinh, trong mắt toàn là uất ức: “Anh đã nói, nói tôi cởi hết nằm trên giường anh, anh còn ngại bẩn. Rồi anh còn kêu tôi đi chết đi…”

Lương Du Lan vừa mới lên tiếng, đã thấy vẻ mặt khiếp sợ của người đàn ông trước mắt. Sở Chinh ngừng thở, mí mắt muốn rách cả ra, đôi mắt tràn đầy tơ máu, bàn tay đang ôm sống lưng Lương Du Lan không tự giác siết chặt, làm mèo ngốc đau mà cũng không nhận ra.

Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng ầm lớn, Sở Chinh đè Lương Du Lan xuống giường, y không để tâm đến cái chân vẫn còn đau của mình, trong đầu chỉ toàn là câu nói của cậu, Sở Chinh thấy hối hận nhất chính là đã nói ra câu này, cả đời này y cũng không thể nào quên được. 

Sở Chinh yết hầu siết chặt, run rẩy cất lời: “Cậu, cậu là ai?”

Mèo ngốc bị ép phơi bụng, nhìn vẻ mặt kinh hãi cùng thống khổ của Sở Chinh, móng nhỏ không tự chủ đẩy y ra, nhưng không chống được sức mạnh điên cuồng của Sở Chinh..

Lương Du Lan ngoắc ngoắc tai, nước mắt ủy khuất tràn ra: “Tôi, tôi không phải Lương Du Lan đâu, anh đừng thiến tôi…”

Sở Chinh cúi đầu hôn nhẹ lên cái mũi nhỏ của cậu, rồi hôn lên lỗ tai nhỏ của cậu, vỗ về an ủi: “Không thiến không thiến, cậu nói tôi biết đi, cậu là ai.”

Móng nhỏ của Lương Du Lan bị Sở Chinh nắm lấy, muốn trốn cũng không được, chỉ có thể trợn mắt dè chừng nhìn Sở Chinh, giọng manh manh tội nghiệp nói: “Anh mà để tôi nói sao, trước đây tôi đẹp trai bá đạo như vậy, bây giờ biến thành mèo, còn bị anh hù muốn thiến meo meo meo…”

Lương Du Lan khóc bất chấp hình tượng, cậu vốn rất đẹp trai kiêu ngạo đó, nếu không phải bị Sở Chinh ghét bỏ thì cậu cũng không yếu đuối đến phải khóc như vậy. Thân thể nhỏ bé run rẩy, cái bụng chập trùng lên xuống, làm trái tim Sở Chinh đập mạnh liên hồi.

Sở Chinh không nghĩ được gì nữa, đầu óc trống rỗng, nhưng y chắc chắn tiểu gia hỏa trước mặt này chính là Lương Du Lan, người mà y thầm thương trộm nhớ tưởng chừng đã đánh mất. Đáng lẽ y nên nhận ra sớm hơn, tính cách này thá độ này dáng vẻ này, không hề sai, chính xác là Lương Du Lan.

Sở Chinh hít sâu mấy cái, làm thế nào cũng không thể áp chế được cảm giác mừng như điên trong lòng, nhìn tiểu gia hỏa đang nghẹn ngào không chớp mắt, viền mắt bất chợt ửng đỏ lên, bàn tay nắm móng mèo ngốc dần buông lỏng. Cái bụng mèo ngốc vẫn còn đang phập phồng, bộ lông đen tuyền cũng lay động, tiểu JJ cũng run rẩy.

Sở Chinh kiềm chế không nhìn xuống, đưa tay đỡ lấy cái ót của mèo đen, áp môi xuống.

Cả mèo Lương Du Lan như rơi vào giấc mộng, hình như bây giờ cậu vẫn là mèo thì phải…Sở Chinh cứ như vậy hôn môi cậu hả? Vậy có hôn lưỡi luôn không?!

Lươn Du Lan kinh ngạc trợn mắt, meo meo mấy tiếng duỗi đầu lưỡi đỏ ra.

Sở Chinh hôn nhẹ lên môi cậu, rồi nói nhỏ vào tai cậu: “Nghĩ gì thế, nhắm mắt lại.”

Làm tay lão luyện Lương Du Lan thấy xấu hổ vô cùng, cả người đỏ bừng, móng nhỏ cũng đỏ theo. Cậu nhắm mắt lại, tùy ý để Sở Chinh một lần nữa chạm môi với mình, môi Sở Chinh lành lạnh, nhưng khoang miệng lại ấm áp, đầu lưỡi y chạm lên răng nanh của Lương Du Lan, rồi dần trượt vào trong miệng, vừa hôn vừa liếm một cái tới một cái, chú tâm đến từng li từng tí.

Đầu lưỡi của mèo ngốc mang theo một tầng gai, Sở Chinh chỉ có thể cuốn lưỡi cậu từ dưới lên, Lương Du Lan ngoan ngoãn cực kì, bốn móng không động đậy, tùy ý để Sở Chinh hôn, Sở Chinh đưa tay cầm lấy móng trước, xoa bóp đệm thịt nhỏ nhắn, đầu dựa vào cổ mèo ngốc cười thành tiếng.

Thần Kinh Lương Du Lan lập tức nảy lên, lấy móng nhỏ che mặt lại, bi bô nói: “Không được cười! Tôi cũng có muốn biến thành mèo đâu!”

Sở Chinh ngẩng đầu nhìn bộ dạng oan ức của cậu, đáy lòng một mảnh mềm mại, đưa tay nắn nắn lỗ tai rồi vò vò cái bụng nhỏ của cậu, đáy mắt tràn đầy ôn nhu: “Sao tôi lại cười em được, biến thành mèo cũng rất tốt, chỉ cần em còn sống là được.”

Lương Du Lan ngẩng đầu nhìn, củng đầu lên cằm Sở Chinh: “Vậy anh không chê tôi sao?”

Sở Chinh nằm xuống, thuận tiện đem mèo ngốc kéo vào trong lòng, bàn tay thì sờ soạn lên bụng cậu: “Tôi chưa bao giờ ghét em, trước giờ chỉ toàn là em chán ghét tôi mà.”

Lương Du Lan lúc này mới yên tâm, cuộn người trong khuỷu tay Sở Chinh, đầu dựa vào ngực y cọ qua cọ lại: “Tôi cũng đâu có ghét anh đâu, nhưng mà khi đó anh đã nói tôi bẩn, còn kêu tôi đi chết nữa mà.”

Vừa nhắc đến chuyện này Sở Chinh liền thấy bất mãn, thế là quyết định đêm nợ nần ra thanh toán, y nhấc mèo đen ra trước mặt mình, Lương Du Lan mất hứng quào móng lung tung, đệm thịt nhỏ đưa tới đưa lui.

Sở Chinh nói: “Nếu không phải em ở bên tên Lộ Minh Thần, tôi có thể nói ra những lời như vậy sao?”

Lương Du Lan trợn tròn hai mắt, giọng nói non nớn đanh đá: “Tôi ở bên Lộ Minh Thần không phải do anh chọc tôi giận à! Nếu không phải anh mắng tôi thì tôi điên đâu mà đi với hắn.”

Sở Chinh cũng sừng sộ lên: “Đừng có đánh trống lãng, lúc tôi đến thì hai người rõ ràng đã xong việc luôn rồi!”

“Xong quái gì! Bọn tôi có làm gì đâu!”

Sở Chinh nhíu chặt mày: “Không làm gì sao?”

*

Kéo tầm mắt về năm năm trước——

Khi đó Lương Du Lan vẫn còn là ảnh đế được mọi người tung hô, hiển nhiên còn chưa công khai tính hướng của mình.

Sở Chinh khi đó còn chưa đủ mười chín tuổi, công ty tuyển chọn người mới, y đi đến đó với một cái ba lô lớn.

Lương Du Lan tự nhận mình không có bản lĩnh khác, nhưng nhãn quan nhìn đàn ông tuyệt đối là hạng nhất, bởi vậy lần đầu nhìn thấy Sở Chinh thì cậu đã thấy cả người sôi sục. Tướng mạo, tính cách, vóc dáng, không chỗ nào không phải mẫu người của cậu. Chính vì vậy Lương thiếu không biết xấu hổ trực tiếp ra tay.

Lúc đó Sở Chinh còn thiếu kinh nghiệm, chỉ là một tên nhóc to xác ngáo ngơ không biết gì, ngồi một mình ở hầu trường nghỉ ngơi. Lương Du Lan thấy thế đi qua ngồi cạnh y, túi áo cậu cài một đóa hoa hồng, vung tay nhấc chân đều cực kì tao nhã.

Giới giải trí là một vũng nước đục, cá tôm đủ loại, chẳng qua Lương Du Lan lại là mặt trời trên cao, kẻ phía trên luôn là một cảm giác cmn bay bổng, đặc biệt là lúc đem người khác đặt dưới thân, chỉ nghĩ thôi Lương Du Lan đã thấy máu huyết sôi trào. Cậu ngồi sát bên Sở Chinh, dùng ánh mắt miêu tả gương mặt của y, từ sống mũi cao đến đôi môi đỏ hồng rồi đến hầu kết nổi lên, trong đầu liền suy tưởng đến mấy cảnh bát nháo. Cậu nghĩ đến hình ảnh cùng người thanh niên này lăn giường, thanh xuân đầy nhiệt huyết, cậu đoán chừng Sở Chinh đây là lần đầu, cảm giác đó chắc chắn thỏa mãn hơn bao giờ hết.

[Hết Chương 31]
===Hyol===

Comments

Popular Posts