[BTMLSĐ]_Chương 31 (phần 1)
Phần 1
Não chị Cá nhiều nếp nhắn quá, chương này dài bằng 3 4 chương bình thường luôn =.=
Sở Chinh hít sâu một cái, y thật sự rất muốn niêm phong lại cái miệng của cục bông đen này, hễ cậu mở miệng liền làm người khác bực bội.
Y đang bị thương, chỉ có thể lấy một tay vịn cột giường, một tay mò xuống gầm giường, nhưng mò nửa ngày cũng không đụng được vào được mèo đen, cơ thể cao to uy mãnh của Sở Chinh co quắp lại cũng đành bó tay.
Y dẹp hết sỉ diện qua một bên, năn nỉ cậu hết lời.
Lương Du Lan meo meo thở dài: “Có một số người, thích cậy mạnh ăn hiếp mèo!”
Sở Chinh: “…!!!” Nghiến răng.
Lương Du Lan cong chân lên gãi gãi cổ, dùng âm thanh đáng yêu cảm thán: “Nếu không phải tôi rộng lượng thì sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu!”
Sở Chinh hít sâu một hơi: “Nói vậy là do tôi sai sao?”
Lương Du Lan duỗi móng vuốt râu tức giận nói: “Không lẽ là tôi sai?!” Sao tôi có thể sai được.
Sở Chinh âm thầm cười nhìn tên lập dị kia, gật đầu, bất đắc dĩ dỗ dành cậu: “Tôi không đúng, đều là lỗi của tôi, đừng giận nữa, ngoan.”
Cho nên lúc Triệu Minh đi vào đã nhìn thấy một cảnh như vầy, mèo ngốc hai chân giang rộng ngồi trong lòng Sở Chinh, hai người cùng lướt điện thoại, nhìn thấy cảnh như vậy không nhịn được nuốt nước miếng nói: “Chinh ca, anh ngồi với mèo như vậy không tốt đâu, bác sĩ đã nói…”
Sở Chinh nâng mắt khỏi cái điện thoại, trừng mắt nhìn Triệu Minh cười như có như không, vẻ mặt Triệu Minh đổi đổi, thì thào: “Coi như em chưa nói gì…”
Lương Du Lan được trở về với vòng tay của Sở Chinh, lúc này đang áp lưng lên ngực Sở Chinh, đôi mắt nhìn màn hình điện thoại nhưng hồn thì bay phấp phới, móng nhỏ không an phận đụng chạm tứ tung, sau đó cong người nằm thẳng lên ngực Sở Chinh.
Triệu Minh:”…” Gian tình của hai người làm cậu ta không dám nhìn thẳng.
Sở Chinh đưa tay chọt chọt vai mèo ngốc mấy cái: “Này!” Giữ tự trọng chút đi !
Lương Du Lan tựa đầu vào cánh tay y, ngước đầu lên nhìn gương mặt y, tâm hoa lập tức nộ phóng, đưa móng chạm lên cằm Sở Chinh, thấy Sở Chinh rụt rè né tránh, liền duỗi cổ hôn lên cổ y một cái “bẹp”, hôn xong thì liếm liếm móng nhỏ, lộ ra một cái bụng thỏa mãn rên rỉ.
Triệu Minh một tay che mắt: “Thực sự không thể nhìn nổi, em đi đây!” Cậu ta vội vàng để trái cây xuống, rồi chạy như bị ma rượt.
Cửa “Sầm” một tiếng đóng lại, Sở Chinh nhấc Lương Du Lan lên ném xuống cuối giường: “Cậu ở yên đây!” Thầm nghĩ cái tên này thật phóng túng, đã nói là hai người thằng đàn ông nên giữ khoảng cách với nhau! Sao cậu ta lại có thể câu dẫn y trắng trợn như vậy chứ!
Lương Du Lan bị ném sang một bên oan ức meo một tiếng, đập đập móng nhỏ lên giường, bi bô nói: “Có người thích nói một đằng rồi làm một nẻo!”
Sở Chinh mím chặt môi, nhìn cứ tưởng y đang rất chuyên chú lướt điện thoại, nhưng trên má lại xuất hiện vệt đỏ khả nghi.
*
Buổi chiều, bạn gái tin đồn Kiều Minh Tuyết cuối cùng cũng giành được chút thời gian đến thăm Sở Chinh. Cô mặc đồ vô cùng “kín đáo”, cặp kính răm che khuất nửa gương mặt tinh xảo của cô chỉ lộ ra chiếc cằm V-line, kèm theo một chiếc mũ rộng vành. Nếu không nhìn kỹ chắc khó mà nhận ra đây là Kiều Minh Tuyết, thế nhưng tất cả ngụy trang của cô chỉ như công dã tràn. Từ chiếc xe Lincoln, trợ lí đi theo xách túi đến bảo tiêu hỗ trợ dàn đường, chắc chắn là có chuẩn bị hết cả rồi.
Thế là, các tay săn ảnh như vớ được búa tạ, dồn dập đem máy ảnh lia về phía Kiều Minh Tuyết, không tiếc bất cứ giá nào đốt sạch cả cuộn phim.
Kiều Minh Tuyết giẫm gót, ngón tay mảnh khảnh gẩy kính râm, dáng điệu thướt tha cùng vẻ mặt ghét bỏ đi vào cửa lớn bệnh viện theo đường do bảo tiêu vạch ra.
Cho nên lúc Sở Chinh nhìn thấy vẻ mặt make up đậm cùng mùi nước hoa ngộp chết người của Kiều Minh Tuyết, cả người y liền không ổn.
Kiều Minh Tuyết khoanh tay đứng trước cửa, nhìn cái chân bó thạch cao đang bị treo lên của Sở Chinh cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, có chút không cam lòng hạ mình: “Tôi đến thăm anh một chút.”
Lúc này Lương Du Lan đang hưởng thức món cá ngừ ca-li, tuy cậu với Sở Chinh không còn thân thiết như dĩ vãng, nhưng Sở Chinh vẫn rất mềm lòng không bạc đãi với cậu. Cho nên lúc Lương Du Lan đang tao nhã ăn cá thì thấy người phụ nữ kia, chán ngấy đem đuôi cá phun cái phèo ra ngoài.
Kiều Minh Tuyết nghe thấy tiếng động, nhíu mày nhìn sang: “Ơ, ai đem con mèo này tới đây vậy?”
Sở Chinh ngẩng đầu liếc nhìn cô ta, lịch sự chào một tiếng “Cô đến rồi.” rồi tiếp tục dựa vào giường lướt web, cơ bản xem Kiều Minh Tuyết như không khí.
Kiều Minh Tuyết luôn vênh váo nhất thời mất mặt, không thể làm gì khác đi vào phòng, ném túi xách hiệu lên ghế salong.
Sở Chinh nghiêng mắt nhìn cô ta một cái: “Sao cô lại rãnh rỗi tới đây.”
Kiều Minh Tuyết gác chân trái lên đùi phải, nhẹ nhàng lắc lư. Sở Chinh nhìn bộ dạng cô ta đột nhiên thấy có chút phiền lòng, đồng dạng là gác chân, nhưng nhìn Than Nắm mà xem đáng yêu cở nào, nhìn lại cô ta, chậc chậc không đáng nhắc đến. Sở Chinh nhìn cô ta rồi lắc đầu, duỗi tay với Lương Du Lan: “Than Nắm, đến đây.”
Lương Du Lan không thèm đi đến, cậu với y vẫn còn đang chiến tranh lạnh, thế là cậu quẩy đuôi xoay mông về phía y. Sở Chinh nhìn cái mông tròn của cục bông đen, âm thầm thu tay lại, lúng túng tiếp tục lướt điện thoại.
Kiều Minh Tuyết hừ một tiếng: “Tôi còn tưởng hai người là vợ chồng son, thì ra là không phải.”
Lương Du Lan ngẩng đầu nhìn cô ta, vợ chồng son? Đây là phép so sánh quái đản gì đây.
Sở Chinh híp mắt, nghiêm túc, quy củ mà xa cách: “Phim của cô không phải đã khai máy rồi sao, đường xá xa xôi mò đến đây làm gì. Bây giờ tôi có chút bất tiện không thể tiếp cô được, cô cứ tự nhiên.”
Kiều Minh Tuyết nghe ra Sở Chinh đang chê cô chướng mắt, nhưng cô lại không thấy vậy. Cô khoanh tay trước ngực: “Anh đừng có tự luyến nữa, cũng không phải tôi muốn đến đây. Nói thẳng với anh, gần đây tôi đang quay chương trình thực tế để tạo danh tiếng.”
Sở Chinh nhìn cô ta: “Khách quý thường trú?”
Kiều Minh Tuyết gật gù, ngón tay quấn quấn lọn tóc: “Nữ khách quý thường trú duy nhất.”
Nhìn bộ dạng kia của cô, Sở Chinh không nói gì nữa, ngón tay vẫn vuốt điện thoại.
Lương Du Lan vẫn đang chợp mắt ở một bên, đứng lên ưỡn mình rồi chậm rãi xoay người nhảy lên giường Sở Chinh. Sở Chinh thấy cậu đi lại, liền đưa tay kéo cậu đến bên cạnh.
Kiều Minh Tuyết lại bị gạt sang một bên, nhưng cô ta không muốn làm cây kiểng chút nào, đá giày trên đất lẹt xẹt một hồi.
Giọng nói non nớt cuối cùng cũng cất lời, như một ông cụ: “Cô đúng là đồ đáng ghét!”
Kiều Minh Tuyết giật mình ngẩng đầu, Sở Chinh cổ họng căng thẳng, đưa tay chỉ vào điện thoại, cứng họng trả lời: “Âm thanh video.”
Kiều Minh Tuyết ngồi trên sô pha, hậm hực vì bị lạnh nhạt.
Sở Chinh thấy hai người như vậy đặc biệt lúng túng, đem điện thoại đặt sang một bên: “Cô muốn ở đây tới bao giờ?”
Kiều Minh Tuyết liếc mắt nhìn y, đưa mắt nhìn cái đồng hồ đeo tay kim cương: “Ừ thì…một hai giờ đi.”
Sở Chinh gật đầu: “Ở chỗ này của tôi không có gì để chơi. Có muốn coi phim chút không?”
Kiều Minh Tuyết mỉm cười gật đầu, hiếm khi lộ ra biểu tình e thẹn như thiếu nữ.
Lương Du Lan thoáng liếc mắt nhìn sang, liền thấy Sở Chinh giương tay lấy lại điện thoại trước mặt cậu.
“Meo meo!” Cậu lại vì người phụ nữ này lấy mất điện thoại của tôi?! Lương Du Lan trợn mắt một mặt không dám tin, đôi mắt pha lê tràn ngập tức giận.
Sở Chinh đưa tay cẩn thận vuốt lưng mèo đen, thương lương với cậu: “Một lát thôi.”
Lương Du Lan xưa nay không phải là người chịu ăn thiệt, làm người đã không khi biến thành mèo thì khỏi bàn. Hơn nữa cậu không chịu được việc Sở Chinh đối xử tốt với người khác, mặc kệ y có nhận ra cậu là ai hay không, dù sao thì y cũng là ô sin của cậu, y chỉ có thể là của mình cậu.
Cho nên Lương Du Lan mặt mày khó chịu, cả người gòng lên, dùng móng ôm cái điện thoại cứng ngắt. Sở Chinh mặt đầy hắc tuyến: “Cậu ngoan chút có được không?”
Lương Du Lan vẫy đuôi không chịu, cong lưng nằm nhoài người lên cái điện thoại.
Sở Chinh hít một hơi, nghiếng răng nghiếng lợi: “Hoa Lan!”
Kiều Minh Tuyết vẻ mặt mơ hồ: “Lẵng hoa? Anh, anh muốn tôi đưa lẵng hoa cho anh hả?”
Sở Chinh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Kiều Minh Tuyết: “Không phải, thật ra cô đến thăm tôi, dù vì bất cứ nguyên nhân gì tôi cũng rất cảm kích.”
Kiều Minh Tuyết biết Sở Chinh lâu như vậy, vẫn luôn cho rằng đối với phương diện tình cảm thì y là một cục đá, hoàn toàn không ngờ khi y nói lời dễ nghe lại cảm động đến vậy, trong lòng cô ta lập tức hài lòng: “Vậy à.”
Sở Chinh không phản ửng gì, bởi vì y cùng Lương Du Lan đang đấu tranh để giựt một cái điện thoại.
Mục đích ban đầu của cuộc đấu tranh giữa hai người đã biến chất, cái hai người đang giành giựt không phải là cái điện thoại nữa rồi mà là tự tôn cùng tiết tháo của người đàn ông, tuy nhiên không biết tiết tháo của hai người có còn hay không nữa.
Bốn cái móng của Luong Du Lan quấu chặt cái điện thoại, ríu ra ríu tít đầy đáng thương.
Cuối cùng Sở Chinh cũng không nhẫn tâm tranh giành với cậu, tức giận thu tay về, nhìn về phía Kiều Minh Tuyết: “Hay là chúng ta nói chuyện với nhau chút đi.”
Kiều Minh Tuyết nhìn mèo đen đang canh giữ cái điện, hừ một tiếng, đứng lên đi tới gần.
Lương Du Lan lúc này còn đang meo ồ hát hò vì chiếm được thắng lợi, cậu nhìn vẻ mặt ngậm đắng nuốt cay của Sở Chinh tâm tình đầy hân hoan, bốn móng nhỏ nhộn nhạo nhảy múa, thì đột nhiên một bàn tay trắng nõn từ trên trời giáng xuống, lấy thế sét đánh không kịp bịt tay cướp mất cái điện thoại.
Kiều Minh Tuyết nhìn mèo đen đang sửng sốt, cười đắc ý: “Tôi không tin không ai trị nổi nó.”
Lương Du Lan còn đang ngả chổng vó, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cô ta, cậu tức tối nheo mắt. hi Kiều Minh Tuyết còn đang đắc ý, một bóng đen đột nhiên nhảy từ dưới giường lên, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, nhào tới gương mặt của cô ta, Kiều Minh Tuyết chưa kịp nhận ra điều gì thì đã thấy má mình bỏng rát, nói cũng không nổi nữa, tay cầm điện thoại run ên, cái điện thoài ầm một tiếng rớt xuống sàn, tắt ngủm.
Sở Chinh nhìn cảnh tượng trước mắt vẻ mặt câm nín, bây giờ không những chân đau mà thận y cũng đau luôn rồi.
Nên mới nói không nên chọc mèo giận, mèo sẽ không lương thiện gì khi mà tranh giành tình cảm đâu.
*
Vệ Thiên Lý gần đây rất khổ não, tiết mục một nhà ba người lúc anh nóng đầu đã nghĩ ra, đã bị Trịnh Đạc liếc mắt một cái nhìn ra được, anh thấy lúng túng vô cùng. Trịnh Đạc đã nói: “Chính vì em nghi ngờ tôi, cho nên mới tìm đủ mọi cách để tránh mặt tôi.”
Lúc đó Vệ Thiên lý đã đáp lại ra sao——anh đã không chút do dự đá thẳng vào bụng tặng cho anh ta một đạp.
Trịnh Đạc lại không đàn ông gì hết, gập người ôm bụng, ngồi xổm xuống sàn nhà. Dáng người Trịnh Đạc rất cao lớn, nếu dựa trên tiêu chí phân cấp công, thì anh thuộc cường công là cái chắc, Vệ Thiên Lý quanh năm đều nhận lấy áp bách của Trịnh Đạc bỗng chốc sửng sờ.
Anh nhìn anh ta ngồi xổm trên đất tay chân luống cuống, nghẹn lời, khó khăn lên tiếng: “Anh, anh có sao không?”
Trịnh Đạc nghĩ thầm, tôi thành như này rồi giống không sao lắm à. Cho dù tôi có cường tráng thật, nhưng cậu có cần lạnh lùng thế không, dù cậu có yếu ra sao thì cũng rất đau đó. Trịnh Đạc ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hốt hoảng của anh, khóe môi không tự chủ cong lên, làm bộ suy yếu: “Tôi, đau. Bụng…tôi bị thương rồi.”
Thế là Trịnh Đạc dựa vào hành động chân thành cùng với bản mặt dày của mình đường đường chính chính tiến vào nhà Vệ Thiên Lý. Trịnh Đạc bước vào được nhà tâm tình rất chi là bay bổng, eo không đau chân không nhứt có thể trèo một mạch tận năm tầng lầu.
Trong khoảnh khắc Vệ Thiên Lý nhìn thấy Trịnh Đạc bước chân vào nhà, anh ta có cảm giác hệt như đang dẫn sói vào nhà vậy, anh ta vội ngăn người lại: “Anh đau thiệt không vậy? Không đau thì ra ngoài đi.”
Trịnh Đạc đứng thẳng người, mặt không đỏ tim không đập trả lời: “Ai nói không đau, tôi chỉ đang nhịn đau thôi.”
Cho nên lúc Vệ Thiên Lý còn đang rối trí, thì Trịnh Đạc đã ngồi chễm chệ lên trên cái ghế duy nhất ở phòng khách rồi. Vệ Thiên Lý mím môi, nói: “Anh bị thương vậy thì nên đến bệnh viện thì hơn.”
Trịnh Đạc liếc nhìn anh ta một cái: “Chút chuyện như thế mà cũng đến bệnh viện, còn đâu là đàn ông nữa?!”
Vệ Thiên Lý nghẹn họng trân trối, anh mỗi ngày đều đến diễn tuồng với tôi thì đàn ông lắm à?!
Thế nhưng Vệ Thiên Lý không nói gì, chỉ đi đến lấy hòm thuốc quăng lên đùi Trịnh Đạc, tức giận nói: “Tự giải quyết đi.”
Trịnh Đạc nâng hòm thuốc, không mở miệng nhờ Vệ Thiên Lý giúp mà ung dung đem cúc áo từ từ gỡ ra hết, rồi ném áo sơ mi lên trên ghế salon.
Vệ Thiên Lý biểu tình rạn nứt, nghĩ thầm chỉ bôi thuốc thôi có cần phải cởi hết đồ ra vậy không? Hơn nữa vết thường của anh cũng đâu có nặng đến mức phải bôi thuốc đâu!
Trịnh Đạc ngồi trên ghế salon mở hòm thuốc ra tìm thuốc mỡ, từ từ thoa lên múi bụng rắn chắc của mình, cơ ngực căng đầy đường nét nam tính quyến rũ. Trịnh Đạc ngẩng đầu, nhìn Vệ Thiên Lý chậm chạp mở miệng: “Trước đây, em rất thích liếm chỗ này tôi, đột nhiên tôi cảm thấy em rất giống mèo con.”
Vệ Thiên Lý nghe xong máu trào lên cuống họng, cố nhịn xuống cảm giác muốn đánh người.
Trịnh Đạc yên lặng thoa thuốc, đột nhiên mở miệng nói: “Thiên Lý, phía sau tôi không thoa tới, em thoa giúp tôi.”
Vệ Thiên Lý nghiến răng nghiếng lợi: “Tôi có đánh phía sau anh đâu!”
Trịnh Đạc biểu tình thành khẩn: “Phía sau tôi bị chấn động nên cũng đau.”
*
Sở Chinh đó giờ chưa bao giờ thấy giận như này, lúc Than Nắm cào Hà Chi Dương, Sở Chinh cứ ngỡ cậu là mèo cho nên bỏ qua được. Nhưng bây giờ thì y biết hết cả rồi, mà tên này lại vẫn tấn công Kiều Minh Tuyết.
Tuy Sở Chinh cũng không để ý đến Kiều Minh Tuyết cho lắm, nhưng suy cho cùng người này chưa từng làm chuyện ác gì cả, tuy cô ta ngạo mạn vô lễ, nhưng đó là tính cách của cô ta, Sở Chinh chỉ cần né là được.
Kiều Minh Tuyết đưa tay bụm mặt, vẻ mặt sốc vô cùng, mặt cô ta bị hủy rồi, gương mặt mà cô yêu thương nhất bây giờ bị hủy rồi.
Sở Chinh thẳng người trên, cả người cứng ngắt, bây giờ y cảm thấy rất có lỗi với cô ta.
Trợ lý của Kiều Minh Tuyết vẫn còn ở ngoài, nghe thấy tiếng kêu của cô ta thì lập tức chạy vào. Cô ta tưởng sẽ nhìn thấy cảnh tượng chân động, cuối cùng chỉ thấy Kiều Minh Tuyết đứng bên cạnh Sở Chinh giậm chân gào khóc, như một người phụ nữa chanh chua khóc lóc.
Trợ lý sửng sốt một chút rồi mới đi đến trước Kiều Minh Tuyết dè dặt hỏi: “Làm sao thế?”
Kiểu Minh Tuyết chậm rãi quay sang, trợ lý nhất thời cứng người, sửng sốt mấy giây rồi lao nhanh ra khỏi phòng: “——Bác sĩ!”
Lương Du Lan bị Sở Chinh nhốt lại vào lồng, meo meo uốn người trong góc. Sở Chinh thở dài nhìn người đỡ Kiều Minh Tuyết đi ra ngoài.
Triệu Minh vừa vào đã nhìn thấy gương mặt như già đi cả chục tuổi của Chinh ca, y chán nản vò đầu bứt tóc.
Triệu Minh nói: “Ca, anh có sao không?” Cậu ta cúi người nhặt cái điện thoại dưới đất lên: “Có chuyện gì vậy, hai người cãi nhau sao?”
Sở Chinh không nói lời nào, trong lòng lại khó chịu đến cực điểm.
Triệu Minh nhìn mèo ngốc đang chuyển động trong lồng: “Lúc nảy em hỏi bác sĩ rồi, nói là không có chuyện gì lớn, không có chảy máu, hai tuần hay tháng nữa sẽ lành thôi. Hơn nữa Kiều Minh Tuyết đánh phấn rất dày, bị cào vậy nhưng vẫn không sao cả.”
Sở Chinh cúi người không lên tiếng, Triệu Minh đem điện thoại đặt lên bàn: “Anh có muốn ăn gì không? Ăn cháo nhé?”
Một lát sau, Sở Chinh mới ngẩng đầu lên, trong mắt giăng đầy tơ máu, y chỉ tay vào cái lồng, nói: “Con mèo này tôi không cần nữa.”
Lương Du Lan nghe vậy cả người run lên, hai tai vểnh lên trời.
Triệu Minh sững sờ: “Không cần? Anh té gãy chân không phải vì nó à, sao bây giờ lại nói không cần.”
Sở Chinh cúi đầu một mực nhìn xuống chăn: “Không cần nữa, tìm chỗ đưa nó đi đi.”
===Hyol===
Comments
Post a Comment