[BTMLSD]_Chương 26
Meo!!!
Sở Chinh cùng mèo của y ngọt ngào bên nhau, còn Âu Dương Khôn thì mặt đanh lại như thép. Hắn đứng trước cửa phòng Mạc Chi Nam, trên thì cầm chặt chìa khóa phòng, nắm chặt đến tim cũng đau nhói. Âu Dương Khôn đem túi đồ để trên mặt đất, thở dài đem chìa khóa lần nữa nhét vào túi.
Âu Dương Khôn hắn rất phong lưu, nhưng duy chỉ để ý một mình Mạc Chi Nam. Mạc Chi Nam là em họ Âu Dương Khôn, em họ này không có chút huyết thống nào với hắn hết, bề ngoài của họ càng không giống tí gì.
Mạc Chi Nam nhỏ hơn hắn năm tuổi, người càng cách biệt tuổi tác thì càng cách biệt nhau, lúc Âu Dương Khôn mười lăm tuổi học cao trung thì thằng nhóc từ nước ngoài về này chỉ mới học có lớp bốn, ngoại trừ tiếng anh làu làu thì ngữ pháp cơ bản dốt đặc, toán lý hóa thì khỏi nói luôn rồi, khi đó trong lòng Âu Dương Khôn rất chán ghét cậu ta. Sau đó quan hệ giữa hai người cũng không có gì thay đổi, nhưng vì một vài lý do của người lớn nên mới thường gặp mặt. Đến khi Mạc Chi Nam được mười bảy tuổi, để thuận tiện đến trường nên đã dọn vào căn hộ của Âu Dương Khôn, Âu Dương Khôn mới phát hiện thằng nhóc này khác xa so với hồi nhỏ.
Cho nên mới nói, không ai mà không thay đổi hết, cậu nhóc xấu xí bổng chốc dậy thì thành công, không chừng một ngày nào đó liền hiểu được yêu là gì, còn thầm mến bạn đó. Vì vậy người không biết gay là gì như Âu Dương Khôn lặng lẽ lùi bước, thường xuyên lảng tránh cậu, người trì độn như Mạc Chi Nam cũng dần phát hiện ra.
Mười bảy, mười tám tuổi là độ tuổi rất nhạy cảm, lòng tự ái đặc biệt mạnh, chỉ trong một đêm Mạc Chi Nam đem đồ dọn khỏi nhà Âu Dương Khôn, đến quần lót cũng không chừa lại, cậu không bao giờ muốn gặp mặt hăn nữa.
Kéo tầm mắt trở về, lúc này Âu Dương Khôn đứng trước cửa phòng Mạc Chi Nam, đưa tay gõ mạnh hai lần mà vẫn không thấy ai hồi âm nên đành thôi. Âu Dương Khôn thở dài, nghĩ thầm Mạc Chi Nam thật sự muốn cắt đứt quan hệ với hắn rồi, ngay cả ổ khóa cũng đổi, nhiều năm rồi mà vẫn chưa hết giận sao.
Âu Dương Khôn để đồ xuống đất rồi xoay người đi về phía thang máy, Âu Dương Khôn không ở tầng này, tuy cùng là diễn viên nhưng lại khác biệt rất lớn, phòng Âu Dương Khôn không phải rất xa hoa nhưng lại nằm ở tầng rất cao. Hắn là người đầu tư, kỳ thực không nhất thiết phải ở chung với tổ phim, lý do tại sao thì chắc không cần nói cũng có thể hiểu được.
Âu Dương Khôn xỏ hai tay vào túi đ về phía thang máy, ngón tay chưa kịp chạm vào nút điều khiển, cửa thang máy đã mở ra, trùng hợp là người bên trong thang máy chính là Mạc Chi Nam. Cậu được trợ lý dìu đi, vẻ mặt cậu bất đắc dĩ: “Tôi không sao…không cần dìu đâu…như vậy không soái khí chút nào…A…!” Mạc Chi Nam nghiêng mắt nhìn thấy Âu Dương Khôn, lập tức bỏ tay khỏi người trợ lý, loạng choạng lùi mấy bước về chân tường. Âu Dương Khôn đứng thẳng người, hai mắt như chim ưng: “Nhìn thấy tôi, kinh ngạc lăm à.”
Mạc Chi Nam ưỡn ngực, giả bộ đầy khí thế: “Nhìn tôi giống kinh ngạc lắm sao, tôi là…Sao anh lại đến đây?”
Âu Dương Khôn đến gần nói: “Đến đưa chút thuốc cho cậu.”
Mạc Chi Nam liếc mắt nhìn hắn, nói: “Lúc ở bệnh viện tôi mua rồi, thuốc của anh tôi không cần đâu.”
Âu Dương Khôn tiếp lời: “Thuốc bệnh viện không tốt đâu. Đúng rồi, hai ngày tới nhớ xoa vết bầm đấy, đừng có lười biếng.”
Mạc Chi Nam chạy sượt qua hắn nói: “Ai cần anh lo?! Tôi không xoa đấy thì sao!”
Mạc Chi Nam có thể chống đối hắn, nhưng không thể lấy thân thể ra đùa giỡn, Âu Dương Khôn một phát nắm lấy cổ tay Mạc Chi Nam, chỗ da bị hắn chạm vào Mạc Chi Nam thấy như bị bỏng rát. Âu Dương Khôn lạnh mặt: “Bộ tôi ăn thịt cậu chắc? Ở bệnh viện cũng vậy, chạy cái gì mà chạy?! Không chạy đã không ngã thành như vậy rồi?!”
Mạc Chi Nam cố sức dẫy khỏi tay hắn: “Tôi thích chạy đó, rèn luyện thân thể!” Nói rồi kéo tay tiểu trợ lý muốn bỏ đi, Âu Dương Khôn hít vào một hơi: “A Nam, cậu không thể làm tôi yên tâm chút được sao?! Cậu lúc nào cũng cần người chăm sóc mới được à!”
Âu Dương Khôn đã rất lâu không gọi cậu như vậy, Mạc Chi Nam cứng người, miễn cưỡng cười: “Tôi lớn rồi, anh không cần quan tâm.”
“Tôi sao không lo được đây, mẹ tôi…”
“Mẹ anh, mẹ anh, cái gì cũng mẹ anh! Nếu tôi không phải em họ của anh có phải anh sẽ không thèm để ý đến tôi có phải không?!” Mạc Chi Nam trừng lớn mắt tựa như gà chọi. Âu Dương Khôn chợt nắm lấy tay Mạc Chi Nam: “Ý tôi không phải vậy!”
Mạc Chi Nam muốn rút tay lại thì Âu Dương Khôn càng nắm chặt hơn: “Cậu còn thích tôi không?”
Mạc Chi Nam bỗng ngừng lại, tiểu trợ lý sợ đến choáng váng, anh em…Oh my Gosh! Đây là muốn tương ái tương sát sao?!
Mạc Chi Nam mím môi, hàm răng cắng chặt.
Âu Dương Khôn sống chết nhìn cậu chòng chộc: “Nói đi, cậu thích Sở Chinh hay thích tôi?”
Mạc Chi Nam vừa muốn lên tiếng thì cửa thang máy đột nhiên mở ra, Mạc Chi Nam đầu óc hỗn độn, gạt tay Âu Dương Khôn ra, nhìn tiểu trợ lý lớn tiếng nói: “Chúng ta đi.”
Người của đoàn phim đi ra khỏi thang máy, thấy Âu Dương Khôn đứng ở hành lang, thì mỉm cười chào hỏi mấy câu, Âu Dương Khôn đờ người, hai mắt vẫn dõi theo bóng lưng Mạc Chi Nam, ngoài miệng thì dáp qua loa: “Ừ chào..” hai tiếng.
Mạc Chi Nam mở cửa phòng đi vào, tiểu trợ lý xách bọc thuốc trước cửa đi vào theo.
***
Triệu Minh bị Sở Chinh đuổi ra khỏi phòng bệnh, cậu ta ở dãy hành lang bệnh viện, hít thở mùi nước khử trùng.
Trong phòng bệnh chỉ còn mình Sở Chinh cùng mèo ngốc, hai tay Sở Chinh luồng qua nách mèo cố định cậu trước mặt y, hai mắt nhìn cậu chăm chăm. Sở Chinh chắc rằng ban nảy y không hề nghe lầm.
“Than Nắm, nói cái gì đi.”
Lương Du Lan mở to đôi mắt hổ phách, dùng đuôi quấn chặt chân, nhất quyết không lên tiếng.
Sở Chinh nhíu mày: “Nào, kêu ba ba đi.”
Trong lòng Lương Du Lan gào thét một trận, nghĩ thầm Sở tiểu Chinh, con mẹ cậu còn dám dụ dỗ bố? Bắt bố gọi cậu là ba ba sao, đừng có mơ!
Sở Chinh nhìn tiểu gia hỏa đang rụt cổ trước mặt mình, hay tay đông đưa làm đầu mèo ngốc cũng lắc lắc theo.
Sở Chinh híp mắt nói: “Vừa rồi tôi nghe thấy rồi, đừng có giả bộ nữa.”
Lương Du Lan thè cái lưỡi nhỏ ra, há mồm phát ra âm thanh từ trong cổ họng “Meo~”, nhưng tiếng này không giống tiếng mèo chút nào, mà giống hệt như giọng một chàng trai đang nói meo…Não Lương Du Lang trống rỗng, cổ họng căng thẳng, hai mắt trợn tròn…Khung cảnh lúng túng vô cùng.
Sở Chinh đè cậu xuống giường: “Cậu là mèo yêu hả?”
Đầu đen của Lương Du Lan lắc lư trái phải, đảo mắt mấy vòng, tận lực cất giọng the thé: “Meo…”
Vừa cất giọng Lương Du Lan một đầu xám xịt, cố tình né tránh Sở Chinh. Lương Du Lan hoảng loạn vô cùng, mẹ nó chuyện quái gì đây, sao cậu có thể nói được tiếng người?! Não cậu không thể load được nữa rồi…!Cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý nữa, thiệt mẹ nó chứ…!
Sở Chinh cau mày “A” một tiếng: “Không chịu nói đúng không…Triệu Minh đem cái thao vô đây!”
Lương Du Lan nghi hoặc quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy tiểu trợ lý cầm một cái thao rửa mặt đi vào. Triệu Minh nói: “Chinh ca, anh muốn rửa mặt hả?”
Sở Chinh cười đến nghiêng nước nghiêng thành: “Không phải, tôi muốn tắm mèo.”
Sống lưng Lương Du Lan đột nhiên dựng đứng, vẻ mặt kinh hoảng. Sở Chinh vừa ôm mèo đen vừa nói khẽ vào lỗ tai xù lông của cậu: “Nếu còn không chịu nói, tôi sẽ tắm cho cậu đó…”
Lương Du Lan gắt gao nhìn Sở Chinh chằm chằm, lắc đầu nguầy nguậy, nhưng lại không thể nói được lời nào, thực sự ức đến đau thận.
Sở Chinh nhìn tiểu gia hỏa giẫy giụa, cười nhu hòa: “Triệu Minh, cậu ra ngoài trước đi, một lát có việc tôi sẽ gọi.”
Triệu Minh xẹp miệng: “Còn tắm mèo nữa không?”
Sở Chinh một tay nắm lấy mống nhỏ, một tay vuốt nhẹ từ đầu đến lưng mèo ngốc: “Cái này, còn phải xem thái độ của Than Năm như thế nào đã.”
Triệu Minh lần nữa bị đuổi, cậu ta còn đang ôm cái thao. Cũng không còn chỗ khác để đi, thế là cậu ta dứt khoác ngồi trên băng ghế dãy hành lang, đem cái thao ném sang một bên, một tay chống cằm: “Thói đời thay đổi, người không bằng một góc của mèo…”
Triệu Minh ở đay mặt mày ủ rũ còn Lương Du Lan thì bị Sở Chinh đính mạnh xuống giường, mắt to đảo trái đảo phải, âm mưu tìm cơ hội muốn chạy. Sở Chinh liếc mắt liền hiểu cậu đang nghĩ gì, cười nói: “Đừng hòng chạy, cậu bé!”
Lương Du Lan vẫy đuôi một cái, cả người xù lông, một hồi lâu mới mở miệng, giọng nói non nớt: “Anh muốn gì đây?”
Sở Chinh cũng giật mình: “Cậu là mèo yêu thật à?”
Lương Du Lan ậm ừ, cậu còn nói gì được đây, nói mình không phải mèo yêu mà là Lương Du Lan sao? Không không, như vậy xấu hổ chết, nào giờ cậu ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoán, sao có thể biến thành bộ dạng như này trước mặt Sở Chinh được?! Hơn nữa, trong thời gian làm mèo, hai người họ xảy ra nhiều chuyện đáng xấu hổ như vậy, cậu tuyệt đối không thừa nhận đâu!
Lương Du Lan “Ừ” một tiếng: “Cứ coi là vậy đi.”
Comments
Post a Comment