BTMLSD_Chương 27

Meo!!
Thật là điên mất, cậu mới tâp quen được với việc làm mèo thì tựng dưng lại nói được tiếng người, hơn nữa giọng còn non nớt như vậy, Không hợp với lẽ thường chút nào!
Lương Du Lan trong lòng ngổn ngang vô cùng, đáng lẽ giọng cậu phải trầm thấp nam tính mới đúng chứ?
Sở Chinh xách mèo đen lên: “Cậu không phải là Than Nắm, hèn chi, tôi cứ thắc mắc sao Than Nắm đột nhiên lại thay đổi nhiều như vậy. Cậu có âm mưu gì?”
Lương Du Lan hết biết nói gì chỉ ngẩng đầu nhìn trời, cậu còn có thể âm mưu gì, cậu cũng có muốn làm mèo đâu, ảnh hưởng đến hình tượng cao phú soái của cậu chết được! Cậu chớp chớp mắt, ầm ờ nói: “Tôi chết chìm xong cũng không biết sao lại biến thành như vầy.”
“Vậy…Cậu không phải yêu quái hả?”
Lương Du Lan liếc mắt nhìn y: “Thế làm mèo làm gì.” Móng nhỏ xòe ra thu lại mấy hồi, cậu cân nhắc đôi chút rồi mới thử mở miệng thăm dò y: “Này…Nếu tôi nói tôi là Lương, Lương Du Lan thì anh có tin tôi không?” Càng nói giọng cậu càng nhỏ, về sau chỉ thấy khẩu hình miệng mấp máy như bị cách âm.
Sở Chinh nheo mắt, nghĩ thầm mèo này biết nhiều chuyện thật, chắc là bình thường hay thấy y đối với Lương Du Lan rất chân thành nên mới nói bừa mình là Lương Du Lan. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy xấu hổ kinh khủng, con mẹ nó, y tưởng y giấu kín lắm rồi, người anh tuấn như anh đào hoa vô cùng nhưng chưa bao giờ để ý đến. Nhưng thầm tương tư đối với một người chỉ kể cho mình Than Nắm nghe, ai ngờ con mèo này là người thật, mọi chuyện lộ hết rồi…!
Sở Chinh lạnh lùng hừ một tiếng: “Lương Du Lan? Cậu mà là Lương Du Lan, tôi sẽ lập tức đưa cậu đi thiến, để xem cậu còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt nữa hay không.”
Lưng Lương Du Lan lập tức căng ra, sợ đến mức đầu lưỡi muốn thắt lại, hai chân sau kẹp chặt bụng dưới: “Tôi tôi tôi tôi không phải hắn.”
Sở Chinh nghiêm mặt: “Vậy cậu nói thật đi.”
Lương Du Lan rên một tiếng, tôi đang nói thật mà…, anh không những không thèm tin còn muốn cắt trứng của tôi A…A…! Vẻ mặt cậu sống không bằng chết: “Nếu anh không tin thì đem tôi quăng đi, mệt quá!”
Sở Chinh thấy cậu không chịu phối hợp, đưa ngón tay búng lên bi của cậu một cái: “Trước khi quăng, đi thiến trước được không?”
Lương Du Lan hai mắt nổ lửa, nổi giận đùng đùng: “Sở Chinh, CMN đồ khốn này!”
Đồ khốn…Sở Chinh thầm ghim trong lòng, y không thích cái từ này. Đưa tay năm chặt mèo đen, hai người bốn mắt nhìn nhau, sấm chớp đùng đùng, chỉ lơ là chút thôi chiến tranh sẽ bùng nổ. Sở Chinh giật giật lông mày, thầm nghĩ gia hỏa này hung hăng như vậy, xem ra không có chút tự giác nhận lỗi rồi.
Sở Chinh nhìn mèo đen chằm chằm, xoa xoa cổ cười nụ cười mê hồn, dù gì thì còn nhiều thời giân để thông não mèo ngốc mà lo gì. Y buông tay thả mèo đen lên giường, Lương Du Lan như được đại xá, lập tức cong đuôi muốn chạy trốn.
Nhưng Sở Chinh căn bản không cho cậu cơ hội này, duỗi tay tóm lấy chân sau của mèo đen, giọng nói trầm tính: “Muốn chạy?”
Nước mắt Lương Du Lan chảy ngắn chảy dài, trong lòng sóng biển cuồn cuộn: Tôi nhìn lầm cậu rồi Sở Chinh, gì mà trung khuyển chứ…tôi khinh! Cậu vốn chỉ là một con quỷ xấu xa mà thôi!
Lương Du Lan giãy giụa nữa ngày trời mà vẫn không si nhê, hậm hực rụt cổ lại, giọng điệu ỉu xìu nói: “Được rồi được rồi, tôi không chạy nữa được chưa.”
Lương Du Lan đau khổ, cậu tưởng Sở Chinh dự định tra khảo bức cung cậu, bắt cậu khai hết ý đồ của cậu là gì, nên cậu đã soạn sẵn lời thoại hết cả rồi. Có điều Sở Chinh lại không hề quan tâm đến việc này, y chỉ hỏi những vấn đề trước khi cậu biến thành mèo.
Trong lòng Lương Du Lan nổi lên một cái rãnh lớn, thầm nghĩ không ngờ Sở Chinh cậu cũng bà tám đến vậy!
Mèo ngốc gác đầu lên hai chân trước, cả người nằm rạp xuống, cạt lực đem trứng giấu vào, tuy Sở Chinh không muốn thiến cậu nữa, nhưng bị Sở Chinh nhìn như thế, nơi nào đó của cậu không tự chủ cảm thấy lành lạnh.
Hai mắt Lương Du Lan đảo qua đảo lại, cảm giác mình có chút linh cảm bịa chuyện: “Tôi là…” cậu duỗi móng cào cào cái mền: “Trước kia tôi là một nhân viên nhỏ ha ha ha…”
Sở Chinh khoanh tay hỏi: “Nhân viên nhỏ? Thành phố nào? Thành phố B à?”
“Vậy lúc cậu chết chìm có ai ở bên cạnh không?”
“Cậu có bạn trai không? Đừng nói tôi là cậu thích nữ nha.”
“Ánh mắt cậu là ý gì, không thẳng thắn khai hết thì tôi sẽ đưa cậu cho Hà Chi Dương.”
“Chắc cậu thích tôi chứ gì, cả ngày đều ôm tôi làm nũng, đừng tưởng là tôi không biết.”
“Chậc! Nói đến cũng lạ, cậu vừa biến thành mèo đã thích tôi như vậy…Không lẽ, chúng ta quen nhau sao?”
“À…Chắc chắn cậu là fans của tôi rồi đúng không?”
Lương Du Lan ngửa đầu than thở, Sở Chinh cậu bớt tự biên tự dienx đi có được không, mắc gì tôi phải trả lời cậu! Bộ cậu là gà mái mẹ ầ? Hỏi gì hỏi lắm vậy! CMN làm sao tôi biết đột nhiên loài mèo lại tiến hóa thành như này…Nếu biết tôi có chết cũng không thèm ôm cậu ngủ đâu!
Lương Du Lan nằm úp sấp rầm rì mấy tiếng, sống chết không mở miệng, mặc kệ Sở Chinh có đe dọa như thế nào đi nữa cũng không thèm giải thích một lời, đôi mắt hổ phách muốn trợn trắng: “Hay là anh cứ để tôi chết đi cho rồi…”
*
Sở Chinh bị thương, người của đoàn phim lẽ ra nên đến thăm, thế nhưng Lục Lâm một mình trấn giữ biên ải nói với con dân đoàn phim, một người cũng đừng hòng đi, lo mà đóng phim đi! Chính vì vậy, ngoài một vài phóng viên không hiểu chuyện mò đến thì chẳng ai dám đến thăm. Cũng vì thế mà mấy ngày qua Sở Chinh sống vô cùng an nhàn…nhàn đến phát chán, hầu như ngoại trừ việc bắt nạt mèo ngốc y chẳng có gì để làm.
Tỷ như hiện tại ——Lương Du Lan nằm nhoài trên đùi Sở Chinh, Sở Chinh dùng tay chọt chọt cái ót cậu: “Đúng rồi, dùng sức một chút.”
Lương Du Lan nghẹn ngào mấy tiếng, hai móng nhỏ bổng chốc lộ móng muốt ra. Sở Chinh híp mắt nhìn cậu, dùng ngón tay nhéo tai mèo ngốc: “Tôi thấy đấy!”
Lương Du Lan oan ức, rụt móng vuốt trở về, tiếp tục đấm bóp đùi Sở Chinh. Sở Chinh nhìn mèo ngốc đang mất tập trung, nhướng mày nói: “Tập trung vào, dùng sức đi nếu không không có cá ngừ để ăn đâu.”
Lương Du Lan trừng mắt nhìn y: “Tôi không thèm!”
Sở Chinh ai ôi mấy tiếng: “Có cá tính vậy à? Có ngon thì không cần trứng luôn đi.”
Sống lưng Lương Du Lan lại bắt đầu căng thẳng, run rẩy tiếp tục xoa bóp cho Sở Chinh. Cậu dùng hai móng đạp tới đạp lui, vẻ mặt không thiết sống.
Trước đây Sở Chinh cung phụng Than Nắm như thần như phật, nhẫn nại cực kì không một chút oán than. Bây giờ thì Lương Du Lan lại phải hầu hạ ngược lại Sở Chinh, lòng tức giận cực độ, đến một lúc đỉnh điểm nào đó, cậu sẽ đấu với Sở Chinh đến cá chết lưới rách. Trước giờ Sở Chinh không hề biết mình lại còn có sở thích như vầy, nghĩ thầm ở chung với mèo ngốc đúng là cách hay để khai sáng thế giới mới ha ha ha.
Mà điều làm Lương Du Lan tức tối nhất là Sở Chinh lại kêu Triệu Minh mua một cái lồng sắt. Lúc Triệu Minh cầm lồng sắt đi vào, ánh mắt thoáng nhìn qua Lương Du Lan, mang theo đồng tình cùng thương hại. Triệu Minh nghĩ, chắc Than Nắm lần này xong đời thật rồi, nhìn xem, mất luôn cả tự do.
Màn đêm buông xuống, Sở Chinh nằm trên giường nhìn mèo đen trên bàn, tâm tình vô cùng tốt.
Lương Du Lan phẫn hận, xoay người mài móng lên lồng sắt kẽo kẹt.
Sở Chinh thấy vậy hỏi: “Cậu làm cái gì vậy? Lồng sắt kiên cố lắm, cậu không thoát được đâu.”
Lương Du Lan dùng đệm thịt vuốt đầu mình, nhe răng, cất giọng nói non nớt của mình: “Sẽ có một ngày kiếm trong tay, thọc chết con bạch nhãn lang nhà anh!”
Sở Chinh nhíu mày, đến lúc này rồi mà con mèo này vẫn quanh co mắng người: “Sao tôi lại là bạch nhãn lang?!”
Lương Du Lan hừ một tiếng âm mũi, nhuyễn manh lên án: “Tham Nắm thì được anh quỳ lạy đốt nhan, còn tôi thì anh ghét bỏ nhét thẳng vào lồng!”
Lông mày Sở Chinh giật giật: “Tôi quỳ lạy đốt nhan nó hồi nào?”
“Meo! Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là bây giờ tôi cũng là mèo, tôi cũng phải có mèo quyền, tôi không muốn ngủ trong lồng! Khi trước không phải tôi ngày ngày đều ngủ cùng anh sao, bây giờ anh lại trở mặt vô tình, anh không phải bạch nhãn lang thì là cái gì!” Lương Du Lan một bên tức giận, một bên mài móng, âm thanh kẽo kẹt làm người người hãi hùng, cũng may giọng nói non nớt này không phải giọng ban đầu của cậu, nếu không Sở Chinh đã nhìn ra cậu là ai, nếu vậy thì hai người đã không đối chọi gay gắt đến vậy.
Sở Chinh tựa lưng vào đầu giường, hai tay khoanh trước ngực. Tuy mèo nhà y tính tình ngang ngược không thèm nói đạo lý, nhưng lời cậu cũng không hoàn toàn sai. Hai người ở chung lâu như vậy rồi mà cậu vẫn không làm gì hại y, nếu cậu thật sự có yêu thuật cũng sẽ không đối phó Sở Chinh y. Sở Chinh nhìn mèo đen yên lặng đau buồn trong lòng: “Này, nếu cậu không phải là Than Nắm, vậy cậu tên là gì? Chết lâu chưa?”
Lương Du Lan ngẩng đầu nhìn: “Không thèm nói cho anh nghe, anh là tên xấu xa!”
“Này có gì khó nói lắm sao? Cứ giấu giấu giếm giếm.”
Lương Du Lan phát ra âm mũi hừ một tiếng, bí hiểm nói: “Chỉ là tôi không muốn nói cho anh nghe, vậy thôi!”
Sở Chinh “A” một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày mai tôi nhất định sẽ đưa cậu đi thiến mà không chích thuốc tê luôn.” Nói rồi Sở Chinh cầm điện thoại di động lên: “Đợi tôi tìm xem, số của Hà Chi Dương là 137…”
Lưng Lương Du Lan trong nháy mắt run lên, trầm ngâm hồi lâu, không cốt khí mở miệng: “Tôi, tôi chết được mấy tháng rồi…Tôi tên là, là Tiểu Hoa.”
[Hết chương 27]
===Hyol===

Comments

Popular Posts