[BTMLSD]_Chương 25
Meo!
Lương Du Lan vốn đang tự trách, nghe được lời này thấy xấu hổ không thôi, hai chân trước ôm lấy mặt, quay lưng về phía Sở Chinh. Sở Chinh thấy vậy ôm anh vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi mắt lóng lánh nước của anh rồi ghé vào tai anh thỏ thẻ: “Than Nắm đừng khóc nữa, baba không sao hết.”
Lương Du Lan giật giật tai, dùng lực cọ nhẹ vào lồng ngực Sở Chinh, thân thể nhỏ bé khẽ run lên.
Triệu Minh dùng ánh mắt như gặp ma nhìn bọn họ, da gà nổi lên khắp người, lập tức chạy mất hút.
Sở Chinh phải làm kiểm tra toàn thân, Lục Lâm làm tròn trách nhiệm theo y một đường đến bệnh viện, Mạc Chi Nam bị dọa khóc một hồi lâu, mặt Âu Dương Khôn đen như đáy nồi.
Sở Chinh nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, hướng đạo diễn phất tay: “Tôi không sao đâu, thân thể rất khỏe mạnh, mọi người đều trở về đi, đừng làm chậm tiến độ quay phim.”
Lục Lâm ở một bên cầm dao gọt táo: “Khi nào có kết quả kiểm tra thì tôi sẽ về, nếu không tôi cũng không yên tâm.”
Mạc Chi Nam nằm nhoài người lên tấm chăn, nước mắt đầm đìa. Âu Dương Khôn đứng một bên không nói câu nào, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn Mạc Chi Nam, một bộ băng sơn ngàn năm.
Lục Lâm gọt táo xong, Sở Chinh đưa tay tới, đạo diễn Lục không thèm quan tâm “Nhòm nhoàm” ăn một mình.
Sở Chinh nhìn trân trối: “Tôi mới là người bị thương đấy!”
Mạc Chi Nam hít mũi: “Để tôi gọt cho anh.”
Sở Chinh gật đầu, dựa lưng vào đầu giường chờ cậu ta gọt táo. Nhìn mọi người ai nấy đều bận rộn, nhưng chung quy vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, y căng thẳng bật người dậy: “Mèo của tôi đâu?”
Lục Lâm nói: “Cậu lúc nào cũng thế, bộ không có nó thì sẽ không sống được à? Mới có mấy phút mà đã hoản loạn lên cả rồi!”
Sở Chinh cúi đầu tìm trái tìm phải: “Đừng có đùa nữa, Than Nắm đâu?!”
Mạc Chi Nam cầm dao vừa gọt táo vừa nói: “Mang đi khử khuẩn rồi, lát nữa sẽ trả lại cho anh.” Mạc Chi Nam chưa bao giờ gọt táo, ngày trước khi còn đi học ngay cả bút chì cũng là do Âu Dương Khôn chuốc cho, khả năng sinh tồn là một con số không tròn trĩnh, lúc này gọt mỗi quả táo thôi cũng trông thật thảm thương. Cuối cùng cũng gọt xong, cậu chia quả táo làm ba miếng rồi đưa cho Sở Chinh hai miếng: “Sở Chinh, táo của anh này.”
Sở Chinh nhận táo, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Âu Dương Khôn vẫn đứng canh cửa không một tiếng động, "Phụt" làm y bật cười.
Mạc Chi Nam đỏ mặt: “Anh cười cái gì!”
Sở Chinh nói: “Chỉ là thấy cậu với Âu Dương Khôn tuy ở cùng một chỗ nhưng lại không đánh nhau, cảm thấy hơi lạ thôi, cái này gọi là sống lâu mới thấy được kỳ tích đấy.”
Hô hấp Mạc Chi Nam ngưng trệ, hai bên tai đỏ lựng, hốt hoảng đứng bật dậy: “Tôi...tôi đi rửa mặt!” Nói xong liền bỏ chạy.
Trong tay Sở Chinh vẫn đang cầm mấy miếng táo Mạc Chi Nam vừa gọt, Âu Dương Khôn lập tức giật lấy, sau đó đuổi theo.
Lục Lâm ngồi xuống, tự mình gọt một quả táo khác, hắn nói: “Quan trọng là cảnh quay của cậu thôi, nhưng mà quay cũng gần xong cả rồi, sẽ không chậm tiến độ đâu.”
Sở Chinh nói: “Được rồi… Cái này, đạo diễn Lục, anh giúp tôi đi xem thử mèo của tôi…”
Bên ngoài bệnh viện bị bao vây bởi một đám paparazi, mỗi người đều bày trận địa sẵn sàng chộp lấy tin tức. Sở Chiến đang ở trường học sau khi biết được tin liền vội vàng gọi điện thoại đến an ủi, gấp cứ như là sẽ lập tức đến bệnh viện thăm người luôn. Sở Chinh nghĩ, nuôi em trai xem ra vẫn còn tốt hơn là nuôi cẩu, ít ra thì em trai còn biết quan tâm lo lắng cho anh mình.
Nhưng đảo mắt một cái Sở Chinh lại giáo huấn em trai, thứ nhất là y không sao, thứ hai là em trai nên đặt việc học lên hàng đầu vân vân và mây mây!
Sở Chiến trợn trắng mắt, thầm nghĩ bây giờ anh mới bảo em nên đặt việc học lên hàng đầu, vậy ngày trước bắt em đường xá xa xôi mang mèo tới cho anh sao anh không nhắc đến việc học hành đi!
Cúp điện thoại, Sở Chinh được tiêm cho một mũi thuốc chống uốn ván, lúc này mèo đen đang say ngủ trong lòng y, Lương Du Lan tuy được cho phép vào bệnh viện nhưng lại bị hạn chế phạm vi hoạt động, không được đi bất cứ đâu ngoại trừ phòng Sở Chinh. Sở Chinh chỉ cần nhìn thấy mèo là tâm tình liền trở nên thả lỏng, lấy ngón tay cuốn lấy đuôi mèo, yên lòng không thôi.
Sở Chinh bị chấn động não cộng thêm bị nứt xương đùi, cả đầu lẫn chân đều được quấn băng vải, hiển nhiên trở thành người nửa tàn phế. Triệu Minh ở một bên bận trước bận sau, oán niệm chất thành đống, thầm nghĩ Vệ Thiên Lý vừa đi thì Chinh ca liền bị thương, quả nhiên tên đó mang đến xui xẻo mà. Triệu Minh nhìn đơn thuốc, trong lòng lại lo bệnh cũ của Sở Chinh sẽ tái phát.
Năm đó chân Sở Chinh cũng từng bị thương, mà vết thương đó không phải là do quay phim mà có. Khi đó y vẫn chưa nổi tiếng, tham gia casting với chín diễn viên khác, cuối cùng được chọn làm người hợp tác với Lương Du Lan trong phim [Cấm đoạn ái tình], thời gian đó phim còn chưa công chiếu, cho nên so với đám người casting cùng, y chỉ có thể ngẩng đầu cao hơn một chút mà thôi.
Sở Chinh bị Lương Du Lan dụ dỗ cũng được gần nửa năm, sau đó hai người liền củi khô bén lửa. Lương Du Lan nói muốn hẹn hò, Sở Chinh hưng phấn liền cứ thế mà chạy bộ đến chỗ hẹn, nhưng y chỉ mới chạy được nửa đường thì Lương Du Lan lại gọi điện bảo rằng anh không đến được, lúc đó y đã sững người ngay ngã tư đường. Tai nạn xe đột nhiên ập đến, sau đó chỉ nghe thấy tài xế khai rằng y đột ngột đứng giữa đường, nếu không phải do ông ta thắng kịp thì có lẽ đã gây ra chuyện lớn rồi.
Sở Chinh được đưa đi bệnh viện, xe tông gãy chân, làm không biết bao nhiêu vết may, nằm viện hơn một năm mới khỏi, nhưng cứ hễ đến ngày trái gió trở trời là chân lại tê buốt. Ban đầu Lương Du Lan có tới thăm vài lần, nhưng vì muốn tránh bị nghi ngờ nên vài lần đến thăm đều không ở lâu.
Hai người sợ bị phát hiện nên mỗi lần thăm đều phải tìm thời điểm thích hợp mà đến.
Sở Chinh nghĩ, có lẽ việc che giấu này làm Lương Du Lan thấy phiền chán rồi nên anh đã không đến nữa, sau đó có tờ báo tuôn ra tin tức rằng anh và một nữ diễn viên đêm khuya gặp riêng. Gọi điện thoại thì không liên lạc được, Sở Chinh đành chống gậy suốt đêm đi tìm người, cuối cùng điện thoại cũng kết nối được, nhưng người bắt máy lại là Lộ Minh Thần, hắn chỉ ngắn gọn nói ra số phòng.
Sở Chinh cũng không biết mình đã cảm thấy như thế nào trong khi đi đến đó, không những chân đau mà lòng cũng đau. Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, âm thanh phảng phất như sấm rền, Lộ Minh Thần thảnh thơi mở cửa, nửa người trên để trần, nửa người dưới quấn khăn tắm.
Nhìn khuôn mặt đầy lửa giận của Sở Chinh, Lộ Minh Thần tựa vào cửa cười đến vô hại, hời hợt nói: “Du Lan ngủ rồi.”
Sở Chinh đẩy hắn ra, cà nhắc đi vào trong phòng, liền thấy Lương Du Lan say mèm nằm trên giường, trên người đắp một cái chăn còn quần áo thì bị vứt ở một bên.
Về sau Sở Chinh nghĩ lại, sao y lại gặp phải một tên khốn như Lương Du Lan vậy chứ, thật là xui xẻo. Mà nghĩ kỹ một chút thì, mẹ nó Lương Du Lan mới là người bắt đầu, năm đó anh bày ra bộ dáng thầy giáo chỉ dạy cho y rồi lôi kéo y vào hậu cung của anh, cho là Sở Chinh dễ bắt nạt, nếu không thì sau đó hai người làm gì có chuyện gì. Sở Chinh nhắm hờ mắt nằm trên giường bệnh, trong lòng nghĩ đến Lương Du Lan, tay thì gãi cằm mèo ngốc, trong lòng thì đau xót không thôi. Sở Chinh nhớ đến Lương Du Lan, nhớ đến mức muốn ngừng cũng không được, nhớ lại từ lúc mới quen biết cho đến khi anh bẻ cong y rồi lại đến lúc đôi bên đều anh tình tôi nguyện, từng giây từng phút, quả thực muốn vò nát trái tim của Sở Chinh.
Gió từ bên ngoài thổi luồn vào cửa sổ, đem lông mèo ngốc trong ngực Sở Chinh thổi hất lên từng mảng nhỏ. Lương Du Lan lờ đờ mở mắt, duỗi móng sau đó xoay người, nhếch môi “Gầm gừ” một tiếng, sau đó lầm bầm một câu: “Buồn ngủ chết đi được a meo~” giật giật tai, tiếp tục chui vào lòng Sở Chinh ngủ vù vù. Chỉ bỏ lại Sở Chinh đang sững sờ, hai mắt trợn tròn, y, y vừa mới… Nghe thấy cái gì vậy?!
[Hết chương 25]
===Hyol===
Comments
Post a Comment