[BTMLSD]_Chương 24

Meo!!!

Buổi chiều Sở Chinh có buổi quay hình, anh cùng Mạc Chi Nam đối diễn, chỉ là một phân đoạn nhỏ. Mạc Chi Nam diễn cảnh Lý Trường Canh mang theo Sở Chinh cùng bay lên thiên đình.

Lục Lâm lo là mèo ngốc không dám diễn với Sở Chinh, nên định tìm đại một cục lông màu đen đính lên vai Sở Chinh, về sau khi cắt cảnh sẽ ghép đầu mèo vào, như vậy sẽ không cần phải quay đi quay lại cảnh quay trên không trung. Mèo đen không nghĩ anh ta lại nhát gan đến vậy, hai ba cái nhảy lên vai Sở Chinh, đuôi thì vòng lên cổ Sở Chinh, dúi tai vào cổ Sở Chinh, chân trước nhấc lên, đầy kiêu ngạo “Meo~” Xuất phát!

Sở Chinh vẫn không yên tâm, tìm một sợi dây thừng quấn một vòng vào eo mèo, sợ anh không cẩn thận rơi xuống.

Sở Chinh nhanh chóng đeo dây bảo hộ vào, tùy ý để nhân viên nâng mình lên cao. Lương Du Lan sợ nước chứ không sợ độ cao, nhớ đến năm đó anh còn nắm tay Sở Chinh cùng nhảy bungee, độ cao đó gần như có thể chạm đến bầu trời làm lỗ chân lông trên người đều giãn cả ra, cảm giác hưng phấn không tả nổi. So với đó, thì độ cao này chẳng là gì.

Sở Chinh một tay nắm lấy dây, một tay giữ lấy mèo ngốc, cảm giác căng thẳng tột độ. Anh hiện tại có chút hối hận, anh không nên để Than Nắm cùng đóng phim với anh, quá nguy hiểm, lỡ rơi xuống thì làm sao bây giờ…Trong đầu anh hiện lên đủ thứ suy nghĩ tán loạn, Sở Chinh không còn cách khác chỉ có thể nắm chặt Lương Du Lan: “Ngoan, đừng lộn xộn.”

Lương Du Lan “Meo” một tiếng, lè lưỡi liếm tai Sở Chinh, lại há mồm cắn một ngụm “Meo!” Cậu nên ngoan thì có!

Mạc Chi Nam cũng đồng thời bị treo lên cao, Âu Dương Khôn cũng đến, anh ta đứng trong một gốc khoanh tay nhìn cậu. Anh ta rất rõ, Mạc Chi Nam đang rất sợ, anh ta sẽ chờ cho đến khi cậu chịu không nổi chạy đến chỗ anh khóc lóc làm nũng nói không muốn bị treo, nhưng mãi đến giờ Mạc Chi Nam tuy khẩn trương nhưng cũng chỉ mím môi chịu đựng chứ không thốt một lời. Cổ họng nghẹn nghẹn, nỗ lực điều chỉnh thân thể.

Lục Lân đem bộ đàm cầm lên, ngước đầu nhìn hai người: “Chuẩn bị xong chưa?”

Quay phim trên giàn cao chuẩn bị vào vị trí, Mạc Chi Nam mồ hôi lạnh đổ nườm nượp, tay run cả lên nhưng vẫn cố chấp: “OK”

Sau đó Lục Lâm nói một tiếng vào bộ đàm: “Action!”

Mạc Chi Nam mở miệng hít một hơi thật sâu, phất trần trong tay chậm rãi quét que. Quạt gió thổi vạt áo cậu bay pháp phới, cậu đứng thẳng tấp, rất có phong tiên đạo cốt. Sở Chinh bày ra tư thế chuẩn bị bay lên, máy quạt thổi lên người cũng thổi tới bộ da đen bóng của mèo ngốc.

Hai người thi triển thủ pháp ở trên nền vải xanh, camera bốn phía, chuyển đổi các gốc độ khác nhau thu lại cảnh tặc tả toàn bộ khung cảnh. Lục Lâm nhéo cầm nhìn chăm chú vào màn hình, một lát sau mới thông qua cảnh này. Mặt Mạc Chi Nam sớm đã trắng bệch, đế giày vừa chạm xuống đất chân liền mềm nhũn, trợ lý nhanh chống chạy đến đỡ lấy cậu, Mạc Chi Nam cắng răng khoác tay nói mình không sao, nhưng mặt thì không còn một giọt máu. Âu Dương Khôn đứng đó không nói gì, một tay đút túi, cả người bất động. 

Anh ta sẽ chờ cho đến khi Mạc Chi Nam chịu không nổi nữa, nhưng khi thấy cậu cố cậy mạnh như vậy, Âu Dương Không lại thấy có chút mất mát.

Dây treo Sở Chinh hạ xuống, Anh không giống Mạc Chi Nam tim đập nhanh tới 180, mà mèo đen trên vai anh còn khỏe hơn so với bất kỳ ai “Meo meo!” đuôi ngoắc tới ngoắc lui.

Còn hai ba mét nữa mới tiếp đất, Lương Du Lan đem móng khoát lên vai Sở Chinh, ngước đầu kiêu ngạo nhìn camera như một con báo nhỏ, sau đó bỗng nhiên đạp chân sau phóng lên trên khung sắt bên ngoài.

Sở Chinh tay nắm dây an toàn, đột nhiên thấy bả vai hơi động một chút, vừa quay sang nhìn đại não liền trống rỗng, tay vươn ra muốn chụp lấy mèo đen: “Than Nắm!”

Trên eo Lương Du Lan còn đang buộc cọng dây thừng, cứ như thế mèo đen bật ngược trở lại trong lòng Sở Chinh, thân thể Sở Chinh mất thăng bằng ngã nghiêng xuống một bên. Ngã đến gần cái khung sắt mà mèo đen muốn nhảy đến, Sở Chinh mắt thấy sắp va vào liền theo bản năng muốn duỗi chân ra chặn lại, nhưng không may giẫm phải chỗ trống. Trong khe hở của khung sắt, một tiếng “Ầm” lớn vang lên, Sở Chinh té ngã vào khung sắt.

Mọi người động loạt hô thất thanh.

Hô lớn cùng chạy đến tiếp viện, dây bảo hộ tiếp tục được thả xuống, Sở Chinh hai chân cuối cùng cũng chạm đất. Nhưng chân y đau đến không đứng dậy được, trực tiếp ngồi trên mặt đất.

Đầu tiên Sở Chinh cảm nhận được cơn đau, sau đó thì nghĩ đến chính là mèo ngốc, Lương Du Lan được Sở Chinh che chắn, không hề bị thương. Sở Chinh thấy tiểu gia hỏa kia bình an vô sự, lúc này mới thở ra một hơi, đưa tay vỗ lưng anh: “Hư hỏng, chạy cái gì mà chạy…”

Triệu Minh thất kinh chạy đến, âm thanh không khống chế được run rẩy: “Chinh, Chinh ca…”

Lúc này, một giọt máu nhỏ tỏng xuống sàn.

Khung sắt lớn bên cạnh bị va lùi lại đến nửa mét, đầu Sở Chinh bị thương, máu chảy ra ngoài, y giương tay chạm vào, có máu.

Triệu Minh sợ đến suýt ngất, lảo đảo hai bước, tim cũng muốn ngừng đập. Lục Lâm gọi người lấy băng gạc đến cầm máu, liều mạng kéo mèo đen ra khỏi vòng tay Sở Chinh, mặt nhăn thành miếng vải. Nhân viên sơ cứu, Sở Chinh hô một tiếng, y có chút mơ hồ còn có chút muốn ói.

Lương Du Lan chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như này, trước kia Sở Chinh cũng từng bị thương, nhưng khi đó Lương Du Lan không ở bên cạnh nên không nhìn được…Đôi mắt mèo trợn lớn, chân mèo cũng lúng túng. Sở Chinh nhìn thấy dáng vẻ này của mèo ngốc, mơ hồ đưa tay về phía anh.

Lương Du Lan “meo” một tiếng, lui về sau né tránh. Sở Chinh bỗng nhiên thấy trước mắt tối sầm, nghiêng người nôn một tiếng. Triệu Minh ngồi xổm xuống, nhìn trái nhìn phải: “Anh ấy bị chấn động não rồi.”

Sở Chinh không thèm để ý đến cậu, không từ bỏ lần nữa đưa tay về phía anh, nhỏ giọng sợ dọa anh: “Than Nắm, lại đây ba ba ôm.”

Lương Du Lan “meo” một tiếng, cận thận bước qua. Sở Chinh thấy anh đi lại, một phát liền bắt được, lật người anh lên nhìn thì thấy anh không bị thương. Bị xoay một vòng tròn, Lương Du Lan lại bị ép ngửa bụng, vừa thẹn thùng vừa tức giận. Đang tính vung móng thì lại bị Sở Chinh ôm chầm lấy, y cúi đầu hôn lên đỉnh đầu anh, làm mèo đen xấu hổ vô cùng. Sở Chinh đưa tay gãi gãi lên bụng anh, thở dài nói: “Em không sao thì tốt rồi.”

Lương Du Lan trong nháy mắt có xung động muốn khóc, liều mạng lật người, dùng hai chân trước ôm lấy cổ Sở Chinh, đỉnh đầu cọ tới cọ lui trên cổ y, Sở Chinh vỗ vỗ mông anh: “Không có chuyện gì, ba ba vẫn ổn, ngoan.”

Mèo ngốc kêu mấy tiếng rồi thè lưỡi liếm lên vết thương Sở Chinh, vị máu thoáng vươn trên đầu lưỡi rồi trôi xuống cổ họng, Lương Du Lan hoảng hốt trừng lớn hai mắt.

Triệu Minh nhìn hai người hiếm thấy một chữ cũng không nói, lắc đầu đi đến cửa sốt ruột chờ cấp cứu.

Sở Chinh không chỉ bị thương ở đầu mà còn bị gãy chân. Triệu Minh gấp đến đầu muốn nổ, Sở Chinh vẫn là bộ dạng không phải chuyện của mình, cậu liền gọi Ngô Mẫn báo cáo tình huống.

Cấp cứu chạy đến nâng người lên xe, hú còi chạy đi.

Sở Chinh lên xe vẫn không quên mang theo mèo ngốc, tuy vệ sĩ không đồng ý nhưng sau cùng vẫn bại trận bỏi vẻ mặt đáng thương của Sở đại Thiên Vương, đành phải xin phép cấp trên.

Triệu Minh ngồi bên cạnh, mặt muốn biến thành miếng xỏ giày.. Sở Chinh đem mèo ngốc đặt lên bụng, gãi gãi cầm anh.

Triệu Minh nói: “Chân của anh vốn bị thương, lúc này lại tái phát rồi.”

Sở Chinh không trả lời, tiếp tục đùa giỡn mèo đen đang không vui. 

Triệu Minh nhịn được một lát cuối cùng bộc phát: “Anh vẫn có thể chơi với nó được hả, đầu anh đang bị thương đấy”

Sở Chinh hai mắt không chớp nhìn mèo ngốc nói: “Than Nắm vừa mới khóc, tôi rất đau lòng.”

[Hết chương 24]

===Hyol===

[BTMLSD]_Chương 23

[BTMLSD]_Chương 25


Comments

Popular Posts