[BTMLSD]_Chương 23
Chuyển ngữ: Bí Hầm Dừa
Meo!
Triệu Minh vẫn còn đang cosplay cây xanh bên ngoài, thấy Trịnh Đạc rời đi mới lén la lén lút ló đầu vào cửa nhòm ngó. Sở Chinh liếc mắt liền thấy người đang loi nhoi ngoài cửa: “Cậu đang làm cái gì vậy?”
Triệu Minh xoắn xuýt đi vào, nhỏ giọng nói: “Nhìn xem anh có ổn không.”
Sở Chinh trừng mắt nhìn cậu ta: “Tôi có thể bị làm sao à!”
Triệu Minh cười hí hí mấy tiếng, chà xát hai tay nói rằng: “Em cho là thế nào hai người cũng phải hai tiếng đồng hồ mới xong…Ối!”
Sở Chinh nện một cú lên đầu Triệu Minh: “Suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện không đâu.”
Triệu Minh cười nịnh hót, vôi vàng thu dọn đồ đạc cho Sở Chinh. Lương Du Lan nằm ngửa trong lòng Sở Chinh nhào nặn cơ bắp của y, Sở Chinh liền để cho hắn nhào, bàn tay không đàng hoàn bắt đầu sờ chỗ khó nói. Mèo Lương Du Lan đang trong kỳ thịnh vượng chỉ mới bị sờ một cái đã dậy sóng, Sở Chinh cười thất đức, còn vẫy tay kêu Triệu Minh lại: “Nhìn Than Nắm chào cờ này.”
Triệu Minh: “…” Chinh ca anh, chỉ số thông minh của anh còn ổn chứ.
Sở Chinh ngửa đầu cười lớn: “Ha ha ha, mai tôi sẽ đem em ấy nhốt chung lồng với Queen của Hà Chi Dương, xem xem đứa nào đè đứa nào…A!”
Lương Du Lan tức đến vểnh râu, liền lập tức cào móng lên mặt y, Sở Chinh vui quá hóa buồn, gương mặt kiếm ra tiền của y bị hủy hoại chỉ trong phút chốc, y chỉ tay vào mèo đen không có cảm giác gì là của mình, không dám tin nói: “Em, em dám cào baba..”
Lương Du Lan: “Meo meo!” Tôi cào đấy rồi sao! Đồ khốn kiếp!
Triệu Minh nhìn Sở Chinh bị cào thành mặt mèo rồi thở dài, tự làm bậy, how to sống đây.
*
Vệ Thiên Lý trở về B thị, Sở Chinh cũng không định bắt anh ấy tiếp tục đi theo mình, làm trợ lý chỉ là tạm thời mà thôi. Đã có đoàn phim tìm Vệ Thiên Lý, được trở lại làm công việc chính là quá tốt rồi.
Mà Trịnh Đạc cũng nghe theo lời Sở Chinh, không suốt ngày chạy tới tìm Vệ Thiên Lý nữa.
Vệ Thiên Lý mấy năm qua sống rất khó khăn, nếu không phải nhờ bạn cũ giúp đỡ, có khi anh ta đã lưu lạc đầu đường rồi. Anh ta mướn một phòng nhỏ ở ngoại thành B thị, cách trung tâm thành phố càng xa thì giá càng thấp, anh cũng có thể trang trải được. Mấy tháng trước Vệ Thiên Lý đã từng liên lạc với hai mẹ con kia, nếu không cũng sẽ không bị Trịnh Đạc tìm được. Người phụ nữ cùng một bé gái, với Vệ Thiên Lý quen biết nhau hoàn toàn là cơ duyên xảo hợp, thời gian đó anh ta vẫn còn theo Trịnh Đạc, vì thế thứ không thiếu nhất chính là tiền.
Cô bé bị bệnh nặng, hầu hết tiền viện phí đều do Vệ Thiên Lý chi trả, Anh ta cũng không phải người thiện lành gì, nhưng mà đôi khi làm việc thiện cũng là do tức cảnh sinh tình mà thôi. Cô bé được gọi là Tiểu Đào, bao giờ cũng gọi anh là “Cha nuôi”, Vệ Thiên Lý biết mình sẽ không có con cái, nên khi có người muốn anh làm cha nuôi, anh mừng hết biết.
Vệ Thiên Lý ở ngoại thành, và nhà Tiểu Đào cách nhau không xa. Nếu không phải do Trịnh Đạc mỗi ngày đều đến nhà anh, anh cũng không nghĩ ra hạ sách như vậy. Vệ Thiên Lý biết mình là người ngay thẳng không nên lừa gạt người khác như vậy, nhưng anh ta hết cách rồi!
Trịnh Đạc dưới trước của nhà Vệ Thiên Lý lưỡng lự mấy giờ liền, muỗi bên tai khôn ngừng vo ve. Vệ Thiên Lý lần này không tiếp tục chơi trò kim thiền thoát xác nữa, anh ta thoải mái đem cửa sắt mở ra.
Trịnh Đạc nhìn anh ta đi ra, thuốc lá thoáng chốc tuột khỏi tay, rơi xuống đất tóe ra đốm lửa nhỏ.
Vệ Thiên Lý đứng ở cửa, hai tay để sau lưng, đôi mắt đen tuyền như đầm sâu không thấy đấy, anh ta lạnh giọng nói: “Anh tìm tôi có việc gì không? Đến nỗi theo tôi cả đường về B thị như vậy?”
Trịnh Đạc ngừng lại, ngực phập phồng mấy lần. Cục diện duy trì khá lâu, hai người vẫn không nói lời nào, với ánh sáng như vậy cũng đủ để hắn nhìn anh như vậy cũng đã quá hạnh phúc rồi. Anh đi tới, nhìn vẻ mặt như bánh bao chiều của Trịnh Đạc: “Có việc nói xong thì đi đi.”
Trịnh Đạc vươn tay nắm vai Vệ Thiên Lý, trong lòng căng thẳng, anh gầy rồi, trước kia cũng không béo nhưng bây giờ có thể mò ra cả khớp xương, tuy rằng ở phòng nghỉ hắn đã phát giác được, nhưng bây giờ thì càng khẳng định.
Vệ Thiên Lý có chút né tránh, đẩy tay trên vai mình ra, nói với giọng chán ghét: “Có việc thì nói đừng có táy máy tay chân!”
Mắt Trịnh Đạc một khắc cũng không rời khỏi người anh: “Anh chỉ muốn đến nhìn em một chút.”
Nghe đáng thương thật đấy, Vệ Thiên Lý “A” trào phúng một tiếng: “Lần trước nhìn còn chưa đủ à?”
Trịnh Đạc lắc đầu, thấp giọng nói: “Sau này anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa.”
Vệ Thiên Lý quay đầu đi, cười xuy một tiếng: “Cứ đem tôi giam lại, sau đó khóa thêm mấy cọng dây xích, như vậy thì tôi sẽ bên cạnh anh đến chết.”
Tay Trịnh Đạc nắm chặt thành quyền, từ đầu đến cuối vẫn chưa hề buông lỏng. Hai người nhất thời dằng co trong im lặng, chỉ còn tiếng muỗi vo ve bên tai.
Lúc này cửa gỗ bỗng nhiên mở ra, một người phụ nữ nắm tay một cô bé chín tuổi đi ra. Cô bé khẩn trương lô kéo tay của người phụ nữ, rụt rè mở miệng gọi: “Ba ba.”
Trịnh Đạc sửng sốt sau đó lại cười, đế giày muốn nghiền điếu thuốc dưới đất thành bột: “Em có con lớn như vậy từ khi nào vậy?”
*
Sở Chinh nghĩ thầm Than Nắm nhà hắn càng ngày càng khinh người, hơn nữa từ khi từ đoàn phim trở về đuôi của hắn vểnh rất cao. Sở Chinh ngồi chồm hổm bên cạnh dùng tay vỗ mông mèo đen, Lương Du Lan lắc lắc cổ liếc nhìn y, sau đó tiếp tục gối đầu lên tay ngủ tiếp. Sở Chinh lại vỗ thêm một cái, Lương Du Lan liền đứng dậy đi ra chỗ khác.
Sở Chinh ai thán một tiếng: “Em hết yêu ba ba rồi.”
Lương Du Lan nhe răng: “Meo meo ngao!” Cút đi!
Sở Chinh tay nâng cằm: “Sau này ba ba sẽ không gán em với Queen nữa có được không, để ý đến ta đi mà.”
Triệu Minh nhìn một người một mèo làm trò, đem kịch bản mở ra, sau đó đưa đến trước mặt Sở Chinh: “Ca, anh khí thế một chút có được không, mỗi ngày nhìn anh khom lưng uốn gối như vậy, em thấy rất bất lực.”
Sở Chinh nghiêng đầu trừng cậu: “Tôi cũng rất muốn có khí thế, nhưng em ấy không thèm để ý đến tôi.”
Triệu Minh ngồi xổm theo: “Người ta thường nói nuôi mèo chính là nuôi con, theo thì như là tổ tông luôn chứ con gì như này!” Nhìn Sở Chinh bình thường cũng là dạng mỹ nam ngời ngời, nhưng mèo ta lại đày y vào lãnh cung, thật đáng buồn.
Sở Chinh rất đau lòng, liền mặc kệ duỗi tay cương quyết đem mèo ngốc ôm vào trong lòng. Lương Du Lan ra sức chống cự, chân mèo quơ loạn tứ phía, nhưng mà Sở Chinh cứng rắn năm lấy hai cái móng nhỏ của hắn, “Bẹp” hôn một ngụm lên cái mũi nhỏ của hắn: “Ngoan, ba ba yêu em nhất.”
“Meo meo…” Ai mượn.
Mèo mun cáu kỉnh hồi lâu cuối cùng mới bình tĩnh trở lại, “Rầm rì” một tiếng đem đầu dụi vào lòng Sở Chinh, dùng hai móng cào cào lên trên vai Sở Chinh. Sở Chinh xoa xoa lưng của hắn, rồi nhìn Triệu Minh, khiêu mi biểu tình hưởng thụ. Mèo mà, khi chọc giận chỉ cần cưng chìu một chút sẽ lại ngoan ngoãn thôi.
Triệu Minh ghét bỏ nhìn y, thầm nghĩ chỉ cần Sở Chinh ở cùng với con mèo này thì y như là không biết xấu hổ là gì, thực sự khiến người khác bực bội.
[Hết Chương 23]
====Hyol====
Comments
Post a Comment