[BTMLSD]_Chương 22
Chuyển ngữ: Bí Hầm Dừa
Meow!
Vệ Thiên Lý cùng Trịnh Đạc quả thực là mầm bệnh lâu năm, căn bản không phải một sớm một chiều là có thể trị hết. Trịnh Đạc hiểu rõ đạo lý này, cũng không muốn lập tức liền đem người bắt lại. Hắn chính là ôm cây đợi thỏ, chỉ chờ Vệ Thiên Lý nhảy vào cái bẫy của hắn, hôm nay không bắt được không phải còn có ngày mai, ngày mai không bắt được không phải còn có ngày tới, dù sao ngày mai vẫn còn nhiều, hắn cũng không sốt ruột.
Vệ Thiên Lý bị Trịnh Đạc ép không đường thối lui, dán chân vào tường xụ mặt nhiều lần nhấn mạnh, "Chúng ta đã đã không còn quan hệ gì nữa, hiện tại không có về sau lại càng không." Trịnh Đạc cứ như vậy đứng trước mặt hắn, một gương mặt mo không có chút biểu cảm, hoàn toàn nhìn không ra hỉ nộ. Vệ Thiên Lý muốn vung tay áo rời đi, thế nhưng là người này lại thẳng tắp che ở trước người hắn, bất động lại không nói gì, trong mắt hắn là thâm tình nhìn không thấu. Vệ Thiên Lý thật lâu chưa từng thấy qua đôi mắt này, thật lâu chưa từng thấy qua nam nhân này nhìn mình như vậy, hắn xuy cười một tiếng, "Trịnh Đạc, chúng ta không thể nào đâu, tôi mỗi ngày nhìn vết sẹo trên mặt mình liền nhớ tới lúc anh đem tôi nhốt lại, còn có hỏa hoạn ngày đó."
Trịnh Đạc không nói lời nào, trong lòng bàn tay mồ hôi ẩm ướt một mảnh.
Vệ Thiên Lý gục đầu xuống, "Đừng ép tôi."
Trịnh Đạc rốt cục mở miệng, thanh âm trầm thấp khản đặc, "Anh cũng không muốn tổn thương em, nếu như không phải tên Lê Danh Thạc đáng chết kia..."
"Lê Danh Thạc đáng chết? Nếu như không có hắn tôi đã bị anh nhốt cả đời rồi!" Vệ Thiên Lý thét chói tai, không thể khống chế hướng về phía sườn mặt Trịnh Đạc, một quyền đánh lên Trịnh Đạc, gương mặt hắn trong nháy mắt sưng lên nửa bên.
Vệ Thiên Lý giãy giãy cổ tay, "Buông ra, con mẹ nó tôi bảo anh buông ra!"
Trịnh Đạc hít hít cái mũi, ngẩng đầu nhìn Vệ Thiên Lý không chớp mắt, như là cách ngàn năm mới gặp lại nhau, nhưng đối diện nhau lại như cách nhau vạn dặm. Lúc này, hắn bỗng nhiên giang hai cánh tay ôm lấy Vệ Thiên Lý.
Trịnh Đạc thân hình cao lớn tráng kiện, trong nháy mắt làm Vệ Thiên Lý có loại cảm giác áp bách khó thở, làm sao cũng không thể tránh thoát.
Vệ Thiên Lý khuôn mặt so với than cháy còn muốn đỏ hơn, "Tôi thao mẹ anh, Trịnh Đạc!Đồ cặn bã!"
Trịnh Đạc hai cánh tay giống như kìm sắt, gắt gao siết chặt Vệ Thiên Lý, thân thể hai người chặt chẽ dán vào nhau, động tác đơn giản như thế lại làm cho Trịnh Đạc tưởng niệm cực kỳ, gần năm năm rồi, giờ khắc này hắn xúc động nước mắt muốn tràn mi. Đem môi kề sát bên tai Vệ Thiên Lý, "Anh là cặn bã, anh như thế đối với em, em hận anh là rất đáng. Nhưng anh đã tìm được em liền không khả năng lại buông tay, Vệ Thiên Lý... nếu em muốn làm Vệ Thiên Lý, vậy em liền không có khả năng tránh khỏi anh."
Vệ Thiên Lý không nói lời nào, chỉ là người đang run rẩy.
Trịnh Đạc nói: "Thiên Lý, anh nhớ em lắm."
Sở Chinh cùng Triệu Minh ở bên ngoài rất lâu, lâu đến nỏi cảnh quay chiều của Sở Chinh cũng đã quay xong trở lại cửa phòng nghỉ vẫn còn đóng chặt. Triệu Minh nói: "Thì ra Vệ Thiên Lý có hậu đài cứng như vậy a."
Sở Chinh thở dài, "Ngô Mẫn nói hắn không dễ dàng gì, kêu tôi chiếu cố hắn một chút, tôi thấy sẹo trên mặt hắn tám phần là có quan hệ với người đàn ông này."
Triệu Minh trừng mắt hạt châu, "Vậy, vậy anh còn giữ cửa cho người ta làm gì! Thôi xong, rồi xong, hai người bọn họ lâu như vậy cũng chưa đi ra, Thiên Lý không phải bị thượng rồi chứ."
Sở Chinh đưa tay liền cho hắn một tán vào trán, "Thượng cái rắm, trong đầu cậu chứa thứ quái quỷ gì vậy!"
Lương Du Lan nằm sấp trong ngực Sở Chinh liếc mắt nhìn Triệu Minh, thấy hắn bị đánh liền vui vẻ vẫy đuôi.
Triệu Minh vẻ mặt đau khổ che lấy đầu, "Vậy làm sao bây giờ a, nếu không thay quần áo, chúng ta cứ như vậy về sao?"
Lương Du Lan duỗi ra móng vuốt sờ lên lồng ngực lõa lồ của Sở Chinh, rồi duỗi đầu lưỡi liếm lên hạt đậu hồng bên trên, "Meo!" Vội vàng dùng móng vuốt đè lại, không thể cho người khác nhìn!
Sở Chinh một đầu hắc tuyến, đem móng vuốt mèo ngốc từ trong quần áo lôi ra ngoài, "Tiểu đông tây! Ngực ba ba mà cũng dám tập kích?"
Lương Du Lan nghiêng mắt nhìn y một chút, thầm nghĩ cũng không phải chưa từng tập kích ~
Cuối cùng Triệu Minh bi kịch nhận nhiệm vụ, bị Sở Chinh đá tới gõ cửa phòng nghỉ.
Triệu Minh sợ hãi rụt rè, "Chinh ca, nếu không anh mượn đồ người khác đi nhé..."
Sở Chinh lắc đầu, "Không muốn mặc đồ người khác."
Triệu Minh gảy gảy ngón tay, "Vậy bây giờ em đi mua cho anh một bộ?"
Sở Chinh giơ chân lên nhắm ngay mông Triệu Minh, —— "Ôi!"
Cửa bị phá tan, Triệu Minh ngẩng đầu, nhìn thấy trong phòng nghỉ chỉ có một mình Trịnh Đạc. Nam nhân này uốn lưng ngồi trên ghế sa lon, dưới quần tây là bắp đùi căng đầy, khuỷu tay hắn gác lên đầu gối, bàn tay chống lên đầu, nghe thấy cửa mở cũng không ngẩng đầu.
Sở Chinh theo vào cửa, không phát hiện viên khăn giấy không hài hòa trong phòng cũng không phát hiện mùi xạ hương làm người ta mơ màng phiêu tán trong không khí. Đưa tay gõ lên khung cửa một cái, "Trịnh tiên sinh."
Trịnh Đạc lúc này mới ngẩng đầu, trầm thấp "Ân."
Sở Chinh nhìn thấy nam nhân trước mắt không tự chủ liền hít một hơi, nghĩ thầm Vệ Thiên Lý tính tình quả nhiên nóng nảy, bình thường nhìn văn văn nhược nhược cũng không thích nói chuyện, khi động tay động chân lại không nương tay chút nào, giống như siêu Saiya, hỏa diễm(*) bốc cháy là có thể trực tiếp vọt lên tới trời a.
(*)Siêu Saiya: Chủng tộc trong phim hoạt hình Bảy viên ngọc rồng, là chủng tộc mạnh nhất vũ trụ. Mỗi khi biến hình hay vận sức mạnh tóc đều dựng thẳng lên có màu vàng, nhìn như ngọn lửa (hỏa diễm).
Sở Chinh cân nhắc ngôn từ, y không muốn lúc này lại xát muối vào vết thương của Trịnh Đạc, "Anh có muốn trước xử lý vết thương một chút không."
Trịnh Đạc lắc đầu, "Không cần."
Sở Chinh bảo Triệu Minh ra ngoài thuận tiện đem cửa đóng lại, đi tới bên cạnh Trịnh Đạc , "Ta thay quần áo, anh cứ tự tiện."
Trịnh Đạc vẫn kiệm lời "Ân" một tiếng, gục đầu xuống tiếp tục suy nghĩ.
Lương Du Lan nhìn nam nhân mặt mày hốc hác này, hai ba cái nhảy lên ghế lại nhảy đến vai Trịnh Đạc, sau đó hăn bốn móng giẫm lên đỉnh đầu Trịnh Đạc, ngửa đầu cao ngạo thưởng thức Sở Chinh thay đồ.
Trịnh Đạc còn đang buồn phiền bỗng nhiên cảm giác trên đầu hơi trùng xuống, lại nghe thấy một tiếng "Meo ô", mặt lập tức u ám.
Sở Chinh đưa tay đem Lương Du Lan từ trên đầu Trịnh Đạc lấy xuống, đặt vào một góc nhỏ trên sofa, đần meo liền nhảy lên tay vịn, nghiêng đầu quang minh chính đại nhìn y. Sở Chinh bất đắc dĩ đưa tay gãi đầu hắn, "Tiểu hỗn đản."
Lúc này Sở Chinh đại não có chút thoát tuyến, hoàn toàn không có ý thức được hai nam nhân ở cùng một phòng có cái gì không ổn. Mặc dù hai người đều là GAY, nhưng chắc chắn đều không phải là loại mình thích, cho dù Triệu Minh mãnh liệt cho rằng hai công gặp nhau tất có một thụ, nhưng bây giờ Triệu Minh thích tìm chết đã bị tiễn đi mất rồi!
Sở Chinh quần áo thay nhanh, đi tới ngồi vào cạnh Trịnh Đạc, thuận tay đem mèo ngốc ôm đến trên đùi, lại duỗi dài tay đem hòm thuốc trong góc lấy tới. Những này đều là vật thiết yếu khi quay phim, Triệu Minh bao giờ cũng chuẩn bị vừa toàn diện vừa lại nhiều, liền nói cái băng bó kia, dù có quấn thành xác ướp cũng còn dư dả.
Đem cái hòm thuốc ném cho Trịnh Đạc, "Anh nhìn xem có gì có thể sử dụng được không, nếu không tôi gọi Triệu Minh tới giúp anh."
Trịnh Đạc giương mắt nhìn về phía Sở Chinh, nhớ tới y vừa mới kêu mình là "Trịnh tiên sinh", hiện tại lại đối mình ân cần, trong mắt có chỗ tìm tòi nghiên cứu, "Cậu biết tôi."
Sở Chinh "Ân" một tiếng, không chút che giấu, "Lúc tôi mới xuất đạo đã biết anh rồi." Lúc ấy Lương Du Lan thế nhưng là vì cùng hắn uống rượu ngay cả việc mình bị gãy chân cũng không quản, người này y làm sao lại không biết.
Trịnh Đạc tĩnh mịch trong mắt chiếu đến Sở Chinh, hắn không rõ lắm người này rốt cuộc là có ý gì.
Sở Chinh vỗ vỗ vai của hắn, "Trịnh tiên sinh, người còn sống liền còn cơ hội, anh tại nơi này bi thương có ích gì."
Trịnh Đạc bỗng dưng phát hiện người trước mắt này rất thú vị, nhướn mày, "Cho nên?"
Sở Chinh gãi gãi cái mông mèo ngốc, "Cho nên, bây giờ anh lại bức ép đến cùng, Vệ Thiên Lý khẳng định sẽ vì né tránh anh mà tiếp nhận « Châu Phi chi dịch », sau đó anh chẳng phải có thể thừa lúc vắng mà nhảy vào."
« Châu Phi chi dịch » nhà đầu tư chính là Trịnh Đạc, hắn câu môi, cộng thêm gương mặt bị sưng lên nhìn có chút buồn cười, "Cậu ngược lại hiểu rất rõ a."
Sở Chinh hai tay luồn dưới nách mèo ngốc, lắc lắc cánh tay lại cúi đầu hôn hôn, "Có đôi khi tôi thật hâm mộ anh, chí ít người anh thương vẫn còn sống."
Sở Chinh đem Lương Du Lan nắm đến trên bờ vai, cười tự giễu, "Tôi thì, mất đi rồi mới biết hối hận, mới phát giác ra rằng không cách nào để vãn hồi nữa rồi. Kỳ thật lúc đó tôi rất giận bản thân mình, giận mình thời gian dài như vậy cũng không biết rốt cuộc mình yêu người nào. Nếu như có thể quay về năm năm trước, hoặc là quay về thời điểm trước khi y chết, mặc kệ y làm ra chuyện gì khiến tôi thống hận không tài nào tha thứ được. Tôi đều sẽ tha thứ tất cả." Sở Chinh lắc đầu, thở dài nói: "Tiếc là đã muộn rồi."
Lương Du Lan duỗi cái đầu tại cổ Sở Chinh cọ một cọ, "Meo ngao!" Hỗn đản, tôi đã làm chuyện gì khiến cậu không tài nào tha thứ được, nếu không phải cậu cùng người khác câu kết làm bậy còn cố tình gây sự, tôi đều sớm cùng cậu oanh oanh yến yến rồi!
Mèo ngốc càng nghĩ càng tức, hướng sống mũi cao của Sở Chinh BIA một móng vuốt bay qua, Sở Chinh "Ôi" một tiếng, một tay che cái mũi lúng túng nhìn về phía Trịnh Đạc, "Anh nhìn đây, mèo này chính là do hắn nhặt, tính tình cùng một dạng với y."
Trịnh Đạc nhìn mèo ngốc, học dáng vẻ Vệ Thiên Lý đưa tay chọc chọc đỉnh đầu mèo đen, không ngoài dự đoán trêu đến một trận gào thét của Lương Du. Sở Chinh vội vàng đem mèo đen ôm vào trong ngực, "Tính tình em ấy rất nóng nảy, tiểu công chúa bướng bỉnh."
Trịnh Đạc rốt cục dời mắt, đứng lên hướng Sở Chinh gật đầu, "Còn có việc, tôi đi trước."
Sở Chinh "Ân" một tiếng, đem lịch biểu móc ra ném cho Trịnh Đạc, cười nhếch môi, "Không cần cảm ơn."
Trịnh Đạc gật gật đầu, đi ra cửa.
[Hết Chương 22]
===BHD===
Comments
Post a Comment