[Thiếu Niên]_Chương 2
Editor: Hyol
"Sao tiểu thư còn chưa tỉnh vậy?"
"Đều do biểu tiểu thư, nếu không phải nàng cùng Triệu công tử... Tiểu thư cũng không tức đến nổi rơi xuống hồ."
"Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đến cùng vẫn đang ở Vương phủ, nếu để cho Cữu phu nhân nghe được, chỉ sợ người lại không cao hứng."
"Chính bà không biết dạy dỗ con gái, dung túng cho con gái mình đi đoạt hôn phu của biểu tỷ, bà còn không cao hứng sao? Bất quá cũng chỉ ỷ vào tiểu thư của chúng ta một thân một mình sống nhờ Vương phủ của bọn họ, nên mới được nước làm tới!"
"Hồng Sương!"
Âm thanh nữ tử nói chuyện trước đó lại cất lên, ngày thường nàng ta đều rất nghiêm, hiện tại vừa mới cất tiếng, trong phòng lập tức thanh tĩnh lại. Lát sau, nàng mới hạ giọng xuống nói tiếp: "Ngươi thiên vị sai rồi, biểu tiểu thư là biểu tiểu thư, Cữu phu nhân là Cữu phu nhân."
"Tiểu thư ở Vương phủ nhiều năm như vậy, Cữu phu nhân vẫn luôn đối xử tiểu thư rất tốt."
"Ta không chỉ nói một mình người, Cữu lão gia cùng lão phu nhân không phải cũng xem tiểu thư như ruột thịt hay sao? Lời này của ngươi nếu truyền ra ngoài, chẳng phải là đang đâm dao vào lòng họ?"
Hồng Sương chung quy cũng biết mình lỡ lời, không dám nói nữa, chẳng qua nhìn nữ tử vẫn còn nằm bên trong, vẫn không nhịn được thấp giọng tức giận: "Nhưng ta rất tức."
Bạch Lộ cũng thở dài theo.
===Hyol===
Cố Vô Ưu nghe thấy âm thanh bên ngoài, đầu óc có chút hỗn loạn.
Ý thức của nàng còn có hơi mơ màng, lời nói bên ngoài truyền đến, thật ra nàng cũng nghe không rõ, chỉ mơ hồ nghe thấy giọng của Bạch Lộ.
Chẳng lẽ...
Nàng được cứu về rồi sao?
Đầu óc Cố Vô Ưu vẫn còn đang rối loạn, nàng nhẹ nhàng nhíu mày, trong lòng có chút phiền muộn, cứu nàng trở về thì có ích lợi gì? Lý Khâm Viễn đã chết rồi, chấp niệm sống cuối cùng của nàng tại thế gian này cũng đã mất, sống làm gì nữa, thà chết đi cho rồi.
Nhưng giọng nói sau đó cực kỳ giống Hồng Sương, điều này làm cho nàng khẽ giật mình.
Mấy năm trước Hồng Sương đã lấy chồng ở xa, sao có thể xuất hiện trong phòng của nàng được? Chắc không phải là do nàng uống độc tự vẫn, làm Sương Hồng ở Tô Châu xa xôi bị dọa đến độ phải quay trở về đó chứ?
Mặc kệ nguyên nhân là gì, Cố Vô Ưu nhướng đôi lông mày mở mắt ra.
Đập vào mắt nàng không phải tấm màn màu màu xanh da trời quen thuộc, mà là vải gấm thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm. Kể từ khi gả cho Lý Khâm Viễn, nàng đã không còn thích đồ vật có màu sắc rực rỡ giống vậy, lúc này, nàng nhìn thấy mọi thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ, thần sắc khẽ run lên, luôn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp.
Nàng lại chuyển mắt nhìn ra phía ngoài.
Trước mắt nàng là một cái giường la hán bằng gỗ tử đàn, ở giữa sơn hoa bách bảo, bên trên là đệm gấm thêu hoa hải đường đỏ, sau lưng còn có mấy cái gối bằng nhung. Sau giường La Hán là một tấm bình phong làm từ bạch ngọc, cao khoảng chừng một người, rộng hai người, phía trên chỉ vẽ vài nét mực, là đồ mộc mạc nhất trong phòng.
Giữ giường La Hán đặt một bàn trà, phía trên ngoại trừ trái cây, còn có một bình hoa thiên thanh cao cổ, bên trong chứa mấy nhánh mai Ngạo Tuyết Hàn vươn cao đủ hướng.
Nàng lại nhìn về một phía khác, kế cửa sổ vuông nhỏ ngăn nắp là một cái giá cổ xưa, phía trên bày biện không ít đồ hiếm có, có san hô, có trân châu to bằng nắm tay trẻ con, còn có kính viễn vọng của Tây Dương... ngay phía trước giá đỡ còn bày biện một cái trường kỷ, phía trên đặt một cái đàn tranh.
Kế bên là một cái lư hương chạm rỗng theo hình hoa sen, lúc này hương thơm thông qua chỗ chạm rỗng kia lượn lờ bay lên.
Nhứng thứ được bày biện trong phòng, mỗi một cái đều là vật trân bảo, chỉ một viên hương mạ vàng cũng đủ để người khác sống được mấy năm liền.
Cố Vô Ưu càng nhìn, càng kinh ngạc, nơi này cùng phòng ngủ hiện tại của nàng không có một chút tương đồng nào. Nhưng nếu so với căn phòng ở Lang gia vương phủ lúc nàng còn nhỏ đã ở, thì lại giống nhau như đúc!
Chuyện này ——
Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Nàng mở to mắt hoang mang nhìn xung quanh, không chú ý tới có người vén màn từ bên ngoài đi vào.
Người vào chính là Bạch Lộ, trong tay nàng ta bưng một chén thuốc, nhìn thấy Cố Vô Ưu đã tỉnh, nhất thời không kịp phản ứng, sửng sốt nửa ngày mới bước nhanh lại, kinh hỉ nói: "Tiểu thư, người tỉnh rồi sao? !"
Người bên ngoài nghe vậy, lập tức kích động, bước vội vào phòng, căn phòng lập tức có không ít người, thay phiên nhau gọi "Tiểu thư", Cố Vô Ưu giương mắt nhìn, đập vào mắt đều là những thân ảnh quen thuộc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kinh ngạc, nhưng vẫn không kịp phản ứng như thường lệ.
Bạch Lộ tưởng là do nàng bệnh nặng mới khỏi nên cũng không suy nghĩ nhiều, phân phó người khác: "Đi mời đại phu, rồi thông báo cho lão phu nhân cùng Cữu phu nhân một tiếng, nói tiểu thư đã tỉnh, để các nàng yên tâm."
Bọn nha hoàn nhận lệnh rời đi.
Rất nhanh.
Trong phòng không còn bao nhiêu người.
Bạch Lộ đôi mắt đỏ ửng ngồi lên ghế tròn trước giường, giọng điệu nghe có chút khàn: "Người mê man đã mấy ngày, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, nếu vẫn không tỉnh lại, người bảo chúng nô tì biết phải làm sao đây?"
Cố Vô Ưu kinh ngạc nhìn nàng ta, là Bạch Lộ, lại không phải là Bạch Lộ trong ấn tượng của nàng. Bạch Lộ trước mắt nàng không phải là phu nhân đã búi tóc, khuôn mặt thoạt nhìn cũng rất trẻ trung, không giống người ba mươi tuổi, dáng vẻ chỉ tầm mười lăm, mười sáu mà thôi.
Nàng đang nằm mơ sao.
Không rõ vì cái gì, sau khi nàng tỉnh lại sau một giấc ngủ thì mọi chuyện lại biến thành như thế này.
"Ta... Bị gì?" Lúc cất tiếng, nàng nghe được giọng nói của mình khàn cực kỳ.
Bạch Lộ thấy vậy vội vàng rót một chung nước ấm đưa cho nàng, một bên hầu hạ nàng uống, một bên ngạc nhiên nói: "Người quên rồi hả?" Cũng không chờ Cố Vô Ưu nói thêm, nàng đã tự mình đáp: "Mấy ngày trước người nhìn thấy Triệu công tử cùng biểu tiểu thư..."
Nàng ta nhấp môi, lựa lời nói: "Lúc bước đi người không cẩn thận vấp phải đá ngã vào trong hồ."
Triệu công tử, biểu tiểu thư?
Cố Vô Ưu ngơ ngác, nửa ngày mới phản ứng được Bạch Lộ là đang nói chuyện gì.
Đó là chuyện rất lâu về trước, đại khái lúc đó nàng mười lăm tuổi, có một ngày đi ngang qua vườn hoa, nàng nhìn thấy Vương Chiêu cùng Triệu Thừa Hữu đang ôm nhau. Vương Chiêu đang khóc nỉ non trong lòng Triệu Thừa Hữu, dáng vẻ như rất ủy khuất.
Mặc dù sau đó Vương Chiêu nói nàng ta không cẩn thận ngã sấp xuống, nhờ có Triệu Thừa Hữu đỡ lấy.
Nhưng nàng vẫn thấy tức giận vô cùng.
Triệu Thừa Hữu là hôn phu của nàng, nàng sao có thể cho phép hắn ta ôm ấp nữ nhân khác? Nàng không quan tâm Vương Chiêu có là biểu muội của nàng hay không, lập tức muốn tiến lên tách hai người ra, nhưng vận khí của nàng thật sự rất không tốt, còn chưa tiến lên đã vấp phải cục đá ngã thẳng vào trong hồ.
Khi còn trẻ nàng là người rất ngang ngược, chịu không nổi uất ức, lại ỷ vào việc mình được sủng ái, nên vừa tỉnh dậy liền náo loạn cả lên.
Nếu nàng nhớ không lầm.
Vương Chiêu kia vừa về đến nhà đã bị người đưa đến từ đường, cho đến khi nàng cùng Triệu Thừa Hữu thành hôn rồi mới được thả trở về.
Vậy là ——
Cố Vô Ưu ngón tay đặt ở trong áo ngủ bằng gấm khẽ nhịp nhịp, nàng nhìn khung cảnh quen thuộc, nhìn con người quen thuộc trước mắt, con ngươi hơi co lại, trái tim lại bỗng nhiên nảy lên 'thình thịch', giống như tiếng pháo hoa ì đùng.
Nàng hung hăng bấm móng tay vào lòng bàn tay một cái.
Một cơn đau nhứt truyền thẳng đến tim, nàng vì đau đớn mà ứa nước mắt.
Là thật...
Không phải là mơ.
Vậy là, nàng đã quay về quá khứ, trở về hai mươi năm Khánh Hi trước kia, về tới lúc nàng mười lăm tuổi?
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, theo sát phía sau là giọng nói có phần già nua: "Tâm can của ta!" nàng
Rèm vải bị kéo ra, một lão phu nhân mặc hoa phục đàn sắc được người dìu tiến đến, đầu bà đeo mạt ngạch khảm bảo thạch màu đỏ, cả khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi và lo lắng.
Nhìn thấy người đã mê man trên giường nhiều ngày nay đã thật sự tỉnh lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Lộ vội vàng nhường vị trí, mời người tới ngồi, Vương lão phu nhân nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Cố Vô Ưu, không khỏi đỏ cả vành mắt, bà ngồi trên ghế cầm tay của nàng, nức nở nói: "Nếu con không tỉnh lại, con muốn ta phải ăn nói như thế nào với mẫu thân dưới suối vàng của con đây?"
Dưới gối bà cháu trai, cháu gái cũng không ít, nhưng bà chỉ thương yêu duy nhất đứa cháu ngoại này, bởi vì nàng rất đáng thương, lúc vừa ra đời mẫu thân đã không còn.
Trong lòng bà rất thương tiếc cho nàng, từ nhỏ đã nhận người về bên cạnh mình, tự tay nuôi nấng.
Mắt thấy tiểu nha đầu từ nhỏ đã xinh đẹp đáng kiêu ngạo, bây giờ vẻ mặt tái nhợt nằm ở trên giường. Trong lòng Vương lão phu nhân bỗng chốc thắt lại, nước mắt cũng càng ngày càng nhiều.
"... Ngoại tổ mẫu?"
Cố Vô Ưu ngơ ngác nhìn lão phu nhân thân thể khoan thai trước mặt. Mặc dù đã đoán được, nhưng khi thật sự nhìn thấy thân ảnh của ngoại tổ mẫu, ngữ điệu nàng vì chấn kinh mà trở nên có chút quái dị.
Không đợi người khác kịp phản ứng, nàng đột nhiên nhào vào lòng Vương lão phu nhân.
Không kìm được nước mắt, từng dòng rơi xuống, thanh âm xen lẫn chút nghẹn ngào, đem những nhung nhớ nhiều năm của nàng không giữ lại chút nào phát tiết hết ra ngoài. Cái gì nàng cũng không nói, có nói cũng không thành lời, khoảnh khắc nàng ôm lấy bà lại không ngừng khóc kêu hai tiếng "Ngoại tổ mẫu".
Người trong phòng thấy nàng như vậy cũng ngây ngẩn cả người.
Người nào lại không biết tiểu thư của bọn họ ngày thường vô cùng tự cao tự đại? Với tính tình kia thì thà rằng đổ máu cũng không đổ lệ, bây giờ lại khóc đau khổ vô cùng, dường như nàng rất uất ức.
Liên tưởng đến chuyện phát sinh mấy ngày trước, cả đám người vành mắt cũng có chút đỏ lên.
Vương lão phu nhân bị nàng làm giật nảy mình, nhận ra rằng đầu vai mình bị nàng khóc ướt một mảng. Bà vừa thương yêu vừa tức giận, hỏa khí sớm đè nén nay lại xông lên, bà nói với người đứng phía sau, nghiêm nghị quát: "Đi đem hỗn trướng kia gọi tới cho ta!"
Hỗn trướng nói tới hiển nhiên chính là Vương Chiêu.
Mấy nha hoàn cùng ma ma đều có chút do dự. Tam tiểu thư đã ở từ đường quỳ ba ngày, đầu gối cũng sưng lên, hôm nay mới được phu nhân đón trở về, nếu lại bị phạt thêm lần nữa, không biết sẽ thành ra bộ dạng gì nữa.
Trái lại, Hồng Sương lập tức xung phong nhận việc đi gọi người, tốt nhất để lão phu nhân mắng nàng ta một trận, khiến tiểu thư nguôi giận.
Cố Vô Ưu kịp thời phản ứng, khuyên nhủ Vương lão phu nhân.
Nàng lau sạch nước mắt, khàn giọng nói với bà: "Ngoại tổ mẫu, đừng gọi mà, con có lời muốn nói với người."
Vương lão phu nhân tự nhiên nghe theo ý muốn của nàng, bà không tiếp tục cho người đi kêu nữa, nghe theo lời Cố Vô Ưu, đuổi người khác ra ngoài rồi bà mới hỏi: "Man Man, con nói đi, con muốn cái gì? Vô luận con muốn cái gì, ngoại tổ mẫu cũng sẽ đồng ý."
Bà cả đời đoan túc uy nghiêm, hơn nữa lớn tuổi không còn con cái, bây giờ đem hết thảy thương yêu đặt hết vào Cố Vô Ưu.
Hiển nhiên là nàng muốn cái gì, cũng đồng ý với nàng.
Trong trí nhớ của Cố Vô Ưu, ngoại tổ mẫu cũng từng nói với nàng mấy câu này, khi đó nàng đã nói gì nhỉ? Nàng nói, nàng không muốn nhìn thấy Vương Chiêu.
Ngoại tổ mẫu lập tức thuận theo ý của nàng đưa Vương Chiêu đến từ đường, nhưng việc này lại khiến cho người mợ luôn thương yêu nàng như con gái ruột cảm thấy rất đau lòng.
Về sau, bà noại qua đời, nàng sống tại Triệu gia, nhà mẹ thì đường xá xa xôi, duy nhất chỉ có thể nhờ cậy vào một nhà cữu cữu, nhưng bởi vì chuyện trước này mà họ trở nên xa lạ với nàng, bây giờ ngẫm lại... Vì một Triệu Thừa Hữu, liên lụy thân nhân của nàng, thật đúng là không cần thiết.
Nàng kỳ thật đã sớm không còn hận Vương Chiêu.
Còn đối với Triệu Thừa Hữu, nàng cũng không còn bất cứ ý nghĩ dư thừa nào nữa rồi.
Nàng chỉ muốn mau chóng đi tìm đại tướng quân của nàng.
"Ngoại tổ mẫu."
Cố Vô Ưu nhìn bà, thần sắc kiên định, lại thong dong tự tại: "Con muốn từ hôn."
[Hết chương 2]
===BHD===
Comments
Post a Comment