[Thiếu Niên]_Chương 3
Editor: Hyol
"Cái gì? !"
Vương lão phu nhân mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin. Bà cau mày, nhìn nàng chăm chú hồi lâu, cuối cùng cầm tay Cố Vô Ưu, thấp giọng thở dài: "Man Man, con đang rất thương tâm đúng không? Ngoại tổ mẫu hiểu mà, con đang không vui, trong lòng con có oán hận, cũng không có gì đáng trách."
"Cho nên con muốn làm như thế nào, ngoại tổ mẫu cũng sẽ đồng ý hết."
Nàng không còn là thiếu nữ khờ dại không chịu được ác ý của người khác, chút tâm tư đó của Vương Chiêu chỉ như đang làm trò mà thôi, sao nàng nhìn không thấu cơ chứ? Nhưng mà do cố kỵ chuyện nàng đang ở nhờ, cố kỵ thể diện của Vương gia, nên nàng mới không vạch trần mà thôi.
"Nếu con không muốn nhìn thấy nó nữa, ngoại tổ mẫu sẽ sai người đưa nó đến từ đường, chờ cho đến khi con cùng Triệu Thừa Hữu thành hôn rồi mới thả nó ra, có chịu không?"
Vương lão phu nhân thật sự rất coi trọng Cố Vô Ưu, lời này của bà, hoàn toàn không quan tâm đến việc con của mình cùng con dâu có đau lòng hay không, cũng không quan tâm chuyện cháu gái của mình ngày sau có hận bà hay không, chỉ một lòng muốn nàng vui vẻ.
Nói xong những lời kia, bà ấn Cố Vô Ưu vào trong lòng mình, giống như khi còn bé, vuốt đầu của nàng, nhẹ giọng nói: "Man Man, hôn nhân không phải trò đùa, con không thể bởi vì tức giận nhất thời mà nói như vậy được."
Cố Vô Ưu biết lời nói này của mình nhất định sẽ bị ngăn trở.
Kiếp trước nàng thật sự rất yêu Triệu Thừa Hữu, toàn bộ trên dưới Lang Gia thành đều biết tiểu thư Vương gia yêu công tử nhà họ Triệu, yêu đến điên cuồng. Nàng hao hết tâm tư đánh lui người nàng coi là tình địch, không thèm quan tâm đến thể diện, chỉ muốn chiếm Triệu Thừa Hữu thành của riêng mình.
Vô luận Triệu Thừa Hữu có tham dự yến hội gì, nàng cũng tham gia cùng.
Phàm là cô nương nhà ai đến gần Triệu Thừa Hữu một chút thôi là nàng đã trở mặt.
Bởi vì Triệu Thừa Hữu, nàng đã tự mình biến thành một người cố chấp, nàng cho rằng dù ngà có như vậy thì Triệu Thừa Hữu cũng vẫn xem trọng nàng.
Nhưng sự thật chứng minh ——
Trong lòng nam nhân nếu đã không có ngươi, cho dù ngươi yêu đến hèn yếu, yêu đến ti tiện, cũng không thể nào thay đổi ý nghĩ của hắn, ngược lại chỉ càng làm hắn thêm chán ghét ngươi mà thôi.
Nàng nhớ đến lúc trước Triệu Thừa Hữu đã đối xử cay nghiệt với nàng như thế nào, đột nhiên rất muốn cười.
Những việc này, nếu như là trước kia, phải xa cách Triệu Thừa Hữu như thế, nhất định nàng sẽ đau lòng đến ruột gan đứt từng khúc, sẽ khiến nàng vật vả khó ngủ. Sống lại một đời, thật sự là một chuyện tốt cỡ nào, những bi thương oán hận nàng từng cho rằng sẽ không tài nào quên được, trải qua năm tháng tôi luyện, hét thảy sớm đã bị nàng ném ra sau ót.
Bây giờ.
Trong lòng nàng chỉ duy nhất có một người chiếm cứ, phân không ra nổi một tí suy nghĩ dành cho người khác.
Cố Vô Ưu rúc vào lòng Vương lão phu nhân, giống như khi còn bé, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nắm vuốt góc áo của người: "Ngoại tổ mẫu, không phải con nhất thời tức giận nên muốn từ hôn, con rất nghiêm túc." Nàng trong ngực của bà ngẩng đầu lên, dù bị bệnh nhưng dung nhan của nàng vẫn không bị hao tổn, trái lại nổi bật lên mấy phần yếu đuối khó thấy của nàng, khiến người ta nhìn thấy liền không nhịn được nảy sinh lòng thương cảm.
"Người trước kia cũng không đồng ý việc con gả cho Triệu Thừa Hữu mà." Không đợi Vương lão phu nhân mở miệng, Cố Vô Ưu đột nhiên nói một câu như vậy: "Ngoại tổ mẫu, người có thể nói cho con biết là tại sao không?"
Vương lão phu nhân sững sờ.
Nửa ngày, mới nhìn Cố Vô Ưu thở dài: "Tên nhóc họ Triệu kia nhân phẩm rất tốt, tài học cũng rất xuất sắc, nếu bàn về tính tình cũng là bậc nhất. Nhưng nhà hắn lại rất phức tạp, phụ thân hắn là người bạc tình bạc nghĩa, mặc dù hắn thân là con trai trưởng, nhưng mẫu thân mất sớm, kế mẫu cùng đệ đệ lại có bản lĩnh."
"Con gã vào đó, khó tránh khỏi thiệt thòi dưới tay bọn họ."
Cố Vô Ưu nhìn vào mắt Vương lão phu nhân nói: "Đây không phải là lý do quan trọng nhất." Mắt thấy thần sắc Vương lão phu nhân hơi động, nàng lại nói tiếp: "Người Triệu gia tuy rằng phức tạp, nhưng chỉ cần Vương gia cùng Cố gia không ngã xuống, bọn họ cũng không thể làm gì được con."
"Ngoại tổ mẫu, con nói không sai chứ."
Vương lão phu nhân không nghĩ tới Cố Vô Ưu đột nhiên sẽ trở nên thông thấu như thế.
Bà cau mày, lần đầu tiên trong đời cẩn thận nhìn đứa cháu ngoại này của bà, cuối cùng bại trận dưới ánh mắt trong suốt của nàng, bà một lần nữa đưa tay vuốt tóc nàng, như lời nàng nói: "Đúng."
"Chỉ cần Vương gia và Cố gia không sụp đỗ, ai cũng không thể làm gì con được."
"Lúc đầu ta không đồng ý cho con gả cho Triệu Thừa Hữu, là vì ——" nói đến đây, bà hơi ngừng lại, hai mắt nhìn thẳng vào Cố Vô Ưu mới tiếp tục nói: "Tên nhóc họ Triệu này đã làm con thay đổi đến độ càng ngày càng không giống con."
Man Man của bà trước kia mặc dù kiêu ngạo, nhưng không ương ngạnh.
Nhưng từ khi yêu tên nhóc họ Triệu kia, nàng tựa như biến thành một người khác, cố chấp đến có chút điên dại. Nàng hoàn toàn không để ý tới ánh mắt người ngoài, cũng không bận tâm người khác nói cái gì, trong mắt dường như chỉ có một mình Triệu Thừa Hữu, không có bằng hữu cũng không quan tâm đến thân nhân.
Tình yêu tốt sẽ làm cho người ta trưởng thành.
Chứ không phải giống như hiện tại, yêu một người yêu đến đánh mất cả chính mình.
Cho nên.
Bà không đồng ý.
"Trước kia ta rất muốn nói cho con biết, nhưng trong lòng con tất cả đều là tên nhóc họ Triệu, ta lại nghĩ có lẽ sau khi thành hôn rồi thì sẽ tốt hơn một chút, nên đã không ngăn cản nữa." Vương lão phu nhân đem lời trong lòng nói ra hết, mới thở dài một hơi.
Nói xong.
Lại nhìn nàng, tựa hồ còn có điều nghi hoặc: "Man Man, con bây giờ... Đã thông suốt rồi sao?"
Cố Vô Ưu nhẹ gật đầu, dưới ánh mắt nghi vấn của Vương lão phu nhân, cầm tay của bà lên nhẹ giọng nói: "Ngoại tổ mẫu, con cũng gần như đã dạo Quỷ Môn quan một vòng rồi, trước kia là do con không hiểu chuyện, nhưng bây giờ trái lại đã thông suốt rồi."
"Hôn sự của con cùng Triệu Thừa Hữu, vốn là do con cưỡng cầu."
"Cưỡng cầu gì chứ? !" Vương lão phu nhân nghe thấy đoạn trước bình thường, đoạn sau lại có chút không cui, bà nhếch môi đánh gãy lời nàng: "Chúng ta lại không cầm đao gác lên cổ bọn họ, phụ thân hắn vừa biết được ý định của chúng ta, ngày thứ hai đã lập tức đưa thiếp canh tới, sợ chúng ta đổi ý."
Hài tử nhà mình luôn luôn là tốt nhất.
Nhất là người thiên vị giống Vương lão phu nhân, đâu thể nào chấp nhận lời như vậy của ngoại tôn bảo bối của mình chứ?
Trong mắt Cố Vô Ưu ý cười lại dày đặc thêm, nàng rất yêu mến ngoại tổ mẫu, vô luận nàng làm cái gì, ngoại tổ mẫu cũng sẽ che chở nàng. Nàng tựa như cởi bỏ mấy chục năm từng trải của kiếp trước, biến trở về một đứa trẻ, ỷ lại dựa vào lòng bà, cười nói rộn ràng, thuận theo lời bà: "Vâng, Triệu Thừa Hữu không thích con, là tổn thất của hắn."
Nịnh bà đến vui vẻ mới thôi, nàng lại nói tiếp: "Nói thế nào thì Triệu Thừa Hữu cũng vô tình với con, bây giờ con đối với hắn cũng không còn tâm tư gì khác. Tiếp tục như vậy, chẳng bằng sớm kết thúc."
"Con —— "
Vương lão phu nhân nhìn vào mắt nàng, tựa hồ còn có chút do dự: "Con thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"
Bà luôn cảm thấy Man Man không có khả năng buông bỏ đơn giản như vậy.
Nhưng biểu hiện của Cố Vô Ưu thật sự quá thản nhiên, nàng không trốn không tránh, cứ như vậy nhìn Vương lão phu nhân, gật đầu: "Ngoại tổ mẫu, con thật sự đãt nghĩ kỹ rồi." Nàng mất rất nhiều năm, mới có thể thông suốt được việc này.
Bây giờ đối với Triệu Thừa Hữu.
Nàng đã không còn oán hận, cũng không còn yêu thích, nàng chỉ coi hắn ta là một người qua đường, một người quen xa lạ mà thôi.
Nàng cũng không muốn lại dính dáng đến hắn ta.
Không cần thiết.
*
Vương lão phu nhân đồng ý chuyện của Cố Vô Ưu, nhưng không lập tức đi đến Triệu gia lấy lại thiếp canh. Nhưng chuyện này tại Vương gia đã không còn là bí mật gì, chẳng ai ngờ tiểu thư nhà bọn họ vậy mà dự định từ hôn đại công tử Triệu gia danh vang khắp Lang Gia thành.
Không thể tưởng tượng nổi.
Cũng không thể tin được.
Người không tin nhất trong số đó chính là Vương Chiêu.
Ngày hôm sau.
Một ngày có thời tiết đẹp hiếm hôi trong suốt mùa đông, Cố Vô Ưu vẫn còn trẻ, điều dưỡng mấy ngày, bệnh cũng trở nên tốt lên, nàng lập tức tính toán lên đường hồi kinh. Bên ngoài mấy chiếc xe ngựa đều là chở vật dụng ngày trước của Cố Vô Ưu, còn có đồ Vương gia chuẩn bị cho Cố gia.
Vương lão phu nhân mặc dù không thích Cố gia, nhưng vẫn vì thể diện nên vẫn phải làm.
Sáu cỗ xe ngựa.
Hai bên còn có hơn hai mươi hộ vệ, nha hoàn, ma ma, chừng hơn ba mươi người, hiển lộ rõ địa vị Cố Vô Ưu tại Vương gia.
Lần này rời đi cùng ngày xưa có chút bất đồng.
Cố Vô Ưu đã quyết định từ hôn Triệu Thừa Hữu, nhưng ở Lang Gia, muốn lại tìm một người giống Triệu Thừa Hữu, có gia thế, có nhân phẩm cùng tài hoa, là chuyện không thể nào.
Vương lão phu nhân dù trong lòng dù tiếc nuối đến đâu, cũng chỉ có thể để nàng trở lại kinh thành.
Nhưng nói thì nói vậy.
Đến khi thật sự ly biệt, bà vẫn cầm tay Cố Vô Ưu, khó chịu trong lòng nói: "Con đi kinh thành, sơn trưởng nước xa(*), ngoại tổ mẫu cũng không có cách nào chiếu cố con được."
(*) Non cao nước rộng
Cố Vô Ưu trong lòng cũng không dễ chịu.
Kiếp trước, trước khi ngoại tổ mẫu qua đời, nàng vẫn luôn ở tại Lang Gia, cho dù đi kinh thành cũng chỉ mỗi năm một lần, mỗi lần đi bảy, tám ngày đã trở lại. Đối với nàng mà nói, Lang Gia mới là nhà của nàng, ngoại tổ mẫu mới là người nàng thân thiết nhất.
Nhưng hôm nay ——
Tuy lòng nàng rất không muốn, nhưng không thể không đi, ngoài việc sớm đi gặp đại tướng quân của nàng, nàng cũng muốn đi thăm người thân của nàng ở kinh thành xa xôi nghìn dặm.
Kiếp trước sau khi nàng cùng Triệu Thừa Hữu hòa ly thì đã được phụ thân của mình rước trở về kinh thành.
Nàng đến nay vẫn còn nhớ rõ phụ thân nàng tay cầm thánh chỉ, ra roi thúc ngựa chạy tới Lang Gia. Lúc ông nhìn thấy nàng, gương mặt kiên nghị đột nhiên rơi xuống hai hàng nước mắt, ông quỳ một gối xuống ở trước mặt nàng, bàn tay mộc mạc có chút phát run, vuốt gương mặt nàng, nói với nàng: "Là... Vi phụ đến trễ."
Sau đó ông mang theo nàng rời khỏi Lang Gia, không bận tâm đến ngăn cản của Triệu Thừa Hữu, còn thay nàng tẩn Triệu Thừa Hữu một trận.
Phụ thân của nàng kỳ thật rất tốt.
Chẳng qua lúc trước, thành kiến nàng đối với ông thực sự quá sâu, nàng oán ông, hận ông, không chịu gọi ông một tiếng phụ thân.
Có đôi khi, nàng sẽ nghĩ đến, phụ thân của nàng, rõ ràng thân là thân tín của Thiên Tử, trọng thần của Đại Chu. Ông hẳn là phải sống tốt hơn bất kỳ ai khác, kiếp trước lại không đến năm mươi tuổi đã sầu não uất ức mà tạ thế.
Liệu có phải...là do nàng?
Thời điểm hăng hái nhất đời người ông đã mất đi người mình yêu, cả đời luyến tiếc nhất chính là con gái của mình, nhưng nàng lại xem ông như người xa lạ. Ông cái gì cũng có, nhưng lại không có cái gì, cho nên trước khi mất ông mới vuốt ve gương mặt nàng, mắt đỏ ửng nói với nàng: "Nếu như không cưới mẫu thân con thì tốt rồi, nàng sẽ không phải chết sớm như vậy."
"Nhưng ta...vẫn không nỡ."
Cố Vô Ưu nghĩ đến chuyện này, vành mắt hơi đỏ lên, nếu ông trời cho nàng cơ hội sống lại lần nữa. Nàng không chỉ muốn sớm tìm lại đại tướng quân, mà nàng còn muốn đối đãi thật tốt với người thân của nàng. Hít mũi một cái, nàng nuốt nước mắt lại, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nói với bà: "Tuy xa, nhưng con sẽ thường xuyên đến thăm người." Cùng với đại tướng quân của nàng.
Kiếp trước, thời điểm nàng cùng Lý Khâm Viễn thành hôn, ngoại tổ mẫu đã sớm qua đời.
Đời này, nàng nghĩ nên sớm đi dẫn y đến ra mắt ngoại tổ mẫu, đại tướng quân nàng tốt như vậy, ngoại tổ mẫu nhìn thấy y, nhất định sẽ rất thích y.
Vương lão phu nhân hết cách, vuốt nước mắt một cái, lại dặn dò vài câu.
Cố Vô Ưu tất nhiên là từng cái từng cái đáp ứng, chờ lại bái biệt cữu cữu, cữu mẫu, cùng mấy người biểu ca, lại tốn công phu một hồi lâu, mới được người dìu đi đến xe ngựa.
Xe ngựa sắp xuất phát, đột nhiên có người gọi lại: "Cố Vô Ưu!"
Là tiếng của Vương Chiêu.
Nàng không nghĩ rằng nàng ta sẽ xuất hiện ở đây, Cố Vô Ưu sửng sốt một chút mới nhấc màn xe lên, nàng nhìn thấy Vương Chiêu được hai nha hoàn dìu đi, khập khiễng bước đến chỗ nàng. Thấy nàng thì nàng ta lập tức đẩy nha hoàn ra, cắn răng đi tới, đứng bên cạnh xe ngựa, hỏi nàng: "Ngươi cứ đi như thế?"
Cố Vô Ưu gật đầu: "Ừm."
"Ngươi!" Vương Chiêu cắn môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi ngờ: "Ngươi cam lòng sao?"
Cố Vô Ưu không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng ta, mà chỉ dựa người vào xe ngựa, hạ mắt nghiêm túc nhìn nàng ta, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vương Chiêu kể từ khi tỉnh lại, không phải bộ dạng luôn cố làm ra vẻ ung dung cao quý như trong trí nhớ.
Nàng ta bây giờ, còn quá non nớt.
"Muội thích Triệu Thừa Hữu sao?" Cố Vô Ưu hỏi nàng ta, giọng điệu bình tĩnh cũng rất nhẹ, chỉ đủ hai người các nàng nghe được.
Vương Chiêu biến sắc, nàng ta tựa hồ có chút khẩn trương, sợ người bên ngoài nghe được, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Cố Vô Ưu, nàng ta nhịn không được thẳng lưng lên giống như sợ bị nàng xem nhẹ, cắn răng cứng giọng nói: "Ta thích huynh ấy đấy, vậy thì sao?"
"Nếu như không có ngươi, huynh ấy vốn là của ta!"
Nếu không phải có tổ mẫu thương yêu Cố Vô Ưu, Triệu Thừa Hữu vốn nên là của nàng ta, nàng ta mới là người xứng đôi với người kia nhất!
Cố Vô Ưu lại chỉ nhìn nàng ta cười cười, hoàn toàn không có bộ dạng giương cung bạt kiếm trước kia, gió thổi qua mặt của nàng, nàng đưa tay quấn tóc lại sau tai, sau đó nhìn Vương Chiêu, phong khinh vân đạm(*) cười nói: "Vậy, ta chúc muội đạt được ước muốn. "
(*) Thờ ơ, bình thản, nhẹ như mây gió,..
"Gió lớn rồi, ta phải đi, muội cũng trở về đi thôi."
Nói xong.
Không để ý tới Vương Chiêu nữa, nàng thả màn xe xuống.
Xe ngựa chậm rãi tiến bước, Vương Chiêu ngơ ngác nhìn Cố Vô Ưu rời đi, nửa ngày mới nhíu mày... Nữ nhân này, đến tột cùng định làm trò gì? Nàng ta không tin nàng có thể dễ dàng rời đi như vậy.
Nàng khẳng định vẫn còn thủ đoạn!
*
Nửa tháng sau.
Gần đến mùa đông giá rét, gió tuyết càng ngày càng lớn.
Cũng may Vương lão phu nhân biết Cố Vô Ưu sợ lạnh, chuẩn bị không ít than Ngân Ti, nhưng cho dù như vậy, Cố Vô Ưu vẫn lạnh buốt không thôi.
Bạch Lộ cùng Hồng Sương hai người cầm chăn mền bịt kín kẽ hở trong xe ngựa, rồi đem những chiếc áo lông chồn thượng hạng kiểu dáng như quăng tiền đem ra, toàn bộ chồng lên người Cố Vô Ưu.
"Sao còn chưa tới vậy?" Hồng Sương vừa chà xát tay Cố Vô Ưu, một bên phàn nàn.
"Đoán chừng còn phải mất hơn nửa ngày nữa mới đến."
Bạch Lộ cũng nhìn thoáng qua Cố Vô Ưu bị cóng đến độ không chịu nổi nữa, cắn cắn môi, đề nghị: "Hay là chúng ta dừng lại nghĩ ngơi một chút đi? Gió tuyết lớn như vậy, người nếu cứ tiếp tục trở về, chỉ sợ sẽ bị cảm lạnh mất thôi. Chờ khi gió tuyết nhỏ hơn, chúng ta lại lên đường."
Cố Vô Ưu toàn bộ thân thể chôn vào trong áo lông chồn, lạnh cóng đến răng cũng lập cập va vào nhau.
Nàng lắc đầu, vừa định cự tuyệt, thì nghe Hồng Sương nói: "Ta nhớ gần đây có một cái miếu, hay là, chúng ta đi nơi đó nghỉ ngơi một lát?"
Miếu?
Cố Vô Ưu dừng lại.
Nếu là nàng nhớ không lầm, toà miếu kia chính là Kim Đài tự, là nơi nàng lần đầu tiên gặp được Lý Khâm Viễn... Mặc dù đấy là chuyện của mấy năm sau, nhưng trong lòng nàng khẽ động, không nhịn được muốn đi xem.
"Vậy chúng ta nghỉ ngơi một lát đi. "
[Hết Chương 3]
===BHD===
Comments
Post a Comment