[Thiếu Niên]_Chương 1
Editor: Hyol
Năm Khánh Hi thứ ba mươi lăm, mùa đông.
Cố Vô Ưu khoác áo lông chồn đứng ở cửa thành, hai bên là bách tính quỳ rạp dưới đất. Bọn họ cúi đầu khóc rống không ngừng, bên cạnh nàng cũng có rất nhiều người, Thái tử biểu ca, Công chúa biểu muội còn có người nhà của nàng và Lý Khâm Viễn. . . Sau lưng, còn có bá quan đang cúi đầu gạt lệ.
Đây là một trận chiến rất lớn.
Tình cảnh như vậy, cũng chỉ có lúc Ngụy quốc công cũng là ngoại công của nàng tử trận sa trường rất nhiều năm về trước mới có.
Lúc đó, Cố Vô Ưu vẫn còn ở Lang Gia, nàng không tận mắt thấy, chỉ nghe nói là bệ hạ đích thân dẫn bách quan đứng dưới phố dài trong âm thanh nỉ non của bách tính, nghênh thân đón đại tướng quân trở về nhà.
Lần đó cũng giống như thế này, một người vào ngày đông, tuyết rơi rất lớn, tuyết đọng dưới đất rất dày, đạp một cước xuống cũng có thể giẫm ra một cái hố lớn. . .
Cố Vô Ưu lúc trước rất thích tuyết rơi như vậy, nàng thích nắm tay Lý Khâm Viễn cùng đứng trước cửa sổ thưởng tuyết. Thích thừa dịp lúc y không để ý liền vươn tay ra ngoài cửa sổ, tùy ý để bông tuyết rơi lên tay rồi hóa thành nước, sau đó y sẽ xoa tay giúp nàng dưới ánh nhìn đầy cưng chiều và bất đắc dĩ. Nàng còn thích, thích nũng nịu chơi xấu để y cõng nàng đi vườn mai hái đóa hoa mai diễm lệ nhất.
Nhưng bây giờ.
Không còn cái gì nữa.
Bên cạnh nàng rõ ràng có nhiều người như vậy, nhưng lại không có thân ảnh quen thuộc kia.
Phu quân của nàng, đại tướng quân của nàng, không còn có thể cõng nàng đi hái hoa mai nữa rồi. . .
Bạch Lộ ở một bên che dù cho nàng, nàng ta nhìn Cố Vô Ưu trầm tĩnh như nước, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng bờ môi khẽ nhích, lại ngập ngừng rồi thôi.
Kỳ thật những người đứng bên cạnh Cố Vô Ưu, người nào lại không muốn nói chuyện với nàng?
Bọn họ không yên lòng về nàng, từ khi tin Lý Khâm Viễn tử trận truyền tới. Cố Vô Ưu tựa như biến thành người câm điếc chỉ trong một đêm, một câu cũng không nói, một giọt nước mắt cũng không rơi.
Mỗi ngày nàng đều rời giường như thường lệ, đi ngủ như thường lệ, xử lý nội vụ trong phủ như thường lệ, phảng phất như chẳng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có thân hình của nàng ngày càng gầy gò đi mới làm cho người ta nhận ra rằng, nàng cũng không phải thật sự thờ ơ như vẻ bề ngoài.
Bọn họ thật sự hi vọng nàng cứ khóc đi, khóc lớn một trận còn tốt hơn là cố mạnh mẽ chống đỡ như vậy.
"Đã đến. . ."
Không biết là ai đã nói một câu như vậy.
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía cửa thành, gương mặt bình tĩnh của Cố Vô Ưu nhiều ngày nay rốt cục cũng phát sinh biến hóa, tay của nàng tại nơi không người nhìn thấy gắt gao nắm chặt lại, gương mặt gầy lộ ra chiếc cằm nhọn toát lên vẻ căng thẳng, bờ môi tím tái vì gió tuyết nay cũng mím lại thành một đường.
Dường như chỉ có như vậy, mới có thể che dấu được tâm tình của nàng.
Đập vào mắt đầu tiên là quốc kỳ Đại Chu, phía sau là chiến kỳ khắc đầy chữ.
Mấy tấm chiến kỳ dưới bầu trời ngập tuyết, bị gió lạnh thổi phần phật vang vọng, nhìn về phía sau chính là một chiếc quan tài đen như mực, hai bên các tướng sĩ trầm mặc đẩy quan tài về phía trước. Không một ai nói lời nào, ngay cả những người vốn đang khóc rống trong nháy mắt cũng im bặt khi nhìn thấy quan tài xuất hiện.
Cố Vô Ưu đã không còn nhìn thấy được thứ khác, đôi mắt không chút gợn sóng của nàng giờ phút này nhìn bộ quan tài đến không chớp mắt.
Quan tài đã bị đẩy lên trước cửa thành.
Bánh xe dừng lại.
Phó Hiển cả người dính đầy tuyết đi đến trước mặt Cố Vô Ưu, quỳ một chân xuống, hắn vốn rất trẻ, nhưng lúc này tuyết trắng phủ kín cả đầu, tựa như đã già đi mười tuổi. Hắn quỳ trước mặt nàng, mắt đỏ lên nói với nàng: "Ta. . ." Hắn nức nở: "Không thể bảo hộ hắn an toàn trở về."
Cố Vô Ưu không nói gì.
Nàng thậm chí còn như không nghe được hắn nói chuyện, ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối đều rơi vào quan tài.
Bỗng nhiên.
Nàng cử động.
"Phu nhân. . ."
"Nhạc Bình. . ."
Những người kia không biết nàng muốn làm gì, chỉ biết lên tiếng gọi nàng. Cố Vô Ưu lại không nghe không đáp, đi thẳng tới bên cạnh quan tài, nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, cả người phảng phất như dung hòa với đất trời. Tuyết rơi trên đỉnh đầu không ngừng nghỉ, trong phút chốc tóc nàng đã bị che kín một tầng tuyết, ngay cả đôi mi như lông quạ cũng dính đầy tuyết trắng, làm tầm mắt của nàng trở nên mơ hồ.
Nàng không nói gì hết, chỉ vươn tay từng tấc từng tấc vuốt ve quan tài, tuyết bên trên quan tài cũng bị lau đi sạch sẽ.
Nhưng làm sao có thể xóa sạch được đây?
Nàng xóa sạch một tấc, chỗ đó sẽ lập tức lại bị che kín lần nữa. Tay của nàng, mặt của nàng sớm đã bị cóng đến tê dại, nhưng nàng lại như không có cảm giác gì, cứ như vậy lau tới lau lui, động tác ôn nhu giống như đang lau mặt người mình yêu.
"Nhạc Bình. . ."
Tiêu Cảnh thấy nàng như vậy, thực sự không đành lòng, che dù tiến lên phía trước, thay nàng che kín đỉnh đầu trắng xóa, khẽ thở dài: "Dừng lại thôi"
"Biểu ca." Cố Vô Ưu cuối cùng nói chuyện, đã hơn mười ngày rồi nằng chưa hề nói chuyện, thời điểm vừa mới lên tiếng, thanh âm rất nhẹ, cũng rất khàn: "Y thích sạch sẽ, ta không thể để y về nhà trong bộ dạng như này được, y sẽ không vui."
"Nhạc Bình. . ."
Tiêu Cảnh nhìn nàng, lúng túng mở miệng, nhưng không nói được câu nào.
Hắn chỉ có thể nhìn nàng như vậy, tất cả mọi người đang nhìn nàng, nhìn nữ tử nhỏ bé yếu ớt này, một mực đứng bên cạnh quan tài, giống như đang lau đồ vật yêu thích, lau sạch chiếc quan tài đen như mực kia.
Không một người lên tiếng.
Gió càng ngày càng lớn hơn, giống như có người đang khóc.
Tóc dài của Cố Vô Ưu cũng bị gió thổi loạn, nàng lại không còn lòng dạ quan tâm, có người bung dù gắn vào quan tài, sau đó càng ngày càng nhiều người, càng ngày càng nhiều dù, bọn hắn cũng đỏ cả vành mắt, không nói gì, yên tĩnh trầm mặc nhìn Cố Vô Ưu lau quan tài.
Cuối cùng.
Quan tài cũng được lau sạch sẽ.
Trên gương mặt tinh xảo của Cố Vô Ưu lộ ra một nụ cười nhẹ, nàng đem mặt tựa vào quan tài: "Đại tướng quân. . . Ta đến đón ngươi về nhà."
"Chúng ta. . ." Nàng mở miệng, thanh âm ôn nhu: "Về nhà thôi."
Hàn phong thổi phần phật.
Cố Vô Ưu che dù đi cạnh quan tài, những người kia đi theo bên nàng suốt dọc đường, bách tính khắp kinh thành quỳ đầy trường nhai, lấy phương thức như vậy đón đại tướng quân trở về nhà.
*
Tang lễ Lý Khâm Viễn rất đơn giản, lúc đang lo liệu tang sự, ai cũng lo rằng Cố Vô Ưu sẽ ngã xuống, nhưng nàng từ đầu tới cuối đều duy trì thanh tỉnh, không khóc không nháo, vừa tỉnh táo lại vừa trầm ổn.
Nàng tiếp đãi khách nhân, lựa chọn phúc địa, chưa từng lộ ra một chút mềm yếu cùng bất kham.
. . .
Tang lễ kết thúc.
Phó Hiển một thân quần áo trắng quỳ trước mặt Cố Vô Ưu.
"Y chết như thế nào?" Cố Vô Ưu hạ mắt hỏi hắn, vẻ mặt bình tĩnh.
"Y. . . bị trọng thương trong trận Nhạn Môn Quan, sau đó, chúng ta bị địch đánh lén. Y…Y vì bảo hộ ta, loạn tiễn xuyên tim." Phó hiển cúi đầu, nhưng vẫn là không thể che hết vẻ tang thương khắp mặt, đôi mắt đỏ bừng, giọng nói khàn khàn, bờ vai thẳng tấp trước kia của hắn bây giờ lại cong xuống như là không thể chống đỡ không nổi nữa: "Nếu không phải là bởi vì ta, y, sẽ không chết."
"Y đã từng nói với ta." Cố Vô Ưu nhìn hắn, nói một câu không liên quan: "Các ngươi đã lớn lên cùng nhau, khi còn bé, ngươi đã bảo vệ y rất nhiều lần. Cho nên, y vì bảo hộ ngươi mà chết, ta không trách ngươi đâu."
"Tẩu tử. . ."
Cố Vô Ưu đưa tay, ngăn lại lời sám hối của hắn, chỉ hỏi: "Y có lưu lại lời gì cho ta không?"
"Lúc ta đến bên cạnh, y đã không còn thở nữa rồi, trong tay y chỉ một mực cầm túi thơm của một người. . ." Phó Hiển run tay, lấy từ trong ngực ra một cái túi thơm dính đầy máu, đưa cho nàng.
Cố Vô Ưu nhìn túi thơm, ánh mắt khẽ nhúc nhích, bàn tay khoác lên trên cũng khẽ run một cái.
Nửa ngày, nàng mới đưa tay tiếp nhận.
Đây là túi thơm lúc nàng đã tặng cho Lý Khâm Viễn khi mới gả cho y.
Khi đó, nữ công của nàng không tốt, đường may sứt sẹo đến lợi hại. Về sau, nàng luôn muốn đổi cho y một cái khác, nhưng y thủy chung không chịu, hoàn toàn không ngại mất mặt, nhất quyết treo bên hông của mình.
Máu trên túi thơm sớm đã khô cứng.
Nàng siết thật chặt túi thơm, tựa hồ có thể nhìn được dáng vẻ cầm túi thơm của nam nhân kia khi trước.
Thật ra cho dù là y không lưu lại lời gì cho nàng, nàng cũng có thể đoán được y sẽ nói thứ gì. Y a cho dù chết cũng sẽ lo liệu hết thảy cho nàng, sẽ không để nàng nhận một chút ủy khuất nào. Y chính là người như vậy, mặc kệ y có ở đây hay không đều sẽ lưu đường lui lại cho nàng.
Phía ngoài phong tuyết tựa hồ còn chưa ngừng, vù vù rung động, càng làm bật lên sự yên lặng của căn nhà này.
Không biết qua bao lâu.
Cố Vô Ưu mới mở miệng: "Ngươi lui xuống đi."
Phó Hiển vẫn có chút không yên tâm, chuyện phát sinh đã lâu như vậy, nữ nhân trước mắt thế nhưng vẫn không khóc một tiếng, nhưng một ngoại nam như hắn cũng thực sự không tiện ở lại lâu, chỉ đành phải nói: "Ta đi kêu Bạch Lộ vào."
Hắn nói xong liền ra ngoài tìm Bạch Lộ, còn chưa tìm được Bạch Lộ thì đã nhìn thấy vợ chồng Triệu Thừa Hữu.
Hai vợ chồng che dù tiến về phía của hắn, Phó Hiển cùng Triệu Thừa Hữu liếc nhìn nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Trong lòng của hắn rất chán ghét Triệu Thừa Hữu, nhưng thê tử của hắn là biểu muội của Cố Vô Ưu, hắn tự nhiên cũng không có tư cách đi cản bọn họ.
Trơ mắt nhìn phu thê bọn họ đi thẳng về phía trước, hắn mấp máy môi rồi tiếp tục đi tìm Bạch Lộ.
Chờ đến khi cửa phòng đóng chặt, Triệu Thừa Hữu mới mở miệng: "Nàng chờ ở bên ngoài." Giọng điệu lãnh đạm, hoàn toàn không giống dáng vẻ của phu quân đối với thê tử.
Vương Chiêu thấy hắn như vậy, móng tay bén nhọn bấm sâu vào da thịt. Trong mắt vẫn không nhịn được hiện lên một tia ghen ghét cùng thần sắc tức giận, nàng có thể hạ được giọng nói, nhưng không thể hạ được đáy lòng căm hận, nàng cay nghiệt nói: "Huynh cứ tự tin thế sao, Lý Khâm Viễn chết rồi, thì nàng ta sẽ trở lại bên cạnh huynh sao?"
"Nàng ta hận huynh thấu xương, trong lòng sớm đã không còn huynh nữa rồi. Cứ cho là Lý Khâm Viễn chết rồi thì sao, nàng ta cũng sẽ không quay về với huynh đâu!"
Triệu Thừa Hữu nghe lời này, bỗng nhiên quay đầu, gương mặt ôn nhuận như ngọc ngày thường lúc này xanh xám một mảnh, hung thần ác sắc không tài nào che giấu được: "Nếu nàng còn muốn làm Triệu phu nhân, thì câm miệng cho ta."
Nói xong.
Hắn ta cũng không để ý vẻ mặt nàng ta ra sao, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Vương Chiêu trơ mắt nhìn hắn xoay người, chỉ trong chớp mắt hắn đã thu lại vẻ mặt hung ác đó. Động tác nhu hòa, vẻ mặt đầy ôn nhu, loại ôn nhu kia cùng bộ dáng giả vờ ngày thường hoàn toàn khác biệt, chân thực, ngay cả đôi mắt phượng thâm thúy cũng không giấu được tia sáng.
Nàng ta chỉ có thể đứng đó ôm ngực, mắt đỏ nhìn trượng phu của mình vẻ mặt vui vẻ mong chờ tiến vào gian phòng của nữ nhân khác.
Nữ nhân kia được nàng ta gọi là biểu tỷ.
Nàng ta đều có thể tưởng tượng được rằng, nếu nghe được Triệu Thừa Hữu nói như thế với nàng ta, Cố Vô Ưu sẽ thấy như thế nào? Chắc nàng sẽ thấy rất kiêu ngạo, nàng ta phí hết tâm tư mới đoạt được Triệu Thừa Hữu từ tay nàng, rồi lại mất nhiều năm mới có thể làm Triệu phu nhân, nhưng cuối cùng vẫn phải trơ mắt nhìn trượng phu của mình đi tìm nàng ta.
Thực sự là. . . đáng buồn cười.
Cánh cửa cũ kỹ cho dù tác động nhẹ, cũng vẫn phát ra một âm thanh "Kẽo kẹt".
Triệu Thừa Hữu cẩn thận đóng cửa lại, giống như sợ quấy rầy đến người trong phòng, lại giống như đang sợ gió bên ngoài khiến nàng thấy lạnh. Thẳng đến khi cánh cửa đã khép kín, trong phòng không còn hơi lạnh, hắn ta mới mở miệng gọi nàng: "Man Man"
Hắn ta kêu rất khẽ, cũng rất ôn nhu.
Trong lòng kích động, nét cười trên mặt càng không thể giấu được.
Hắn ta vui vẻ vì có thể đến gần nàng lần nữa, tim hắn ta đập "Thịch thịch" liên hồi. Hắn ta từng bước một đến gần nàng, nhìn thấy nàng đang ôm bài vị Lý Khâm Viễn đứng trước cửa sổ thì mới nhíu mày, nhưng vẫn ôn hòa nói: "Bên ngoài gió tuyết lớn, sao muội lại đứng chỗ này?"
"Ngươi đã đến rồi à."
Cố Vô Ưu dường như đã sớm đoán được hắn ta sẽ xuất hiện, nàng không quay đầu lại, chờ đến lúc hắn ta muốn khép cửa sổ lại thì mới nhàn nhạt mở miệng: "Mở ra đi, ta muốn thấy tuyết."
Triệu Thừa Hữu khựng lại, làm theo ý muốn của nàng, thu tay lại đứng bên cạnh nàng, ánh mắt khi nhìn đến gương mặt nàng vẫn không nhịn được có chút hoảng thần. . . Đã nhiều năm như vậy, bọn họ ai cũng trải qua năm tháng mà thay người đổi dạng.
Chỉ có nàng vẫn giống hệt như trước kia.
Thời gian phảng phất phá lệ ưu đãi nàng, trên gương mặt của nàng tìm không ra một chút vết tích, thậm chí so với lúc trước khi rời khỏi hắn, bây giờ nàng còn xinh đẹp hơn mấy phần.
"Ta nhớ lúc trước mỗi khi tuyết rơi, muội thích nhất nép vào lòng huynh, muội sẽ bảo huynh đem giường quý phi dời đến trước cửa sổ, rồi ôm muội ngắm nhìn cảnh tuyết bên ngoài. . ." Có lẽ là nhớ tới lúc trước, Triệu Thừa Hữu như đắm chìm trong hồi ức ân ái ngày xưa, hắn nhướng mày, khóe môi cũng không nhịn được cong lên: "Man Man, huynh đưa muội về nhà có được hay không?"
"Nhà?"
Cố Vô Ưu cúi đầu, nhìn bài vị trong tay, lòng bàn tay uyển chuyển lướt nhẹ qua tên của y, nhẹ nhàng cười: "Ta không có nhà."
Triệu Thừa Hữu không nhìn nổi bộ dạng hiện tại của nàng, ngày đó ở cửa thành, hắn ta đã nghĩ đến việc liều lĩnh chạy đến kéo nàng ra khỏi quan tài, chẳng qua là hôm đó có hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, hắn ta hãy còn lo lắng, mà bây giờ. . . không có gì khiến hắn ta lo nữa rồi.
Gương mặt hắn ta bình tĩnh, giọng điệu nóng nảy: "Sao muội lại không có nhà? Huynh vẫn còn sống!"
Phát giác được thái độ của mình, Triệu Thừa Hữu hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng đem ghen tỵ và phẫn hận dằn xuống đáy lòng, lại đổi một loại ngữ khí ôn nhu nói với nàng: "Man Man, ta biết lúc trước là huynh sai, muội cho huynh một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được hay không?"
"Muội không cần phải lo lắng ánh mắt của người khác, cũng không cần quan tâm bọn họ nói thế nào."
"Huynh sẽ đối xử thật tốt với muội, huynh sẽ nâng muội ở trong lòng bàn tay, sẽ dùng cả đời để yêu thương ngươi."
Hắn ta càng nói, giọng điệu càng ôn hòa, lòng bàn tay mộc mạc đặt lên đỉnh đầu của nàng, cẩn thận từng li từng tí, cứ như nàng là trân bảo hiếm thấy: "Nàng không phải vẫn luôn muốn huynh coi trọng muội hay sao? Về sau huynh sẽ không quan tâm ai hết, chỉ chung tình với một mình muội, vô luận muội muốn cái gì, huynh đều sẽ đáp ứng hết."
Cố Vô Ưu nhìn hắn ta, lắc đầu: "Đã quá trễ."
Mắt thấy thần sắc của Triệu Thừa Hữu khẽ biến, điệu bộ giống như đang nổi giận. Nàng không thấy có chút sợ hãi nào mà còn cười rất tươi: "Ngươi vốn là người như vậy, mỗi lần đều phải đợi đến khi sự tình không thể vãn hồi thì mới biết hối hận."
Triệu Thừa Hữu thay đổi sắc mặt.
Hắn ta há miệng muốn giải thích, nhưng lời gì cũng nói không nổi.
Cố Vô Ưu tựa hồ cũng không để ý hắn ta đang suy nghĩ điều gì, quay đầu, mặc cho phong tuyết ập vào người, một lần nữa nhìn về đóa hoa mai bên ngoài: "Khi rời đi y còn nói với ta, mỗi một mùa đông y đều sẽ cõng ta đi hái hoa mai, cho dù già ,cõng không nổi, cũng sẽ nắm tay ta đi hái hóa mai."
Nàng mỉm cười.
Nhìn tuyết trắng trên vai, lại đem ánh mắt đặt lên bài vị bị bao trùm một tầng tuyết trắng, không biết nghĩ tới điều gì, si ngốc cười: "Tuyết rơi đầy đầu, cũng coi như là già rồi."
". . . Muội vẫn còn thích hắn như vậy sao? !" Sau lưng truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Triệu Thừa Hữu.
Cố Vô Ưu cười cười.
Nàng đột nhiên nhớ tới người kia cũng từng đứng trước mặt nàng, chau đôi lông mày lại nói với nàng: "Muội lúc nào cũng vậy, bị người khác khi dễ mà cũng không kêu một tiếng" Người đó là trượng phu của nàng, nàng thấy đau khổ vô cùng, vừa cười vừa khóc nói: "Đúng vậy, ta rất thích y."
"Rất thích. . ."
Nàng không kiềm được nữa, nước mắt lăn dài trên gương mặt, nhẹ nhàng nói: "Rất thích."
"Cố Vô Ưu!"
"Huynh không cho phép ——" Giọng nói tức giận của Triệu Thừa Hữu vang vọng khắp phòng, hắn ta còn chưa nói xong thì phát hiện nữ nhân đang đứng ở trước mặt hắn ta đột nhiên ngã về phía sau, hắn ta giật mình, nhanh chóng vươn tay tới, đỡ nàng vào trong lòng.
"Muội làm sao vậy?"
Hắn ta nghi hoặc lên tiếng.
Vừa dứt lời, hắn ta thấy vết máu tràn ra khóe miệng của Cố Vô Ưu, Triệu Thừa Hữu trừng lớn hai mắt, hắn ta tựa hồ đoán được điều gì, bờ môi đều run rẩy: "Muội. . ." Viền mắt hắn đỏ cả lên, không biết là do tức giận, hay là do đang khóc. Hắn ta run tay lau đi máu trên khóe môi của nàng, nhưng không làm sao lau khô được.
Hắn ta giống như phát điên, vừa lau vừa hét lên: "Đi tìm đại phu, nhanh đi tìm đại phu cho ta!"
Cửa bị mở ra, Vương Chiêu đi đến, nàng ta ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, sau đó là tiếng Bạch Lộ thét chói tai: "Phu nhân, người làm sao vậy?!"
Triệu Thừa Hữu ôm khư khư Cố Vô Ưu, vành mắt đỏ bừng, không ngừng nói: "Muội đừng chết. . ."
"Man Man, muội không thể chết được, không được rời bỏ huynh."
"Huynh không cho phép muội chết!"
Cố Vô Ưu không để ý đến lời của hắn ta, nàng chỉ để ý đến tấm bài vị kia, nằng vững vàng đặt nó trong lòng, ý thức của nàng kỳ thật đã có phần tan rã, trong thoáng chốc nàng còn thấy thân ảnh Lý Khâm Viễn, y đang đứng trước mặt của nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ cùn thương tiếc.
Nàng đột nhiên bật cười.
Vươn tay về hướng phía thân ảnh kia, cười nói: "Đại tướng quân, đưa ta về nhà đi."
Comments
Post a Comment