[Tổng Giám Đốc]_Chương 2

Editor: Bách Xương Ý

Chương 2: Đi cửa sau cũng phải đăng ký mua hồ sơ bệnh án.

"Tiểu An, Tiểu An ..." Ấn Tắc Tân mơ mơ màng màng mắt ra, đường nét của người trước mặt từ từ trở nên rõ ràng.

Ấn Tắc Tân chớp mắt mấy cái, không biết tiếp theo nên phản ứng như thế nào.

Cơ thể vẫn còn đau đớn vì va chạm dữ dội, nhưng cô y tá có nụ cười ngọt ngào trông rất chân thật.

Đầu anh nặng trĩu, cơ thể vô cùng đau nhức, không phải sau khi bị tai nạn xe nên tới bệnh viện sao?

Nhưng ... anh giơ cánh tay nặng trĩu lên, tại sao lại không mặc quần áo trong bệnh viện? Hơn nữa … Đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, rõ ràng lại không có cảm giác giống như đang ở trong phòng bệnh?

"Tiểu An? Tiểu An!" Bàn tay trước mặt kéo anh về thực tại, cô y tá mở to mắt, "Cậu bị sao vậy? Vẫn chưa tỉnh ngủ à? Sao trông cậu lảo đảo uể oải vậy?"

Bởi vậy anh có chút bối rối, “Ừ.” Ấn Tắc Tân liếc nhìn bảng tên của y tá Mạnh Tiểu Mỹ, “Mạnh… Y tá, bây giờ là mấy giờ?”

"Hai giờ rồi, không phải cậu nói tôi gọi cậu dậy sao?" Mạnh Tiểu Mỹ ghé sát vào người anh, "Cậu sao vậy? Tiểu An, cậu thật kỳ lạ, đột nhiên khách sáo như vậy, bình thường không phải cậu vẫn gọi tôi là chị Tiểu Mỹ sao."

Ấn Tắc Tân híp mắt, chậm rãi nói: "Chị gọi tôi là cái gì?"

Mạnh Tiểu Mỹ ngẩn người, có chút không rõ mà nhắc lại: "Tiểu An?"

Ấn Tắc Tân và cô ấy nhìn nhau trong một giây, rồi nắm lấy huy hiệu treo trên ngực mình, bên trên đó viết: Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố T, bác sĩ thực tập, Lê Nhân An.

Dừng lại một chút, Ấn Tắc Tân bắt đầu cởi áo, tôi xin lỗi, bạn học Lê, tôi không cố ý mặc nhầm quần áo của cậu đâu.

Mạnh Tiểu Mỹ hét lên, lấy tay che mắt: "Tiểu An, sao cậu lại cởi quần áo?"

Ấn Tắc Tân ủ rũ bỏ tay xuống: "Ngại quá, tôi cảm thấy có chút nóng."

“Ồ.” Mạnh Tiểu Mỹ buông tay ra, vẻ mặt có chút mất mác.

Ấn Tắc Tân có chút sợ hãi, phản ứng của đối phương là có ý gì ...

“Tiểu An! Tiểu An!” Một giọng nói già nua từ ngoài cửa vọng vào.

Ấn Tắc Tân sững sờ một giây, sau đó nhận ra rằng đây là đang gọi mình. Xem ra  nhất định phải xưng là Lê Nhân An, nếu không những người khác cũng đều không biết đến mình.

“Là giáo sư đang tìm cậu đó.” Mạnh Tiểu Mỹ nói.

“Có em!” Ấn Tắc Tân, ừm, không đúng, Lê Nhân An từ trên giường nhảy xuống, lớn giọng đáp lại.

Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên khoảng bốn  đến năm mươi tuổi, tóc đen, tinh thần quắc thước, Lê Nhân An cũng liếc nhìn bảng tên của ông ta.

Chủ nhiệm: Lưu Bảo Đức.

Nhìn thấy Lê Nhân An và Mạnh Tiểu Mỹ lần lượt đi ra, trong mắt Lưu Bảo Đức rõ ràng hiện lên một tia lửa nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ "bọn trẻ bây giờ ...", biểu tình chính là như vậy.

Nhìn thấy biểu tình trên mặt đối phương khiến Mạnh Tiểu Mỹ không khỏi đỏ mặt: "Tôi đi sắp xếp hồ sơ bệnh án."

Một trong hai nhân vật chính bỏ chạy, Lưu Bảo Đức cũng không có ý định tiếp tục đùa giỡn nữa, một tay đặt lên thắt lưng nói với Lê Nhân An: "Tiểu An, lúc nãy tôi vô tình vặn eo không cẩn thận bị trật mất rồi, tôi phải lên lầu cho lão Vương xem qua mới được, nếu như một lát tôi vẫn chưa về cậu giúp tôi ứng phó một chút."

Lê Nhân An nghe vậy lập tức hỏi lại: "Cái gì?"

“Cái gì, cái gì?” Lưu Bảo Đức trừng mắt nhìn.

Lê Nhân An ngập ngừng hỏi: "Không phải em cũng mới tới đây thực tập không lâu sao?"

"Cậu đi theo tôi thực tập không lâu những cũng thường xuyên đi kê đơn thuốc đấy thôi, nam khoa chúng ta cũng không cần hoa văn như vậy, không phải chỉ giống như bắt chước vẽ lại một quả bầu thôi sao (đơn giản bắt chước)?"

“Tất nhiên rồi.” Ấn Tắc Tân xoa trán, sẽ không.

“Không sao cả.” Lưu Bảo Đức xoa xoa thắt lưng của mình: “Tôi đi một lát, cậu ở đây tùy cơ ứng biến.”

"Được rồi, chủ nhiệm."

Lê Nhân An sắp xếp tình huống hiện tại: Đầu tiên, bị đụng xe hơn nữa tình trạng lại thảm hại như vậy, nếu không chết thì cũng thành người sống thực vật, sau đó khi mình tỉnh dậy liền trở thành một thực tập sinh tên là Lê Nhân An. Vậy là bản thân mình một lần nữa sống lại?

Còn chủ nhân ban đầu của cơ thể này thì sao? Lê Nhân An nhìn lại căn phòng mình vừa ở, trước cửa có treo một tấm biển: Phòng nghỉ. Nguyên chủ bị anh cướp thân xác khi đang nghỉ ngơi?

Đúng là xui xẻo.

Mặc dù cảm thấy khó tin nhưng Ấn Tắc Tân đành  chấp nhận chuyện này, tố chất tâm lý của anh cũng rất cao.

Nguyên chủ, tôi thực xin lỗi, tôi sẽ chăm sóc tốt thân thể của anh.

Đột nhiên dừng lại, Ấn Tắc Tân nhìn hai chữ ngay thẳng trên tấm biển treo phía trên: Nam Khoa.

Ngừng một lúc lâu, làm việc cho thật tốt, Ấn Tắc Tân tự nói với chính mình.

Nam khoa vốn không có nhiều bác sĩ, với tư cách là chủ nhiệm, Lưu Bảo Đức là người đứng đầu khoa nội tiết, ngay cả những hình ảnh quảng cáo bên ngoài đều là hình của ông ấy.

Anh tìm thấy phòng khám có tên Lưu Bảo Đức, không rộng rãi lắm nhưng rất tiện nghi và ngăn nắp.

Lê Nhân An ngồi xuống không bao lâu, liền nghe thấy có người gõ cửa, liếc nhìn đồng hồ, mới  qua năm phút đồng hồ.

"Mời ..." Trước khi từ “vào” được nói ra, cánh cửa đã trực tiếp bị đẩy ra.

Một người đàn ông cao lớn đeo kính râm bước vào. Người đàn ông có góc cạnh cứng rắn, dáng người đậm, quần áo đơn giản nhưng xa xỉ, mái tóc chải tỉ mỉ, môi mỏng hơi mím, khi đeo kính râm trông hắn đẹp trai hơn rất nhiều, thoạt nhìn liền cảm thấy giống như một siêu sao bước vào nhầm cửa.

Chỉ là khí tức quá mạnh, tính tình quá lạnh lùng, toàn thân toát ra khí thế cảnh cáo người khác chớ lại gần, trông cực kỳ nguy hiểm.

Kiếp trước dù sao Ấn Tắc Tân cũng là một ngôi sao, cũng đã từng gặp qua những người như vậy, một người đàn ông sao có thể dọa được anh, chỉ hơi ngây người sau đó lại khôi phục như bình thường: "Thưa anh, anh tới khám bệnh?"

Người đàn ông mặt mày ủ rũ gật đầu.

Ai đi khám nam khoa luôn mắc phải căn bệnh làm tổn thương lòng tự trọng của đàn ông, sắc mặt trắng bệch dễ hiểu: "Thưa anh, bây giờ vẫn còn sớm, hai rưỡi phòng khám mới mở cửa. Mời anh ra ngoài đợi một lát, được chứ?"

Khuôn mặt của người đàn ông vẫn lạnh lùng như trước.

Chữ viết trên gương mặt, “Tôi đang tìm chủ nhiệm Lưu.” Giọng nói trầm ấm rất hay, mang chút từ tính chạm tới dây thần kinh của người khác, gợi cảm mê người.

Lê Nhân An hiển nhiên không bị mê hoặc, cũng đã lờ mờ nhận ra rằng, người này đi cửa sau ...

"Chủ nhiệm bị đau thắt lưng, đã đến chỗ bác sĩ Vương rồi, nếu như anh muốn tìm ông ấy." Lê Nhân An chỉ vào vài cái ghế đẩu cạnh tường, "Ngồi đợi một lát đi."

Người đàn ông lạnh mặt ngồi xuống.

Lê Nhân An lại nhìn chằm chằm vào đối phương: "Thưa anh, lúc trước anh từng tới khám bệnh rồi sao?"

Người đàn ông vẫn im lặng.

Lê Nhân An bình tĩnh lại: "Thưa anh, nếu như anh không có bệnh án trước đó, xin vui lòng đến quầy đăng ký, cũng chỉ một tệ một quyển. Bước ra bên ngoài sau đó rẽ trái."

Sắc mặt người đàn ông vẫn không chút thay đổi, mặc dù hắn đang đeo kính râm, nhưng Lê Nhân An biết đối phương đang nhìn mình chằm chằm, cả người không rét mà run, Lê Nhân An thỏa hiệp nói: "Được rồi, được rồi, chờ chủ nhiệm đến đây rồi nói sau."

Lê Nhân An đột nhiên dừng lại, chờ một chút, sao anh lại biết chỗ đăng ký mua hồ sơ bệnh án? Âm thanh quen thuộc? Đây là ký ức còn sót lại từ cơ thể này? Là xuất phát từ bản năng của cơ thể này?

Không biết……

Xung quanh anh có một vật có cường độ mạnh mẽ, Lê Nhân An không thể bỏ qua, sau vài cái liếc mắt nhìn, Lê Nhân An lại không hài lòng: "Thưa anh, anh có thể cởi kính râm ra được không? Bên trong bệnh viện không cho phép đeo kính râm."

Đôi mắt của người đàn ông qua một lớp kính râm vẫn đang nhìn anh chằm chằm, sắc bén như dao, một lúc sau, đôi môi mỏng của người đàn ông hơi hé mở: "Tôi là bệnh nhân."

“… Anh là bệnh nhân, anh cũng không thể đeo nó!” Nhận thấy âm lượng của mình cao hơn một chút, Lê Nhân An ho khan một tiếng: “Vị tiên sinh này, để tôi giải thích cho anh một chút anh không được đeo kính râm trong bệnh viện, giống như vào nhà vệ sinh thì không được mang đồ ăn vào bên trong, cũng không thể tiểu tiện bừa bãi vậy. Người già, người yếu, người bệnh và người tàn tật đều được đối xử bình đẳng.”

"..." Người đàn ông lẳng lặng tháo kính râm xuống, nhét vào túi trước ngực. Hàng loạt hành động vô cùng thuần thục, đẹp trai vô cùng.

Lê Nhân An lại có chút giật mình, người đàn ông này rất ưa nhìn, sống mũi cao, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, tuy rằng đôi mắt đào hoa đẹp đẽ, nhưng lại có chút đa tình,  đối với người đàn ông này lại không. Lê Nhân An cho rằng lông mày của hắn là đẹp nhất, dày và dài, với các góc cạnh rõ ràng, dường như đã được tỉa gọn gàng.

Nhận ra mình đã nhìn đối phương chằm chằm một lúc lâu, Lê Nhân An mỉm cười với đối phương hòng che giấu đi chút không được tự nhiên.

Thời gian trở nên có chút khó khăn, cũng may là Lưu Bảo Đức không ở lại lâu, hai giờ rưỡi liền ôm eo vui vẻ trở về, trên mặt có chút khác thường ... sắc mặt đỏ bừng.

Người đàn ông đứng dậy: "Chú họ."

Lưu Bảo Đức nghi ngờ nhìn hắn: "Cậu là?"

"Kỷ Minh Trạch."

Lưu Bảo Đức thoáng chút giật mình: “Ồ, là Kỷ à”, ông ấy vui mừng vỗ vai Kỷ Minh Trạch: “Nhiều năm không gặp, không ngờ cháu đã lớn như vậy rồi.” Quả thật hắn cao hơn chủ nhiệm một cái đầu.

"Cháu tới đây là..."

Vẻ mặt của Kỷ Minh Trạch đanh lại trong giây lát.

Lưu Bảo Đức vỗ trán: "Đúng rồi, đúng rồi, chú nhớ ra rồi, mấy hôm trước ba cháu có gọi điện cho chú, vừa rồi có việc bận nên quên mất. Không sao đâu, chú cam đoan sẽ chữa khỏi cho cháu." Lưu Bảo Đức vỗ  vỗ vào cơ ngực rắn chắc của Kỷ Minh Trạch,  nháy mắt với hắn. Nhìn thời gian, lại có chút khó xử: "Kỷ à, phòng khám sắp mở cửa rồi, hiện tại chú cũng không có nhiều thời gian, nếu không cháu cứ về trước, sau khi khám xong chú sẽ hẹn lại."

Kỷ Minh Trạch gật đầu: "Được ạ."

Lưu Bảo Đức: "Thật ngại quá, để cháu phải đến đây một chuyến vô ích rồi."

Khóe môi của Kỷ Minh Trạch cuối cùng cũng cong lên một chút: "Không sao đâu, chú họ."

“Tốt, tốt.” Lưu Bảo Đức vui vẻ dỗ dành: “Bé ngoan.”

“Cháu đi trước.” Kỷ Minh Trạch nói.

Lưu Bảo Đức gật đầu liên tục: "Được, được."

Kỷ Minh Trạch chuyển ánh mắt sang Lê Nhân An, gật đầu với anh.

"..." Lê Nhân An có chút vừa mừng vừa lo, theo thói quen nói: "Chào anh."

Mãi cho đến khi bóng lưng của người đàn ông khuất sau cánh cửa, Lê Nhân An mới tiến lại gần Lưu Bảo Đức một chút: "Chủ nhiệm, cháu họ của thầy có vấn đề gì vậy?"

Lưu Bảo Đức đẩy đầu anh ra: "Trẻ con không cần phải biết."

Lê Nhân An: "..."

…………

Lúc đầu Lê Nhân An vẫn cảm thấy có chút lo lắng, anh cái gì cũng không biết, thân thể này không biết còn có bao nhiêu phản xạ có điều kiện nữa.

Sau khi bắt đầu, Lê Nhân An phát hiện, bản thân mình đã lo lắng quá nhiều, việc phải làm là đợi chủ nhiệm kê đơn thuốc sau khi xem bệnh, sẽ tìm thuốc đơn thuốc, kiểm tra xong liền chuyển qua nhà thuốc.

Dần dần, Lê Nhân An có thể tổng kết phương pháp khám bệnh của Lưu Bảo Đức.

Quy trình cụ thể như sau: Xin chào, bạn muốn khám gì? … Ồ, được rồi, đi với tôi vào bên trong, tôi sẽ kiểm tra cho bạn… Tôi sẽ kiểm tra cho bạn một chút, bạn nên làm trước… Chà, vấn đề của bạn không nghiêm trọng, chỉ cần uống một chút thuốc là được; hoặc là, tình trạng của bạn đã kéo dài trong một thời gian dài, cần điều trị lâu dài, nếu như phối hợp điều trị, tôi cam đoan sẽ trả lại cho bạn một thân thể dũng mãnh vô địch; hoặc, cơ thể của bạn không có  vấn đề lớn, có lẽ là do vấn đề tâm lý, hãy đến khoa tâm lý ở tầng 9, nếu như bác sĩ không có ở đó, có thể bác sĩ ở khoa thần kinh bên cạnh, bạn có thể tới đó tìm...

Xong.

Ngồi một lúc lâu, Lê Nhân An có chút buồn chán, được một lúc, anh chợt nhớ ra mình vẫn không biết thân thể này trông như thế nào ...

Sau khi khám xong cho một bệnh nhân, trước khi bệnh nhân tiếp theo bước vào, Lê Nhân An nói với Lưu Bảo Đức: "Chủ nhiệm, em muốn đi vệ sinh."

Lưu Bảo Đức xua tay: "Đi, đi."

Mặc dù trên đường đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng khi thực sự nhìn thấy người trong gương, Lê Nhân An vẫn  là có chút kinh ngạc, người đàn ông trước mặt sao có thể có đôi mắt to như vậy?

Trong gương, dáng người gầy gò, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn nổi bật nhất trên khuôn mặt, hình vòng cung mềm mại, đuôi mắt hơi nhếch lên, khi mỉm cười đôi mắt ướt nước, thuật ngữ chuyên môn chính là mắt xếch.

Gay quá! Lê Nhân An trong lòng không ngừng ớn lạnh, cũng may đối phương không lùn, cao hơn 1m8, bởi vì gầy nên trông càng mảnh mai, điều này khiến trong lòng Lê Nhân An có chút an ủi.

Vén vạt áo lên, cái bụng trắng nõn lộ ra, không có một múi bụng nào, nhưng mà bóp, có chút mềm mại, cơ bụng sáu múi của anh thì sao?

Vừa lúc có người đi vệ sinh, vô tình nhìn thấy động tác của Lê Nhân An vén áo lên sờ bụng, người nọ nhìn anh một cách kỳ lạ, như muốn nói: tới đây xem bệnh có đáng tin không vậy...

Lê Nhân An xấu hổ bỏ áo xuống, cúi đầu đi ra ngoài.

Từ phòng tắm trở lại phòng khám ngoại trú, Lê Nhân An nhìn có chút xấu hổ.

Lưu Bảo Đức liếc nhìn anh, vừa lúc vẫn chưa có bệnh nhân tiếp theo đi vào: "Táo bón?"

"..." Lê Nhân An lập tức lấy lại tinh thần, giống như gà chiến, bắt đầu vào công việc.

Rốt cục cũng tan làm, Lê Nhân An cũng thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi, đối phó với đủ loại đàn ông, nhưng không có ngoại lệ, bọn họ đều là những người đàn ông có vấn đề ở chỗ đó, thật sự rất mệt mỏi.

Đột nhiên, Lê Nhân An dừng lại. Anh sống ở đâu?

===BXY===

Chương 1

Chương 3


Comments

Popular Posts