[Tổng Giám Đốc]_Chương 3

Editor: Bách Xương Ý

Chương 3: Tục ngữ luôn luôn nói đúng.

“Tiểu An, tôi đã giúp cậu để cặp sách lên bệ cửa sổ ở phía sau, cậu nhớ cầm lấy nó.” Lưu Bảo Đức vừa nói vừa cởi áo blouse.

Chuyện này quả thực chính là mưa đúng lúc, liệu có thứ gì trong đó liên quan tới cơ thể này không... Trong lòng dấy lên một tia hy vọng. Chẳng bao lâu, Lê Nhân An lại thất vọng, thứ bên trong thật sự liên quan tới cơ thể này, chỉ có một chùm chìa khóa, ngoài ra không có thêm bất cứ thứ gì khác.

À, còn có một quyển "Giải phẫu và Phân tích Mười Căn bệnh Thường gặp của Đàn ông Hiện đại (Phiên bản Minh họa)", ví, điện thoại di động, sổ ghi chép và một vài cây viết.

Lê Nhân An nhấn vào điện thoại, việc đầu tiên nhìn đến chính là ngày giờ hiển thị trên đó, là một ngày sau vụ tai nạn xe của anh. Mở điện thoại ra tìm một chút đã tìm được số điện thoại của ba mẹ chủ nhân cơ thể này, tên lưu trên đó là "Ba" và "Mẹ", lịch sự lễ phép, không hề có chút trêu chọc hay dễ thương nào, biểu thị rằng chủ sở hữu ban đầu có thể là một người nghiêm túc.

Lê Nhân An lật lại nhật ký cuộc gọi tần suất hiển thị của hai cái tên này không cao. Lần gần đây nhất là một tuần trước. Nhìn vào tin nhắn, số lần trao đổi tin nhắn với hai cái tên này lại càng đáng thương hơn, đều là những lời chúc hay những lời ân cần thăm hỏi, chẳng hạn như "Chúc mừng ngày của Mẹ" và "Cảm ơn". Điều này cho thấy mối quan hệ giữa nguyên chủ và ba mẹ anh ta không mặn mà, cũng chẳng thân thiết. Tất nhiên, không loại trừ khả năng còn có những cuộc trò chuyện riêng.

Lê Nhân An đã sao chép số điện thoại của chủ sở hữu ban đầu, tức là ba mẹ hiện tại của anh, vào phần mềm truy vấn phân bổ và kiểm tra một chút, thành phố S.

Kiếp trước anh sống ở thành phố T, nguyên chủ ở thành phố T, cũng không ở cùng một thành phố với người thân, tất nhiên cũng không thể cùng ba mẹ ở cùng một chỗ.

Sau khi lật lại nhật ký cuộc gọi và tin nhắn, Lê Nhân An cảm thấy nhẹ nhõm vì không có dấu vết của bạn gái.

Lê Nhân An lấy ra một chùm chìa khóa. Chỉ có ba chiếc chìa khóa treo trên đó. Hai trong số chúng có rãnh cùng kiểu dáng rất phức tạp. Trên chìa khóa cũng được khắc một vài chữ cái tiếng Anh, trông giống như chúng được sử dụng trên cửa của một ngôi nhà, cái còn lại đơn giản hơn, hẳn là chỉ dùng để mở ngăn kéo nào đó.

Lê Nhân An đã từng đảm nhận vai bác sĩ, tuy rằng chỉ là đóng phim, nhưng anh cũng biết điều kiện chung của ký túc xá dành cho sinh viên thực tập không tốt lắm, không thể dùng loại chìa khóa tinh vi như vậy được.

Vì vậy, Lê Nhân An kết luận rằng chủ sở hữu ban đầu sống một mình.

Trong lòng thầm dành một lời khen cho chính mình. Rồi anh lại lo lắng, một mình anh không biết sống ở đâu. Trong đầu không khỏi thầm nghĩ, nếu như mình gọi điện cho ba mẹ của cơ thể này hỏi mình đang sống ở đâu, thì tỷ lệ bị đưa vào khoa tâm thần là bao nhiêu...

"Tiểu An, sao lại thất thần vậy? Đi thôi."

Nhìn thấy Lưu Bảo Đức đã đi ra tới cửa còn quay đầu lại gọi anh, Lê Nhân An trong lòng cảm động, "Chủ nhiệm, tối nay có chuyện gì không? Tôi mời thầy đi ăn tối."

Lưu Bảo Đức nghi ngờ nhìn anh, "Đột nhiên muốn mời tôi ăn cơm tối? Không có việc gì lại chiêu đãi, cậu lại làm sai chuyện gì rồi đúng không?"

"Lại" có nghĩa là đây không phải là lần đầu tiên, có chuyện! “Làm sao có thể chứ, chủ nhiệm không phải tôi nên cảm ơn chuyện thầy dạy bảo mình một chút, đến nhà của tôi chứ?” Lê Nhân An ngập ngừng hỏi: “Thầy biết nhà của tôi chứ?”

"Ồ" Vẻ mặt của Lưu Bảo Đức chính là muốn nói "Tôi đã nhìn thấy qua", "Nói xem tên nhóc nhà cậu sao đột nhiên lại tốt như vậy được, hóa ra lại muốn đi nhờ xe của tôi để về nhà?"

Lê Nhân An trên mặt nở nụ cười, "Chuyện này cũng bị thầy phát hiện, chủ nhiệm thầy thật lợi hại", trong lòng thầm nghĩ: Mình xứng đáng là bác sĩ nam hóm hỉnh nhất cả nước, xứng đáng được đảng cùng quốc gia bồi dưỡng.

Trước khi về nhà, cả hai tạt vào siêu thị mua nguyên liệu.

Lê Nhân An vẫn tự tin vào tài nấu ăn của mình, ai bảo anh từng nấu ăn cho người đó?

Lưu Bảo Đức đi đến tủ đông có nguyên liệu làm lẩu, quay sang Lê Nhân An đang nhặt rau: "Tiểu An, cậu có nồi chưa?"

Lê Nhân An có chút không rõ, vì vậy hỏi, "Hả?"

"Ồ, chính là cái nồi nấu lẩu. Lần trước đến nhà cậu muốn ăn lẩu, nhưng cậu lại nói nhà cậu không có, hôm nào sẽ đi mua, cậu có mua không?"

"Mua ..." Lê Nhân An hào khí nói.

Lưu Bảo Đức hài lòng, "Tốt rồi, tôi rất thích ăn."

Lê Nhân An còn nghĩ rằng cho dù Lưu Bảo Đức có đến nhà nguyên chủ thì chắc cũng chỉ đến đó vài lần, không biết có nhớ đường không.

Sự thật đã chứng minh rằng Lê Nhân An đã nghĩ lại quá nhiều, Lưu Bảo Đức quẹo bảy tám vòng, xuất trình chứng minh thư. Tiến vào bên trong tiểu khu, đi vào bãi đỗ xe ngầm … Một loạt hành động vô cùng thuần thục.

Hơn nữa, sau khi dừng xe, Lưu Bảo Đức đã đi trước Lê Nhân An, vô cùng quen thuộc giống như đang đi về nhà mình. 

Lê Nhân An không khỏi mừng thầm, làm tốt lắm, chủ nhiệm, quả là người thầy giỏi nhất Trung Quốc!

Lê Nhân An cứ thế đi theo phía sau Lưu Bảo Đức vào thang máy, khi chuẩn bị ấn nút thang máy, Lưu Bảo Đức do dự, "Ơ, Tiểu An, nhà cậu ở tầng nào?"

Trong lòng Lê Nhân An không khỏi đánh bộp một tiếng, chủ nhiệm nếu như thầy không chịu nghĩ ra, giải thưởng Giáo viên giỏi Trung Quốc sẽ không được trao cho thầy đâu.

Lưu Bảo Đức giơ tay ra, "Cái này, ở tầng mấy..."

Lê Nhân An ở bên cạnh giúp đỡ ông ấy, "Đúng, nó ở đó, chủ nhiệm, thầy thử nhớ kỹ lại xem, ở đó..."

Lưu Bảo Đức trong đầu lập tức nghĩ ra, "1602!"

Lê Nhân An giơ ngón tay cái về phía ông ấy, trong lòng cũng giơ ngón tay cái lên.

Nhà của nguyên chủ diện tích nhỏ, hai phòng ngủ một phòng khách nhưng vị trí đẹp, tiện ích môi trường cộng đồng dân cư có thể lên tầm khu dân cư cao cấp, giá chắc chắn không rẻ.

Cũng không biết căn nhà này là thuê hay là mua, ngay cả khi đối phương thuê nó, làm sao một thực tập sinh lại có được nhiều tiền như vậy? Câu trả lời chỉ có thể là ba mẹ giàu có.

Dù nơi ở có thay đổi như thế nào đi nữa thì nhà bếp vẫn luôn như vậy. Để Lưu Bảo Đức xem TV trong phòng khách một lát, Lê Nhân An đã thăm thú được một lúc, sau đó bắt đầu nấu ăn.

"Tiểu An! Tiểu An!" Vừa mới ngồi xuống không bao lâu, Lưu Bảo Đức liền lớn tiếng gọi.

“Làm sao vậy?” Lê Nhân An cũng lớn tiếng đáp lại.

"Tôi muốn đi vệ sinh, phòng tắm của nhà cậu ở đâu?"

Lê Nhân An muốn nói, cũng không phải lần đầu tiên đến đây, chủ nhiệm, chẳng lẽ thầy không biết sao, nếu như không biết câu trả lời chỉ có một.

Chỉ có thể đi tìm thôi, hơn nữa nhất định cũng sẽ tìm được, dù sao cũng ở một nơi nhỏ như vậy. Đừng đến hỏi tôi, chủ nhiệm, tôi cũng không biết ... "Ừm, đúng vậy..."

“Tôi nhìn thấy rồi!” Ông ấy hưng phấn kêu lên, cuối cùng lẩm bẩm nói: “Không phải vẫn luôn chê mình ở bẩn sao? Chao ôi, người trẻ tuổi bây giờ...”

Lê Nhân An: "..."

"Đinh ..." Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Lê Nhân An không khỏi cảm thấy kỳ quái, lúc này sẽ là ai ... đột nhiên dừng lại động tác mở cửa, đang tìm nguyên chủ, mình lại là giả...

Thận trọng đến gần mắt mèo quan sát người tới, Lê Nhân An không khỏi ngây ngốc, tại sao lại tới...

Vậy người này thực sự biết chủ nhân ban đầu? Vừa rồi không phải anh ta?

Tiếng chuông cửa liên tục vang lên kéo anh trở lại thực tại,  Lê Nhân An mở cửa.

“Ồ, đến đây?” Lưu Bảo Đức bước ra sau khi giải quyết xong vấn đề, không ngạc nhiên khi thấy người tới, giống như đã hẹn trước. Lê Nhân An nhìn Lưu Bảo Đức đầy nghi ngờ.

Lưu Bảo Đức nhìn thấy ánh mắt của đối phương, ông ấy liền vỗ đầu, "Ồ, tôi quên nói với cậu, sau khi tan làm tôi đã hẹn cháu tới ăn cơm, nhưng khi cậu mời tôi lại quên mất."

Lê Nhân An: "..." Chủ nhiệm, thầy có thể đừng tiềm trảm hậu tấu như vậy được không? Chủ nhiệm, đây thật sự là nhà của thầy đúng không ... Nhưng lại cảm thấy có chút may mắn, người này không quen với chủ nhà...

Lưu Bảo Đức: "Biểu hiện của cậu sao vậy, còn chưa mua đủ đồ ăn à?"

Lê Nhân An: "..." Đây là trọng điểm à chủ nhiệm!

Lưu Bảo Đức: "Không được hoan nghênh?"

"Sao có thể được ..." Lê Nhân An mỉm cười nghênh đón.

“Vậy thì tốt rồi.” Lưu Bảo Đức nhanh chóng chào hỏi đứa cháu họ bảo bối của mình, “Nào nào, vào đi.”

“Vâng, chú họ.” Kỷ Minh Trạch, người vẫn đứng ngoài cửa, cuối cùng cũng có thể bước vào nhà.

“Xin chào.” Kỷ Minh Trạch lịch sự đưa tay ra, Lê Nhân An nhìn bàn tay mảnh khảnh mà hữu lực của hắn, đặc biệt muốn giẫm vào chân đối phương một cái, liền hét lên: Tôi không tốt chút nào!

Trong lòng không ngừng than khóc, nhưng trên mặt vẫn không chút thay đổi: Để làm gì vậy, cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, cứ như là gặp lãnh tụ quốc gia ...

"Cho cậu."

Cánh tay buông thõng xuống, Lê Nhân An nhìn vài hộp quà có in hình nước ngoài trên tay, rồi nhìn Kỷ Minh Trạch đang nhìn mình một cách nghiêm túc. Anh không biết phải nói gì, chỉ có thể, "..."

Hai người đứng đối mặt, nhìn nhau không nói nên lời. Lê Nhân An đang cầm hộp quà giống như đang ôm một đứa trẻ. Nhìn anh đứng ngây ngốc như vậy, ngay cả Lê Bảo Đức cũng không nhịn được lên tiếng, “Lần đầu tiên tới nhà người khác cũng phải có chút quà gặp mặt, cháu họ tôi là người lễ phép, Tiểu An, cậu mau nhận lấy, đừng ngây ngốc đứng đó nữa, mau về nấu cơm đi, tôi sắp chết đói rồi."

Lê Nhân An: "..." Như thế rất tốt. Khi Lưu Bảo Đức nói điều đó, nếu như Lê Nhân An không nhận thì không được, nếu như nhận lấy giống như anh thật sự để ý đến mấy thứ này, tóm lại có chút không biết làm thế nào.

Chủ nhiệm, thầy vẫn còn là một thầy giỏi? Hừm, đánh giá tệ!

Lê Nhân An không làm những món ăn quá khoa trương, chủ yếu là những món ăn gia đình.

Sườn heo sốt, gà trắng, tôm edamame, trứng hấp, cà tím hầm dầu, đậu hũ kho, thịt heo kho tiêu xanh, trứng bác cà chua, dưa leo lạnh ... và một nồi lẩu lớn.

Các món ăn khá phong phú, Lê Nhân An có tay nghề khéo léo,  Lưu Bảo Đức căn bản ăn không thể hết.

"Tiểu An, cậu làm món gà này như thế nào."

“… Món gà này là món nguội mua ở siêu thị.” Lê Nhân An nói thêm: “Là do chủ nhiệm mua.”

Lưu Bảo Đức dừng lại và suy nghĩ một lúc, như thể ông ấy đã làm vậy.

Nhìn Kỷ Minh Trạch ở bên chỉ ăn dưa chuột đặt trước mặt, mỗi lần gắp một đũa, ăn, gắp hai miếng cơm, một đũa khác, ăn, ăn hai miếng cơm ... Cơ hồ cũng không động đến mấy món khác.

Lê Nhân An: "..."

Vì vậy đại gia rất xấu hổ... Không thể để mọi người nói rằng Lê Nhân An này bỏ bê khách, vì vậy anh liền gắp một miếng xương bỏ vào bát của Kỷ Minh Trạch, lần đầu tiên giọng nói của anh nhẹ nhàng như vậy, "Ăn nhiều một chút, không cần phải khách khí."

Tuy nhiên, Kỷ Minh Trạch gắp xương lên, giống như phải làm công tác tâm lý mới miễn cưỡng nhét nó vào miệng.

Lê Nhân An: "..." Anh không thích nước miếng trên đũa của tôi sao? Hay là coi thường kỹ năng nấu ăn của tôi? Đồ khốn!

Kỷ Minh Trạch nhanh chóng ăn miếng sườn, lại tiếp tục hành động trước đó, cầm đũa gắp dưa chuột, vừa ăn, vừa ăn hai miếng cơm ...

Lê Nhân An: "..."

Như cảm nhận được ánh mắt của Lê Nhân An, Kỷ Minh Trạch ngẩng đầu lên nhìn anh, nghiêm túc nói: "Dưa chuột rất ngon." Ăn xong một đũa dưa chuột, anh nói thêm: "Dưa chuột là ngon nhất."

Lê Nhân An: "..."

Khi hai chú cháu họ ăn uống no say, Lê Nhân An phải dọn dẹp đống bừa bộn, sau đó rửa sạch đống bát đũa.

"Tiểu An, mượn phòng ngủ của cậu dùng một chút. Tôi muốn kiểm tra thân thể của cháu họ."

“Được.” Sau khi suy nghĩ, “Chờ một chút”, Lê Nhân An kéo Lưu Bảo Đức sang một bên, “Chủ nhiệm, thầy phải nói cho tôi biết rốt cuộc cháu họ của thầy bị bệnh gì.”

Lưu Bảo Đức ho khan vài tiếng, "Lãnh cảm tình dục."

“… Không cương?” Lê Nhân An kinh ngạc nói.

“Nói khó nghe như vậy.” Lưu Bảo Đức trừng mắt nhìn Lê Nhân An, “Giữa hai khái niệm này có sự khác biệt cơ bản, được chứ? Không nâng cũng không nhấc được. Dù có cương lên cũng không kiên trì được bao lâu, lãnh cảm chính là như vậy ... Tôi nói này cậu đi theo tôi lâu như vậy sao ngay cả cái này cũng không biết?"

“Ồ.” Lê Nhân An lúng túng nói. Dù sao cũng không hoạt động được.

Khi hai chú cháu họ vào trong phòng ngủ của anh "kiểm tra cơ thể" Lê Nhân An đang một mình rửa bát trong bếp, đột nhiên anh hiểu được một chút tại sao Kỷ Minh Trạch lại mê dưa chuột đến vậy.

Không phải là có câu nói.

Ăn cái gì bổ cái nấy đó thôi.

Sau khi Lê Nhân An rửa bát xong, đúng lúc hai người họ ra khỏi phòng, Lưu Bảo Đức trông nghiêm nghị, Kỷ Minh Trạch mặt mày ủ rũ, vô cùng khó coi.

Lưu Bảo Đức nhìn thấy Lê Nhân An với vẻ mặt "Tôi đang tìm cậu mà cậu lại tình cờ ở đây", "Ơ, Tiểu An, qua đây, tôi sẽ nói cho cậu biết."

Lê Nhân An có một linh cảm xấu, quả nhiên, anh nghe thấy Lưu Bảo Đức nói: "Tiểu An, cháu trai của tôi rất khỏe mạnh, chỗ đó cũng không có vấn đề gì, nhưng ... Dù sao, rất khó để nói, không phải cậu học mấy tháng châm cứu xoa bóp đấy sao, cậu thử với nó xem."

Lê Nhân An: "..." Tại sao bản thân lại không biết đã từng học qua.

Lê Nhân An: "..." Chủ nhiệm, không phải thầy nói nếu như thân thể không có vấn đề gì thì đến khoa tâm lý khám thử xem sao đấy thôi, sao thầy lại quên mất nội dung lời thoại rồi?!

“Có vấn đề gì sao?” Lưu Bảo Đức nhìn chằm chằm, như là nói: “Nếu như cậu không đồng ý, tôi cũng sẽ không hướng dẫn cậu viết luận án tốt nghiệp nữa”, đánh vào điểm yếu, Lê Nhân An nào dám cự tuyệt.

Lưu Bảo Đức hài lòng gật đầu, "Cậu có kim châm cứu ở nhà không? Dùng thử xem."

Lê Nhân An: "..." Chuyện này mà thấy ấy cũng biết?

Lê Nhân An dời mắt sang Kỷ Minh Trạch, khuôn mặt của Kỷ Minh Trạch lạnh cóng: "..."

Đảo mắt xuống thân dưới, Lê Nhân An run lên, càng có cảm giác lạnh hơn.

===BXY===

Chương 2 

Chương 4


Comments

Popular Posts