[Tổng Giám Đốc]_Chương 1
Editor: Bách Xương Ý
Chương 1: Sống lại đều là vì bị ép buộc.
Trời đã xế chiều, hoàng hôn buông xuống, bầu trời lát sóng lộng lẫy.
Ấn Tắc Tân cố chịu đựng cơn đói cồn cào trong bụng, nghĩ rằng trước tiên sẽ về nhà gặp người yêu đã xa cách hơn một tháng, sau đó lấp đầy cái bụng cũng chưa muộn. Ấn nhẹ chân ga, khiến tốc độ xe cũng tăng nhanh thêm, lúc này tốc độ xe cũng đã gần tới tốc độ giới hạn được phép đi trong thành phố.
Lần này vẫn là phim truyền hình cấp 3, anh tham gia diễn vai... nam thứ vốn dĩ không có nhiều cảnh quay, nhưng giữa chừng lại xảy ra trục trặc khiến đoàn phim phải hoãn tới hơn nửa tháng.
Anh là minh tinh hạng ba, không có xe bảo hộ đưa đón, đi làm cũng chỉ có trợ lý, thường ngày đều là trợ lý lái xe hoặc tự mình lái xe. Lần này anh phải đến nhà người yêu, dù sao cũng không phải chuyện quang minh chính đại gì, Ấn Tắc Tân cũng không để trợ lý của mình đi theo.
Người yêu của anh, Đỗ Duy Tiêu, là phó tổng giám đốc của truyền thông Hải Ngu, một trong ba công ty giải trí lớn trong nước, đồng thời cũng là người có quyền cao trong công ty.
Vài ngày nữa là kỷ niệm 3 năm quen nhau. Ấn Tắc sớm đã gọi điện cho Đỗ Duy Tiêu rằng anh ấy sẽ không thể trở lại trước ngày kỷ niệm, lúc này đã sớm hoàn thành xong cảnh quay nhanh chóng trở về chính là muốn cho đối phương một bất ngờ.
Nếu đói bụng, lát nữa sẽ phạt người kia nấu mì cho mình, nghĩ đến đây tâm trạng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, Ấn Tắc ngâm nga vài câu, trong mắt tràn đầy ý cười.
Tuy nhiên, vẻ đẹp của cuộc sống ngay lúc này nhưng những chuyện xảy ra trong giây tiếp theo hoàn toàn có thể nằm ngoài dự liệu của bạn bất cứ lúc nào.
Ấn Tắc, người muốn mang đến cho Đỗ Duy Tiêu một bất ngờ, ngược lại đã được đối phương tặng cho một màn ‘bất ngờ’ vô cùng lớn.
Nếu sớm biết có chuyện như vậy, Ấn Tắc nhất định tuyệt đối phải đến nhà hàng năm sao ăn một bữa no nê trước, sau đó đến trung tâm mua sắm một phen tiêu hết tiền trong thẻ Đỗ Duy Tiêu. Sau đó Ấn Tắc lại suy nghĩ một chút, không khỏi lẩm bẩm nói, anh có thẻ của Đỗ Duy Tiêu sao?
Cái gọi là nhà chẳng qua chỉ là một trong số rất nhiều căn hộ của Đỗ Duy Tiêu, Ấn Tắc gọi nó là nhà bởi vì anh là một đứa trẻ mồ côi, mà nơi có vợ của mình không phải là nhà sao?
Về sau khi Ấn Tắc nghĩ lại, e rằng Đỗ Duy Tiêu chỉ coi nơi là "nhà" kia là một căn ‘phòng’ mà thôi.
Anh nghĩ đến nơi ấm áp duy nhất đó, nhưng Đỗ Duy Tiêu cũng chẳng để nó vào mắt.
Thảo nào đối phương nghĩ mình thật lố bịch.
Chỉ khi Ấn Tắc mở cửa ra, liền có những âm thanh ám muội ngắt quãng truyền vào tai mình.
Nếu như ban đầu trong lòng vẫn còn ôm một chút hy vọng, thì khi nhìn thấy hai thân ảnh quấn lấy nhau không ngừng dây dưa trong phòng ngủ, tất cả nhiệt độ trong cơ thể lập tức nguội lạnh, trái tim như rơi xuống đáy vực.
Thật tốt, Đỗ Duy Tiêu, không ngờ thừa dịp mình đi ra ngoài quay phim mà….
Thật ra không phải Ấn Tắc không nghĩ tới vấn đề này, dù sao anh cũng chỉ là một diễn viên nhỏ, còn Đỗ Duy Tiêu lại là phó tổng giám đốc, ngay từ đầu thoạt nhìn mối quan hệ này nhìn thế nào cũng giống như được kim chủ bao dưỡng.
Nhưng, anh tin đối phương. Bởi vì người kia từng nói, bọn họ là người yêu.
Tuy nhiên, Đỗ Duy Tiêu đã khiến anh đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, từng chút một chứng minh lời hắn ta nói chẳng khác nào đang nói láo!
Rõ ràng người đàn ông đang làm chuyện vận động nguyên thủy ở đằng kia có thể thấy được mình, nhưng lại xem như không nhìn thấy, tiếp tục chiến đấu ** vô cùng hăng hái.
Ấn Tắc không dám tin mà nhìn người nọ, đối phương có thật sự là người đã từng gắn bo với mình ba năm không?
Thấy hai người không có ý định dừng lại, Ấn Tắc nhịn không được lớn tiếng nói: "Đỗ Duy Tiêu! Các người đủ chưa!"
Sau đó Đỗ Duy Tiêu mới rút ra, thản nhiên mặc lại quần áo, đi tới trước mặt Ấn Tắc, "Về rồi?"
Ơ, Ấn Tắc suýt nữa đã cười thành tiếng, bị mình bắt gian tận giường lại còn có thể coi như không có chuyện gì mà thản nhiên hỏi mình đã về rồi? Ấn Tắc liền cảm thấy chính mình như lần đầu tiên quen biết người này, thật sự muốn hỏi đối phương trong đầu hắn ta không phải đều là phân đấy chứ.
Hai người còn biết xấu hổ, rèm cửa trong phòng được kéo chặt, ánh sáng vô cùng mờ ám, nhưng không khí tràn ngập ** - khí thế bức người, cộng với quần áo không chỉnh tề của Đỗ Duy Tiêu, khiến Ấn Tắc không khỏi cảm thấy ghê tởm, xoay người đi đến trước phòng khách, "Mặc xong quần áo đi ra ngoài nói chuyện."
Không tới vài phút, Đỗ Duy Tiêu lại khôi phụ dáng vẻ mặt người dạ thú của mình đứng trước mặt anh.
Ấn Tắc nhìn chằm chằm về phía đối phương, "Không muốn giải thích một chút sao?"
"Không có gì để giải thích," Đỗ Duy Tiêu thờ ơ nhún vai nói, "Mọi chuyện đều giống như những gì cậu nhìn thấy."
Ấn Tắc không thể tin được trừng mắt nhìn Đỗ Duy Tiêu, không ngờ người này lại có thể khốn nạn như vậy: "Câu tiếp theo anh muốn tôi nói tiếp là gì? Chúc các người trăm năm hạnh phúc?"
"Tùy cậu thôi."
Không còn là sự tức giận ban đầu, Ấn Tắc bắt đầu từ từ thích ứng với việc Đỗ Duy Tiêu là một tên cặn bã, "Trước khi tôi đi ra ngoài, dáng vẻ khi đó của anh giống như lưu luyến không muốn để tôi đi, tôi mới đi ra ngoài chưa được bao lâu, anh đã biến thành như vậy?"
Đỗ Duy Tiêu ngồi trên ghế sô pha, ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế sô pha, dáng vẻ ung dung tự tại, "Vốn dĩ tôi muốn đợi lần này cậu trở về để nói với cậu, nhưng không ngờ lại bị cậu bắt gặp, chuyện này vừa lúc, chúng ta cứ việc nói thẳng đi, như cậu nhìn thấy, tôi đã có người khác, chúng ta đã kết thúc."
Ấn Tắc Tân nghiêng đầu nhìn hắn ta, mỉm cười, ý tứ hàm xúc nhưng cũng đầy châm chọc: "Cho nên anh cảm thấy chuyện mình làm là vô cùng hợp lý? Có cần tôi phải khen anh vài câu không?"
Đỗ Duy Tiêu dường như đã cạn kiệt kiên nhẫn, sắc mặt trầm xuống, "Ấn Tắc, đừng quá phận, đây là nhà của tôi, là chỗ của tôi, không đến lượt cậu nói khoa tay múa chân, tôi kêu cậu cút thì cậu nhất định phải ngoan ngoãn cút đi cho tôi, hiểu chưa?"
Ấn Tắc Tân cười lạnh một tiếng: "Đỗ Duy Tiêu, anh có cái gì mà kiêu ngạo như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một phó tổng giám đốc mà thôi, phía trên vẫn còn mấy người khác đè đầu cưỡi cổ anh đấy."
Đỗ Duy Tiêu cũng không khỏi cười lạnh: "Tôi kiêu ngạo? Nếu không phải tôi, cậu ngay cả đến kịch bản hạng ba cũng diễn không được."
Ấn Tắc cũng lập tức đáp lễ nói: "Nếu như tôi không đi đóng kịch bản hạng ba, anh đến cơ hội ăn vụng bên ngoài..."
Đỗ Duy Tiêu lắc đầu với vẻ tiếc nuối: "Nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu mà xem, chẳng khác nào một mụ đàn bà chanh chua."
Ấn Tắc mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ thông cảm: "Nhìn dáng vẻ bây giờ của anh mà xem, mười phần là một tên cặn bã."
Đỗ Duy Tiêu cáu kỉnh túm lấy cổ áo đối phương: "Ấn Tắc Tân, hôm nay tôi sẽ cho cậu hiểu được, tôi chẳng qua chỉ xem cậu là một món đồ!"
Nói xong liền đi vào bên trong phòng ngủ tiếp tục chiến đấu một trận.
Khi hắn ta bước ra bên ngoài một lần nữa, trên tay cầm một cuốn album, Đỗ Duy Tiêu mở album ảnh ra và đặt trước mặt anh: "Cậu có nhìn thấy rõ ràng không, người này mới chính là người mà Đỗ Duy Tiêu tôi chân chính yêu thương, nếu không phải đối phương mất, tôi cũng không thể tìm một thế thân có vài phần giống với cậu ấy được."
Người thanh niên trong bức ảnh nhìn về phía trước với nụ cười rạng rỡ, hai bên má có hai lúm đồng tiền nông, chân mày quả thực có phần giống anh, nhưng dáng người mảnh mai hơn hẳn, trông đẹp hơn anh rất nhiều.
Nhìn thấy sự im lặng của Ấn Tắc Tân, Đỗ Duy Tiêu càng có vẻ thích thú, "Cậu thử nhìn lại mình xem, dáng người vừa cao lại vừa thô, khi ôm cũng khiến người ta cảm thấy hoảng sợ, tính tình cũng không tốt, nếu không phải cậu có vài phần giống với Tiểu Mạt, tôi cũng sẽ không phải chịu uất ức bao nhiêu năm. Nhưng bây giờ không thành vấn đề, bởi vì tôi đã tìm được một người giống Tiểu Mạt hơn.” Nói xong hắn ta còn thân thiết ôm lấy cậu thiếu niên bên cạnh.
Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, Ấn Tắc chưa từng nhìn kỹ người ngủ với Đỗ Duy Tiêu trông như thế nào, hiện tại vừa nhìn thấy, đối phương có đến bảy tám phần giống với người trong ảnh, không chỉ có khuôn mặt giống mà còn là thân hình nữa.
Lại nhìn lại mình cao một mét tám, cơ bụng sáu múi, mày rậm nam tính, làm sao có thể so với người cao 1m7, thon gầy, lông mày dài nhỏ, mắt đẹp động lòng người, tươi mới ngon miệng, cũng không trách được chuyện mình bị đá.
Cậu thiếu niên nhìn thấy Ấn Tắc nhìn mình như vậy, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, vô cùng khoa trương mà vươn tay, đuôi vểnh cao như một con gà trống đắc thắng: "Xin chào, tôi tên là Tô Mẫn."
Ấn Tắc Tân liếc nhìn đôi tay trắng nõn, mảnh khảnh của đối phương, hoàn toàn không có ý đáp lại, Tô Mẫn vẻ mặt trở nên cứng ngắc, sau đó tự nhiên mà bỏ tay xuống.
Ấn Tắc nhìn về phía Đỗ Duy Tiêu: “Ba năm nay, anh chỉ xem tôi như thế thân?”
Đỗ Duy Tiêu gật đầu khẳng định, Ấn Tắc không khỏi mỉa mai nói: “Anh giấu giếm cũng thật cẩn thận.”
Đỗ Duy Tiêu hừ một tiếng: "Tôi không cố ý che giấu, là do cậu quá ngốc."
Ha ha, Ấn Tắc bật cười một tiếng: "Nếu anh không sợ tôi biết, vậy còn giấu cuốn album đó đi làm gì? Tường nhà anh treo toàn là tranh của Picasso Van Gogh cùng tranh thêu mà, sao anh không treo ảnh thật của bạn trai mình đi?"
“Không treo không phải sợ anh cảm thấy tự ti sao.” Tô Mẫn đột nhiên giễu cợt nói, không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội trả thù nào.
Ấn Tắc nhìn về phía cậu ta: "Em trai, cũng không cần đắc ý, hôm nay anh ta đá tôi như thế nào, nói không chừng ngày mai sẽ đến lượt cậu đấy."
"Chú." Tô Mẫn ngạo mạn nhìn đối phương: "Thua chính là thua, không cần phải nói chuyện chua ngoa như vậy, khiến chú trông rất khó coi."
Ấn Tắc liếm môi: "Bị người khác coi như thế thân mà vẫn có thể đắc ý, thật sự cũng không biết cậu si tình đến mức nào, không khỏi khiến người khác phải coi thường?"
“Chú!” Tô Mẫn tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Được rồi, đừng làm ồn nữa.” Đỗ Duy Tiêu nóng nảy ngắt lời, sau đó nói với anh: “Ấn Tắc Tân, cậu ở bên cạnh tôi cũng đã ba năm, cũng chưa từng cho cậu thứ gì tốt,” Đỗ Duy Tiêu cầm lấy một tờ chi phiếu, viết vội một con số, xé nó ra đưa tới trước mặt anh, "Phải đi, cũng không để cho cậu cứ tay không như vậy mà rời đi."
Cử chỉ hào phóng đó, dáng vẻ bố thí đó, dường như cảm thấy mình như một nhà từ thiện hào phóng.
Ấn Tắc Tân vô cảm nhận lấy, chậm rãi xé tờ chi phiếu ném vào mặt Đỗ Duy Tiêu, từng mảnh giấy lần lượt rơi xuống, chỉ có một vài cái lướt qua mặt Đỗ Duy Tiêu nhưng cũng không đáng kể, nhưng cũng không còn nghi ngờ gì nữa đã khiêu chiến tôn nghiêm của đàn ông.
Không ngờ, Đỗ Duy Tiêu không hề tức giận, mà là bất đắc dĩ nói: "Cậu không bình tĩnh một chút được sao? Tính tình này cũng không cảm thấy mệt."
Ấn Tắc Tân sửng sốt, quay đầu lại: "Nếu tôi không bình tĩnh, anh còn có thể bình yên vô sự đứng ở chỗ này sao?"
Đỗ Duy Tiêu nhướng mày: "Xem ra cậu đối với tôi cũng đã chết tâm rồi, nhưng mà tôi cũng phải khuyên cậu, Ấn Tắc Tân, thỉnh thoảng, đừng quá cố chấp, đừng để trong lúc nhất thời tức giận mà đánh mất đi cơ hội làm giàu của mình. Cuộc sống ngắn ngủi, hưởng thụ đúng lúc là quan trọng nhất. "
“Cảm ơn lời khuyên của anh.” Ấn Tắc khó có thể nở nụ cười thân thiện với hắn ta: “Nhưng mà tôi cũng không phải cố chấp, tôi chỉ muốn nói với anh, dù gì Đỗ Duy Tiêu anh cũng là phó tổng giám đốc, phí chia tay cũng có thể thấp như vậy sao? Muốn đuổi ai đi."
Lần này đến lượt Đỗ Duy Tiêu sững người: “Cái gì?"
Ấn Tắc Tân dù bận vẫn ung dung nhìn hắn ta.
Đột nhiên, Đỗ Duy Tiêu cười nói: "Làm tốt lắm! Ấn Tắc Tân, ba năm trước, tôi không biết cậu còn có thể dũng cảm như vậy."
Ấn Tắc Tân ngạo nghễ hất cằm, Đỗ Duy Tiêu cũng không nói hai lời một lần nữa viết chi phiếu, nhưng khi đưa qua thì bị một cánh tay túm lấy, Tô Mẫn hoài nghi nhìn Đỗ Duy Tiêu: "Thật sự cho anh ta?"
Đỗ Duy Tiêu tùy tiện vén tóc trên trán cho Tô Mẫn, lười biếng nói: "Ừ, sao lại không."
Tô Mẫn trợn to hai mắt: "Nhiều như vậy?"
Đỗ Duy Tiêu nheo mắt lại: "Tô Mẫn, nhớ kỹ thân phận của em, em là tình nhân của anh, không phải vợ anh, tiền anh tiêu như thế nào đều là chuyện của anh." Đỗ Duy Tiêu dựa sát vào Tô Mẫn: "Đừng cố thử sức chịu đựng của anh."
Tô Mẫn thân thể chấn động, ngoan ngoãn buông tay ngồi ở bên cạnh hắn ta.
Ấn Tắc cầm lấy chi phiếu, thấy trên đó có một con số 0. Anh rất hài lòng, vui vẻ nói: "Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình."
Đỗ Duy Tiêu khẽ nhếch miệng, gật đầu.
Ấn Tắc đứng lên, khóe môi hơi cong lên, đối với đôi cẩu nam nam trước mặt nói: "Không cần phải tiễn, tôi sợ các người đi cầu thang thì ngã, mà đi thang máy thì bị kẹt lại."
Đỗ Duy Tiêu: "..."
Tô Mẫn: "..."
Nhìn bóng lưng của Ấn Tắc dần biến mất ở bên ngoài cửa, Tô Mẫn nhịn không được mà ném về phía này một cái nhìn xem thường, oán giận nói: "Cái miệng của người đàn ông đó thật là độc."
“Nhất thời nóng nảy, trước kia cũng không phải như vậy.” Đỗ Duy Tiêu không thèm để ý nói, nhìn qua cổ áo đang mở rộng của Tô Mẫn, nhếch mép cười xấu xa, bàn tay không ngừng xoa nắn mông mẩy của đối phương, đồng thời đè người lên vai cậu ta: "Nào, tiếp tục. "
"A ..." Tô Mẫn kêu lên một tiếng kinh hãi.
......
Mãi cho đến khi lên xe, Ấn Tắc Tân mới thật sự là mình, lớp ngụy trang lúc trước được gỡ xuống, mệt mỏi liền giống như núi non biển cả quét qua.
Ấn Tắc Tân không khỏi thở hắt ra, vừa rồi nói những lời nặng lời như vậy.
Số năm cộng lại nói lên rất nhiều điều.
Trong ba năm, mối quan hệ mà anh ấy đã cố gắng trong ba năm không muốn nó bị tổn thương, hóa ra nó chỉ đơn giản là một trò đùa.
Tự hỏi bản thân, anh có yêu Đỗ Duy Tiêu không? Tất nhiên là có yêu, nhưng có lẽ không tới mức khắc cốt minh tâm, nhưng cũng khó có thể buông bỏ được đoạn tình cảm này. Nếu không bản thân cũng sẽ không mạo hiểm cùng đối phương qua lại. Tốt xấu gì anh cũng là một ngôi sao, chuyện tình yêu đồng tính một khi bị đưa ra ngoài ánh sáng cũng không phải là chuyện có thể đùa giỡn.
Nhưng Đỗ Duy Tiêu thì sao? Ấn Tắc nghĩ trong mối quan hệ này mình đều là người thật lòng, nếu không sao ba năm lại không hề đi tìm người khác, ít nhất cũng đủ chứng minh không phải chỉ là chơi đùa, nhưng kết quả thì sao, khi bản thân mình thật lòng, thì đối phương lại xem mình như thế thân. Bản thân lại có thể rơi vào hoàn cảnh như vậy!
Đúng vậy, anh so với Đỗ Duy Tiêu thua kém rất nhiều, xét về thân phận, địa vị, thậm chí là cả ngoại hình, Đỗ Duy Tiêu đều có phần nhỉnh hơn, còn mình nhiều lắm cũng chỉ có thể xem như ngũ quan ưa nhìn. Nhưng nói như vậy thì bản thân mình phải chịu bị làm nhục sao? Con mẹ nó.
Có một câu nói rất đúng, đời người chẳng ai gặp phải một vài lần éo le. Bản thân cũng có thể coi như may mắn đúng lúc nhận ra bộ mặt thật của người đàn ông này.
Anh ném tấm chi phiếu bên trên là con số không nhỏ ném ra ghế phía sau, Ấn Tắc khởi động xe, nhưng lại đột nhiên phát hiện ra, ngoại trừ căn nhà cũ nát kia của mình, bản thân không có chỗ nào để đi.
Không khỏi nở nụ cười tự giễu, thất tình thì kinh khủng, sau này vẫn không nên nghĩ tới nó nữa.
Mỗi khi Ấn Tắc đến đây, anh thường đi theo con đường nhỏ ở phía tây, yên tĩnh, ít người hơn nữa đường cũng ngắn.
Ngay khi vừa rẽ vào một khúc cua, thoáng thấy một chiếc xe tải chạy tới về phía này, thay vì giảm tốc độ chiếc xe kia lại tăng tốc, giống như đang chờ mình tiến lên phía trước, trong lòng Ấn Tắc thầm nghĩ chuyện không tốt, nhấn mạnh chân gia nghĩ muốn tăng tốc tiến lên.
Nhưng dường như đã quá muộn, chiếc xe tải đâm thẳng vào thân xe, tốc độ cùng sức nặng của nó lập tức hất văng xe của Ấn Tắc ra ngoài, dừng lại trên không chưa tới mười giây, nện thật mạnh xuống đất, để lại một vết dài trên mặt đất nhẵn nhụi, vết đó kéo dài cho tới khi bị hành lang bảo hộ chặn lại, bật lại một chút, giống như một con thú nằm đó không có một tiếng động.
Sau khi chiếc xe tải tông vào một người, lại có thể nghênh ngang thản nhiên mà rời đi, để lại chiếc xe bị va chạm không thể nhận ra.
Cuối cùng cũng có người đi ngang qua gọi xe cấp cứu, đám đông từ từ xúm lại, xe cấp cứu ầm ĩ chạy tới. Nhân viên y tế lôi người toàn thân đều là máu ra, chạm vào động mạch cổ rồi lắc đầu ...
===BXY===
Comments
Post a Comment