[BTMLSD]_Chương 21
Chuyển ngữ: Bí Hầm Dừa
Meow!!
Trịnh Đạc đứng trong đội hình fan hâm mộ, vóc dáng cao ngất ngưỡng đưng cùng với đám hạt đậu nhìn có vẻ không hợp cho lắm, hắn nhìn Vệ Thiên Lý bối rối đào tẩu không tự chủ liền sửng sốt, trong mắt là cảm xúc hiếm thấy. Gặp lại người hắn đã lâu không nhìn thấy, từng ánh mắt bờ môi kể cả mỗi động tác của hắn, tất cả đều vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Triệu Minh dẫn tiểu đội fan hâm mộ hướng khu nghỉ ngơi đi tới, cô gái kéo rương hành lý khuôn mặt đỏ bừng, cầm lấy tay Triệu Minh hỏi đông hỏi tây Sở Chinh này Sở Chinh kia, Triệu Minh nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang vòng lấy tay mình, cười đến thấy răng không thấy mắt, nói: "Em thích Chinh ca như vậy, bạn trai em không tức giận à?"
Cô gái kia khuôn mặt hồng thấu, lắc đầu, "Bạn trai em cũng thích Sở Chinh!"
Triệu Minh tan nát cõi lòng , theo như phim truyền hình không phải đều là nói: "Em không có bạn trai..." Sao, duỗi hai ngón tay đem bàn tay đang vòng lấy mình mở ra, con mắt hướng lên khẽ đảo, "Bạn trai em thật đúng là có phẩm vị."
Lúc này, một bàn tay lớn bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Triệu Minh, Triệu Minh vừa muốn hất ra người này liền mở miệng, "Vệ Thiên Lý đi đâu?"
Triệu Minh nghiêng đầu qua, nhìn nam nhân cao ngất trước mặt, "Ngô?" một tiếng, "Anh không phải đến gặp Sở Chinh?"
Trịnh Đạc đầy vẻ khinh bỉ, nói: "Cậu thấy tôi giống fan hâm mộ lắm sao?"
*
Vệ Thiên Lý cũng không biết mình bỏ chạy như vậy là để làm gì, nhưng hắn vừa nhìn thấy nam nhân quen thuộc đến nỗi thường xuất hiện trong cơn ác mộng của mình toàn thân liền không được tự nhiên, trái tim đập phanh phanh căn bản không cách nào bình tâm lại. Vệ Thiên Lý vừa vào phòng nghỉ đã nhìn thấy Sở Chinh đang trêu chọc mèo nhà mình, Lương Du Lan thật sự là bị Sở Chinh phiền muốn chết, hắn chỉ muốn yên lặng ngủ một lát thôi lại cảm giác được người này nhất quyết phải cào mông của hắn. Cái mông có gì tốt mà cứ cào mãi, đồ bệnh xà tinh! Cái đuôi bay qua đem tay Sở Chinh đẩy ra, Sở Chinh không cần mặt mũi cười ha hả ôm lấy bụng Lương Du Lan, nặn một cái lại một cái, thật sự lấy việc hành hạ chủ nhân làm thú vui.
Vệ Thiên Lý đứng tại cửa ra vào có chút luống cuống, Sở Chinh đúng lúc cũng ngẩng đầu, "Triệu Minh không trở về cùng à?"
Vệ Thiên Lý ngón tay bên ống quần bứt rứt nắm nắm, "Hắn ở bên ngoài, để tôi đi đón hắn."
"Không cần đâu, cũng không xa. Cậu ngồi lại chỗ này đi, tôi đi xem hắn ra sao rồi." Sở Chinh đem Vệ Thiên Lý kéo qua ngồi xuống, lại đem mèo ngốc đặt vào trong ngực hắn, Lương Du Lan lúc này đang muốn đi ngủ, đùi ai cũng giống như nhau, cảm giác được Vệ Thiên Lý đang cứng người, liền đem đầu cọ xát vào trong ngực hắn, "Meo!" Thả lỏng chút đi, tôi muốn ngủ!
Vệ Thiên Lý nhìn tiểu gia hỏa cuộn thành viên chè trôi nước trong ngực lỗ tai nhích tới nhích lui, đưa tay tại hắn trên sống lưng thận trọng sờ lên. Phải biết bình thường gia hỏa này ngoại trừ Sở Chinh ai cũng không cho sờ, Vệ Thiên Lý trong lòng không khỏi có chút kích động, học Sở Chinh đưa tay chọc chọc cái mông tròn của mèo đen. Lương Du Lan thẳng người lên trước một chút, đưa móng vuốt vỗ vỗ ngực Vệ Thiên Lý, "Meo ngao!" Sao cậu cũng đáng ghét như thế a! Vệ Thiên Lý nhìn tiểu gia hỏa trong lòng cười rộ lên, gương mặt mang theo vết sẹo có chút đỏ ửng không thích hợp, hai ngón tay trên đỉnh đầu hắn nhẹ nhàng sờ lên, "Được rồi, tao không đụng mày nữa, mày ngủ đi."
Trịnh Đạc vừa vào cửa đã nhìn thấy một cảnh tượng như thế, người hắn mong chờ từng phút từng giấy đang ngồi nghỉ ở nơi hẻo lánh, trong ngực ôm một con mèo toàn thân màu đen, bộ dạng ôn nhu này hắn đã nghĩ trong đầu rất nhiều lần, hiện tại đang ở ngay trước mắt mình, Trịnh Đạc có chút cảm thán, vẫn đứng ở cửa ra vào chậm chạp không dám hành động.
Sở Chinh đi không bao xa đã nhìn thấy tiểu đội fan kia, Triệu tiểu trợ lý bị đám người bao vây, cả người đều yên lặng kiêu ngạo.
Triệu Minh vừa nhìn thấy Sở Chinh liền từ trong đám người xông ra, đi theo sau y, hai cánh tay giống như là chim non vỗ cánh ngắn, "Chinh ca, Chinh ca!"
Sở Chinh một phát bắt lấy hắn, một tay che cái miệng kêu la không ngớt của hắn. Triệu Minh dùng sức chớp mắt, sao thế a?
Sở Chinh quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân đứng tại cửa, nhấc tiểu trợ ký còn đang mở hồ lến, ghé vào tai hắn nói, "Cậu yên lặng chút đi."
Fan hâm mộ trông thấy nam thần rốt cục khống chế thét chói tai, ôm nhau nhảy dựng lên như múa vũ đạo, Sở Chinh nhìn họ như vậy cũng thật sự bất đắc dĩ, đưa tay lên miệng "Xuỵt" một tiếng, "Các bạn đừng hô lớn tiếng, người khác còn đang quay phim đó." Sở Chinh bắt đầu cân nhắc, nếu như về sau Ngô Mẫn lại để cho hắn gặp fan trong studio y sẽ phải cự tuyệt như thế nào.
Sở Chinh nói một câu, tiểu fan hâm mộ lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại mấy người còn kích động đang liều mạng dậm chân.
Nhóm Fan hâm mộ đi theo Sở Chinh hướng về một chỗ khu nghỉ ngơi khác, Sở Chinh tìm một chỗ ngồi xuống, Triệu Minh an tĩnh đứng ở một bên, bộ dạng tiểu thái giám khúm núm.
Sở Chinh không đổi quần áo, còn mặc bộ đồ lộ thịt, lộ ra cánh tay căng đầy cơ bắp, làm cho fan hâm mộ phát cuồng, mắt mỗi người đều dán lên đám cơ bắp, hận không thể tìm cơ hội lau dầu lên. Sở Chinh đem sổ tay đưa tới từng chữ ký xuống, cũng không ngẩng đầu lên, "Các bạn tới đây bằng gì? Không phải học à?"
—— "Đi máy bay a, hôm qua đã tới nơi, hôm nay mới được nhìn rõ anh, thật kích động!"
—— "Em ngồi tàu hỏa, sáng nay mới đến, lão đại lão đại em rất yêu anh."
—— "Tụi em đều sớm đã đến, nhưng là người phụ trách nói đạo diễn không cho tiến vào studio, ô ô ô..."
...
Sở Chinh đưa tay vỗ một cái lên cái đầu to đang chui cạnh y, "Cúp học tới sao?"
Đầu to ngẫng mặt đối diện đôi mắt thâm thúy của Sở Chinh, ngượng ngùng cười cười, Sở Chinh đem vở trả lại cho cô, "Lần sau không cho phép cúp học." Y nhớ trước kia lúc học lớp bổ túc ban đêm, y đã cúp học đi tìm Lương Du Lan, nam nhân luôn luôn không ngay ngắn lần đầu tiên mắng hắn đến máu chó đầy đầu. Sở Chinh nghĩ tới việc này thật sự dở khóc dở cười, thầm nghĩ bộ dạng Lương Du Lan nghiêm trang giáo huấn người thật đúng là rất mê người, nhưng tiếc là sẽ không còn được gặp lại nữa.
Đầu to ngoan ngoãn nghe lời, lại lập tức run rẩy nói, "Thế nhưng, thế nhưng không cúp học thì không thể gặp anh a! Lão đại lão đại, nơi này viết TO Trần Tiểu Ái đi, Trần là tai đông trần..."
Sở Chinh bất đắc dĩ lắc đầu , theo lời cô nói viết xong, đem vở vỗ nhẹ vào trên đầu cô, "Em cái tuổi này nên học hành cho tốt, lãng phí thời gian là hành vi đáng xấu hổ."
Đầu to mượn cơ hội cọ cái cằm Sở Chinh, cười nhếch miệng, "Kia lão đại lão đại, anh có yêu thích thần tương nào hay không a?"
Sở Chinh tay kí tên dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục trôi chảy ký tiếp, "Đương nhiên là có."
Tiểu fan hâm mộ có ghế cũng không ngồi, tất cả đều vây quanh y, lao nhao, "Lão đại, chuyện anh cùng Kiều Minh Tuyết, có phải thật hay không vậy?"
Sở Chinh mím chặt môi, "Các bạn chỉ quan tâm những việc như vậy có hay không thôi sao."
"Lão đại, vậy là anh còn thích Lương Du Lan sao?"
Vậy mình còn thích Lương Du Lan sao? Lương Du Lan...
Sở Chinh ngẩng đầu, cười đưa tay nắm lấy khuôn mặt đang líu lo không ngừng, "Thích chứ, giống như các bạn thích Lương Du Lan vậy."
Triệu Minh đứng ở một bên, đem mấy người một mực dán người lên thân Sở Chinh kéo xuống, "Giữ một khoảng cách giữ một, khoảng cách một chút, mấy người là đang muốn ăn Chinh ca à."
Đối với quà fan hâm mộ tặng, Sở Chinh giữ lại mười mấy quyển sổ tay cùng một vali nhở đựng thư, Sở Chinh nói: "Các bạn một hồi đi theo Triệu trợ lý, cậu ấy sẽ dẫn mọi người đi ăn. Nhớ đừng khi dễ cậu ta, cậu ta rất ngốc manh."
Triệu Minh đứng ở một bên, rốt cục thẳng lên cái lưng đang khom, ục ục thì thầm "Tại, tại sao là ngốc a..."
Sở Chinh ghé vào bên tai hắn, "Bởi vì Than Nắm nhà tôi mới là thuần manh."
Fan hâm mộ nhảy cẫng hoan hô, cả đám đều mừng tít mắt.
Sở Chinh đứng lên, cùng fan hâm mộ chụp mấy bức hình, dặn dò: "Không dễ nhìn đâu, các bạn về nhớ P hình, phải P thành soái ca mới được a."
—— "Chúng em nhất định sẽ P đến đẹp trai nhất hành tinh!"
—— "Lão đại sao lại không dễ nhìn chứ, lão đại như thế nào cũng đều đẹp trai hết á!"
Sở Chinh còn phải quay phim, fan hâm mộ liền ngoan ngoãn phối hợp cùng Triệu Minh đi ăn cơm. Lúc này, một cục bông màu đen từ phòng nghỉ chui ra, một phát nhảy vào trong lòng Sở Chinh. Sở Chinh cúi đầu thân thân tiểu tổ tông nhà mình, "Sao lại ra làm gì, không phải ngủ rồi sao?"
Ánh mắt sắc bén của fan hâm mộ trông thấy Sở Chinh ôm mèo đen với vẻ mặt cưng chiều, kích động dậm chân, Triệu Minh duỗi dài cánh tay ngăn bọn họ lao đi, "Đó là tiểu lão bà của Chinh ca đó, đừng quấy rầy bon họ chàng chàng thiếp thiếp a."
"Chinh ca tiểu lão bà?" Fan hâm mộ trừng lớn mắt.
Triệu Minh cười "Hắc hắc", "Đúng vậy a đúng vậy a tình người duyên mèo, thế tục khó dung, mọi người còn thích y sao?" Nhanh đừng thích y nữa, đổi qua thích tôi đây này a ~
Nhóm fan hâm mộ lại tiếp tục tâm hoa nộ phóng, "Trước kia mỗi ngày soát Microblogging đều nhìn thấy, hiện tại rốt cục cũng trông thấy tận mắt, thật sự là quá cưng chiều quá đáng yêu, tôi yêu lão đại chết mất thôi!"
"Ôn nhu như thế, tôi muốn chết trong ngực y!"
"Đàn ông nuôi mèo loại đàn ông ôn nhu nhất, chịu không được a..."
Triệu Minh nghiêng mắt nhìn các nàng một chút, rồi bĩu môi, thầm nghĩ: Chưa từng nghe qua mười thằng nuôi mèo chín thằng GAY à!
Sở Chinh ngồi về trong ghế, đem meo ngốc ôm đến trên đùi, Lương Du Lan liền hai cước đạp lên đùi Sở Chinh, hai con cái móng nhỏ đào đào cổ của y, thò đầu ra cọ lên cổ của y. Sở Chinh vòng lên cái đuôi của hắn, "Sao không cùng một chỗ với Vệ Thiên Lý, lại ghét bỏ người ta nữa à?"
Lương Du Lan lười biếng phản ứng, mắt to nheo lại, lè lưỡi liếm một cái lên vành tai Sở Chinh.
Sở Chinh một cái vét được cái bụng Lương Du Lan, nhấc chân đi về phía phòng nghỉ, "Chúng ta đi xem Vệ Thiên Lý đang làm gì thôi."
Bầu không khí trong phòng nghỉ đầy quỷ dị, hai nam nhân mặt đối mặt đứng đấy, cách nhau khoảng nửa mét ai cũng không nói lời nào ai cũng bất động, tựa như hai pho tượng.
Sở Chinh bước chân dừng lại ở cửa, khom người nhìn thăm dò, đang nhìn thì thấyTrịnh Đạc đã bước chân tiếp cận Vệ Thiên Lý.
Thần kinh Vệ Thiên Lý trong nháy mắt kéo căng, lui lại bước, phía sau hắn là tường, liền dứt khoát đem người cũng dán vào trên tường.
Trịnh Đạc nhìn thấy hắn như vậy liền thở dài, "Tần Tu."
Vệ Thiên Lý giống như bị điện giật, "Đừng gọi tôi là Tần Tu, tôi không phải hắn."
Trịnh Đạc vươn tay một phát bắt được cổ tay hắn, "Được rồi, em không phải hắn, em là Vệ Thiên Lý."
Chỗ bị nắm lấy đầy nóng rát, Vệ Thiên Lý trừng mắt, hốc mắt một mảnh đỏ bừng, nắm đấm nắm chặt ân xanh dưới da cũng nổi lên, hắn dùng sức giãy giãy về phía sau, nhưng làm thế nào cũng giãy khỏi tay Trịnh Đạc.
Nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh buông ra."
Trịnh Đạc bất động, Vệ Thiên Lý cơ mặt đều cứng ngắc, bất thình lình tung ra một quyền, trực tiếp liền đánh vào bụng Trịnh Đạc.
Trịnh Đạc tránh cũng không tránh, kêu lên một tiếng đau đớn cúi người xuống, tay vẫn còn nắm chắc cổ tay Vệ Thiên Lý.
Sở Chinh còn đang xách mèo đứng cạnh cửa, thấy cảnh này liền đưa tay đem cửa phòng nghỉ đóng lại, còn thuận tay đem biển treo trên cửa thành "Xin đừng quấy rầy." Y tà tà cười, thâm tàng công giống như lời đồn.
Lương Du Lan bị Y ôm như thế có chút khó chịu, lẩm bẩm muốn làm ổ trong ngưc Sở Chinh, Sở Chinh hiểu ý đem mèo ngốc ôm lên, đặt vào trên bả vai mình, đưa tay nâng cái mông hắn, "Đi thôi, chúng ta phải đi quay phim."
Lương Du Lan dán lên mặt y cọ xát, đem lộng bị cọ lộn xộn vuốt thẳng trở lại. Sở Chinh bị động tác hắn làm bật cười, lại đưa tay giúp hắn vuốt lông, "Nói xem, sao em dính người quá vậy, thật làm cho người ta đỡ không nổi..."
Lương Du Lan "Meo ô" một tiếng, một móng vuốt PIA qua, trực tiếp táp táp lên mặt Sở Chinh. Dính dính! Cậu chỉ biết cùng đám fan hâm mộ kia dính nhau! Ngay sau đó chân sau đạp một cái, từ trên thân Sở Chinh nhảy đi. Sở Chinh nhìn tiểu gia hỏa trên mặt đất ưu nhã dạo bước, ngồi xổm xuống, "Than Nắm, ta chỉ tùy tiện nói thôi, sao em lại tức giận vậy?"
Lương Du Lan vặn cổ ngắm Sở Chinh một chút, động động lỗ tai, vểnh lên cái đuôi cao ngạo đi xa.
Sở Chinh mặc bộ đồ da, lộ ra cái đùi đầy phiêu sóng, yên lặng sầu muộn.
[Hết Chương 21]
===BHD===
Comments
Post a Comment