BTMLSD_Chương 20

Meo!!

Kết quả là, Lương Du Lan cứ như vậy tiến tổ, vòng cổ nhỏ trên cổ cũng được tháo xuống, dù hắn là mèo thật, nhưng cũng không cần treo biển nhận chủ khi hành nghề. Ngửa đầu ưỡn ngực meo ô một tiếng, cùng với mèo nô Sở tiểu Chinh đi lên con đường phấn đấu vì nghệ thuật.

Lục Lâm rất để tâm đến mèo ngốc, còn cố tình kêu người giữa trưa chạy đi mua ổ mèo. Chất liệu ổ mèo là thuần cotton, không gấy xước da, tóm lại rất thích hợp cho các loại da mẫn cảm, nhưng đối với ổ mèo thoải mái như vậy, Lương Du Lan căn bản không thèm ngó tới một cái, hắn vẫn chỉ thích nằm trong lòng hoặc trên đùi Sở Chinh thôi.

Ngực hay đùi Sở Chinh đều rất ấm áp, muốn cơ bắp có cơ bắp, muốn nhiệt độ có nhiệt độ, có thể tùy thời tùy chỗ sờ sờ liếm liếm, còn có thể thỉnh thoảng hôn yêu máy cái, so với nhau thì cái ổ mèo kia chả có gì ngoài sự lạnh lẽo.

Lục Lâm nhìn cục lông đen đang uốn mình trong ngực Sở Chinh, lại nhìn cái ổ mèo bị ghét bên cạnh, lông mày giật mấy phát.

Kỳ thật đối với vai “Thánh Thú” này không phải là quyết định bồng bột của Lục Lâm, làm một nam nhân có lý tưởng là phải làm đạo diễn xuất chúng, cho nên  khi làm chuyện gì đều cũng phải có kế hoạch. Lúc cầm kịch bản, Lục Lâm liền biết vai Thánh Thú này sẽ trở thành điểm nổi bật của cả bộ phim, diễn tốt thì phim sẽ thành công diễn hỏng thì phim cũng đi đời, cho nên Lục Lâm vẫn chậm chạp không chịu ra quyết định. Nếu như hậu kỳ không theo kịp, tìm không được mèo thích hợp, vậy hắn thà đem nhân vật này loại luôn thì hơn. Nhưng trời không tuyệt đường người, ngay lúc tâm hắn như tro tàn quyết định từ bỏ, đã nhìn thấy con mèo đen này. Nó quá đẹp, bộ lông sáng ngời đồng tử như kim cương, nhất cử nhất động cao ngạo đầy linh khí. Nhưng mà những điều này  không phải là mấu chốt, mấu chốt là nó cực kỳ thông nhân tính, lại còn là mèo của Sở Chinh! Chỉ vì điểm này thôi bộ phim liền hoàn chỉnh!

Lục Lâm đem tất cả chuyên môn của mình làm bản hợp đồng cho Lương Du Lan, ảnh chụp mèo đen dán lên phía trên, làm nguyên tập hồ sơ cũng đẹp trai theo. Sở chinh ôm mèo ngốc nắm tay hắn ấn vào nghiêng mực rồi điểm lên hợp đồng, từ đây Lương Du Lan chính thức là thành viên của đoàn phim, đãi ngộ đẳng cấp bảy sao, toàn bộ đoàn làm phim đều là thiên hạ của hắn.

***

Buổi chiều, Vệ Thiên Lý trở về từ bên ngoài chạy .

Lúc này Sở Chinh đang ngồi ở trên ghế vuốt lông cho Lương Du Lan, Triệu Minh đang phục vụ nuớc cho Sở Chinh, đem chén nước sôi phơi nguội đến nhiệt độ thích hợp.

Sở Chinh đưa tay vòng lên cái đuôi mèo ngốc, rồi nói với Triệu Minh: “Cậu nói tôi nghe xem, không có chuyện gì làm thì đi đọc sách đi, phơi nước cái gì.”

Triệu Minh một tay một cái chén lượt đi lượt về, “Anh không biết gì cả, làm người thì phải chú ý đến sinh hoạt.”

Sở Chinh cuốn kịch bản lại gõ lên đầu hắn, “Ngay cả Than Nắm cũng có việc để làm, cậu thì lại ở chỗ này chú ý sinh hoạt.”

Triệu Minh mân môi, “Anh vậy mà ghét bỏ em…”

Vệ Thiên Lý vừa đến studio đã nhìn thấy nơi hẻo lánh bên trong có một dã nhân hở hang, trong ngực là một con mèo đen cuộn tròn thành mọt cái thố, híp mắt ngủ gật.

Sở Chinh trông thấy Vệ Thiên Lý trở về, liền túm Triệu Minh ra khỏi ghế, “Tới, ngồi chỗ này.”

Triệu Minh: “… Vì cái gì phân biệt đối xử em như vậy ô..T.T” Xì xầm~~~ mặt u buồn tiếp tục phơi nước.

Vệ Thiên Lý nhìn Triệu Minh, “Tôi đứng được rồi.”

Sở Chinh: “Anh ngồi đi, để Triệu Minh đứng đấy.” Triệu Minh chổng mông lên yên lặng gật đầu, “Em đứng cho dễ phơi nước.”

Sở Chinh xoa tai Lương Du Lan, Lương Du Lan bị làm phiền bực bội không chịu nổi, mở một con mắt ra đưa móng đập y hai phát, “Meo!” Sở Chinh hết sức vui vẻ, nhịn không được cúi đầu hôn hắn một ngụm, “Được rồi được rồi, em ngủ đi, không làm phiền em nữa.”

Mèo đen “Rì rầm” một tiếng, một lần nữa nằm sấp thành một viên chè trôi nước, Sở Chinh càng nhìn càng thấy hắn đáng yêu, nhất thời ngứa tay lại bắt đầu dọc đuôi của hắn.

Sở Chinh thật là đáng ghét! Lương Du Lan dứt khoát không ngủ, ngáp một cái, dùng móng vuốt xoa bóp mặt rồi ngồi dậy, “Meo!”

Sở Chinh không đùa mèo ngốc nữa, quay đầu nhìn về phía Vệ Thiên Lý, “Công việc sao rồi?”

Vệ Thiên Lý cúi đầu, ngón tay xiết chặt ba lô, “Tôi đọc kịch bản rồi, nhưng là… Cảm thấy tôi không thích hợp cho lắm.”

Sở Chinh nói: “Nếu anh thấy kịch bản ổn, thì đi thử xem. Nếu thật sự cảm thấy không hợp, tỉ như phá hủy tam quan hay là chịu không được loại tạo hình này, vậy thì liền không nhận.”

Vệ Thiên Lý gật đầu, “Tôi biết rồi.” Phương diện này Vệ Thiên Lý thậm chí còn rõ ràng hơn so với Sở Chinh, khi hắn vẫn là Tần Tu thì đã ngấm sâu đạo lý này rồi.

Bộ phim có tên là « Châu Phi chi dịch », dự tính quay ở Châu Phi tầm 5 đến 7 tháng. Giải mã về tình cảm của người dân châu Phi cùng động vật nguyên thủy chỗ này. Nội dung là khi đô thị cùng tự nhiên va chạm, nhân vật nam chính là một phóng viên vô vị tầm thường tuổi ba mươi, cha mẹ thở dài vợ con trào phúng làm hắn không ngóc đầu lên được, kỳ ngộ xảy ra khi hắn một mình đi Châu Phi, tại Châu Phi rộng lớn vô ngần bên trong lại tìm được ý nghĩa của cuộc đời.

« Châu Phi chi dịch » có thể nói là một bộ phim tài liệu, yêu cầu tố chất chuyên nghiệp của diễn viên tất nhiên không thấp. Vệ Thiên Lý thực sự không nghĩ ra là ai nguyện ý tìm một người vô danh như hắn để đóng vai chính, dù gì thì đây cũng không phải bộ phim nhỏ chỉ tốn chi phí mấy trăm vạn. Huống chi hắn hiện tại còn bị hủy dung, sự nghiệp diễn viên cũng cơ hồ đã lụi tàn, sao lại có người muốn tìm hắn đóng phim.

Vệ Thiên Lý cúi thấp đầu, mười ngón giao lại cùng một chỗ, ngây người nhìn mình vết sẹo nhỏ trên ngón tay cái.

Vệ Thiên Lý, họ gì tên gì đã không cần nói lại. Nhưng thật ra hắn vừa là Vệ Thiên Lý, lại vừa không phải là Vệ Thiên Lý. Một trận đại hỏa đã triệt để cắt đứt mối liên hệ giữa hắn và cái tên đó, nếu như không phải trước đó có bằng hữu giới thiệu, hắn khả năng là vĩnh viễn cũng không có cơ hội đặt chân lại vào cái vòng này. Hắn đã từng thành công cũng đã từng thất bại, đã từng chết một lần cũng từng sống lại một lần, tính cách đều đã sớm thay đổi, có khi u ám đến nỗi ngay cả chính mình cũng chịu không được.

Nhưng người biết hắn xảy ra chuyện không nhiều hơn năm người, còn lại đều mạnh ai nấy sống, đơn giản là quá hiểu rõ lẫn nhau. Thế nhưng có một người, lại giống như là dính chặt vào hắn, muốn để hắn biến mất là tuyệt không có khả năng. Đối với kịch bản lần này, nếu như nói cùng người kia không quan hệ gì, Vệ Thiên Lý nhất định không tin.

Khi Vệ Thiên Lý vẫn còn là ảnh đế Tần Tu, trong một lần hơ khô thẻ phim, có phóng viên hỏi hắn nơi muốn đi nhất là đâu. Khi đó hắn nói là Châu Phi, lúc đó hắn vẫn chưa bị giới giả trí đầy hỗn độn này làm mờ lí trí, nơi hắn muốn đi nhất chính là chỗ đó. Đất đai cằn cỗi bao la sinh lão bệnh tử tuần hoàn qua lại, lý do tự nhiên giao cho tự nhiên. Huyết thống nguyên thủy, tín ngưỡng đồ đằng, thần bí đến mê người.

Ký ức trong đầu trở về, Vệ Thiên Lý lắc đầu, thầm nghĩ nam nhân cứng nhắc lạnh lùng kia hẳn là sẽ không đi tìm tin tức hắn trước khi sống lại, dù sao mình với hắn, căn bản cũng không quan trọng gì không phải sao.

Như vậy phim lần này, có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp?

Vệ Thiên Lý ở một bên ngẩn người đầy tĩnh mịch, Triệu Minh không phơi nước nữa quay qua vỗ vỗ hắn, “Đang suy nghĩ gì đấy?”

Vệ Thiên Lý khẽ giật mình, “A?”

Triệu Minh nhíu mày, “Fan hâm mộ đến rồi, chúng ta ra ngoài tiếp họ một chút.”

Vệ Thiên Lý lúc này mới lấy lại tinh thần, liên tục gật đầu, “Được.”

Hai người đi ra ngoài, bên ngoài fan hâm mộ xếp hàng dài cũng coi như có trật tự, có một bộ phận là fan hâm mộ lão làng, quy tắc chế độ đều hiểu rõ, hướng dẫn chỉ huy cũng trở nên thuận tiện. 

Triệu Minh cảm thán nói: “Làm fan hâm mộ của Chinh ca kỳ thật rất tốt, y xưa nay không nhân quà quá giá trị của fan hâm mộ bao giờ, còn tự xuất tiền mời fan hâm mộ ăn cơm. Tôi làm trợ lý nhỏ nhoi thôi cũng thấy hãnh diện vô cùng a ~~” Triệu Minh tay ôm ngực hai mắt tỏa ánh sáng, hoàn toàn mặc kệ có người nghe hắn nói hay không, “Chinh Ca từng nói, y so những này tiểu bằng hữu này tốt hơn nhiều, làm sao còn có thể để bọn họ trả tiền. Coi như những này đều không nói, Fan hâm mộ của Chinh ca chí ít cũng không xé ảnh.”

Vệ Thiên Lý nghi hoặc, “Xé ảnh?”

Triệu Minh gật đầu, “Đúng vậy, tỷ như… Tần Tu Tần Thiên vương anh cũng biết a, trước kia hắn cùng minh tinh khác có quan hệ không tốt, chuyện xấu bay đầy trời, fan hâm mộ so với hắn còn bận bịu hơn, người nào người nấy cũng nhao nhao thấy ảnh một lần là mắng một lần.”

Vệ Thiên Lý cổ họng nghẹn lại, lông mày co rút, “Là, là vậy sao.”

Triệu Minh gật đầu, “Minh tinh mà sự tình đặ biệt đều nhiều, Chinh ca cũng không phải cùng ai cũng đều tốt, Chắc anh cũng biết Đường Minh Thần rồi đó?”

Vệ Thiên Lý vừa muốn mở miệng nói chuyện, đội ngũ fan hâm mộ thông qua kiểm tra đã đến gần. Ánh mắt hắn chợt lóe lên, hắn nhìn thấy nam nhân cao lớn kia đang đứng xếp hàng trong đám đông… Mày nhíu lại thành chữ xuyên, môi mấp máy, thanh âm nhỏ đến độ không thể nghe thấy, “Trịnh Đạc?”

Tới đón fangroup mà như người dân lần đầu hợp tác chính phủ vậy, bởi vậy phương diện quản lý tương đối mơ hồ. Hội viên chia làm nhiều cấp bậc, chỉ có hội viên cấp bạc trở lên mới có cơ hội cùng Idol gặp mặt. Trịnh Đạc thay đổi quyết đinh giữa chừng, cho Tiểu Ngũ một trăm đồng mới được tiến vào tiểu đội fan VIP này, nhưng mà hắn rõ ràng dụng ý không chỉ có vậy. Cho dù người khác không biết, nhưng Vệ Thiên Lý đứng đấy chờ nghênh đón bọn hắn lại nhất thanh nhị sở (*).

(*)Hiểu rõ tường tận

Quan hệ Trịnh Đạc cùng Vệ Thiên Lý cắt không đứt, càng gỡ càng rối, hay phải nói là quan hệ giữa hắn cùng Tần Tu. 

Nếu như không phải Trịnh Đạc cứ khư khư cố chấp, hai người bọn họ đều đã sớm nước sông không phạm nước giếng, sống một cuộc sống độc thân đầy hạnh phúc rồi,. Nhưng ai lại không mắc phải sai lầm cơ chứ, Trịnh Đạc làm Vệ Thiên Lý tổn thương nhiều lần, lão bà tới tay lại không cánh mà bay. Cho nên mong mà không được kia của hắn bây giờ hoàn toàn là do gieo gió gặt bão mà ra, căn bản không có nửa điểm đồng tình.

Trịnh Đạc tìm kiếm nhiều năm cuối cùng cũng tìm được người, thế nhưng người này chẳng những trốn tránh hắn khắp nơi, mà còn có ý định vĩnh viễn sẽ không dính líu gì đến hắn. Lúc trước Trịnh Đạt cứ ngỡ là Vệ Thiên Lý đã chết, lúc này tìm được người, Trịnh Đạc hắn cho dù là dùng bất cứ thủ đoạn nào, cũng phải đem người bắt trong lòng bàn tay. Hắn bản lĩnh khác thì không thuần thục nhưng làm thổ phỉ nhiều năm nên kinh nghiệm đầy phong phú, mặt dày mày dạn quả thực có thể hạ bút thành văn, hắn không tin không thể đem người một lần nữa ôm trở về.

Vệ Thiên Lý trông thấy Trịnh Đạc thân thể rõ ràng kéo căng, giống như chim sợ ná vậy. Triệu Minh gãi gãi cổ, giơ tay hướng về phía fan hâm mộ hô to: “Bên này bên này, theo tôi đi hướng này!”

Đám người hoan thiên hỉ địa cùng nhau tiến đến, mấy cô gái trong mắt tất cả đều là hình trái tim màu hồng phấn, còn có người khoa trương kéo theo cái vali siêu to khổng lồ, bên trong chứa đầy quà.

Triệu Minh nói: “Làm minh tinh thật tốt a, cái gì cũng không cần phải tự đi mua. Vệ Thiên Lý, anh nói đúng không, ai? Anh nhìn cái gì đấy?”

Vệ Thiên Lý cuống quít đem ánh mắt thu lại, quay đầu, “Không, không có gì.” Tận lực không để tâm đến cái nhìn nóng rực sau lưng, như lửa cháy tới mông bước đi nhanh.

Triệu Minh đứng tại chỗ, nhìn bộ dạng này của Vệ Thiên Lý hoàn toàn không hiểu ra làm sao, “Đây là thế nào, sao chạy a! Tiểu công trúa à!”

[Hết Chương 20]
===BHD===
Chương 19

Comments

Popular Posts