BTMLSD_Chương 28

Meo!!!
Lúc Lương Du Lan nói ra tên “Tiểu Hoa” chính mình ngốc lăng một giây, kém chút nữa ói cả máu. Cái tên Tiểu Hoa nghe còn bần hơn tên Than Nắm nữa, “Than Nắm” tốt xấu gì cũng phù hợp với ngoại hình của cậu, nhưng Tiểu Hoa thì hợp chỗ nào, không chỉ có không hợp mà còn thiên nhiên hoang nhã thế quái nào ấy! !
Nhưng cậu cũng không thể nói mình là Lương Du lan hay Ngọc Lan Hoa được, như vậy quá lộ liễu.
Vì cách mạng thắng lợi, chịu nhục là cần thiết, vì có thể trị an lâu dài, lừa gạt nhân dân quần chúng là cần thiết, vì bảo trụ trứng trứng, mặt dày chút cũng là điều tất nhiên. . . Lương Du Lan vuốt vuốt ria mép, meo, này khó mà hình dung được.
Nhưng Sở Chinh rõ ràng không tin, nheo nheo mắt, cố nén cười, “Cậu tên Tiểu Hoa?”
Lương Du Lan này gảy một chút kia gảy một chút, Sợ Sở Chinh không tin nói:  “Tôi, tôi họ Hoa. . .”
Sở chinh dừng lại, “Họ Hoa? Nhà cậu họ rất đặc biệt a. Vậy cậu là Hoa Cô Tử hay là gọi Hoa Trạch vậy?”
Lương Du lan trợn tròn mắt, đầu óc chập mạch một chốc, “Tôi gọi là Hoa, Hoa Lan. . . Này! Ánh mắt cậu là có ý gì, không phải Lan trong lẵng hoa, là Lan của sóng lớn !”
Sở chinh híp híp mắt nhìn cậu, quyết định trước nhảy qua cái đề tài này, đưa tay chỉ bắp chân của mình, “Vì cậu mới gãy.”
Lương Du Lan quẹo đầu qua một bên, “Lẩm bẩm” một tiếng, nghĩ thầm còn không phải năng lực cậu qua kém sao, treo đồ bảo hộ rồi mà còn té được, đúng là đồ đần.
Nhưng mà cậu không nói lời này ra, cậu thực sự sợ sẽ có một trận tinh phong huyết vũ kéo tới, từ nay về sau cậu sẽ biến thành thái giám mèo thật.
Sở Chinh thấy cậu nằm úp sấp ở một bên không nói lời nào, thầm nghĩ chắc là cậu đang hối cãi.
Được thôi, biết cậu ngạo kiều lại sĩ diện, không xin lỗi thì thôi, lại nói tôi tốt với cậu cũng không phải ngày một ngày hai, lần này, cũng không thể trừng phạt được.
Bởi vậy, lúc Lương Du Lan còn đang buồn bực, thì bỗng nhiên nghe “Bang” một tiếng, khóa treo trên lồng sắt bật ra.
Sở Chinh đem chiếc lồng mở ra, hai tay vói vào trong, đối với cục bông đen nói: “Đến đây đi, ba ba ôm.”
“Meo!” Lương Du Lan mặc dù còn đang sinh khí, thế nhưng thói quen thật đáng sợ,hai cái móng của cậu lập tức đặt trong lòng bàn tay của Sở Chinh, thoáng cái nhảy vào lồng ngực Sở Chinh.
Sở Chinh cuối đầu hôn hôn cái đầu tròn của cậu, làm Lương Du Lan thẹn thùng đỏ mặt, ồm ồm nói: “Tôi cũng là đàn ông mà, anh hôn tới hôn lui như vậy không ngượng à!”
Sở Chinh cười rộ lên, hàm răng trắng sáng đến độ lóe mù mắt người, y nói: “Xin lỗi, tôi quên mất linh hồn cậu đây là một ông già…”
“Này! Ai là ông già? ! Tôi là con trai của anh mà, cái gì cũng không hiểu mà.”
Sở Chinh trấn an sờ đầu cậu, tính lên nợ cũ: “Cậu không già được chưa. Không cần phải nói nhiều, thế nhưng cậu cũng biết tôi là đàn ông, vậy mà trước đây vừa sáng sớm cậu liền ôm chân tôi cọ qua cọ lại, không có việc gì thì động chạm JJ của tôi là có ý gì?”
Lương Du Lan đỏ mặt, tuy rằng lông đen đã che khuất biểu tình xấu hổ của cậu, nhưng vẫn thực ngượng ngùng.
Mèo ngốc dúi đầu vào ngực Sở Chinh, cọ cọ, “Ân…Khi đó không tìm được những vật khác mà, cái đó tạm thích hợp meo!”
Sở Chinh sâu sắc hưởng thụ, cái thứ đen thùi lùi này dung bắp chân cân đối khỏe đẹp của y cọ tới cọ lui vậy mà chỉ có thể coi là tạm thích…
Sở Chinh không nói chuyện, chợt đưa tay đem Lương Du Lan nhấc lên, hai người bốn mắt nhìn nhau,muốn nhìn ra một chút mánh khóe trong mắt nhau.
Sở Chinh nói:” Tôi có thể tiếp tục cưng chiều cậu, yêu thích cậu, thế nhưng chỉ có thể dùng thân phận chủ nhân, mà cậu là mèo của tôi, cái này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
Lương Du Lan trừng y một cái, uốn éo cái cổ cực kỳ kiêu ngạo, tức giận nói, “Nói cứ như chính mình là miếng bánh bao thơm ngon, tôi mới không thèm đâu!”
Sở Chinh khiêu mi nhìn, đem mèo ngốc ném vào trong chăn, “ Tốt. Trời tối rồi, chúng ta có thể đi ngủ.”
Thế là Lương Du Lan liền tự giác tiến vào ngực Sở Chinh làm ổ, cảm thụ được cơ ngực cơ bụng bắp tay tiểu JJ của y… Yên lặng nhộn nhạo, duỗi trảo trảo sờ về phía trái tim nhỏ của mình, còn tốt còn tốt, vẫn chưa bại lộ…
Thế nhưng là Lương Du Lan còn chưa nhộn nhạo đủ thì một cái tay đã duỗi tới, vồ một cái vào lưng cậu.
Lương Du Lan giật mình nhanh chóng ngẩng đầu, liền đối mắt với Sở Chinh.
Sở Chinh nói: “Nếu cậu là đàn ông, vậy chúng ta không nên ôm ngủ cùng một chỗ đâu.”
Vì vậy Lương Du Lan không thể làm gì khác hơn là cùng Sở Chinh dựa lưng vào nhau, đối ánh trăng lạnh lùng tịch mịch từ từ ngủ mất.
*
*
Ánh nắng chiếu xuống, xuyên qua màn cửa chưa kéo kín, vừa vặn chiếu vào đầu mèo ngốc đang ngủ ngã chổng vó trên giường.
Lương Du Lan rầm rì hai tiếng, ùng ục không tự chủ xoay người vào lồng ngực Sở Chinh.
Cho nên lúc Sở Chinh tỉnh lại liền phát hiện một cục đen thùi lùi đang uốn éo trong lồng ngực của mình, bụng nhỏ nâng lên hạ xuống, tiểu đệm thịt dán vào ngực của hắn, không biết xấu hổ giở trò với y.
Lông mày Sở Chinh giật giật, duỗi ra hai đầu ngón tay nắm lấy vuốt cái thứ không thành thật nhấc qua chỗ khác.
Lương Du Lan mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong miệng còn ục ục không biết nói cái gì, thân thể cậu khẽ đảo ôm chặt ngực Sở Chinh, đầu lưỡi nhỏ liếm một cái rồi lại ngủ.
Sở Chinh nheo mắt lại, chuẩn xác bắt lấy gáy mèo đen một phen nhấc tới trước mặt mình.
Lương Du Lan liền bừng tỉnh, nhảy dựng lên, hai con mắt màu hổ phách trừng lớn giống như hai viên bi pha lê.
Giọng Sở Chinh còn có chút ngái ngủ, nhưng độ khàn khàn như muốn gãi vào lòng, thanh âm vừa cất lên ruột gan liền cồn cào làm người miên man bất định.
Hắn nói: “Cậu không thành thật gì hết, còn âm mưu muốn chui vào lòng của tôi.”
Lương Du Lan còn chưa hiểu rõ tình hình, vẻ mặt mê man, móng vuốt nhỏ trên không trung quơ quơ, chân sau đập thình thịch, “ Thả tôi xuống a meo!”
Âm thanh vừa lên Lương Du Lan liền giật nảy mình, ngược lại là Sở Chinh một chút phản ứng cũng không có.
Lương Du Lan kinh ngạc nhìn móng vuốt nhỏ của mình: “Tôi, tôi biết nói ?!
Sở Chinh giật giật lông mày, trán một loạt hắc tuyến, “Không phải hôm qua biết rồi sao.”
Lương Du Lan vừa mới còn trợn tròn đôi mắt hổ phách chậm rãi nheo lại, lỗ tai nhỏ cũng đi theo PIU cúi xuống dưới: "A, vừa nhớ ra.”
Sở Chinh nhìn bộ dáng ngốc ngốc của mèo đen, nghĩ thầm chính là cho cậu thêm mấy chục kg thông minh đoán chừng cũng không hại được người.
Đem cậu thả lại giữa bắp đùi mình: “ Cậu không phải mèo sao, như thế nào mỗi tối đều ngủ.”
Lương Du Lan đem cái đầu nhỏ khoác lên bụng Sở Chinh, vẫy vẫy đuôi: “Nội tâm của tôi là người đâu phải mèo.”
Đồng tử mèo ngốc sáng lấp lánh, đệm thịt mềm mụp, lỗ tai nhỏ sụp sụp, cổ họng Sở Chinh lăn lăn, ngón tay trên chăn rụt rịch nhưng bị tay khác đè lại, khắc chế bản thân không được sờ vào.
Y âm thầm thở dài, thầm nghĩ bên người có một cục bông đen như này, nhẫn nhịn không sờ thật rất không dễ!
Sở Chinh không đóng kịch, Lương Du Lan cũng sẽ không cần lên, dứt khoác trở mình tiếp tục ngã vào đùi Sở Chinh, lộ ra cái bụng, móng vuốt nhỏ ở trên bụng sờ sờ.
Sở Chinh nhìn bộ dạng không hề hay biết mình đang phơi bi của cậu, duỗi tay chọc chọc lỗ tai cậu: “Tôi nói cậu có thể lật cái bụng lại được không? !” Tôi sắp nhịn không nổi muốn động thủ rồi đấy.
Lương Du Lan không rõ vì sao, thân thể uốn éo ngẩng cái đầu đen lên, non nớt cất tiếng, “Meo?”
Sở Chinh: “…Biết nói rồi còn meo cái gì.”
Lương Du Lan đây là thói quen tự nhiên, kỳ thực hắn “Meo” xong cũng có chút xấu hổ, nhưng da lông dày che khuất sắc đỏ trên mặt cậu.
 Ngay lúc cậu đang thẹn thùng, đột nhiên cảm giác phía sau cứng cứng, thật giống có cái gì chĩa vào cậu.
Kỳ thực người có phản ứng đầu tiên là Sở Chinh, buổi sáng vốn là như vậy, Sở Chinh lại là đàn ông tinh thần phấn chấn, thân thể cường tráng khỏe mạnh, cho nên y ngượng muốn chết.
Vốn dĩ y muốn che giấu một chút, nhưng con mèo ngốc không biết chết sống ghé vào giữa hai đùi y, còn vừa vặn che lên chỗ kia…
Sở Chinh lúng túng muốn nhấc mèo ngốc lên, thế nhưng y còn chưa kịp động thủ thì cục bông đen tự động xoay người nằm ngửa lộ cái bụng, cmn ông trời à, cậu không làm nũng sẽ chết sao!
Y căn bản không thể xuống tay được, bởi vậy lúc Lương Du Lan cọ xát thì phía dưới y đang xấu hổ “chào cờ”.
[Hết chương 28]
======

Comments

Popular Posts