BTMLSD_Chương 29

Meo!!!

Một lát sau, Lương Du Lan mới phản ứng lại, mới đầu cậu cảm thấy tựa hồ có thứ gì đó đang đỉnh đỉnh cậu, duỗi trảo lung tung cào một phát, liền có một bàn tay duỗi tới, ném cậu một đường thẳng xuống dưới.
Lương Du Lan vẽ ra trên không trung một đường pa-ra-pol, —— “Meo ngao!!” Thét dài một tiếng, rồi rớt xuống dưới giường, Lương Du Lan ghé vào chân giường u buồn bĩu môi, âm thầm mài móng vuốt, Nghĩ thầm Sở Chinh cậu chờ đi, rồi sẽ có một ngày tôi sẽ cho cậu biết tay!
Mà đối với Sở Chinh việc đang cấp bách là giải quyết tiểu JJ, nếu là trước đây, y tuyệt đối sẽ không quan tâm mèo ngốc có ở đây hay không, thế nhưng bây giờ thì không được, y thực sự không lờ được người này. Nhưng là xương đùi Sở Chinh bị gãy không thể đi một mạch thẳng vào nhà vệ sinh, cho nên y tựa vào đầu giường nhịn một chút, nhịn lại nhịn, muốn chờ nhiệt huyết nơi nào đó từ từ lắng xuống.
Nhưng mà lại bị cái cục bông đen không có nhãn lực nhìn thấy, Lương Du Lan theo chân giường chậm rãi bò lên, sau đó cứ như vậy bình tỉnh thản nhiên cuộn người ở gốc giường, đôi mắt lưu ly lăng lăng nhìn chầm chầm Sở Chinh… nơi nào đó.
Sở Chinh: “…”
Lương Du Lan duỗi móng xoa mặt: “Này!”
Trong lòng Sở Chinh có hàng vạn con thảo nê mã chạy qua, duỗi chân không bị thương đạp cho mèo ngốc một đạp: “Cậu, cậu lên sô pha nằm đi!”
Lương Du Lan liếc y một cái, trở mình nằm ngửa bụng, hai móng nhỏ đặt lên bụng gãi gãi, moe âm líu lo: “Có vài người không biết xấu hổ gì cả, mới sáng sớm đã phát tình ~”
Mặt Sở Chinh nghẹn đến đỏ bừng: “ Cậu…!”
Móng nhỏ Lương Du Lan trên chăn đơn cào cào: “Tôi cái gì mà tôi, còn dám ném tôi xuống giường, có bản lĩnh ném tôi thì phải có bản lĩnh tiếp tục cứng đi chứ!”
Sở Chinh phẫn nộ, quơ lấy điện thoại trên bàn: “Triệu Minh, cậu chết chỗ nào rồi ! Không biết phải canh giường chăm sóc tôi sao? ! Cậu làm trợ lý cái kiểu gì vậy! “
Triệu Minh đang trên đường đến thăm Sở Chinh thì bị rống cho một trận không hiểu gì hết, run rẩy mở miệng, “ Là, là anh không cho em ở canh giường mà…Em, em không phải là sợ mình quấy rầy anh cùng Than Nắm ân ái sao…”
Cùng Than Nắm ân ái? !
Sở Chinh ngực nhảy dựng một cái: “ Hạn cho cậu ba mươi giây, ngay lập tức tới đây cho tôi!”
Thế là ba trăm giây sau, Triệu Minh đẩy cửa ra đầu tóc rối bời xuất hiện ở cửa phòng bệnh, trong tay còn xách hai ly sữa đậu nành, thở hồng hộc nói: “Chinh, Chinh ca…anh làm sao vậy?”
Lúc này Sở Chinh còn đang giằng co cùng Than Nắm, thấy Triệu Minh tới, y lập tức chỉ tay vào gia hỏa không biết xấu hổ đang lật bụng quẩy đuôi ở cuối giường: “Cậu đem nó ra ngoài cho tôi!”
Triệu Minh trong nháy mắt đần mặt, nghĩ thầm hai vợ chồng son này gây gỗ nhau thì tìm cậu ta làm người giải quyết vấn đề, đến khi hòa hợp rồi chẳng thèm nhớ cậu ta là ai… Vì vậy Triệu Minh ngoài mặt vâng lời đi tới cuối giường, trong lòng lại âm thầm tính toán, tìm cơ hội để chạy trốn. Triệu Minh run run rẩy rẩy không thành khẩn vươn tay, ngón tay vừa muốn đụng tới cái bụng của mèo ngốc, Lương Du Lan liền xoay người một cái, chân sau đột nhiên giẫm một cái nhảy lên đèn treo.
Sức bật kinh người kia quả thật làm người soi máu. Mà cùng lúc đó, cái người bị Lương Du Lan “Không cẩn thận” đạp một cước vào chân đau lại rên lên thành tiếng, mồ hôi lạnh trong nháy mắt chảy ròng ròng: “Triệu, Triệu Minh..Đi tìm bác sĩ…”
Lương Du Lan trên đèn treo lắc lư tới lắc lư lui, duỗi móng vuốt liếm một cái, đôi mắt hổ phách hướng lên khẽ đảo, tức giận nói: “Đáng đời ~”
Triệu Minh trừng to mắt: “Chinh, Chinh ca?”
Sở Chinh gắt gao trừng mèo ngốc, nửa ngày mới nhìn về phía Triệu Minh.
Sữa đậu nành trong tay Triệu Minh “Bang” một tiếng rơi xuống đất, vẻ mặt lờ mờ, “Vừa nãy…Không phải là em nói.”
Sở Chinh hít sâu một cái: "Chỗ này ngoại trừ tôi chính là cậu, không lẽ là Than Nắm nói sao?”
Triệu Minh ú ớ hai tiếng: “Có, có ma…”
Triệu Minh đi kêu bác sĩ, mèo ngốc tiếp tục trên đèn treo lắc lắc cái đuôi. Sở Chinh ngửa đầu nghiếng răng nghiếng lợi: “Cậu đây là muốn nhảy lên nóc nhà lật ngói sao? !”
Lương Du Lan lấy đầu khoát lên trên mông, lấy một loại tạo hình xiu vẹo liếc nhìn Sở Chinh, có chút ấm ức: "Là anh khi dễ tôi trước mà, … đem tôi ném xuống giường…Anh đối xử với mèo như vậy sao? ! Tôi quá thất vọng. Tự cậu nói đi, mỗi khi anh thương tâm rơi lệ là ai cho anh mượn cái mông để sờ, mỗi khi anh cô đơn tịch mịch là ai cho anh mượn cái mông để chọt? !”
Lương Du Lan tròn mắt trở mình: “Nuôi sói con còn có tình thương hơn anh, đôi mắt to sáng long lanh của tôi đúng là mù thật rồi.”
Sở Chinh lúc này đã không chỉ là nghiếng răng nghiếng lợi nữa rồi, ngón tay y quấu đến độ sắp làm cho cái chăn trắng thủng ra hai lỗ luôn rồi, nếu y mà bắt được cái tên gia hỏa chết tiệt này, y nhất định, nhất định! Nhất định…..Kỳ thật y cũng không thể làm gì cậu được, thở dài, hướng mèo ngốc vẫy tay: “Được rồi, đừng quậy nữa, xuống đây đi.”
Lương Du Lan nghiêng đầu, ngạo kiều không thèm: “ Tôi không xuống.”
Sở Chinh cũng thât sự không thể hiểu được, y rất muốn chỉ tay hỏi ông trời, sâu trong nội tâm con mèo này đến cùng là cái thể loại đàn ông gì vậy, mẹ nó công phu chọc giận quả thực thuần thục như chuyên gia, nếu không phải chân y có vấn đề, y tuyệt đối cho cậu mười tám cái liên hoàn đá, đá cậu bay thẳng lên trời!
Nhưng mà Sở Chinh ngẫm nghĩ lại thôi, y căn bản không thể xuống tay với mèo ngốc này được, một là y không bắt được cậu, hai là y không nỡ đánh cậu. Hơn nữa với tình huống hiện tại, Sở Chinh còn chưa làm gì cậu, thì cậu đã đủ loại không vui cào móng rồi.
Lương Du Lan khoan thai ở đèn treo trên đầu phô dáng, còn dùng trứng trứng để khinh bỉ hành vi mới sáng đã động dục của Sở Chinh, nhìn Sở Chinh giật lông mày hận không thể liền đem cậu nhét vào chăn, mắt không thấy tâm không phiền.
Lương Du Lan ôm đèn treo đánh đu, còn đem đống bụi tích lũy lâu năm trên đèn tất cả đều hất xuống dưới, từng chút từng chút đều rơi toàn bộ vào trên cái chăn trắng tinh của Sở Chinh.
Sở Chinh hít một hơi thật sâu, nhưng Sở Chinh vẫn ngẫng đầu nhẹ giọng: “Hai chúng ta làm hòa được không?”
Lương Du Lan duỗi trảo nhìn tiểu đệm thịt đáng yêu của mình, một trảo một trảo chơi đến vui vẻ, căn bản không thèm quan tâm Sở Chinh.
Sở Chinh khẽ cắn môi, nghiêm mặt: “Than Nắm, cậu nhanh xuống đây cho tôi, một hồi bác sĩ vào thế nào tôi cũng sẽ ném cậu ra ngoài!”
Lương Du Lan thấy Sở Chinh tức giận thật, mắt to hổ phách cuối cùng cũng chịu nhìn về phía y, dùng giọng điệu non nớt manh manh nói: “Tôi đi xuống rồi… anh không đánh tôi chứ!”
Sở Chinh một tay đè lại huyệt thái dương: ” Cậu thấy tôi đánh cậu bao giờ chưa? !”
Lương Du Lan ngẫm lại cũng đúng, xoay xoay cổ: “Nhưng mà mới sáng anh đã dựng thẳng JJ, rất sắc tình đấy meo~!”
Sở Chinh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nắm lấy gối đầu hướng đèn treo ném tới: “Bang” một tiếng trầm vang dội, Lương Du Lan bóng người chợt lóe, nhanh chóng tránh thoát gối đầu phía sau, nhảy về phía trước rơi thẳng lên chăn.
Mà bên trên cái gối đầu đánh vào đèn treo, cứng cỏi vòng quanh dây đèn điện xoay chuyển một vòng nhỏ, rồi thẳng tấp rớt xuống.
Lương Du Lan bên dưới gối giật mình, vừa muốn chạy đi, đã bị một cái ôm ấm áp ôm chặt lấy, Sở Chinh theo bản năng che chở cho mèo ngốc đem hắn ôm vào trong  ngực mình, gối rơi xuống nện lên gáy y một cái bộp rồi mới rơi xuống đất.
Cho nên nói tự làm bậy không thể sống, đây chính là điển hình của vác đá nện vào chân mình.
Nhưng vào tình trạng như thế một người một mèo ai cũng không nghĩ tới cái đề tài “Đáng đời” này, Sở Chinh có chút xấu hổ thu hồi tay, gãi gãi đầu, lưng thẳng tấp dựa vào tường, tằng hắng một tiếng, “Tôi, khụ cái kia…”
Lương Du Lan vùi vào trong ngực Sở Chinh, khuôn mặt đỏ bừng, cậu dùng móng vuốt gương mặt khò khè một cái, lỗ tai mất tự nhiên nhúc nhích, anh anh meo hai tiếng đem đầu nhét vào trong cổ áo Sở Chinh.
Loại động tác này thật sự không thể quen thuộc hơn, Sở Chinh đỏ mặt: “Nè!” Một tiếng, đúng vào lúc nghe thấy ngực truyền đến một tiếng rầu rĩ, Sở Chinh vừa muốn mở miệng, cửa lại đột nhiên mở ra.
Người tiến vào cũng không phải bác sĩ điều trị chính của Sở Chinh, người đó mặc áo blouse trắng nhanh chóng đảo qua bệnh án, sau đó mới ngẩng đầu: “Thực ngại quá, bác sĩ Lưu đi ra ngoài rồi…”
Triệu Minh đứng tại cửa, nhìn tình cảnh bên trong nháy mắt liền hoang mang.
Sở Chinh không hiểu gì hết, mắt y tràn đầy nghi hoặc. Bác sĩ kia lại mở miệng: “Anh, khục … Anh cứ tiếp tục đi, lát nửa tôi lại vào?”
Sở Chinh còn chưa lên tiếng Triệu Minh đã kéo bác sĩ ra ngoài trước, qua một hồi lâu mới đẩy cửa tiến vào.
Sở Chinh trừng mắt nhìn cậu ta: “Cậu làm cái gì vậy!”
Triệu Minh nuốt một ngụm nước bọt, duỗi tay chỉ vào giữa hai chân Sở Chinh. Sở Chinh theo ngón tay cậu ta cúi đầu nhìn, liền thấy lưng quần chư cài dẫn đến cái quần nông rộng mở hơn phân nữa, y bị thương chân nên không có mặt quần lót, thế là quả bôn cùng nơi nào đó run rẩy nửa dựng thẳng lộ ra..
Sở Chinh cổ họng siết chặt, đem chăn đậy trở lại, gắt gao trừng mèo đen đang nhàn nhã liếm mống vuốt ở bên cạnh: “Cậu…!”
Triệu Minh hít vào một ngụm khí lạnh: “Chinh ca, thì ra anh không phải không được…Vậy sao anh không tìm đối tượng đi chứ, không lẽ tại anh, anh nhanh ra…..?”
[Hết chương 29]
=======

Comments

Popular Posts