BTMLSD_Chương 19

Editor: Bí Hầm Dừa

Meow!

Đạo diễn rốt cục chỉ đạo hoàn tất, chuẩn bị bấm máy.

Nói đến bên ngoài, Mạc Chi Nam tay phải nắm chặt kịch bản, "Phần phật" xác nhận tới lui mười mấy lần, hai mắt phẫn nộ đi đến trước mặt Âu Dương Khôn. Lúc này Âu Dương Khôn đang lướt điện thoại, ngón tay thon dài rất thích hợp đánh đàn dương cầm đang vuốt lung tung trên màn hình điện thoại, nhưng dù là dạng này, người hắn cũng rất ôn nhuận và nhã nhặn, nhất là khi so sánh với vật lông xù táo bạo nào đó, quả thực có thể dùng từ bình đạm như nước để hình dung, khí chất cao quý toát ra từ bên trong phút chốc đem Mạc Chi Nam đánh bại.

Mạc Chi Nam đỏ mặt tía tai, chỉ vào Âu Dương Khôn gầm nhẹ: "Hôm nay căn bản không có phân đoạn của anh, anh tới làm gì!"

Âu Dương Khôn cúi đầu, mi dài dưới ánh đèn chiếu ra một mảnh bóng nhỏ, trang dung hắc ám lộ ra đầy tôn quý.

Âu Dương Khôn đem điện thoại để qua một bên, tay chống cằm ngửa đầu nhìn hắn, nói: "Tôi tới thử hóa trang."

Mạc Chi Nam bộ mặt nhíu thành một cục—— Âu Dương Khôn vậy mà không biết xấu hổ, còn nói là tới thử hóa trang? !

Tay nắm nắm chặt, đem quyển kịch bản nhàu nát. Bỗng nhiên "Phanh" một tiếng, Mạc Chi Nam một tay lấy kịch bản đập vào ngực Âu Dương Khôn, ngón tay thẳng tắp chỉ vô hắn, "Anh chính là đi theo tôi tới đây!"

Âu Dương Khôn một phát tiếp được kịch bản, trên mặt không mảy may dao động, đưa tay đem ngón tay đang duỗi tới của Mạc Chi Nam đẩy ra, hắn nhướng mày cười, "Nha, tôi cùng Mạc tiên sinh không quen không biết... Tại sao phải đi theo chứ? Tôi lại không giống cậu, cao da chó."

Một câu đâm thẳng vào tim, nếu như hiện tại Mạc Chi Nam trên tay có một thanh kiếm, hắn nhất định sẽ đâm cho hắn một nhát, xiêng thẳng từ họng âu Âu Dương Khôn đến tận hoa cúc, đâm hắn đến máu phun như mưa. Đáng tiếc trong tay hắn cái gì cũng không có, chỉ có thể làm cắn răng, "Anh nói ai là cao da chó? !"

Âu Dương Khôn không nhìn người trước mắt phẫn nộ, đem điện thoại cầm lên, "Muốn tôi nói ra à, cậu thật sự không tự hiểu mình chút nào nhỉ. Nói dễ nghe thì là bền chí. Nói khó nghe thì là thiếu thông minh."

Mạc Chi Nam mắt đỏ lên, môi run run. Ngay lúc hắn sắp bạo phát, Âu Dương Khôn lại cúi đầu, hết sức chuyên chú xoát Microblogging.

Cơn nóng giận phút chóc vọt lên đầu. Mạc Chi Nam một phát giật lấy điện thoại trong tay Âu Dương Khôn, "Anh!"

Âu Dương Khôn ngồi thẳng người, hai tay giao nhau đặt trên đầu gối, "Muốn thì nói với tôi, cũng không phải tôi không đưa, cần gì phải đoạt."

Mạc Chi Nam ngón tay nắm chặt điện thoại, hận không thể lấy điện thoại đập hắn.

Đúng lúc này, Âu Dương Khôn đứng lên, hắn chỉ chỉ về phía phía vải xanh, rồi tiến đến bên tai Mạc Chi Nam, thanh âm như bông cào vào lòng người, "Cậu thích người đang chuẩn bị quay phim à."

Mạc Chi Nam thuận theo ngón tay Âu Dương Khôn nhìn sang, Âu Dương Khôn bất động thanh sắc đưa cánh tay vòng qua bả vai Mạc Chi Nam, "Sở Chinh đúng là người không tệ."

Mạc Chi Nam ngửa đầu nhìn hắn, Âu Dương Khôn tiếp tục nói: "Thế nhưng lại không phải là người thích hợp."

Mạc Chi Nam nhíu mày, "Sao hắn lại không thích hợp với tôi hả? !"

Âu Dương Khôn nắn bả vai đơn bạc của hắn, "Trong lòng của hắn chỉ có một mình Lương Du Lan, cậu lấy cái gì để so với người chết đây?"

Mạc Chi Nam nhấp môi, ngẩng cằm lên trừng hắn, "Anh cũng nói, Lương Du Lan đã chết rồi."

Âu Dương Khôn không trả lời, cúi đầu nhìn sườn mặt Mạc Chi Nam một lát. Bất chợt mở miệng, "Về nhà đi."

Mạc Chi Nam cổ họng nghẹn ngào, một tay đẩy Âu Dương Khôn ra. Âu Dương Khôn không nghĩ tới hắn sẽ làm ra động tác này, theo bản năng lui về sau, chân "Phanh" một tiếng đá vào ghế, cái ghế ngã ra đất phát ra một tiếng vang lớn.

Mạc Chi Nam khóe miệng giật một cái, muốn mở miệng hỏi Âu Dương Khôn có sao không, nhưng vừa nhìn thấy người này đang nhíu chặt lông mày, chân tay liền luống cuống rồi quay đầu chạy mất.

Âu Dương Khôn còn đứng tại chỗ, trường bào màu đen rũ xuống mu bàn chân, nhân viên công tác đi tới hỏi thăm hắn có cần đỡ hay không, Âu Dương Khôn khoát tay áo, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi bóng lưng đang chạy đi. Đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, hai bàn tay nắm chặt.

Vương Khanh Khanh đang ở cùng Sở Chinh, lông chim trĩ trên mũ khẽ lay động, bày ra tư thái một người trông về nơi xa, quay đầu nhìn về phía Sở Chinh vẻ mặt lạnh lùng , "Kim Lưu, ngươi nhìn này một mảnh đất tốt đẹp. Mây bay nắng hạ, có thể cùng ngươi đứng chung một chỗ ngắm phong cảnh, mới là. . ." Phải diễn trước một mảnh vải xanh lè, so với đóng phim còn có thể tôi luyện người. Phải có sức tưởng tượng, kh diễn mới có thể lột tả được cảm giác của nhân vật. 

Nhưng Sở Chinh không hổ là ảnh đế, từ lúc bấm máy, trong ánh mắt y như đã nhìn thấy mây bay—— vừa hưởng thụ phong cảnh nhưng lại không quá vui vẻ.

Phải nói kỹ xảo hay còn phải xem người, ngoại trừ thiên phú còn phải nỗ lực, Sở Chinh năm đó cũng bị người chửi đến sắp mặt, bị treo hẳn trên Microblogging cả một năm trời, hễ đóng phim là bị đạo diễn mắng, mắng y không có kỹ xảo, mắng y đọc lời thoại, mắng y đến suy sụp tinh thần. Khi đó Sở Chinh sầu não uất ức, Lương Du Lan thấy thế trực tiếp đè y lên giường, ép lên người y khiêu cằm y nói: Diễn phim cái gì, được tôi nuôi không tốt sao. Lương Du Lan nói thì nói như vậy, nhưng vẫn tìm quan hệ tiến cử giúp Sở Chinh vào đoàn phim, diễn xuất hơn ba mươi phân đoạn, diễn kỹ của Sở Chinh đột nhiên tăng mạnh không thể bì nổi. Nếu nói Phong Bảo Kiếm từ trui luyện mà ra, Sở tiểu Chinh chính là bị chửi mà thành tài.

Mà giờ khắc này, người được xưng là đạo diễn thiên tài Lục Lâm nhìn cảnh quay cau mày, ngón tay dán vào màn hình, "Cắt cắt cắt! Chỗ này không được Vương Khanh Khanh cô là đang cưỡi mây đấy! Tung bay ở trên trời, cho nên ánh mắt phải hướng xuống, chứ không phải nhìn thẳng! Quay lại đi."

Khu nghỉ ngơi được bố trí kế màn diễn có mấy người tụ họp nhìn ảnh đế quay phim, Triệu Minh đi WC, Lương Du Lan thì vô cùng buồn chán, trở mình bảy tám lần, tự gãi bụng nhưng cảm giác không quá tốt, cuối cùng từ trên ghế nằm nhảy xuống.

Cái đuôi trên không trung đánh ra độ cong mềm mại, bước chân nhẹ nhàng hướng vải xanh chậm rãi tới gần.

Lục Lâm gương ặt tuấn tú đang dán chặt mắt vào ống kính, biểu tình chăm chú. Trong ảnh quay Vương Khanh Khanh cười điềm đạm đáng yêu, váy xanh óng ánh nhje nhàng bay theo quạt gió, nàng chỉ tay, "Kim Lưu, ngươi nhìn này một mảnh. . ."

Đúng lúc này, nơi nào đó chợt truyền đến một tiếng kêu đầy ngọt ngào, "Meo ~ "

Lục Lâm thả máy nghiêng đầu nhìn sang, "(⊙o⊙)? !"

Đạo diễn khẽ động, người ghi chép trường quay lập tức nhanh nhẹn bay người lên phía trước, ngăn trước người dễ gắt gỏng Lục Lâm, "Lục đạo Lục đạo, ngài đừng nóng giận, con mèo này tôi lập tức mang đi!"

Lương Du Lan cuộn tròn người nằm trên đất, chân sau gãi gãi cổ, không coi ai ra gì, "Ô meo. . ."

Lục Lâm rời khỏi ghế ngồi, ngồi xổm xuống chỗ mèo đen liền bị người ghi chép  vươn tay ngăn lại, "Ấy anh đừng động vào nó!"

Người ghi chép vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng ê a, "Đây, đây là mèo của Sơ ảnh đế a, đụng vào sẽ bị thương. . ."

Lục Lâm khoát tay chặn lại ra hiệu hắn té ra chỗ khác đi, hướng người về phía tiểu Hắc đưa tay ra, "Ôi tiểu gia hỏa, mày tên là gì?"

Người ghi chép trường quay: ". . ." Người hễ làm việc liền như bị điên, lãnh khốc vô tình ra tay tàn độc đâu rồi? ! Người không thể xét bề ngoài, dáng dấp ngây thơ đáng yêu nhưng trong lòng thì lạnh lẽo cứng rắn như sắt thép đâu rồi? ! Tin đồn quả nhiên không đáng tin a!

Lương Du Lan "Cô lỗ" một tiếng, mắt hổ phách linh động khinh miệt thoáng nhìn, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Lục Lâm yên lặng khóc ra máu, hắn anh tuấn đẹp trai lại nhiều tiền như thế, con mèo này sao lại không để ý tới hắn. Vừa nghiêng đầu nhìn về phía "Dã nhân cùng gà rừng" chỗ màn diễn vừa hô: "Cắt cắt! Vương Khanh Khanh giữ nguyên vị trí, Sở Chinh cậu qua đây một chút!"

Đột nhiên tạm dừng, Sở Chinh không rõ vì sao, đi xuyên qua một loạt máy quay, cúi đầu xuống liền nhìn thấy mèo ngốc tư thái liêu nhân đang đứng dưới đất.

Lương Du Lan thấy y tới, miễn cưỡng đứng lên, yểu điệu bước qua, móng trước chạm chạm bắp chân của y, "Meo ~" tiểu Chinh Chinh, đến ôm tôi đi.

Sở Chinh xoay người bắt lấy hai chân trước mèo ngốc rồi xách bế lên, xông về phía đạo diễn, "Em ấy lại gây rắc rối?"

Lương Du Lan không sinh khí mà còn đem đầu cọ tới lui vào ngực Sở Chinh, thiên a hắn không ngoan sao, cho tới bây giờ hắn đã rất ngoan rồi đó có được không!

Sở Chinh gảy lỗ tai mèo đen, "Ngẩng đầu lên."

Lương Du Lan tiếp tục đâm vào trong ngực y, "Lộc cộc lộc cộc meo!" Không muốn! Oa ~ cơ ngực tốt, còn có cơ bụng nữa, liếm liếm liếm!

Sở Chinh vỗ vỗ cái mông hắn, hướng phía đạo diễn, "Em ấy lại nghịch ngợm rồi, để tôi ôm em ấy đi."

Lục Lâm nhấp môi, hai mắt lập tức biến thành hình ngôi sao, Sở Chinh thầm nghĩ: Cái phong cách này rõ ràng có gì đó không đúng a.

Lục Lâm liền nói: "Mèo của cậu à, cho tôi sờ được không?"

Sở Chinh: ". . ." Đạo diễn đột nhiên thay đổi tính cách làm y rất muốn quỳ.

Lương Du Lan dùng sức quẫy đuôi, "Meo ô!" Không cho!

Liền biết sẽ là dạng này, Sở Chinh thở dài, "Em ấy không cho sờ."

Tốt a, không nể mặt như vậy, vậy tôi liền không bắt buộc. Lục Lâm nhún vai, gương mặt nhanh chóng nghiêm chỉnh nói: "Trong kịch bản còn có một vai Thánh Thú, đúng không?"

Chuyện xoay chuyển quá nhanh, tựa như gió lốc. Sở Chinh dừng lại, "A?" Không phải chứ, chẳng lẽ y lại nhìn sót?

Lục Lâm buông tay niết cằm, biểu lộ chăm chú, "Có đúng không, Thánh Thú kia hình như là mèo, toàn thân đen huyền không tạp sắc. Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ, có thể ngự vân bay liệng, tiếng rống chấn thiên, chính là tinh túy của  vạn vật, linh khí của thiên địa."

Dưới ánh mắt hoài nghi của Sở Chinh, Lục Lâm mặt không đỏ tim không đập, chỉ chỉ cục lông đen, "Khụ. . . Chính là bộ dạng vật trong ngực cậu rồi."

Sở Chinh: ". . ."

Lục Lâm nói: "Cậu đây là ánh mắt gì? Vừa nhìn liền biết không nghiêm túc đọc kịch bản rồi. Thôi được rồi, lần này tôi tha thứ cho cậu."

Sở Chinh: "Cho nên. . . ?"

Lục Lâm liếc mắt nhìn mèo trong ngực y một cái, "Thánh Thú kia của cậu, liền chính là nó!"

Sở Chinh: "A?" Quyết định gì qua loa quá vậy.

Lục Lâm dè dặt điểm điểm lỗ tai mèo ngốc, "Có được không?"

Kỳ thật Sở Chinh cũng rất muốn cùng mèo ngốc quay phim, thế là xóc xóc quả cầu đen, nương theo câu hỏi của đạo diễn nói: "Cùng ta quay phim, em thấy thế nào?"

Lương Du Lan từ trong ngực nâng đầu lên, con ngươi xinh đẹp đảo một vòng.

Lục Lâm cười tủm tỉm nhìn hắn, tâm hoa nộ phóng, "Thật đáng yêu a."

Lương Du Lan nghiêng đầu sang chỗ khác, hắc trảo nhẹ nhàng vỗ lên gương mặt tuấn tú của Lục đạo, "Meo ~" là đẹp trai!


[Hết chương 19]
======

Comments

Popular Posts