BTMLSD_Chương 18
Meow!!
Sở Chinh cúi đầu hôn nhẹ lên mặt mèo, trong đôi mắt thâm thúy phản chiếu ra con ngươi sáng long lanh của mèo đen.
Mèo ngốc hôn đáp lại một cái, dùng đầu nhỏ mạp mạp cọ tới cọ lui xương ngón tay Sở Chinh, móng vuốt chăm chú đào đào trong lòng bàn tay y, trong đồng tử lập loè ánh sáng, "Meo!" Cậu rất sủng ái tôi sao? Biết ngay là cậu rất yêu tôi mà, xấu hổ quá a!
Có đôi lúc hoảng hốt, Sở Chinh sẽ từ trên người mèo ngốc nhà mình nhìn thấy bóng dáng người nào đó —— kiêu ngạo lại bá đạo.
Sở Chin trời xui đất khiến nhìn trúng người, mà Lương Du Lan thì đem hết tất cả vốn liếng nũng nịu bán manh để chiếm lấy y. Tóm lại hai người ở cùng một chỗ, chính là ngược chết cẩu độc thân.
Lương Du Lan hiện tại càng ngày càng quen làm mèo, cũng càng lúc càng giống mèo, vì điều này nên khi trở về thành người sẽ mang đến bất tiện cực lớn cho hắn. Cái gì mà ngủ vùi trong lòng, gì mà cào mặt, tóm lại... Đây là để sau hãy bàn, tạm thời không nhắc tới.
Trong một góc đầy vải nền, đạo diễn còn đang cùng nữ chính bàn kịch bản, cơ hồ muốn đem cả bản « Thượng Cổ Thần khí » thuật lại một lần để giúp Vương Khanh Khanh hiểu rõ tâm lý nhân vật.
Âu Dương Khôn đống vai hải quái Đông Hải nhìn qua đồng hồ, buồn bực ngán ngẩm đi tới phòng nghỉ, vừa vào cửa đã nhìn thấy Sở Chinh cùng tiểu bô bộc Triệu Minh đang ở một góc phòng, nghĩ thầm: Tôi đến đã nửa ngày cũng không phát hiện ra, thật sự là thua luôn, làm bằng hữu chi mất công vậy!
Sở Chinh ngẩng đầu nhìn một cái, vừa vặn thấy Âu Dương Khôn, hắn đang đứng nghiêm trang, mặc một bộ gấm bào vân tuyến đen, tóc dài dựng đứng lên, mắt hóa trang hệ hắc ám, môi sắc tím đậm, nhìn về phía hắn đứng rất giống Hắc Sơn lão quái.
Sở Chinh: "Âu Dương! Cậu đến rồi à."
Âu Dương Khôn nghe xong xưng hô này trán liền đổ mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã nói rồi tên phải kêu toàn bộ!"
Sở Chinh đem mèo ngốc ôm lên trên đùi, bắt lấy hai trảo hắn tạo thành dáng mèo cầu tài, "Đến con trai, chào hỏi Âu thúc thúc đi."
Âu Dương Khôn: "..."
—— Âu Dương Khôn cái tên này là kết hợp giữa khí chất kiệt xuất cùng sự cổ lỗ sỉ, nếu tên hắn là Âu Dương Thiếu Khanh hoặc Âu Dương Hải Vân, thì còn có chút dính dáng đến họ "Âu Dương", nhưng hắn lại tên là Âu Dương Khôn. Lúc học đại học đám hồ bằng cẩu hữu rất thích gọi hắn là Khôn ca, một người đầy kiệt xuất bị kêu thành mafia thời cổ đại. Âu Dương Khôn nghĩ tới việc này liền đau đớn vô cùng, quả thật rất muốn gầm thét lão tử là họ Âu không phải họ Âu Dương!
Âu Dương Khôn cùng Sở Chinh quen biết đã lâu, bọn họ từng cùng đóng chung trong một bộ phim cẩu huyết, về sau ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, từ người lạ một đường tiến thăng thành hảo hữu. Hai người trên Microblogging rất có ảnh hưởng lẫn nhau, tương tác qua lại càng ngày thường xuyên, làm cho fan hâm mộ điên cuồng YY ship couple, tiểu thuyết đồng nhân thì khỏi nói, văn thịt hay H văn nhiều đến độ phải nén đến hơn mấy Gb dung lượng.
Âu Dương Khôn đi đến bên cạnh Sở Chinh, chỉ chỉ Lương Du Lan trong ngực y, "Cậu đúng là mèo nô a, lại còn mang tới đây?"
Sở Chinh mân mê cái đuôi Lương Du Lan rồi ngắm nghía, "Em ấy không thể rời tôi."
Lúc này mèo ngốc hé miệng ôn nhu ngậm lấy ngón tay Sở Chinh, liếm liếm lại phun ra, nhẹ nhàng ưm một tiếng, "Meo ~" là sợ cậu quá nhớ tôi thôi.
Thấy cảnh này, Âu Dương Khôn gương mặt cứng nhắc lạnh lùng liền hòa tan, tâm ngứa ngáy khó nhịn đưa tay sờ lên đỉnh đầu Lương Du Lan một cái, nhưng Lương Du Lan trong nháy mắt liền không liếm nữa, nhe răng nhếch miệng như dã thú. Ngón tay thon dài của Âu Dương Khôn ngưng trệ trên không trung, hướng về phía mèo ngốc rất hậm hực nói: "Ai u còn không cho đụng a, chỉ nhận một mình Sở Chinh thôi à?"
Sở Chinh vô cùng kiêu hãnh gật đầu, "Hết cách a, tôi lớn lên rất đẹp trai."
Âu Dương Khôn khóe miệng co quắp, "..."
Trước đó mối quan hệ giữa mèo đen nhà Sở Chinh cùng Âu Dương Khôn cũng không tệ lắm, rất có tiết tấu nhận cha hai. Kết quả mới hai tháng không gặp, lần nữa chạm mặt mèo ngốc đẫ không thèm để ý tới hắn. Âu Dương Khôn rất mất mặt, khuôn mặt điển trai miễn cưỡng cương thành một khối sắc lớn.
Âu Dương Khôn khô khan nói: "Mới có mấy tháng đã quên tôi mất tiêu rồi?"
Sở Chinh nhún vai. Mặc dù đen meo có thái độ đối với người khác không hữu hảo cho lắm, nhưng chuyện này lại làm cho Sở Chinh thỏa mãn hết sức. Là đàn ông ai cũng có lòng chiếm hữu, chung quy vẫn hi vọng người mình thích cũng yêu duy nhất một mình mình. Mèo ngốc chính là như thế đối với Sở Chinh, chỉ ăn mỗi đồ của y cho, chỉ cho mình y ôm và cũng chỉ nũng nịu duy nhất một mình y. Tóm lại hết thảy hành vi của mèo đen khiến cho tâm tình Sở Chinh rất vui, mặc dù hầu hạ đần ngốc nhà mình rất mệt mỏi lại rất phiền toái, nhưng gánh nặng này đủ ngọt ngào để Sở Chinh dập dờn tỏa ngôi sao tứ phía.
Triệu Minh lắc đầu thở dài: Đây là một thanh niên trai tráng cuộc sống đầy bi ai do không có bạn đời nên mỗi ngày đều xem thú cưng như con trai.
Mèo ngốc tiếp tục trong ngực Sở Chinh cọ đầu nũng nịu, "Lộc cộc lộc cộc" hừ nhẹ mấy tiếng, bộ dáng lười biếng. Âu Dương Khôn vẫn chưa hết hi vọng, vừa vươn tay, đầu ngón tay còn chưa chạm đến lông mèo, cửa ra vào bỗng nhiên truyền đến một tiếng thanh thúy:"Sở Chinh!"
Sở Chinh quay đầu nhìn, vừa nhìn thấy lông mày liền không tự giác co rút, "Sao cậu lại ở đây? !"
Ngay cửa một mái đầu bạc trắng, dài quá ngực, trên trán hừng hực khí khái anh hùng phong thần tuấn dật, một bộ áo trắng nổi bật đầy tiên phong đạo cốt.
Hiện tại tròng mắt người này đang gắt gao đính vào mặt Sở Chinh, một khắc cũng không buông tha.
Sở Chinh nhận lấy ánh mắt này mồ hôi chảy ròng ròng, nhìn về phía Mạc Chi Nam, "Cậu diễn..."
Mạc Chi Nam nhếch môi, "Lý Trường Canh!"
Sở Chinh: "Lý Trường Canh không phải Diêu Diệc đóng?"
Mạc Chi Nam nhún vai nói: "Đột nhiên có thông báo, tôi vừa nhìn thấy người diễn Kim Lưu là anh nên tôi liền nhận."
Sở Chinh kéo lên khóe miệng lúng túng nở nụ cười, "Vậy cũng thật là hạnh ngộ a."
Này không phải là hạnh ngộ, mối quan hệ của Sở Chinh cùng Mạc Chi Nam phức tạp so với y cùng Lương Du Lan cũng không kém là bao nhiêu. Mạc Chi Nam là miếng cao da chó hất lên hất xuống cũng không rớt.
Mặc dù hai người cũng không có tình yêu vướng mắc gì với nhau, nhưng dù sao bị đem ra làm bia đỡ đạn xác thực cũng là chuyện không vui vẻ gì cho lắm. Sở Chinh sớm đã quen không còn tức giận, tuy nhiên Lương Du Lan trong lòng hắn lại nâng mắt lên, đôi con ngươi trong lưu ly châu dựng thẳng thành một đạo hắc tuyến, trong mắt tràn ngập địch ý.
Âu Dương Khôn bị ngó lơ hất hất tóc dài, hướng về phía Mạc Chi Nam nói: "Đã lâu không gặp a."
Mạc Chi Nam lúc này mới theo tiếng nhìn sang, nhìn chằm chằm lớp trang điểm của hắn, phân biệt rất lâu mới run rẩy cất lời, "Âu... Âu Dương Khôn? !"
Âu Dương Khôn duỗi ra bàn tay sơn móng đen thùi, "Hạnh ngộ hạnh ngộ."
Mạc Chi Nam đầu tiên là ngưng lại, lập tức đánh văng bàn tay đang duỗi tới, "Không ai nói cho tôi biết là có anh a!"
Âu Dương Khôn ha ha cười, cường ngạnh bắt lấy tay Mạc Chi Nam đang lui về, "Nếu nói cho cậu biết tôi có ở đây, cậu còn tới sao?"
Mạc Chi Nam nhanh chóng rút tay về, không ngừng chùi lên quần áo, con mắt trợn tròn, "Đương! Nhiên! Không! Đến!"
Âu Dương Khôn cười như lão hồ ly, "Sở Chinh ở đây cậu cũng không đến sao?"
"Không đến!"
Âu Dương Khôn ý cười lan đầy khuôn mặt, ánh mắt sâu thẩm, cuối cùng lộ ra đuôi cáo, "Thì ra trong lòng cậu, tôi còn quan trọng hơn Sở Chinh."
Mạc Chi Nam đầy mặt đỏ bừng, "—— cút!"
Đầu năm nay, người dám kêu Âu tiên sinh "cút" chính là ít càng thêm ít, mà đối mặt với thô bạo của Mạc Chi Nam, Âu Dương Khôn cũng không hề nổi giận, ngược lại cười đến hai bên má lộ ra lúm đồng tiền. Hắn duỗi tay chạm lên khóe môi ngân sắc của Mạc Chi Nam, Mạc Chi Nam còn chưa kịp tránh Âu Dương Khôn đã như chuồn chuồn lướt nước rời đi, hắn chầm chậm nói: "Mắng nữa, tôi liền rửa miệng giúp cậu."
Mạc Chi Nam con mắt trừng đến tròn xoe, ngực tức giận không thông, nhịn một hồi, một phát bắt lấy cổ tay Sở Chinh, "Chúng ta đi!"
Sở Chinh: "..."
Âu Dương Khôn tiếu dung càng thêm thâm trầm, ngay lúc Sở Chinh chuẩn bị đứng lên, mèo ngực trong trong lòng y bỗng như bị trúng tà lớn tiếng gào thét, nhảy lên lao thẳng vào ngực Mạc Chi Nam.
Mạc Chi Nam chết đứng ngay tại chỗ, cũng may Sở Chinh phản ứng nhanh, hai tay một phát bắt được Lương Du Lan, "Than Nắm!"
Lương Du Lan một đạo đồng tử thẳng đứng màu đậm lóe lên ánh sáng khiếp người, nheo lại mắt hướng về phía Sở Chinh "Meo!"
Sở Chinh nhìn Lương Du Lan nâng lên móng nhọn, lớn giọng: "Em muốn làm gì? !"
Lương Du Lan cái đuôi cũng phùng lên, ria nhếch lên, "Meo!" Hai ngươi là quan hệ gì? !
"Hắn lại không làm gì em, em cào hắn làm gì!" Sở Chinh đây là muốn tức giận.
Lương Du Lan móng vuốt bén nhọn còn đang chộp vào ngực Mạc Chi Nam , một vuốt vung ra tuyệt đối có thể để khiến hắn trong phút chốc mặt mày hốc hác.
"Mày, mày muốn làm gì..." Mạc Chi Nam âm thanh run rẩy như gợn sóng , làm cho lực đang cầm cổ tay Sở Chinh cũng gia tăng.
Lương Du Lan "Meo ngao" một tiếng, thân thể thẳng băng, quào quào mấy phát, cào lên tay Mạc Chi Nam đang nắm chặt Sở Chinh.
"Meo!" Hai ngươi buông ra!
—— "Ngô, ăn dấm a." Âu Dương Khôn hai cánh tay khoanh ngực, biểu tình như đang xem kịch vui.
Con mắt xinh đẹp của Lương Du Lan chuyển động tới lui, muốn đưa móng cào lên cổ Mạc Chi Nam. Sở Chinh chặn ngang nên mèo ngốc lao vào trong ngực, Lương Du Lan nửa người treo lơ lửng, thừa ra ba cái móng còn đang gắt gao quấu lấy trường sam của Mạc Chi Nam, bộ dạng không chịu tha.
Sở Chinh đưa tay nắn lỗ tai mèo ngốc, hai lỗ tai nhỏ búng búng mấy cái, "Than Nắm, em ngoan. Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường mà thôi."
Lương Du Lan "Meo ô?" Một tiếng, quay đầu nhìn về phía Sở Chinh đang cấp bách muốn giải thích. Sở Chinh đưa tay cuốn lỗ tai hắn, "Thật, em buông móng vuốt ra đi."
Thanh âm Sở Chinh trầm thấp lại từ tính, giống như là chuông nhỏ vang lên trong động. Lương Du Lan lỗ tai mềm mại giật giật liên tục, rốt cục mới chịu xoay người hướng trảo trảo về phía Sở Chinh muốn ôm một cái.
Sở Chinh cười ôm hắn trở về, cúi đầu hôn chụt chụt trên đỉnh đầu meo đen. Lương Du Lan hai cái móng vuốt ôm lấy cổ Sở Chinh, lắc lắc đuôi. Mặt béo dán lên ngực y, một bộ thiếu nữ e thẹn.
Mạc Chi Nam đứng tại chỗ yên lặng không nói hai lời chảy nước mắt, "Ngay cả mèo cũng trút giận lên người tôi? !"
Sở Chinh hướng phía hắn đưa ngón trỏ ra hiệu "Xuỵt" một tiếng, lại chỉ chỉ gia hỏa trong ngực.Mạc Chi Nam bực mình im lặng, phất tay áo đi ra cửa.
Âu Dương Khôn đi tới, buông xuống vẻ mặt khi nảy, nhìn gia hỏa không biết trời cao đất dầy đang tranh thủ tình cảm, "Tiểu gia hỏa này, tựa như biến thành người khác vậy."
Sở Chinh ôm mèo ngốc lắc qua lắc lại, "Em ấy là con mèo thay đổi. Ai đúng rồi, Mạc Chi Nam không có việc gì chứ?"
Âu Dương Khôn cười yếu ớt, lông mày đen nhẹ nhàng khiêu, "Cậu không phải đã sớm muốn vứt bỏ khối khoai lang bỏng tay này hay sao?"
Sở Chinh nhíu nhíu mày, "Ai nói, kỳ thật tôi rất thích hắn. Dáng dấp đẹp mắt lại còn đơn thuần, trong giới giải trí thật sự là ít càng thêm ít."
Sở Chinh lời vừa nói ra, mèo đen trong ngực y lập tức ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hổ phách như bốc lửa, nhe răng nhếch miệng muốn cắn người. Sở Chinh lưng liền căng thẳng, lập tức đổi giọng, "Đùa thôi."
Âu Dương Khôn nắn bả vai Sở Chinh, cười hắc hắc, "Mèo nô a."
Mèo nô Sở Chinh ở phòng nghỉ lại dỗ giành mèo đen nhà mình nửa ngày , cuối cùng một tay bóp trán.
Triệu Minh ngồi xổm bên cạnh y, thở dài lắc đầu, vẻ mặt không hiểu, "Than Nắm sao lại thích ăn dấm thế a, điều này không giống mèo chút nào, đã vậy còn cao lãnh..."
Sở Chinh vòng lên cái đuôi mèo đen, đưa tay chọc cái mông của hắn, "Về sau không cho phép như vậy, nghe không!"
Lương Du Lan không thèm phản ứng y, đem đầu xoay qua chỗ khác ngắm cảnh, "Ùng ục ục" mặc kệ cậu.
Quyền uy bị khiêu chiến, Sở Chinh "..."
[Hết chương 18]
===BHD===
Comments
Post a Comment