BTMLSD_Chương 17
Meow!!
Sở Chinh đóng vai một cái Thần khí, nói ra là chuyện khôi hài cỡ nào, nhưng biết sao được Sở Chinh rất soái, cho dù diễn vai một vật chết thiếu thốn tình cảm cũng có thể tỏa sáng khắp tam giới.
Sở Chinh hóa trang xong, không phải lần đầu tiên y nhìn thấy tạo hình của mình, nhưng mỗi lần nhìn là mỗi lần bị chấn động, quả thực dọa chết người. Nhưng mà thợ trang điểm lại cho là hóa trang này của y là tác phẩm của thần linh, công thêm đường nét trên gương mặt của Sở Chinh, tuyệt đối người gặp người thích. Đuôi lông mày Thượng thiêu hồng sắc mang theo khí thế bá vương mãnh liệt, làm nổi lên vành môi màu vàng kim đầy cuồng mãnh... Thợ trang điểm đối với tạo hình này khen không dứt miệng, Sở Chinh giật giật khóe miệng cười gượng, "Ha ha ha..."
Cuối cùng Sở ảnh đế một thân "trang bị nặng" ra trận —— một kiện váy da báo, khục... Đạo diễn sợ y quá lộ hàng, miễn cưỡng tăng thêm một cái áo vest nhỏ hở rốn. Tạo hình đầy dã tính, Sở Chinh đáy lòng đẫm máu và nước mắt.
Tạo hình sư lại cười đến gương mặt nở đầy hoa đào, "Dáng người của cậu thật sự rất được, tạo hình cũng rất là đẹp trai, dã tính và mát mẻ cùng tồn tại, sắp lộ lại không lộ, còn ôm tì bà!"
Sở Chinh bộ mặt cứng ngắc, nghĩ thầm chị nói lời này không trái lương tâm à.
Triệu Minh ở một bên nghẹn cười đến suýt chết ngất, tay sờ lên trên váy lông của Sở Chinh, "Chất vải không tệ a ha ha ha."
Sở Chinh một phát tát qua, Triệu Minh không chút nghi ngờ bị K.O.
Triệu Minh: "Ai da!" 囧
Sở Chinh từ phòng hóa trang đi ra, tiểu trợ lý nửa bên mặt đỏ như lá phong cầm lịch trình theo sát bước chủ nhân, "Chinh ca, hôm nay có fan hâm mộ đến tham ban, hôm qua sắp xếp rồi, 3 giờ chiều sẽ đến."
Sở Chinh: "Lúc đó tôi còn đang quay phim đi."
Triệu Minh gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, nếu như tiến hành thuận lợi, anh đang cùng một chỗ với Tinh Vệ."
Sở Chinh "Ừ" một tiếng, nghĩ thầm dùng tạo hình này đi gặp fan hâm mộ đã đủ khiến họ sụp đỗ rồi, liền dứt khoát vò mẻ không sợ vỡ, "Biết rồi."
Lại nói —— Triệu Minh trong miệng nhắc tới Tinh Vệ chính là con chim lắp biển. Biên kịch điên rồi, đem kịch bản thay đổi đến loạn thất bát tao đầy kích tình, đem đoạn lấp biển kia biến thành Tinh Vệ đại chiến Đông Hải, Thượng Cổ Thần khí bị mang ra làm bia đỡ đạn, cuối cùng Tinh Vệ cùng địch nhân hoan hỉ kết thành một đoàn.
Sở Chinh thật sự là không thể lý giải nổi độ não động của biên kịch, thầm nghĩ một đoạn tình yêu bình thường cũng có thể khó khăn đến vậy? Nghĩ đến đây y liền không thể khống chế uất ức, trong lòng thì càng điên cuồng nhớ nhung « tâm nhập duy cốc ». Y nhớ mình là một người tam quan chính trực một thanh niên năm tốt, không nghĩ rằng mình phải tới đây để lội vô một vũng nước đục, thật sầu muộn. Nhưng mà Sở Chinh không biết rằng, bộ phim cẩu huyết mọc lung tung này mai sau mang đến ảnh hưởng lớn như thế nào đối với y. Cho nên vô tâm trồng liễu, thường thì liễu lại rất xanh.
Triệu Minh nhìn ra Chinh ca hắn cả người đang khó chịu, khom lưng uốn gối nịnh nót lại gần, "Kỳ thật a, một diễn viên cũng không thể quá mức yên ổn, phải dũng cảm nếm thử các loại nhân vật, tự mình khai quật tìm ra tiềm năng vô hạn che dấu của bản thân." Hắn thao thao bất tuyệt, tâm tình Sở Chinh cũng không tốt hơn được miếng nào.
Hai người từ phòng hóa trang thẳng tiến đến studio, bên trong tất cả đều là nền vải xanh, Ngô Mẫn từng cam đoan rằng chỗ này tuyệt đối không phải làm cho có lệ, nếu hậu kỳ nát cô tuyệt đối sẽ không để y diễn tiếp.
Thần kinh trong đầu Sở Chinh đang chặp lại với nhau, còn chưa sắp xếp lại đàng hoàng, thì một cục bông đen đã đánh gãy suy nghĩ của y, người tới cũng chỉ có thể là mèo ngốc coi trời bằng vung lại còn dính người nhà y. Lương Du Lan hai móng ôm chặt lấy bắp chân Sở Chinh, ngẩng đầu mắt không chớp nhìn chằm chằm y.
Lương Du Lan con mắt trừng đến căng tròn, còn có chút tức giận, "Meo meo meo!" Thiên a mặc đồ hở hang như vậy! Tôi có cho phép sao! Cậu là nô tỳ của tôi, một chút tự giác cũng không có! !
Sở Chinh bất luận gặp người nào cũng không mang theo chột dạ như đối diện mèo ngốc, hắn một thân cơ bắp căng cứng, sợ mèo ngốc quay đầu bỏ đi. Thế nhưng y đã hoàn toàn đánh giá thấp tính chiếm hữu của mèo ngốc đối với mình, Lương Du Lan thuận thèo bắp chân Sở Chinh leo lên, dẫm từng bước lên eo rồi chui vào lòng y, từng bước từng bước đầy kiên định.
Sở Chinh đem Lương Du Lan ôm vào trong lòng, gương mặt hóa trang đậm trông có chút xa lạ. Triệu Minh nín thở ngưng thần, lẳng lặng chờ mèo đen chịu không được trang dung của Sở Chinh, nhảy ra khỏi ôm ấp của y hoặc là cho y một vuốt.
Thế nhưng ngoài dự đoán, mèo đen này lại không phải mèo thật sự, không phải có thể sử dụng lẽ thường là suy nghĩ được. Tính cách Lương Du Lan cơ bản là mèo chó hợp nhất, hiện tại "chó tính" đang phát huy quang đại. Mặt béo dán sát vào người Sở Chinh, tiểu đệm thịt sờ lên xương quai xanh của Sở Chinh, "Ngô meo ~" thật sự là nhìn thế nào cũng đẹp trai hết.
Làm nũng a... Trêu đến một đám tiểu muội mở cờ trong bụng.
—— "Thấy rồi chứ...! Miêu Miêu của người ta chỉ nhận chủ thôi! Trách không được không cho chúng ta đụng vào!"
"Thật là manh, rất muốn ôm một cái a!"
"Ôm gì mà ôm, nó cũng chỉ manh trước mặt ảnh đế thôi, trước mặt chúng ta hoàn toàn không thèm đếm xỉa! Chẳng lẽ mèo cũng xem mặt sao? !"
"Vẫn là ảnh đế lợi hại a, manh vật cao lãnh cũng để anh ấy nhào nặn thỏa thích! Mèo nhà tôi rất hung hăng, cho tôi hôn một cái thôi tôi đã rất cao hứng rồi!"
Lương Du Lan một đầu lông xù đuôi vung qua vung lại, đầu cọ lên ngực Sở Chinh đầy vui vẻ. Sở Chinh có chút yên lòng, Than Nắm còn nhận ra y còn nguyện ý tới gần y, đưa tay nâng mông mèo béo lên cao, "Ba ba đi quay phim, em phải ngoan ngoãn đấy."
Lương Du Lan lỗ tai nhỏ nhúc nhích, phát ra âm thanh mềm mại, "Meo ~ "
Sở Chinh muốn đem hắn thả xuống mặt đất, mèo ngốc trong nháy mắt liền mặc kệ, thân thể uốn éo hai trảo ôm chặt lấy cổ của y, tiếp theo đầu duỗi về phía trước, Bộp một tiếng, hôn lên khóe môi Sở Chinh.
Quang minh chính đại đánh lén, người bị hôn còn dị thường vui vẻ, cười mị mị đem Lương Du Lan buông xuống, ngồi xổm sờ lên đầu của hắn, "Sao em có thể ngoan đến vậy."
Triệu Minh ở một bên sớm đã hóa đá, trong lòng tự nhủ cũng chỉ mình anh thấy nó ngoan!
Đạo diễn đang cùng nữ chính Vương Khanh Khanh bàn về kịch bản, Vương khanh khanh mặc váy màu xanh biếc, đầu đội vũ quan, tạo hình gần giống với hình tương thần điểu Phượng Hoàng. Đạo diễn tận tụy diễn giải khoa tay múa chân, Vương Khanh Khanh nghe đến chăm chú. Sở Chinh nhìn hai người kia ít nhất còn phải mất một lúc nữa mới xong, y mừng rỡ cùng Than Nắm chơi đùa, dứt khoát đi đến khu nghỉ ngơi dỗ mèo.
Sở Chinh ngồi xuống liền hấp dẫn không ít ánh mắt, trong đó có người có gan, thận trọng đi tới, "Cái kia, ảnh, ảnh đế..."
Sở Chinh nghe xong xưng hô này thân thể chửng lại, khẽ nhếch cằm dưới, cổ bày ra một đường cong đầy suất khí, "Có chuyện gì sao?"
Gốc độ này a~, thật mẹ nó quá đẹp trai, Lương Du Lan ngầm áp chế thèm muốn cào móng, thầm nghĩ nam nhân trưởng thành thật sự là càng câu nhân a, mỗi ngày thả ra ngoài rất dễ trêu hoa ghẹo nguyệt, mặc dù hắn đối với Sở Chinh vẫn là có lòng tin nhất định, nhưng là thế giới bên ngoài quá hiểm ác, mà y hiện tại vẫn còn đang độc thân, nghĩ tới nghĩ lui đều không an toàn a! Nếu như có một ngày hắn biến trở về thành người, nhất định phải đánh dấu chủ quyền lên Sở Chinh mới được, y mà dám trèo tường liền cắt JJ của y!
Sở Chinh không biết mèo trong ngực y tâm tư nhiều đến vậy, còn đưa tay trìu mến sờ sờ cái ót của hắn.
Cô gái mân môi, rụt rè, "Bảo bối trong ngực ngài, có thể cho em sờ một cái không..." Nàng vừa nói , một đám người lập tức quăng tới ánh mắt tán thưởng đầy khâm phục: Dũng sĩ a! Có can đảm đối đầu với mèo yêu của ảnh đế!
Nhưng cũng không ít người bị đào mất tâm, mèo ngốc ngạo kiều trong ngực Sở Chinh quá đáng yêu. Nhìn kìa tai nhọn cùng cái mũi nhỏ, còn có tiểu đệm thịt, quả thực quá phạm quy.
Vốn dĩ yêu cầu của cô gái cũng không quá phận, nhưng Sở Chinh nhớ tới chuyện khi chụp ảnh bìa Vogue trước đó, trước ngực nơi XX nào đó liền thấy đau. (Gợi nhớ: Hồi lúc chụp ảnh bìa, anh thợ chụp xin nựng ẻm miếng, anh Chinh đưa liền. Em Lan thấy anh Chinh dễ giải quá thể nên bực, táp thẳng lên zú ảnh nên giờ anh Chinh hơi nhói)
Mang theo khó xử cúi đầu xuống, đem móng nhỏ của mèo đại gia giữ trong lòng bàn tay, "Con trai, tỷ tỷ xinh đẹp muốn sờ ngươi, có được không?"
—— thực sự là... Má ơi! Lần đầu gặp chủ nhân sủng thú cưng đến vậy! Còn hỏi mèo con có cho sờ hay không? ! Có thể viết được cả tiểu thuyết trăm vạn chữ luôn ấy chứ! Nào là « bá đạo ảnh đế cưng chiều tiểu mèo yêu », « nam nhân này rất sủng ta », « biến thành mèo tới thủ hộ ngươi »... Cô gái này hai tay ôm ngực trong đầu cuồng phong nổi lên bốn phía, nội dung không hài hòa liên tiếp xuất hiện.
Lúc này, dưới lời nói của Sở Chinh, mèo ngốc đang nằm sấp trên đùi y nhấc một mắt lên, quả quyết lắc đầu, còn hướng phía Sở Chinh bắn ra ánh mắt hình viên đạn: Chuyện rõ ràng như vậy cậu còn hỏi tôi? ! Không! Cho! Sờ!
Sở Chinh đưa tay vuốt cái bụng béo của Lương Du Lan, nói: "Em ấy không cho sờ cũng không cho đụng, tôi khuyên cũng không được."
Mà trên mặt cô gái cũng không một chút thất vọng, còn lộ ra nụ cười hài lòng đầy doạ người, "Trời ạ ~ thật sự là một đôi do trời đất tác hợp, trung khuyển phối ngạo kiều là đây sao!"
Sở Chinh trong lúc nhất thời không rõ ràng, "Cái gì?"
Tiểu cô nương chỉ chỉ cục bông đen đang lăn qua lăn lại trên đùi Sở Chinh, "Nó quá thông minh, giống hệt người vậy! Rất xứng đôi!"
Sở Chinh nghe không hiểu câu sau "Xứng đôi" kia là nói cái gì, chỉ nhớ kỹ mỗi câu "Giống hệt người."
Hắn đưa tay xoa khuôn mặt mèo ngốc, Lương Du Lan duỗi đầu lưỡi liếm một cái lên đầu ngón tay y, Sở Chinh bị một lưỡi làm cho tâm viên ý mã, duỗi ngón điểm điểm cái mũi nhỏ, "Em nếu là người, tuyệt đối là tiểu hỗn đản không thành thật rồi." Giống như người kia vậy.
Hình ảnh này làm lòng một đám thiếu nữ thấy bay bổng, trong mắt chứa nhiệt lệ, "Má ơi, quá sủng ái rồi! Trung khuyển công a!"
"Trung khuyển đến nổi không chịu được, yêu chết mất!"
Đối với vấn đề liên quan đến hủ Sở Chinh hiểu biết rất cạn, những từ ngữ này y đều nghe không hiểu, nhưng hủ giới già đời như Lương Du Lan lại rất rõ ràng, hắn ngưng thần nhìn về phía Sở tiểu nô tài đang trìu mến nhìn mình, vui vẻ nheo mắt lại nhếch môi, "Meo ~ "
Sở Chinh nhíu mày, duỗi ngón sờ cái đầu nhỏ của mèo ngốc, đối một đám thiếu nữ nói: "Tụi em nói không đúng, em ấy không phải chó em ấy là mèo."
Một đám thiếu nữ khẩn trương phối hợp gật đầu, "Đúng đúng đúng, nó không phải chó, nó là mèo." Nhưng có người đồng dạng không hiểu tình huống, nói: "Là nói anh a, rất trung thành!"
Không khí trong nháy mắt ngưng kết, Sở Chinh khựng lại, rồi cười cười nói: "Em ấy là mèo của tôi mà."
[Hết chương 17]
===BHD===
Comments
Post a Comment