BTMLSD_Chương 16
Meow!!
Sáng sớm, Sở Chiến thức còn sớm hơn cả gà, vẻ mặt phấn khởi trong phòng luyện hát. Ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm màn nơi cửa sổ, chiếu vào cái mông của
hắn, tụ thành một cái mông sáng chói.
Sở
Chinh cùng Lương Du Lan vẫn còn đang ngủ, mèo ngốc cuộn tròn thân thể ghé vào điểm đỏ trên ngực Sở
Chinh, hô hấp đều đặn cái bụng nâng lên hạ xuống, ngủ đến không biết trời trăng mây nước. Nếu như không phải
thân thể bị hạn chế, Lương Du Lan đã sớm bị Sở Chinh chăm sóc tận tình, mặc dù hoa cúc tàn là chuyện rất tổn hại đến tôn nghiêm đàn ông, nhưng hắn không cưỡng nổi thân thể đầy nam tính cùng hăng hái như thế, sắp bạo
thành khỉ vọt trời. Mặc dù Lương Du Lan cũng thừa nhận mình hơi đen nhưng hắn
tuyệt đối phải đen đến có tiêu chuẩn, đen đến quý' s tộc's. Cho nên khi ôm mỹ nam trong
ngực nhưng cái gì cũng không làm được, Lương Du Lan rất uất ức, chỉ có thể ngấm ngầm trộm chạm ngực Sở Chinh mấy cái, sau đó trực tiếp áp cả người lên đầy đắc ý cùng không tiết tháo.
"Rầm
rầm rầm" không khí an tĩnh trong phòng đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa ầm ỉ,
"Nắng đã chiếu đến đít! Rời giường đi!" Ngoài cửa Sở Chiến làm điệu bộ chống nạnh khí thế bức người.
Qua hồi
lâu, đáp lại hắn là một tiếng "Cạch" lớn, Sở Chinh một gối đầu
ném lên trên ván cửa, gối đầu sượt qua cánh cửa rơi xuống, trên mặt đất nằm
thành một bộ "Tử thi" .
Lương
Du Lan bị đánh thức, lông toàn thân run nhẹ trong ngực Sở Chinh ngẩng đầu, dùng
móng nhỏ xoa nhẹ hạ mắt, "Meo?"
Năm
giây sau Sở Chinh bị tiếng đập cửa liên tục chọc tức, nổi điên đi chân trần đến cạnh cửa, cửa kéo ra một gương mặt nghiêm nghị khuếch đại rống giận: "Em có bệnh a!"
Sở
Chinh chỉ mặc một cái quần lót tứ giác màu trắng, chân dài thẳng tắp, đầy mạnh mẽ, một cước có thể đá xuyên một khối pha lê. Lúc này đang vận sức
chờ phát động, định tìm góc đẹp để đá văng hắn ra khỏi trái đất.
Sở Chiến
như không nhìn thấy ánh mắt u ám của anh hắn, còn cười cười chọt cơ bụng y, "Ai
u, đoán xem a ~ mau mặc quần áo đi, em sắp đói chết!"
"Em không tự mình đi ăn đi? !"
Sở Chiến lắc đầu như trống bỏi nhún vai, "Cô đơn lắm a."
Sở
Chinh ngón tay trong không khí phẫn nộ nắm chắc, cuối cùng không tài chịu đựng
nỗi nhặt lên gối trên đất lên đập mạnh về phía Sở Chiến.
Sở Chiến:
"A!" Co lại đến một góc vẽ vòng tròn, vẻ mặt bi phẫn: Anh tôi là bại
hoại!
Sở
Chinh mặc quần áo tử tế dẫn em trai nhược trí của mình đi ăn điểm tâm, nhà hàng
không cho phép mang mèo theo, Lương Du Lan đành phải ủy khuất ở lại phòng. Sau đó
qua mười mấy phút, cửa cuối cùng từ bên ngoài lần nữa mở ra, nhưng người tiến
vào lại không phải người mèo ngốc mong nhớ ngày đêm một giây không thấy liền toàn thân
khó chịu Sở Chinh, Vệ Thiên Lý mang theo hộp cơm đi vào.
Hắn có chút câu nệ, đi đến phòng khách buông đồ ăn xuống, cúi người bắt đầu
tiến hành rađa tìm mèo, "Than Nắm? Mày ở chỗ nào?"
Lương
Du Lan lỗ tai chuyển động, không phải người quen liền tự giác nhét sâu người vào trong chỗ hẻo
lánh. Bỗng nhiên một bàn tay ấm áp mò lên phía sau lưng của
hắn, Lương Du Lan xù lông quay đầu, miệng há to, lộ ra răng nanh. Vệ
Thiên Lý tiếu dung ôn hòa, "Đi ra ăn cơm đi."
Mèo ngốc dùng cái đuôi hất tay Vệ Thiên Lý ra, vèo một cái chạy mất dạng.
Vệ
Thiên Lý: "..."
Lương
Du Lan từ khi biến thành mèo liền trở nên nhạy bén dị thường, ngoại trừ Sở
Chinh, bất kỳ sinh vật gì cho hắn ăn hắn liền một mực không ăn.
Lương Du Lan không phải sợ là có độc, hắn chỉ đơn thuần không chịu bị lép vế, ý tứ
rõ ràng—— hắn chỉ nhận đúng một người nô tài, đó chính là Sở Chinh,
mà Sở Chinh lại tuyết đối đối tốt với hắn vô điều kiện! Đối với việc này, Sở Chinh làm mãi không biết chán, này mẹ nó quả
thực là một gánh nặng ngọt ngào.
Sở
Chinh dẫn đệ đệ ngốc nhà mình trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy Vệ Thiên Lý đứng
trong phòng chân tay luống cuống.
Sở
Chinh hỏi: "Sao thế?"
Vệ
Thiên Lý liếc mắt nhìn Sở Chinh lại liếc mắt nhìn Sở Chiến, thầm nghĩ hai người
này thật có tướng phu thê, đẹp trai giống nhau như đúc. Hắn cúi đầu nhìn hộp cơm trong
tay, "Than nắm vừa thấy tôi liền chạy mất."
Tình huống
trong dự liệu, Sở Chinh nhức đầu ấn ấn huyệt Thái Dương, "Than Nắm, ba ba
trở về rồi, em ra đây đi."
Lương
Du Lan lúc này mới từ khe hở chỗ ghế sô pha nhô ra cái đầu tròn vo đen sì, hai cái móng nhỏ đặt trên ghế sô pha, "Meo!" Tôi ở chỗ này này.
Sở
Chinh đi qua ôm hắn vào lòng, Lương Du Lan thuận theo cọ cái cằm Sở nô, Sở Chinh đành phải thỏa mãn hắn đem cái cằm mình đưa
tới, đỉnh đỉnh lông trên đầu hắn, "Than Nắm, ba ba có việc bận,
đem em giao cho Vệ Thiên Lý chiếu cố có được hay không?"
Lương
Du Lan điên cuồng lắc đầu, hai móng quào tay áo Sở Chinh vẻ mặt ủy khuất,
"Meo!" Tôi không muốn.
Vệ
Thiên Lý: "Nó thật sự rất thông minh, có thể nghe hiểu tiếng người."
Sở
Chinh thở dài, sờ lấy tiểu đệm thịt, "Vậy làm sao bây giờ, nhất định
phải đi theo ta đến studio?"
Lương
Du Lan gật đầu, "Meo!" Đừng hòng bỏ tôi lại!
Sở
Chinh đau đầu dị thường, "Thế nhưng ai sẽ giữ em..."
Lương
Du Lan đưa đầu ma sát ngực Sở Chinh, tại nơi nổi lên nào đó cọ qua cọ lại, "Meo ~~" mang tôi đi!
ROUND-N,
Sở Chinh bại trận không chút nghi ngờ. Cho nên nói trên đời không việc gì khó,
chỉ cần ngươi đủ manh. Sở Chinh vui vẻ tiếp nhận hộp cơm trên tay Vệ Thiên Lý,
ngồi vào ghế sa lon cho mèo ngốc ăn.
Sở chiến
quả thực rất phẫn hận, ngươi gặp qua nhà ai nuôi mèo còn cầm đũa đút ăn bao giờ chưa? Còn lộc cả xương cá? ! Sở Chiến ho khan hai cái, "Anh trực tiếp đem đĩa thả lên bàn là được rồi, cũng không phải là nó không ăn được."
Sở
Chinh mắt điếc tai ngơ, ánh mắt nhìn Lương Du Lan giống như là đang nhìn con của mình, đầy mắt ôn nhu. Hắn đời này khả năng lớn là không có con, muốn
trách thì phải trách Lương Du Lan, mặc dù hắn bây giờ cong đến lợi hại căn bản không có cửa thẳng trở lại nguyên nhân lớn là do Gay bẩm sinh,
nhưng là nếu như không có tác nhân Lương Du Lan hắn cũng không bị tổn thương đến như vậy. Cho nên Sở Chinh hiện tại là đem toàn bộ tình yêu của y đặt vào mèo ngốc mà không giữ lại chút nào.
Sở Chiến
bất đắc dĩ thực sự khó mà biểu đạt thành lời, hắn kéo Vệ Thiến Lý còn đang sững sờ qua một bên, "Sở Chinh điên rồi, đến hai ta nói chuyện phiếm."
Vệ
Thiên Lý nhìn Sở Chiến nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ đây là tình nhân ở giữa
ghen tuông sao, trách không được Triệu Minh tránh nhanh như vậy a, hậu cung
tranh đấu vẫn là người khôn kiềm chế được mình.
Buổi
chiều, Sở Chinh đỡ lấy Lương Du Lan tới studio, Sở Chinh cố ý đeo vòng cổ do chính y khắc tên cho hắn, mèo ngốc vì thế nóng nảy không thôi, bắt
nửa ngày cũng không lấy được đành phải từ bỏ. Lương Du Lan nghĩ thầm, Sở Chinh
thật đúng là người ý muốn chiếm hữu mạnh a, được thôi cho cậu cơ hội đó. Không phải chỉ là lấy tên cậu đặt vì cậu làm mèo thôi sao, ô meo!
Bởi vậy
Lương Du Lan ngạo kiều tựa như là Thánh Thú đứng ở trên đầu Sở Chinh, bộ dáng đầy kiên định, quân lâm thiên hạ bất quá cũng như thế đi. Sở
Chinh vốn đã làm người khác chú ý, lúc này trong nháy mắt biến thành tiêu điểm
trong tiêu điểm, danh tiếng thậm chí lấn át cả nam số một Âu Dương khôn.
Nhóm tiểu nữ
sinh vây quanh Sở Chinh, Mèo ngốc trên đầu Sở Chinh liền biến thành một đóa
hoa trang trí, trong lúc vô tình liền tản mát ra các loại moe tin tức tố.
"Ôi,
đây là bảo bối anh nuôi sao? Thật đáng yêu."
"Nhìn mắt nó này, màu rất đẹp a, ánh mặt trời vừa chiếu tới liền lấp lánh ánh vàng đây này."
Fan hâm mộ nhao nhao phóng ra tâm tình thiếu nữ, ngoại trừ là đối với mèo là chân ái, thì có một phần là để lấy lòng Sở Chinh. Lương Du Lan ra đời bao lâu cơ chứ,
mặc dù năm đó không quấy giới giải trí đến sóng biển sôi trào, nhưng người
nào trong lòng nghĩ cái gì hắn chỉ cần liếc mắt là nhìn rõ, cho nên cái đầu nhỏ kia hất đến suýt chút thì cao bằng trời, vẻ khinh bỉ lộ rõ trên mặt. Lảm nhảm a,
meo!
Sở
Chinh cười đem mèo ngốc ngạo kiều ôm đến trong ngực, "Em đi chơi cùng Triệu
Minh a, ngoan."
Đôi mắt hổ phách của Lương
Du Lan đảo một vòng, nhẹ nhàng "Ngô" một tiếng,
không thèm để ý đến cái tay vươn ra định ôm lấy mình của Triệu Minh, nhảy xuống mặt đất rồi lại nhảy lên ghế nằm chuyên dụng của Sở Chinh, thư thái duỗi lưng một cái,
"Meo!" Cậu đi quay phim đi, tôi giám sát.
Triệu
Minh: "..." Lòng đang rơi lả tả vỡ vụn trong gió.
Kết quả
là Sở Chinh đi trang điểm thay quần áo, Lương Du Lan cuộn người trên ghế của nô tài phơi nắng, ánh mặt trời chiếu vào người hắn khiến cho bộ lông đen tuyền tỏa sáng, rước
lấy ánh mắt sợ hãi thán phục cùng thích thú của một đám thiếu nữ. Có người nhịn không nổi
mê hoặc đưa tay qua, còn chưa chạm tới lông mèo đen, Lương Du Lan đã cảnh
giác mở mắt, dưới ánh mặt trời con ngươi của hắn dựng thẳng thành một
đường, hung ác nhếch môi lộ ra hàm răng nhọn như lưỡi đao, "Meo
ngao!"
Bộ phim « Thượng
Cổ Thần khí » này đối với Sở Chinh mà nói khiêu chiến to lớn, không phải do kịch bản cẩu huyết trầm bổng chập trùng tạo thành áp lực
tâm lý, mà là tạo hình này... Cũng quá "tiền vệ" đi.
Thợ
trang điểm đem toàn bộ tóc ngắn của y đem vuốt thẳng cả lên, sau đó bắt
đầu vẽ mắt. Gương mặt Sở Chinh lúc đầu đầy khí khái nam nhân vài phút sau liền biến thành bất âm bất dương, trong lúc này cảm giác đầy phức tạp khiến cho người ta bị đánh vào thị giác cực mạnh, không ít ánh mắt thiếu nữ tức thời thay đổi, bị mị lực đầy dã tính khiếp sợ đến nỗi tim nhỏ muốn ngừng đập. Nhưng thẩm mỹ giữa nam và nữ có chút khác biệt, Sở Chinh nhìn mình trong gương quả thực không tài nào chịu đựng nổi, y thở dài, nghĩ đến một hồi ra ngoài Than Nắm hẳn là sẽ không không nhìn ra y
đi.
Thợ
trang điểm vẽ trên phần mắt Sở Chinh sâu hơn một đầu nhãn tuyến, sau đó cầm bút đỏ tiếp tục vẽ, Sở Chinh vừa mở mắt nhắm mắt ra liền cảm giác
khác nhau một trời một vực, tê cả da đầu.
Y biểu
tình cứng ngắc nhìn xem người trong gương hít vào một ngụm khí lạnh —— rống! Yêu quái!
[Hết chương 16]
=====
Comments
Post a Comment