BTMLSD_Chương 15

Meow!!!

Năm giờ chiều.

Sở Chinh thử phục trang xong xuôi hiện tại đang tẩy trang, thợ trang điểm ngón tay thon dài trên mặt y nhẹ nhàng mát-xa, đem phấn mắt bị dậm phấn đến khoa trương tẩy đi. Sở Chinh nhắm mắt lại, bộ dáng thoạt nhìn đầy lão luyện, kỳ thật tâm tư đã sớm rối bời. Không được bao lâu, y không nhịn được mở mắt ra, xem phấn mắt như bụi bặm nói, "Trực tiếp rửa đi là được rồi?"

Sở Chinh đột nhiên chen vào nói, thợ trang điểm không kịp phản ứng, hai giây sau mới trì độn "Ừ" một tiếng. Một tiếng này "Ừ" quả thực như được đại xá, Sở Chinh đem bàn tay còn đang vò tới vò lui trên mặt y kéo ra, hướng về phía nhà vệ sinh chạy như điên.

Nhìn thấy Sở Chinh lao tới như đi đầu thai, Vệ Thiên Lý ít nhiều cũng có chút kinh ngạc. Triệu Minh ngược lại không cảm thấy lạ lẫm gì, tựa như tiểu thái giám lắc đầu giọng điệu đầy âm dương quái khí, "Chinh ca a ~ một người đàn ông hai mươi tuổi, đỉnh thiên lập địa chưa từng khom lưng, nhưng mỗi khi gặp được nó cái là hoàn toàn biến thành nô bộc!" Triệu Minh duỗi ra tay hoa chỉ lan, đầu hất lên, "Ta thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép a ~" âm cuối kéo dài ba giây.
Câm câm câm miệng 3 | Zinnysweetie
"Tay hoa chỉ lan"

Vệ Thiên Lý không rõ ràng cho lắm, ánh mắt nghi hoặc. Triệu Minh bĩu môi với hắn, đưa tay ngăn tại bên miệng, "Tiểu lão bà của Chinh ca đã đến, chúng ta đi thôi."

Kết quả là, hai trợ lý ăn mặc chỉnh chu đứng ở cửa ra vào chờ xuât phát, cùng nam nhân tóc còn dính nước bước từ toilet ra chạm mặt. Triệu Minh gặp người vội vàng cúi người, góc 45 độ cẩn thận tỉ mỉ, "Hoàng Thượng, nô tài đã chuẩn bị xe ngựa kỹ càng chỉ chờ ngài khởi giá."

Sở Chinh: "..."

Vệ Thiên Lý lúng túng mở miệng: "Ừm, chuẩn bị sẵn sàng."

Trời vừa sáng Sở Chiến đã đến khách sạn, cầm củ khoai lang bỏng tay như thế này, hắn thà rằng đến sớm tuyệt đối không thể đến chậm.

Sở Chinh nghĩ tới mèo ngốc lòng liền chỉ muốn về, ngồi ở sau xe ngồi không nói lời nào cũng tạo thành áp lực vô hạn. Triệu Minh run tay, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn vào kính chiếu hậu.

Xe rốt cục cũng chạy đến cửa khách sạn, Sở Chinh giống như vô tình sửa sang lại ống tay áo, Triệu Minh bĩu môi, "Không cần sửa sang lại đâu, dù sao cuối cùng cũng bị lộng đến lộn xộn~ "

Sở Chinh duỗi dài tay chụp bả vai hắn, "Vậy tôi liền đi trước, đồ một hồi nhớ mang lên." Nói xong liền nhanh chống xuống xe, Triệu Minh quay đầu nhìn y đi xa, cổ xoắn đến như là mì sợi, hắn bỗng nhiên chuyển hướng nhìn Vệ Thiên Lý, không đầu không đuôi hỏi: "Anh có nuôi qua thú cưng không? Chó mèo chẳng hạn."

Vệ Thiên Lý dừng lại, nhớ tới con thỏ béo kêu là bánh bao kia, gật đầu, "Từng nuôi một con thỏ con."

Triệu Minh nói: "Thỏ con a, vậy anh có coi nó là con trai không?"

Vệ Thiên Lý: "... A?"

Sở Chinh làm bộ bình tĩnh tiến vào thang máy, nhưng chờ khi chân giẫm đến thảm trên tầng lầu đã không thể khống chế vui sướng. Khóe miệng của y ngoác đến tận mang tai, rất giống não tàn.

"Rầm rầm rầm!"

"Ai đó —— "

"Anh của em đó!" y rống đến mười phần tức giận.

"Anh không phải có thẻ phòng sao? !" Cửa ken két một tiếng mở ra, một con mèo không kịp chờ đợi ló đầu ra, con mắt linh động chuyển động, động tác gọn gàng mà linh hoạt "Ba" nhảy vào trong ngực Sở Chinh.

"Meo!" Tôi biết là cậu nhớ tôi muốn chết mà, một ngày không thấy như cách mấy thu đi, sao cậu giờ mới tới tôi rất tức giận a! Lương Du Lan dùng cánh tay núc ních lông của mình ôm chặt lấy đầu Sở Chinh, moa-moa-ta hôn y mấy chục cái.

Sở Chiến: "..." Không đến mức thân thiết như vậy đi!

Mèo ngốc đem cái bụng áp vào mặt Sở Chinh, một chút tiết tháo cũng không có. Sở Chinh nâng cái mông béo của hắn rồi trở tay đóng cửa lại."Ai u bảo bối, em nằm sấp lên mặt ba ba, ba ba không thở nổi."

Lương Du Lan "Meo ngô" một tiếng, nhu thuận từ trên mặt Sở Chinh lui xuống, Sở Chinh cúi đầu hôn cái mũi nhỏ của mèo ngốc, mèo ngốc lập tức hôn đáp lại, một mèo một người quấn quít quả thực ngược chết cẩu độc thân. Sở Chiến nắm chặt tay phẫn uất, "Hai ngươi còn chưa xong nữa hả! !"

Sở Chinh quay đầu nhìn Sở Chiến mỉm cười một cái, nụ cười này thật sự là như băng tan phong tao cực hạn, "Em đố kị!"

Đố kị... Sở Chiến phẫn nộ, "Chuyện rõ ràng như vậy anh còn nói ra làm gì? ! Làm người phải lương thiện."

Sở Chinh nhíu mày, "Anh nếu không lương thiện, em sớm đã bị đánh cho tàn phế."

Lực chiên đấu của Sở Chiến tuyết đối không phải đối thủ của anh hắn, so với hắn anh hắn quá bạo lực. Sở Chiến hai tay khoanh trước ngực, một mặt khinh miệt bĩu môi, "Kỳ thật cũng không gì đáng để ghen tỵ, không phải chỉ là một con mèo thôi sao, ngày mai em cũng ra đống rác ôm một con về!"

Sở Chinh đi đến sofa ngồi xuống, đem Lương Du Lan đặt vào trên đùi, "Đây, đưa móng em ra."

Lương Du Lan duỗi ra móng trái.

Sở Chinh lắc ngón tay, "Bên phải." Lương Du Lan động động lỗ tai phối hợp duỗi ra móng phải, Sở Chinh đem móng nhỏ lông xù giữ trong lòng bàn tay, còn trở tay nắn đệm thịt của hắn, kiêu ngạo nhìn về phía Sở Chiến, "Ầy, trên thế giới mèo đi đầy đường, thế nhưng có mấy con muốn ngoan có ngoan muốn đáng yêu có đáng yêu chứ?"

Ách... Cái gương mặt ngạo kiều này, phong phú biểu đạt một mảnh nhiệt tình của mèo nô đối với chủ tử. Sở Chiến liếc mắt nhìn anh hắn một cái, đầy vẻ khinh bỉ, "Anh thấy đường ở đâu mà có mèo đi đầy hả? !"

"..."

Quyền uy bị khiêu khích, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Sở Chinh xoay người lột giày da, hướng phía Sở Chiến PIA ném ra ngoài. Giày da trên không trung bay theo một đường vòng cung xinh đẹp, "Ba" một phát đập vào tường.

Sở Chiến nhanh nhẹn tránh, hướng anh hắn quăng mấy cái mị nhãn, "Trò mèo mà còn muốn đập em? !"

Sau đó Sở Chinh xoay người thoát một cái giày khác...

Sở Chinh mấy chục tiếng không nhìn thấy mèo ngốc cả người liền không xong, hiện tại rốt cục cũng nhìn thấy, từ thân đến tâm đều tản hormone ta rất vui vẻ ta rất thoải mái, Sở Chinh chỉ cần đối mặt Lương Du Lan thì chắc chắn biến thành bộ dạng không có tiền đồ, bất luận là dạng người hay mèo.

Tỉ như hiện tại ——

Sở Chinh xoa mặt béo mèo ngốc, đau lòng không thôi, "Em mấy ngày nay vì cái gì không ăn cơm, cả người đều gầy."

Sở Chiến: "Mặt nó béo như vậy, anh từ chỗ nào nhìn ra gầy vậy?"

Sở Chinh không thèm để ý tới tạp âm bên kia, tiếp tục đau lòng, "Than Nắm, ba ba phải quay phim không có thời gian chăm sóc cho em, phải làm sao bây giờ?"

Lương Du Lan dùng đầu cọ vào lòng bàn tay y, "Meo ~ "

Sở Chinh gãi gãi cổ của hắn, Lương Du Lan thoải mái rừ rừ mấy tiếng, toàn bộ meo đều ngo ngoe đầy hạnh phúc. Sở Chinh đem hắn ôm vào trong lòng nhẹ hôn một cái, "Tại sao có thể manh như thế? ! Em là ăn đáng yêu lớn lên sao?

Sở Chiến nguýt y một cái, "Đương nhiên là ăn thức ăn cho mèo rồi."

Sở Chinh quyết định nện dây lưng quần.

Ngay khi thắt lưng "Bá đát" một tiếng được tháo ra, Sở Chiến sẵn sàng bỏ trốn, chuông cửa bất ngờ vang lên, Sở Chinh đem đai lưng cài lại, mèo ngốc nhu thuận bò lên trên bả vai y, một người một mèo đi ra đến mở cửa.

Ngoài cửa là Vệ Thiên Lý, hắn ôm bao lớn bao nhỏ nhìn như một thân cây bị bão táp tàn phá không thể đứng thẳng người được. Vừa thấy Sở Chinh đi ra, "Sở tiên sinh,  đồ của anh..."

Mèo ngốc trên vai Sở Chinh còn đang dùng đầu cọ vào đầu của y, cố làm cho người Sở tiểu nô tài ướm đầy mùi của mình, từ trong ra ngoài đều hoàn toàn chiếm lấy.

Sở Chinh gật đầu, giúp đỡ hắn đem bao đồ kéo vào trong nhà.

Lúc này Sở Chiến duỗi cổ tới, "Ai tới đó?" Hắn cười đến ngây thơ đầy ngu ngốc, hắn trương ra một gương mặt trẻ tuổi đầy khôi ngô khắp mặt đều là dương quang.

Vệ Thiên Lý nhìn người trước mắt, trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói của Triệu Minh, đây là tiểu, tiểu... Lão bà của Sở Chinh?

Sở Chiến đem đầu dán bên mặt anh hắn, Sở Chinh buồn nôn đến cực điểm một chưởng đập hắn ra chỗ khác.

Sở Chiến mặt khổ qua lại lần nữa dán lên, cười toe toét, "Sao anh có thể đánh em, anh đúng là không yêu em mà!"

Lương Du Lan còn đang liếm móng trên vai Sở Chinh cũng tát một vuốt qua phía Sở Chiến, "Meo!" Cậu biến ra chỗ khác!

Sở Chiến: "—— a!"


Vệ Thiên Lý dừng mắt trên người Sở Chinh Sở Chiến cùng mèo đen ở giữa nhìn tới nhìn lui mấy lần, lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng, trong đầu có hàng vạn con ngựa chạy chồm chồm lên —— hình ảnh một nhà ba người đầy hài hòa a.

[Hết Chương 15]

===BHD===
Chương 14


Comments

Popular Posts