BTMLSD_Chương 14

Meow !

Bay hơn hai giờ liền Sở Chinh còn có chút mơ hồ. Triệu Minh tiến đến gần, lay bả vai y, "Ca, đến nơi rồi."

Sở Chinh gật đầu híp mắt, bỗng nhiên một phát bắt lấy cổ tay Triệu Minh. Triệu Minh giật mình, "Ca, anh có bệnh a?"

Sở Chinh hữu khí vô lực, "Giúp tôi gọi điện thoại cho Hà Chi Dương, hỏi thăm xem Than Nắm hôm nay thế nào rồi, tôi không yên lòng về em ấy."

Triệu Minh im lặng đem bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình lay mở, "Hai người không phải thường xuyên ở riêng sao, không có chuyện gì đâu"

Sở Chinh một tay chống đầu, "Nhưng hiện tại lại không giống."

Ngạch... Là cái gì không giống Sở Chinh cũng không nói được, nhưng từ sâu trong lòng y lại có dự cảm, một dự cảm không tốt.

Trước đó Hà Chi Dương nói qua, "Mèo mà, so với nữ nhân còn khó hiểu hơn. Lúc thì yêu anh lúc thì chán ghét anh, quen là được rồi."

Sở Chinh dùng sức chớp mắt, xoay người đem giày da đi vào, "Đi thôi."

Máy bay hạ xuống phi trường, trời vừa sáng thì fan hâm mộ đã nhận được tin liền tụ tập một đống chờ thần tượng xuất hiện. Bị người nào đó ảnh hưởng, Sở Chinh xưa nay không đi vé VIP, hắn cho rằng diễn viên bất quá cũng chỉ là một loại chức nghiệp, mà fan hâm mộ chính là hậu thuẫn lớn nhất trong chức nghiệp này. Người ta nói đúng, đối với một người trọng tình đơn giản liền đem mình sống thành bộ dáng của hắn, cho nên với Sở Chinh mà nói, y không chút nào tự hiểu nhưng lại ngầm đem mình sống thành dáng vẻ của người nào đó. Đương nhiên nếu như y hiện tại biết người nào đó là Than Nắm đang mất ăn mất ngủ ở nhà, khả năng cao là tâm lý y sẽ không chịu nổi dẫn đến bộ mặt cứng ngắc cùng hành vi quỷ dị, bất quá việc này đều để sau hãy bàn.

Sở Chinh cố ý đi WC sửa sang lại dáng vẻ của mình, Triệu Minh ngồi xổm xuống chỉnh lý gấu quần cho y, Sở Chinh đến cùng cũng không thể quen được với việc người khác hầu hạ mình như thế, ho khan hai tiếng hỏi: "Vệ Thiên Lý đâu?"

Triệu Minh lúc này mới nhớ tới còn có người như vậy, ngẩng đầu lên nói, "Không có ở đây, hắn đi đâu thế nhỉ?"

Sở Chinh cài tay áo, "Đi thôi."

Nhưng hai người vừa ra khỏi đã nhìn thấy Vệ Thiên Lý ngoài cửa, hắn đang đứng bên tường gọi điện thoại, thanh âm không lớn nhưng nghe ra ngữ khí đầy phẫn nộ, "Về sau đừng lại đến quấy rối tôi có được không? Xem như tôi đã chết rồi đi."

"Coi như tôi van anh, có thể chứ? Tôi đã sớm chết trong trận lửa kia rồi."

Triệu Minh quay đầu nhìn về phía Sở Chinh, Sở Chinh tại bên miệng làm cái thủ thế kéo khoá, ra hiệu hắn đừng lên tiếng. Vệ Thiên Lý cúp điện thoại, quay người lại đã nhìn thấy hai người ở cửa, Sở Chinh cười với một tiếng, "Đi thôi."

Ba người nhanh chân đi ra, sau lưng Sở Chinh mỗi bên một người hộ pháp khiến cho vẻ đẹp của y như tỏa sáng, vai rộng eo hẹp chân dài, một bước bước ra bằng một bước rưỡi của Triệu Minh, lưng eo như thẳng tấp bước đi mang phong. Fan hâm mộ trong nháy mắt liền không thể khống chế, tiếng vỗ tay chói tai, thanh thế to lớn như thế sao có thể không tới chứ. 

Sở Chinh hướng bọn họ vẫy tay, đi qua kí tên ảnh chụp cùng. Triệu Minh nhìn fan hâm mộ phát rồ cả lên, quay đầu vô cùng kiêu ngạo đối Vệ Thiên Lý nói: "Chinh ca rất lợi hại đi, rất nhiều fan hâm mộ thích y đấy!"

Vệ Thiên Lý gật gật đầu, "Lợi hại."

Đúng lúc này, một thanh âm bỗng nhiên phát ra như tách biệt khỏi đám đông, như bắn ra hoa đào tứ phía, "Xin hỏi, ngài là Vệ Thiên Lý đúng không?"

Sở Chinh cùng Triệu Minh đều sững sờ, mà đương sự Vệ Thiên Lý càng tràn đầy điểm khả nghi, hắn không biết phải làm sao liền gật đầu. Nữ sinh kia hét lên một tiếng, "Trời ạ! Có thể nhìn thấy ngài quả thực rất tuyệt vời, chúng ta có thể cùng chụp ảnh không?"

Vệ Thiên Lý không nói gì, ánh mắt bồi hồi nhìn qua lại giữa Sở Chinh cùng Triệu Minh có chút bất lực. Sở Chinh đi tới, ôm bờ vai của hắn, tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Không muốn chụp sao?"

Vệ Thiên Lý dừng lại, "Không, không phải."

Sở Chinh gật gật đầu, đối nữ sinh tay cầm máy ảnh DSL nói: "Chúng ta cùng chụp một tấm đi." Sau đó Sở Chinh đứng ở bên trái Vệ Thiên Lý, người y thẳng tắp vừa vặn có thể ngăn trở vết sẹo không đáng sợ nhưng lại không thể ngó lơ của Vệ Thiên Lý. Sở Chinh quay đầu nhìn về phía Triệu Minh, "Cậu cũng vào đi a." Triệu Minh cười khúc khích đi tới, đứng ở bên cạnh nữ sinh.

"Răng rắc" một tiếng ngay sau một câu "Quả cà", một tấm hình bốn khuôn mặt tươi cười, tất cả đều cùng lộ ra răng trắng.

Sở Chinh cùng fan hâm mộ nói lời tạm biệt, "Một hồi tôi còn có việc phải làm, các bạn trở về nhớ chú ý an toàn."

Fan hâm mộ mỗi người trong nháy mắt như bị đào tâm, hai tay ôm lấy ngực, "Được rồi, anh cũng phải chú ý an toàn! Cố lên a!"

Sở Chinh khoát khoát tay, đúng lúc này, trong đám người bỗng nhiên nhảy ra một người hướng phía Sở Chinh nhào tới. Sở Chinh không nghĩ tới mình một đại nam nhân xương cốt cứng rắn lại có ngày bị nam nhân đánh lén, đưa tay vừa muốn đón đỡ thì nghe thấy bộp một tiếng, Vệ Thiên Lý đã tiến lên một bước, một chưởng đem người đánh ra ngoài.

(OO)! ! !

Tốc độ cùng sức lực của hắn tất cả đều làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối,  nam hài được đẩy ra một tay che ngực, nước mắt như mưa, "Em chỉ muốn hôn y một cái huhuhu."

Mấy nữ sinh bỗng nhiên hét rầm cả lên, "Điên rồi à! Đi lên liền muốn đụng chạm! Sở Chinh của chúng ta là người ngươi có thể hôn! ! !"
"Em chẳng qua là quá thích y! Em là fan hâm mộ mà!" Nam hài bên trong quang quác khoa tay múa chân, hắn còn chưa giải thích xong Sở Chinh đã từ trong đám người đi lại, y nói: "Tôi không thể để cho cậu hôn, nhưng tôi có thể cho cậu một cái ôm."

Nói xong Sở Chinh ôm chặt lấy hắn, nam hài kích động nói năng lộn xộn, tay chân cũng không thả, "Em, em nặng... Cho tới bây giờ không nghĩ đến, anh anh anh sẽ... Oa ô ô ô!"

Sở Chinh vỗ vỗ bả vai hắn, "Tôi có công việc thật sự phải đi rồi, lần sau cũng đừng như thế dọa tôi, bái bai."

Trong ánh nhìn của mọi người Sở Chinh dẫn hai "Hộ pháp" ra đại sảnh, fan hâm mộ một mực theo y đến khi lên xe. Thiếu niên được ôm vành mắt đỏ bừng, bờ môi run thành gợn sóng dư vị còn sót lại. Mấy nữ hài tụ thành một nùi, "Tôi thích Sở Chinh đúng là không sai mà, cho tới bây giờ đều là người ấm áp như thế! Một chút kiêu ngạo cũng không có! Trên mạng nói rằng y đánh Lộ Minh Thần, nhất định là không phải y!"

"Cho dù là có đánh Lộ Minh Thần đi chăng nữa tôi cũng vẫn yêu y!"

"Nếu như là thật, vậy khẳng định là Lộ Minh Thần đáng đánh! Dám chọc Chinh Chinh nhà chúng ta, gia cắt JJ của ngươi!"

Lúc này mấy nữ sinh bỗng nhiên xoay chuyển, "Này! Tôi nói cậu là từ đâu tới, làm gì đi lên liền ôm nam thần của tôi? !"

Nam sinh kia hốc mắt còn đỏ bừng không nghĩ tới đầu mâu trong nháy mắt liền chỉa về phía mình, "Em, Em là fan hâm mộ, Em yêu y mà!"

"Hỗn đản! Nam thần vậy mà ôm cậu! Thật ghen tỵ !"

*

Sở Chinh ngồi sau xe, Vệ Thiên Lý ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Triệu Minh lái xe.

Triệu Minh nói: "Vệ Thiên Lý, không nghĩ rằng anh phản xạ nhanh đến vậy? ! Đơn giản là cấp độ MAX!"

Vệ Thiên Lý bị nói đến đỏ cả mặt, "Chút kỹ năng thôi."

Sở Chinh sau xe đem nút áo giải khai, "Anh trước kia cũng là diễn viên?"

Anh cũng là diễn viên? Diễn viên... ánh mắt Vệ Thiên Lý đột nhiên căng thẳng lên, con ngươi ánh lên tòa cao ốc cao ngất phía ngoài cửa sổ xe hơi, trên bầu trời mặc cho chim bay liệng... Diễn viên a?

"Ừm." Một từ thốt ra từ miệng của hắn khàn khàn mang theo trúc trắc do bị hung khói.
Sở Chinh suy nghĩ một lát, "Tôi nói lần đầu gặp anh đã cảm thấy nhìn quen mắt, là cái kia..."

"« Thanh ký »" Vệ Thiên Lý mở miệng, "Một bộ phim truyền hình cẩu huyết thôi." Hắn gục đầu xuống cười khó khăn.

Sở Chinh vừa muốn nói gì thêm, lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên, y cúi đầu vừa nhìn là Hà Chi Dương, lông mày không khỏi nhảy lên một cái, Than Nắm của y ~ "Uy?"

Đầu bên kia không một người nói chuyện, chỉ có mấy tiếng đùng đoàn vang dội. Bỗng nhiên, giọng Hà Chi Dương truyền đến, lại giống như là từ xa đang gào thét, "Sở Chinh a, Than Nắm nhà anh——!"

"Tút tút tút..." Điện thoại bị dập máy.

Sở Chinh vốn đang xụi lơ trong nháy mắt thân thể cứng đờ, hai chân chuyển hướng hai tay đặt lên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh sửng sốt ba giây. Triệu Minh nhìn phía sau trong gương, dựa vào hành động như thể xác chết vùng dậy của Sở Chinh liền biết cái cú điện thoại này chắc chắn có liên quan đến Than Nắm. Triệu Minh lắc đầu: Mèo nô a, là loài đáng thương nhất trên thế giới này.

Sở Chinh hốt hoảng đem điện thoại ấn gọi lại, "Alo? Hà Chi Dương!"

Lúc này Hà Chi Dương yếu ớt bắt máy, "Sở Chinh a ~ "

Thanh âm dập dờn giống như là tiếng gọi của vong hồn, có chuyện gì a? ! Sở Chinh hít sâu, "Than Nắm làm sao? Bị thương rồi hả? Có nguy hiểm hay không? !"

Hà Chi Dương hơi thở mong manh, "Đúng vậy, bị thương, rất nghiêm trọng."

Tim Sở Chinh như muốn ngừng đập, môi run rẩy, tin này quả thực quá sức chịu đựng với y. Sở Chinh ngón tay nắm chặt, "Tôi không phải đem em ấy giao phó cho anh sao? ! Tại sao lại có nguy hiểm?"

Hà Chi Dương nuốt nước miếng một cái, "Không phải Than Nắm gặp nguy hiểm, là tôi gặp nguy hiểm a..."

Sở Chinh: "A?"

Khục... Chuyện là như thế này, Lương Du Lan được an trí tại bệnh viện thú ý nhưng không bị giam vào lồng, bởi vì hắn là khách quen của nơi này, cũng bởi vì Sở Chinh nhắc nhở, Hà Chi Dương để hắn cùng Queen tự do chơi đùa. Queen đối với hắn yêu đến không cách nào tự kiềm chế cứ cọ tới cọ lui vào người Lương Du Lan, một hồi hôn nhẹ miệng hắn một hồi chơi đùa cái đuôi của hắn. Lương Du Lan bị phiền đến bạo phát, một cái tát xuống đem Tiểu Anh chân ngắn "Sưu" một phát như sao băng bay thẳng lên trời.

Lương Du Lan tức giận ngay cả điểm tâm cũng không thèm ăn, đầu tiên là cùng chó trong lồng chó ầm ĩ một trận, lại duỗi thân đem tiểu Hamster ra mài móng, đỉnh đầu tiểu Hamster lông không ngừng rơi rụng. Tóm lại Lương Du Lan tận lực khiến cho bệnh viện thú y của Hà Chi Dương gà bay chó sủa, Hà Chi Dương một cây thần thụ trải qua lão luyện kém chút thì gãy mất, tới mức hắn không thể chịu đựng được nữa hắn mới gọi điện thoại cho Sở Chinh, "Than Nắm nhà anh làm loạn cả bệnh viện của tôi rồi, nó trên nhảy dưới tránh tôi lại không bắt được nó... Mà nó lại còn tuyệt thực, tổn thất mấy ngày này tôi có thể không tính toán với anh, nhưng cầu Sở tiên sinh anh đem nó rước về nhà đi."

Sở Chinh khi biết Than Nắm không bị thương thì mới bình tĩnh bình lại, y mất trí nhớ có chọn lọc hoàn toàn đem việc mèo ngốc đem bệnh viện của người ta làm loạn thành một đoàn bỏ sau đầu, trong tâm trí tất cả đều là "Tuyệt thực!"

Cái này quá không được, không ăn cơm liền không có dinh dưỡng, không có dinh dưỡng liền sẽ không khỏe mạnh! Than Nắm của y sao có thể không khỏe mạnh? !

Sở Chinh một tay đè lại cái trán, "Em ấy hiện tại đang ở đâu?"

Hà Chi Dương sắp bị suy nhược thần kinh, "Đang trên cây duỗi người đây, ngạch... Cái kia, anh nói xem mèo biết khinh bỉ người sao?"

Sở Chinh: "Cái gì?"

Hà Chi Dương: "Nó duỗi một cái móng vuốt ra... Đây là muốn F-uck tôi sao? !"

Lương Du Lan lắc lắc lông trên người, "Meo ngao!" ( OωO #)

Hà Chi Dương ruột gan đứt từng khúc.

Lúc xế chiều, Sở Chiến nhận nhiệm vụ nguy cấp, anh ruột hắn bức bách kêu hắn đi đón Than Nắm về nhà. Bệnh viện thú y cửa vừa mở ra hắn đã nhìn thấy con mèo đen kia đang ưu nhã chiếm cứ  đèn treo trên đỉnh đầu, Lương Du Lan nhàn nhã liếm móng vuốt, "Meo!" Tiểu Chiến Chiến!

Sở Chiến khom lưng cúi đầu bồi thường tổn thất, Hà Chi Dương ngã vào ghế bộ dạng như muốn băng hà.

Sở Chiến nói: "bác sĩ Hà... Anh làm sao vậy?"

Hà Chi Dương trở mình nhìn hắn băng nửa con mắt, "Than Nắm từ trên giá nhảy xuống nện lên người tôi."

Sở Chiến: "Một con mèo mà nện anh thành bộ dạng này hả? Nó nhảy xuống từ độ cao bao nhiêu a?"

Hà Chi Dương gục đầu xuống, giống như là bóng cao su bị xì hơi, "Là giá đỡ nện lên người tôi!"

Sở Chiến khóe miệng giật một cái, "A a a a... Thật xin lỗi."

Sau đó Sở Chiến trải qua một giai đoạn đầy gian khổ như thể chiến đấu sa trường, mới có thể đem Lương Du Lan dụ vào lồng mèo. Quá trình vất vả đến độ Sở Chiến tiêu hết sáu cuốc điện thoại đường dài cho anh hắn. Ngay lúc các loại chiêu thức đều dùng hết nhưng vẫn cũ không có hiệu quả, thanh âm Sở Chinh từ điện thoại truyền ra: "Than Nắm em ngoan ngoãn theo ca ca về ký túc xá có được hay không?"

Lương Du Lan trên đèn treo lắc lư vẫy đuôi, "Meo!" Không được!

Sở Chinh thở dài, "Buổi chiều baba liền kêu Sở Chiến cho ngươi đưa em đến chỗ ta được chưa?"

"Meo?" Thật?

Sở Chinh: "Tuyệt đối là thật! Baba xưa nay không lừa gạt em!"

Sau đó một đạo hắc ảnh từ đèn treo bên trên nhảy xuống, tự động chui vào mèo chiếc lồng, Lương Du Lan đưa đầu ra nháy mắt mấy cái, "Meo ~" đi thôi. (o^^o)


Hà Chi Dương: "... Nó thành tinh rồi."

[Hết Chương 14]
======
Chương 13



Comments

Popular Posts