BTMLSD_Chương 13
Meo
Đều nói nam nhân nghiêm túc rất đẹp trai, vậy nếu một nam nhân vốn đã đẹp trai lại còn nghiêm túc nữa thì đơn giản là đẹp trai vượt ngoài vũ trụ.
Sở Chinh đeo kính lên, cầm bút chuyên tâm nghiên cứu kịch bản, bộ dạng không bận tâm đến thế giới bên ngoài thật sự là lóe mù mắt mèo.
Lương Du Lan cúi đầu yên lặng liếm sạch cá khô trong chén rồi duỗi móng vuốt vuốt ria, "Meo ~" chơi với tôi đi.
Sở Chinh ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, tay chuyển động qua lại trên kịch bản trong tay. Lương Du Lan cảm thấy tự chơi với cái đuôi thật nhàm chán liền hai bước đi từ từ đến trước mặt Sở Chinh, đem đầu lủi vào giữa hai tay Sở Chinh, "Meo!" Chơi với tôi đi mà! ⊙ω⊙
Sở Chinh dư quang liếc nhìn một cái, đưa tay gãi cằm hắn, "Ba ba phải xem kịch bản, em ngoan ngoãn một chút nhé?"
Lương Du Lan mới không muốn ngoan ngoãn ~ hắn dùng đầu đi từ từ hướng vô cái eo đầy hữu lực của Sở Chinh, đem toàn bộ thân thể đều chui vào khe hở giữa cánh tay Sở Chinh, nhanh nhẹn nhảy một cái, nằm chổng vó một cái liền phủ lên trên kịch bản.
Sở Chinh: "..."
Lương Du Lan: "Meo?" Đưa móng nhỏ sờ lên mặt Sở Chinh, nghiêng cổ đồng tử lấp lóe moe moe nhìn y.
Sở Chinh đưa tay kéo lại kịch bản, Lương Du Lan cắn một cái lên trang giấy, rất có tư thái chết không hé miệng. Sở Chinh rốt cục bó tay, hai tay thu về vỗ vỗ hắn, "Tới, ba ba ôm."
Lương Du Lan chớp chớp mắt to, thân thể hướng về phía trước nhảy lên, nhảy vào trong ngực Sở Chinh. Sở Chinh thở dài sờ cái đầu tròn vo của hắn, "Em a, sao lại dính người như thế."
Lương Du Lan dùng đỉnh đầu ủng ủng cái cằm của y, "Meo!" Nhìn kịch bản làm gì, kịch bản có thể đẹp mắt hơn tôi sao meo?
Sở Chinh tay kia vòng lên cái đuôi của hắn, "Qua mấy ngày nữa ba ba phải đi quay phim, không thể dẫn em đi được, em ở nhà bác sĩ ngoan ngoãn nhé."
Lương Du Lan trong nháy mắt hai mắt trừng lớn, không thể tin nhìn y, "Meo!" Cậu lại muốn vứt bỏ tôi?
Sở Chinh vươn tay bất động thanh sắc đem kịch bản bị cắn ra mấy lỗ thu vào trong tay, nói thì chậm diễn ra thì nhanh, cấp tốc đem Lương Du Lan để xuống ghế sô pha, trăm mét bắn vọt chạy đến phòng ngủ, cửa "Cùm cụp" một tiếng khóa từ bên trong.
Lương Du Lan đầu tiên là kinh ngạc hai giây, sau đó "Meo ngao ngao a ngao!" Phẫn nộ chạy đến trước cửa, móng vuốt điên cuồng cào lên, "Két ——" Tạp âm lập tức đem màng nhĩ ma sát ra một trận sóng lớn. Sở Chinh đứng ở bên trong cửa, một tay bịt tai, ngữ trọng tâm trường nói: "Ba ba muốn nhìn kịch bản, em đi chơi bóng len đi nha."
Lương Du Lan: "Meo!" Tôi không muốn! Tay nâng trảo rơi, lại là một tiếng cào chạm lòng người "Két kít" . Nhịp tim Sở Chinh bị ép thẳng tới 180, bất đắc dĩ đem cửa mở ra một khe nhỏ, Lương Du Lan nhanh chóng đem móng vuốt nhét vào, điên cuồng bắt lấy ốn quần Sở Chinh. Một lát sau móng vuốt đổi thành lỗ tai, miệng, mắt to hổ phách...
Sở Chinh đành phải đem cửa mở ra, Lương Du Lan như viên đạn bay thẳng vào ôm chặt lấy đùi y, "Meo ríu rít..." Cậu không yêu tôi, thao a có thể đem tôi nhốt lại. Dùng mặt ma sát tới lui lên trên đùi y, ngẩng đầu đáng thương nhìn sang, "Meo ~ "
***
Chín giờ sáng, đại sảnh máy bay biến thành một mảnh ngổn ngang lộn xộn, đám người đến trễ bị kích thích cả mặt như rau úng. Sở Chinh được an bài tiến vào phòng chờ đặc biệt, Triệu Minh khúm núm tiến vào trạng thái tiểu nha hoàn: "Chinh ca, ăn một chút gì không?"
Sở Chinh híp mắt nhìn đồng hồ, "Không muốn ăn, sắp khởi hành rồi." Sở Chinh tâm phiền ý loạn, trong đầu tất cả đều là ánh mắt nhìn mình lần cuối của mèo ngốc đêm qua—— đáng thương nước mắt rưng rưng muốn tràn bờ.
Sở Chinh trước kia mỗi khi bay đều ghé một nơi, do không thể mang mèo ngốc theo, liền suốt đêm đem đưa đến bệnh viện thú y của Hà Chi Dương. Y trước kia quay phim cũng là dựa theo cách này, than nắm mỗi lần đều hân hoan nhảy cẫng hưng phấn không thôi, nhìn thấy tiểu anh chân ngắn nhà Hà Chi Dương đều nhảy điệu waltz tại chỗ. Thế nhưng tình huống lúc này lại khác một trời một vực, Hà Chi Dương đưa tay tiếp nhận mèo đen, Sở Chinh vừa đem lồng mèo thả xuống đất, Lương Du Lan liền nổi giận, móng vuốt sắc bén vung lên, vết thương mới kết vảy của Hà Chi Dương trong nháy mắt lại thêm ra hai vệt máu.
Lương Du Lan thừa dịp Hà Chi Dương ngây ngốc, liền nhảy xuống mặt đất, ôm lấy bắp chân Sở Chinh không buông tay, đầu cách vải vóc cọ lấy cọ để, miệng phát ra tiếng ùng ục ục đáng thương không ngừng. Sở Chinh một nam tử hán lòng dạ sắt đá trong nháy mắt tan chảy, đưa tay đem Lương Du Lan ôm vào trong ngực, sờ mặt béo của hắn, "Than nắm, ba ba có công việc không thể dẫn em đi, ở nhà bác sĩ Hà mấy tuần có được hay không?"
Lương Du Lan không phản ứng, đầu lủi vào cổ áo Sở Chinh.
Hà Chi Dương hết cách, đành phải tung đòn sát thủ —— đem Tiểu Anh chân ngắn nhà mình ôm ra. Tiểu Anh chân ngắn màu lam sắc, màu lông sáng tỏ rõ thân thể khỏe mạnh, ngày trước vừa thấy được đồng bọn nó lập tức vui vẻ đến khoa tay múa chân.
Sở Chinh đối mèo đen trong lòng nói: "Em nhìn, Queen tới kìa, xuống dưới cùng nó chơi đùa đi."
Lương Du Lan lỗ tai cụp xuống, tiếp tục đâm vào ngực Sở Chinh, Sở Chinh không còn biện pháp khác "Em ngoan, ba ba rất nhanh liền tới đón em thôi."
Lương Du Lan hậm hực, nghĩ thầm một người đang êm đẹp cứ bắt phải cùng một con mèo ngu ngốc trí thông minh thấp hơn ba tuổi chơi đùa, thật sự là máu chó. Hắn cũng muốn đi cùng, ban đêm đi ngủ không dán lên Sở Chinh sẽ mất ngủ a!
Nhưng sự thật khó mà sửa đổi, Sở Chinh vừa ngoan tâm, đem đầu Lương Du Lan từ trong cổ áo kéo ra, đem hắn nhanh chóng nhét cho Hà Chi Dương. Hà Chi Dương hãi hùng khiếp vía lần thứ hai tiếp nhận một trận bạo cào của mèo đen, gắt gao ôm lấy sống chết không buông tay.
Sở Chinh thở dài, nhấc chân ra cửa.
Thân ảnh của y rời bệnh viện thú y càng ngày càng xa, Lương Du Lan trái tim vài lần ngừng đập, cuối cùng ngay lúc Sở Chinh sắp biến mất phát ra một tiếng tê tâm liệt phế "—— meo!"
Sở Chinh nghĩ đến hình ảnh này liền đau lòng, Than Nắm nhà hắn, rời y liền như sắp chết đến nơi.
Triệu Minh massage cho chủ tử, cười nịnh nọt, "Ca, muốn uống nước không?"
Sở Chinh khoát tay, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, trong đầu tất cả đều là thân ảnh tiểu mèo đen lông xù kia.
Máy bay đến trễ một tiếng mười lăm phút, Sở Chinh quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, "Ăn sô cô la không?"
Nam nhân vội vàng đem ánh mắt chuyển tới, mang theo chút bối rối, lắc đầu, "A không cần, cám ơn."
Triệu Minh nhìn nam nhân kia một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Đến cùng ai mới là trợ lý a."
Sở Chinh thấy hắn một mặt không vui, duỗi tay đập vào vô trán hắn một cái, "Đồ đần này, vậy cậu có ăn hay không?"
Triệu Minh miệng vểnh lên cao, "Em là không hiểu Ngô tỷ a, rõ ràng một mình em làm trợ lý là đủ rồi, còn tìm thêm một người nữa làm gì."
Triệu Minh đây là ăn dấm hả? Sở Chinh bất đắc dĩ cười cười, đem một cái chân khác đưa tới, "Đến bóp bên này đi."
Nói đến Triệu Minh, hắn làm trợ lý cho Sở Chinh năm năm, từ khi Sở Chinh mới xuất đạo đến bây giờ, đều một lòng đối đãi y.
Triệu Minh cùng Sở Chinh tuổi tác xấp xỉ nhau, so với Sở Chinh còn nhỏ hơn một tuổi, song buôn bán không cao còn mang theo điểm đần, nhưng lại một lòng hướng về Sở Chinh, xưa nay không hề có ý muốn đổi công tác. Hôm qua Ngô Mẫn gọi Sở Chinh đến, nói là an bài cho y thêm một phụ tá, Sở Chinh còn chưa kịp hiểu rõ ràng tình huống thì vị trợ lý này liền từ trên trời giáng xuống.
Người này niên kỷ chừng ba mươi tuổi, trên gương mặt có một đạo sẹo bỏng, mặc dù làm qua chỉnh hình, nhưng chỉ là tiểu giải phẫu, vết sẹo còn chưa tiêu trừ hoàn toàn. Nếu như không nhìn đến vết sẹo trên mặt hắn, dáng dấp vẫn rất đẹp trai, có khí khái nam nhân cứng rắn cùng sắc bén, nhưng chỉ cần hắn mới mở miệng thì xong rồi, tiếng nói giống như là bị khói sặc hỏng, khản đến đặc biệt khó nghe.
Còn có, tên của hắn là Vệ Thiên Lý.
[Hết Chương 13]
======
Chương 12
Đều nói nam nhân nghiêm túc rất đẹp trai, vậy nếu một nam nhân vốn đã đẹp trai lại còn nghiêm túc nữa thì đơn giản là đẹp trai vượt ngoài vũ trụ.
Sở Chinh đeo kính lên, cầm bút chuyên tâm nghiên cứu kịch bản, bộ dạng không bận tâm đến thế giới bên ngoài thật sự là lóe mù mắt mèo.
Lương Du Lan cúi đầu yên lặng liếm sạch cá khô trong chén rồi duỗi móng vuốt vuốt ria, "Meo ~" chơi với tôi đi.
Sở Chinh ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, tay chuyển động qua lại trên kịch bản trong tay. Lương Du Lan cảm thấy tự chơi với cái đuôi thật nhàm chán liền hai bước đi từ từ đến trước mặt Sở Chinh, đem đầu lủi vào giữa hai tay Sở Chinh, "Meo!" Chơi với tôi đi mà! ⊙ω⊙
Sở Chinh dư quang liếc nhìn một cái, đưa tay gãi cằm hắn, "Ba ba phải xem kịch bản, em ngoan ngoãn một chút nhé?"
Lương Du Lan mới không muốn ngoan ngoãn ~ hắn dùng đầu đi từ từ hướng vô cái eo đầy hữu lực của Sở Chinh, đem toàn bộ thân thể đều chui vào khe hở giữa cánh tay Sở Chinh, nhanh nhẹn nhảy một cái, nằm chổng vó một cái liền phủ lên trên kịch bản.
Sở Chinh: "..."
Lương Du Lan: "Meo?" Đưa móng nhỏ sờ lên mặt Sở Chinh, nghiêng cổ đồng tử lấp lóe moe moe nhìn y.
Sở Chinh đưa tay kéo lại kịch bản, Lương Du Lan cắn một cái lên trang giấy, rất có tư thái chết không hé miệng. Sở Chinh rốt cục bó tay, hai tay thu về vỗ vỗ hắn, "Tới, ba ba ôm."
Lương Du Lan chớp chớp mắt to, thân thể hướng về phía trước nhảy lên, nhảy vào trong ngực Sở Chinh. Sở Chinh thở dài sờ cái đầu tròn vo của hắn, "Em a, sao lại dính người như thế."
Lương Du Lan dùng đỉnh đầu ủng ủng cái cằm của y, "Meo!" Nhìn kịch bản làm gì, kịch bản có thể đẹp mắt hơn tôi sao meo?
Sở Chinh tay kia vòng lên cái đuôi của hắn, "Qua mấy ngày nữa ba ba phải đi quay phim, không thể dẫn em đi được, em ở nhà bác sĩ ngoan ngoãn nhé."
Lương Du Lan trong nháy mắt hai mắt trừng lớn, không thể tin nhìn y, "Meo!" Cậu lại muốn vứt bỏ tôi?
Sở Chinh vươn tay bất động thanh sắc đem kịch bản bị cắn ra mấy lỗ thu vào trong tay, nói thì chậm diễn ra thì nhanh, cấp tốc đem Lương Du Lan để xuống ghế sô pha, trăm mét bắn vọt chạy đến phòng ngủ, cửa "Cùm cụp" một tiếng khóa từ bên trong.
Lương Du Lan đầu tiên là kinh ngạc hai giây, sau đó "Meo ngao ngao a ngao!" Phẫn nộ chạy đến trước cửa, móng vuốt điên cuồng cào lên, "Két ——" Tạp âm lập tức đem màng nhĩ ma sát ra một trận sóng lớn. Sở Chinh đứng ở bên trong cửa, một tay bịt tai, ngữ trọng tâm trường nói: "Ba ba muốn nhìn kịch bản, em đi chơi bóng len đi nha."
Lương Du Lan: "Meo!" Tôi không muốn! Tay nâng trảo rơi, lại là một tiếng cào chạm lòng người "Két kít" . Nhịp tim Sở Chinh bị ép thẳng tới 180, bất đắc dĩ đem cửa mở ra một khe nhỏ, Lương Du Lan nhanh chóng đem móng vuốt nhét vào, điên cuồng bắt lấy ốn quần Sở Chinh. Một lát sau móng vuốt đổi thành lỗ tai, miệng, mắt to hổ phách...
Sở Chinh đành phải đem cửa mở ra, Lương Du Lan như viên đạn bay thẳng vào ôm chặt lấy đùi y, "Meo ríu rít..." Cậu không yêu tôi, thao a có thể đem tôi nhốt lại. Dùng mặt ma sát tới lui lên trên đùi y, ngẩng đầu đáng thương nhìn sang, "Meo ~ "
***
Chín giờ sáng, đại sảnh máy bay biến thành một mảnh ngổn ngang lộn xộn, đám người đến trễ bị kích thích cả mặt như rau úng. Sở Chinh được an bài tiến vào phòng chờ đặc biệt, Triệu Minh khúm núm tiến vào trạng thái tiểu nha hoàn: "Chinh ca, ăn một chút gì không?"
Sở Chinh híp mắt nhìn đồng hồ, "Không muốn ăn, sắp khởi hành rồi." Sở Chinh tâm phiền ý loạn, trong đầu tất cả đều là ánh mắt nhìn mình lần cuối của mèo ngốc đêm qua—— đáng thương nước mắt rưng rưng muốn tràn bờ.
Sở Chinh trước kia mỗi khi bay đều ghé một nơi, do không thể mang mèo ngốc theo, liền suốt đêm đem đưa đến bệnh viện thú y của Hà Chi Dương. Y trước kia quay phim cũng là dựa theo cách này, than nắm mỗi lần đều hân hoan nhảy cẫng hưng phấn không thôi, nhìn thấy tiểu anh chân ngắn nhà Hà Chi Dương đều nhảy điệu waltz tại chỗ. Thế nhưng tình huống lúc này lại khác một trời một vực, Hà Chi Dương đưa tay tiếp nhận mèo đen, Sở Chinh vừa đem lồng mèo thả xuống đất, Lương Du Lan liền nổi giận, móng vuốt sắc bén vung lên, vết thương mới kết vảy của Hà Chi Dương trong nháy mắt lại thêm ra hai vệt máu.
Lương Du Lan thừa dịp Hà Chi Dương ngây ngốc, liền nhảy xuống mặt đất, ôm lấy bắp chân Sở Chinh không buông tay, đầu cách vải vóc cọ lấy cọ để, miệng phát ra tiếng ùng ục ục đáng thương không ngừng. Sở Chinh một nam tử hán lòng dạ sắt đá trong nháy mắt tan chảy, đưa tay đem Lương Du Lan ôm vào trong ngực, sờ mặt béo của hắn, "Than nắm, ba ba có công việc không thể dẫn em đi, ở nhà bác sĩ Hà mấy tuần có được hay không?"
Lương Du Lan không phản ứng, đầu lủi vào cổ áo Sở Chinh.
Hà Chi Dương hết cách, đành phải tung đòn sát thủ —— đem Tiểu Anh chân ngắn nhà mình ôm ra. Tiểu Anh chân ngắn màu lam sắc, màu lông sáng tỏ rõ thân thể khỏe mạnh, ngày trước vừa thấy được đồng bọn nó lập tức vui vẻ đến khoa tay múa chân.
Sở Chinh đối mèo đen trong lòng nói: "Em nhìn, Queen tới kìa, xuống dưới cùng nó chơi đùa đi."
Lương Du Lan lỗ tai cụp xuống, tiếp tục đâm vào ngực Sở Chinh, Sở Chinh không còn biện pháp khác "Em ngoan, ba ba rất nhanh liền tới đón em thôi."
Lương Du Lan hậm hực, nghĩ thầm một người đang êm đẹp cứ bắt phải cùng một con mèo ngu ngốc trí thông minh thấp hơn ba tuổi chơi đùa, thật sự là máu chó. Hắn cũng muốn đi cùng, ban đêm đi ngủ không dán lên Sở Chinh sẽ mất ngủ a!
Nhưng sự thật khó mà sửa đổi, Sở Chinh vừa ngoan tâm, đem đầu Lương Du Lan từ trong cổ áo kéo ra, đem hắn nhanh chóng nhét cho Hà Chi Dương. Hà Chi Dương hãi hùng khiếp vía lần thứ hai tiếp nhận một trận bạo cào của mèo đen, gắt gao ôm lấy sống chết không buông tay.
Sở Chinh thở dài, nhấc chân ra cửa.
Thân ảnh của y rời bệnh viện thú y càng ngày càng xa, Lương Du Lan trái tim vài lần ngừng đập, cuối cùng ngay lúc Sở Chinh sắp biến mất phát ra một tiếng tê tâm liệt phế "—— meo!"
Sở Chinh nghĩ đến hình ảnh này liền đau lòng, Than Nắm nhà hắn, rời y liền như sắp chết đến nơi.
Triệu Minh massage cho chủ tử, cười nịnh nọt, "Ca, muốn uống nước không?"
Sở Chinh khoát tay, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, trong đầu tất cả đều là thân ảnh tiểu mèo đen lông xù kia.
Máy bay đến trễ một tiếng mười lăm phút, Sở Chinh quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, "Ăn sô cô la không?"
Nam nhân vội vàng đem ánh mắt chuyển tới, mang theo chút bối rối, lắc đầu, "A không cần, cám ơn."
Triệu Minh nhìn nam nhân kia một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Đến cùng ai mới là trợ lý a."
Sở Chinh thấy hắn một mặt không vui, duỗi tay đập vào vô trán hắn một cái, "Đồ đần này, vậy cậu có ăn hay không?"
Triệu Minh miệng vểnh lên cao, "Em là không hiểu Ngô tỷ a, rõ ràng một mình em làm trợ lý là đủ rồi, còn tìm thêm một người nữa làm gì."
Triệu Minh đây là ăn dấm hả? Sở Chinh bất đắc dĩ cười cười, đem một cái chân khác đưa tới, "Đến bóp bên này đi."
Nói đến Triệu Minh, hắn làm trợ lý cho Sở Chinh năm năm, từ khi Sở Chinh mới xuất đạo đến bây giờ, đều một lòng đối đãi y.
Triệu Minh cùng Sở Chinh tuổi tác xấp xỉ nhau, so với Sở Chinh còn nhỏ hơn một tuổi, song buôn bán không cao còn mang theo điểm đần, nhưng lại một lòng hướng về Sở Chinh, xưa nay không hề có ý muốn đổi công tác. Hôm qua Ngô Mẫn gọi Sở Chinh đến, nói là an bài cho y thêm một phụ tá, Sở Chinh còn chưa kịp hiểu rõ ràng tình huống thì vị trợ lý này liền từ trên trời giáng xuống.
Người này niên kỷ chừng ba mươi tuổi, trên gương mặt có một đạo sẹo bỏng, mặc dù làm qua chỉnh hình, nhưng chỉ là tiểu giải phẫu, vết sẹo còn chưa tiêu trừ hoàn toàn. Nếu như không nhìn đến vết sẹo trên mặt hắn, dáng dấp vẫn rất đẹp trai, có khí khái nam nhân cứng rắn cùng sắc bén, nhưng chỉ cần hắn mới mở miệng thì xong rồi, tiếng nói giống như là bị khói sặc hỏng, khản đến đặc biệt khó nghe.
Còn có, tên của hắn là Vệ Thiên Lý.
[Hết Chương 13]
======
Chương 12
Comments
Post a Comment