BTMLSD_Chương 12
Meow!!
Buổi xế chiều, có chuyển phát nhanh đưa đến, Triệu Minh sớm đã hối thúc Sở Chinh mới khiến cho người đem chuyển phát nhanh đưa tới cửa.
Kết quả hai phần lại đưa lên cùng một chỗ, một phần kịch bản là của Triệu Minh gửi —— vì không muốn quấy rầy Sở Chinh nghỉ ngơi, cũng đề phòng bị Sở Chinh nhắm mình mà bạo lực, Triệu Minh mấy ngày nay là thà có chết cũng không xuất hiện. Mà đổi thành một phần thì lại đến từ Vogue tạp chí.
Đem phần của Triệu Minh trước ném qua một bên, Sở Chinh kêu mèo ngốc lại. Sở Chinh cảm thấy mèo ngốc nhà y kể từ khi phát tình thì ngày càng ngoan ngoãn, lại còn hay xấu hổ nữa chứ, nhớ trước kia còn thường xuyên đứng lên đùi giẫm JJ của y, hiện tại lại như tiểu nha đầu nhu thuận e thẹn.
Lương Du Lan giẫm bước chân nhỏ mềm mại lại bên chân Sở Chinh, đầu khoác lên đùi y, “Meo ~ “
Sở Chinh đưa tay gãi gãi cổ hắn, Lương Du Lan một bộ xuân tâm dập dờn, duỗi lưỡi nhẹ nhàng liếm ngón tay Sở Chinh một cái.
Sở Chinh đem bưu phẩm mở ra, bỗng nhiên từ bên trong bay ra một tờ giấy: Sở Chinh tiên sinh thân ái, tất cả ảnh chụp đã được chuyển phát đến hòm thư của ngài, xin kiểm tra kỹ lưỡng và nhận nha. P/S: Mèo của ngài thật quá đáng yêu.
Sở Chinh cười đem tờ giấy để lên bàn trà, “Than Nắm, người ta cố ý nhấn mạnh nói ngươi đáng yêu a, ta ghen tị a.”
Sở Chinh đưa tay đem Lương Du Lan ôm lên giữa hai chân, Lương Du Lan tựa như cái tiểu hài tử hai chân sau giang rộng ra, ngồi tựa vào Sở Chinh. Đem tạp chí dơ lên trước mặt mèo ngốc, chỉ cho hắn xem, “Ây! Em nhìn xem!”
Trang bìa tạp chí Vogue là ảnh Sở Chinh chụp cùng mèo đen, mèo đen đứng trên vai Sở Chinh, trong hai mắt dã tính lại cuồng ngạo. Sở Chinh cúi đầu nhìn xuống mèo đen thì thấy hắn đang dùng vuốt không ngừng quào lên cuốn tạp chí, sờ sờ lên khuôn mặt tuấn tú trên tấm ảnh bìa. Sở Chinh liền phốc suy cười một tiếng, cái dáng vẻ xuẩn manh này có chỗ nào giống với vẻ thần bí đối người chớ gần của ngày đó chứ, hoàn toàn là một bé con ngoan ngoãn, mỹ lệ cùng cao quý, toàn bộ là đến từ bộ lông đen tuyền này. Đưa tay xoa cái đầu nhỏ của hắn, hai ngón tay kẹp lấy lỗ tai vò tới vò lui, Lương Du Lan sinh khí một vuốt đánh vào quyển tạp chí, “Meo!”
“Ok ok, ta không vò em nữa, đừng tức giận a ngoan.”
Lương Du Lan lúc này mới quay đầu lại, “Meo ô” một tiếng.
Sở Chinh nhìn cái kia đỉnh đầu tròn vo kia tâm tình cũng tốt lên, bận bịu giúp chủ nhân lật tạp chí, tìm trang có ảnh mèo đen rồi trỏ tay lên tạp chí, “Em nhìn em này, thật soái thật xinh đẹp.”
Lương Du Lan nheo mắt lại, tán đồng gật gật đầu, “Meo!” Cậu nói rất đúng!
Sở Chinh nhìn tiểu tử kia cảm thấy thật sự rất đáng yêu, nuôi một đứa bé bất quá cũng như thế đi.
Nhịn không được lại đưa tay nắn nắn tai Lương Du Lan, hai tay vòng lên từ phía sau đem mèo ngốc bế lên.
Bỗng nhiên bay lên không, Lương Du Lan sửng sốt, “Meo meo meo? !” Cậu làm gì vậy!
Sở Chinh cúi đầu hôn lên gáy của cậu, “Nhi tử em quá đáng yêu.”
Lương Du Lan vui sướng vung vẩy cái đuôi, “Meo!” Đúng vậy thật!
Thưởng thức xong ảnh của mình cùng nhi tử, Sở Chinh lại đem màn hình điện thoại cùng hết thảy thiết bị điện tử đổi thành ảnh chụp của mình cùng mèo đen, lúc này mới thỏa mãn đem Lương Du Lan qua một bên, đem bưu phẩm của Triệu Minh gửi tới mở ra, lấy ra kịch bản bên trong. Kịch bản ngoại trừ cái Ngô Mẫn nói « Thượng Cổ Thần Khí », còn có ba quyển khác, Sở Chinh đem ra hết đặt lên trên bàn, Ngô Mẫn có nói là từ trong đó lựa ra một kịch bản khi « Thượng Cổ » đóng máy sẽ quay.
Trong « Thượng Cổ» Sở Chinh là một nam thứ pháo hôi, buổi diễn hết thảy có năm mươi hai phân đoạn, rất nhanh liền có thể hoàn thành.
Phim lấy ý tưởng từ cố sự trong «Sơn Hải Kinh», sau khi tiến hành đại lượng thiên mã hành không biên soạn thành. Mà Sở Chinh… Chính chính là đóng cái Thần khí thời thời khắc khắc bảo hộ nữ chủ nhân kia. Trải qua thời gian dài cùng nhau tu luyện, hai người bọn họ triển khai một đoạn khoáng thế “Người” khí chi luyến, người khí luyến là cái quái gì vậy? !
=ý là tình người duyên thần khí đó m.ng :)))=
Nhưng kịch bản này căn bản chỉ là một gốc nhỏ của tảng băng chìm, nội dung phía sau mới thật sự là cẩu cmn huyết, vì chính nghĩa cùng thắng lợi cuối cùng.
Sở Chinh gian nan đưa ra lựa chọn duy nhất —— thân người tan trong Thần khí. Từ đó về sau nhân khí hợp nhất, trấn tại Đông Hải. Nam pháo hôi biến thành miếng sắt lớn, nữ chính đau buồn cũng chịu đủ nỗi khổ tương tư, cuối cùng gác lại đồ đao từ đây cùng địch nhân sống chết chung một chỗ.
Sở Chinh bồi chạy cả quảng đường, cuối cùng kết quả lại như thế này: Hai người sinh tử quấn quýt không rời yêu đến trời long đất lở, cuối cùng bị tên nhân vật phản diện nhất cử nhất động đào góc tường một phát, y liền đội nón xanh khắp tam giới, thật sự là rất máu chó.
Mắt chọn kịch bản của Ngô Mẫn tuyệt đối là xuất chúng phản nhân loại. Thế nhưng phim chế tác diễn viên phụ quả thật không tệ, bảo đảm tuyệt đối có khí chất, nhất là tràng cảnh dùng CG (cảnh dùng kĩ xảo đồ họa) kinh diễm tứ phía.
Sở Chinh đem kịch bản trên dưới nhìn mấy lần, sau đó ngượng ngùng bỏ qua một bên.
Còn lại ba phần kịch bản, hai cái là kịch bản hiện đại, trong đó có một bản là chuyển thể từ tiểu thuyết bán chạy.
Sở Chinh không có hứng thú xem, ngược lại là bản không có tên bìa lại khiến y chú ý.
Sở Chinh lật trang bìa, một dòng chữ viết tay cực nhỏ, vẻn vẹn có một câu: Chu Mục, còn nhớ ta không?
Sở Chinh chạm tay lên dòng chữ một cái, rồi lật sang trang, «Tâm nhập duy cốc» bốn chữ chính khải nhảy vào trong mắt.
Mèo đen một bên cọ lên người Sở Chinh, đầu đặt lên đùi của y, “Meo?” Nhìn cái gì đấy?
Trong mắt Sở Chinh rõ ràng là đang chấn động, cả ngón tay đều khẽ run lên một cái.
Lương Du Lan cảm thấy kỳ quái, thẳng nửa người lên, vươn đầu về phía trước cố nhìn kịch bản.
Sở Chinh lại đem kịch bản khép lại, y đem mèo ngốc ôm qua một bên rồi đưa tay lấy điện thoại.
Chốc lát sau đầu dây bên kia bắt điện thoại, Sở Chinh cổ họng căng lên, y đứng lên đi đến bên cửa sổ, “«Tâm nhập duy cốc» lúc nào mới khai máy?”
Ngô Mẫn thở dài một hơi, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Tôi biết cậu sẽ chọn cái kịch bản này.”
Sở Chinh nói: “Chị luôn luôn hiểu tôi.”
Ngô Mẫn không tiếng động cười, "Cậu đi thương lượng cùng đạo diễn đi, việc của hai người tôi sẽ không tham dự. Nhưng là. . . Nhất định phải chờ «Thượng Cổ Thần khí» quay xong mới có thể tiếp tục. Còn có. . . trong lúc tuyên truyền «Tâm nhập duy cốc» cậu phải nghe theo sắp xếp của công ty."
Sở Chinh không chút suy nghĩ đáp ứng, "Được, tôi đồng ý."
Ngô Mẫn nói: "Cậu lật đến trang cuối cùng của «Tâm nhập duy cốc» đi, ở đó có một bản hiệp nghị, cậu ký xong thì bảo Triệu Minh đưa đến cho tôi."
Sở Chinh nhướng mày, "Thỏa thuận gì vậy?"
Ngô Mẫn cười nói: "Trong lúc tuyên truyền hết thảy cậu đều phải nghe theo công ty vô điều kiện."
Sở Chinh chợt cảm giác phía sau bốc lên một trận cuồng phong, cười gượng nói: "Có bị oanh tạc hay không vậy?"
Ngô Mẫn nói: "Bị oanh tạc cậu liền không quay?"
Sở Chinh mím môi nghĩ nghĩ, "Quay."
Ngô Mẫn "thiết" một tiếng, "Đây là lần cuối cùng tôi cho cậu cơ hội để làm xằng làm bậy, quay xong phải quay lại làm việc cho tốt! Sở Chinh, mọi chuyện đều phải nhìn về phía trước a."
Sở Chinh gật đầu, lại nghĩ tới Ngô Mẫn nhìn không thấy động tác của y, mở miệng nói: "Được."
Để di động qua một bên, y tiến đến ghế sa lon ngồi, ghế sô pha chấn động. Mèo ngốc bị Sở Chinh làm giật nảy mình, "Meo!"
Sở Chinh vội vàng đưa tay ôm cậu vào trong ngực, "Ta không cố ý, sờ đầu một cái nhé."
Lương Du Lan mắt chuyển động, đem đầu đưa tới.
—— «Tâm nhập duy cốc» là một bộ phim về đề tài đồng tính, nhưng nếu chỉ là điểm này liền có thể khiến Sở Chinh chấn động như vậy liền không phải là y.
«Tâm nhập duy cốc» là hậu truyện nói tiếp của «Cấm đoạn tình yêu», kể về nội dung 20 năm sau của «Cấm đoạn tình yêu», nhân vật chính phát sinh biến hóa, nhưng vai Chu Mục trước đó rất quan trọng làm đường dẫn để diễn phần về sau.
Năm đó trong phim «Cấm đoạn tình yêu», Lương Du Lan đóng vai Lâm Tiểu Sanh, Sở Chinh là Chu Mục. Cuối phim Lâm Tiểu Sanh tại trong tai nạn xe bỏ mình, mà Chu Mục lại cùng những nữ nhân khác kết hôn và sinh một đứa bé. Đứa nhỏ này chính là nhân vật chính trong phim lần này.
Đời thật vĩnh viễn so với phim còn tàn khốc hơn, trong hiện thực không ít người đồng tính cùng dắt tay nhiều năm nhưng cuối cùng cũng không chịu được chạy trốn đi làm chồng làm cha thật.
Không phải do tình yêu này không chịu nổi đả kích mà chia lìa, mà là do sắc nhãn phong tục vốn có được lưu truyền đủ áp lực khiến cho người ta cong cả lưng mà gánh.
Trong một phân đoạn «Cấm đoạn tình yêu», Chu Mục có một đoạn độc thoại, hắn đứng trên cầu mà hai người thường cùng nhau đi qua, nhìn dưới cầu đông nghẹt mây hồng lấp lóe nói: "Lâm Tiểu Sanh, anh cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới lại có một ngày em sẽ rời anh mà đi. . . Nơi này vẫn là như cũ, càng ngày càng phồn hoa nhưng cũng càng ngày càng tịch mịch. Tháng sau anh liền phải kết hôn rồi, anh là muốn đưa thiệp mời này cho em, mặc dù anh biết em sẽ không tới. . ."
Nói xong, Chu Mục khom người trịnh trọng đem thiệp mời đặt ở trên cầu, che kín áo khoác nhỏ giọng rời đi.
Tìm em, cho dù không thấy. Nhân sinh của anh cũng đã là những tháng ngày mãn nguyện.
[Hết Chương 12]
=====
Chương 11
Buổi xế chiều, có chuyển phát nhanh đưa đến, Triệu Minh sớm đã hối thúc Sở Chinh mới khiến cho người đem chuyển phát nhanh đưa tới cửa.
Kết quả hai phần lại đưa lên cùng một chỗ, một phần kịch bản là của Triệu Minh gửi —— vì không muốn quấy rầy Sở Chinh nghỉ ngơi, cũng đề phòng bị Sở Chinh nhắm mình mà bạo lực, Triệu Minh mấy ngày nay là thà có chết cũng không xuất hiện. Mà đổi thành một phần thì lại đến từ Vogue tạp chí.
Đem phần của Triệu Minh trước ném qua một bên, Sở Chinh kêu mèo ngốc lại. Sở Chinh cảm thấy mèo ngốc nhà y kể từ khi phát tình thì ngày càng ngoan ngoãn, lại còn hay xấu hổ nữa chứ, nhớ trước kia còn thường xuyên đứng lên đùi giẫm JJ của y, hiện tại lại như tiểu nha đầu nhu thuận e thẹn.
Lương Du Lan giẫm bước chân nhỏ mềm mại lại bên chân Sở Chinh, đầu khoác lên đùi y, “Meo ~ “
Sở Chinh đưa tay gãi gãi cổ hắn, Lương Du Lan một bộ xuân tâm dập dờn, duỗi lưỡi nhẹ nhàng liếm ngón tay Sở Chinh một cái.
Sở Chinh đem bưu phẩm mở ra, bỗng nhiên từ bên trong bay ra một tờ giấy: Sở Chinh tiên sinh thân ái, tất cả ảnh chụp đã được chuyển phát đến hòm thư của ngài, xin kiểm tra kỹ lưỡng và nhận nha. P/S: Mèo của ngài thật quá đáng yêu.
Sở Chinh cười đem tờ giấy để lên bàn trà, “Than Nắm, người ta cố ý nhấn mạnh nói ngươi đáng yêu a, ta ghen tị a.”
Sở Chinh đưa tay đem Lương Du Lan ôm lên giữa hai chân, Lương Du Lan tựa như cái tiểu hài tử hai chân sau giang rộng ra, ngồi tựa vào Sở Chinh. Đem tạp chí dơ lên trước mặt mèo ngốc, chỉ cho hắn xem, “Ây! Em nhìn xem!”
Trang bìa tạp chí Vogue là ảnh Sở Chinh chụp cùng mèo đen, mèo đen đứng trên vai Sở Chinh, trong hai mắt dã tính lại cuồng ngạo. Sở Chinh cúi đầu nhìn xuống mèo đen thì thấy hắn đang dùng vuốt không ngừng quào lên cuốn tạp chí, sờ sờ lên khuôn mặt tuấn tú trên tấm ảnh bìa. Sở Chinh liền phốc suy cười một tiếng, cái dáng vẻ xuẩn manh này có chỗ nào giống với vẻ thần bí đối người chớ gần của ngày đó chứ, hoàn toàn là một bé con ngoan ngoãn, mỹ lệ cùng cao quý, toàn bộ là đến từ bộ lông đen tuyền này. Đưa tay xoa cái đầu nhỏ của hắn, hai ngón tay kẹp lấy lỗ tai vò tới vò lui, Lương Du Lan sinh khí một vuốt đánh vào quyển tạp chí, “Meo!”
“Ok ok, ta không vò em nữa, đừng tức giận a ngoan.”
Lương Du Lan lúc này mới quay đầu lại, “Meo ô” một tiếng.
Sở Chinh nhìn cái kia đỉnh đầu tròn vo kia tâm tình cũng tốt lên, bận bịu giúp chủ nhân lật tạp chí, tìm trang có ảnh mèo đen rồi trỏ tay lên tạp chí, “Em nhìn em này, thật soái thật xinh đẹp.”
Lương Du Lan nheo mắt lại, tán đồng gật gật đầu, “Meo!” Cậu nói rất đúng!
Sở Chinh nhìn tiểu tử kia cảm thấy thật sự rất đáng yêu, nuôi một đứa bé bất quá cũng như thế đi.
Nhịn không được lại đưa tay nắn nắn tai Lương Du Lan, hai tay vòng lên từ phía sau đem mèo ngốc bế lên.
Bỗng nhiên bay lên không, Lương Du Lan sửng sốt, “Meo meo meo? !” Cậu làm gì vậy!
Sở Chinh cúi đầu hôn lên gáy của cậu, “Nhi tử em quá đáng yêu.”
Lương Du Lan vui sướng vung vẩy cái đuôi, “Meo!” Đúng vậy thật!
Thưởng thức xong ảnh của mình cùng nhi tử, Sở Chinh lại đem màn hình điện thoại cùng hết thảy thiết bị điện tử đổi thành ảnh chụp của mình cùng mèo đen, lúc này mới thỏa mãn đem Lương Du Lan qua một bên, đem bưu phẩm của Triệu Minh gửi tới mở ra, lấy ra kịch bản bên trong. Kịch bản ngoại trừ cái Ngô Mẫn nói « Thượng Cổ Thần Khí », còn có ba quyển khác, Sở Chinh đem ra hết đặt lên trên bàn, Ngô Mẫn có nói là từ trong đó lựa ra một kịch bản khi « Thượng Cổ » đóng máy sẽ quay.
Trong « Thượng Cổ» Sở Chinh là một nam thứ pháo hôi, buổi diễn hết thảy có năm mươi hai phân đoạn, rất nhanh liền có thể hoàn thành.
Phim lấy ý tưởng từ cố sự trong «Sơn Hải Kinh», sau khi tiến hành đại lượng thiên mã hành không biên soạn thành. Mà Sở Chinh… Chính chính là đóng cái Thần khí thời thời khắc khắc bảo hộ nữ chủ nhân kia. Trải qua thời gian dài cùng nhau tu luyện, hai người bọn họ triển khai một đoạn khoáng thế “Người” khí chi luyến, người khí luyến là cái quái gì vậy? !
=ý là tình người duyên thần khí đó m.ng :)))=
Nhưng kịch bản này căn bản chỉ là một gốc nhỏ của tảng băng chìm, nội dung phía sau mới thật sự là cẩu cmn huyết, vì chính nghĩa cùng thắng lợi cuối cùng.
Sở Chinh gian nan đưa ra lựa chọn duy nhất —— thân người tan trong Thần khí. Từ đó về sau nhân khí hợp nhất, trấn tại Đông Hải. Nam pháo hôi biến thành miếng sắt lớn, nữ chính đau buồn cũng chịu đủ nỗi khổ tương tư, cuối cùng gác lại đồ đao từ đây cùng địch nhân sống chết chung một chỗ.
Sở Chinh bồi chạy cả quảng đường, cuối cùng kết quả lại như thế này: Hai người sinh tử quấn quýt không rời yêu đến trời long đất lở, cuối cùng bị tên nhân vật phản diện nhất cử nhất động đào góc tường một phát, y liền đội nón xanh khắp tam giới, thật sự là rất máu chó.
Mắt chọn kịch bản của Ngô Mẫn tuyệt đối là xuất chúng phản nhân loại. Thế nhưng phim chế tác diễn viên phụ quả thật không tệ, bảo đảm tuyệt đối có khí chất, nhất là tràng cảnh dùng CG (cảnh dùng kĩ xảo đồ họa) kinh diễm tứ phía.
Sở Chinh đem kịch bản trên dưới nhìn mấy lần, sau đó ngượng ngùng bỏ qua một bên.
Còn lại ba phần kịch bản, hai cái là kịch bản hiện đại, trong đó có một bản là chuyển thể từ tiểu thuyết bán chạy.
Sở Chinh không có hứng thú xem, ngược lại là bản không có tên bìa lại khiến y chú ý.
Sở Chinh lật trang bìa, một dòng chữ viết tay cực nhỏ, vẻn vẹn có một câu: Chu Mục, còn nhớ ta không?
Sở Chinh chạm tay lên dòng chữ một cái, rồi lật sang trang, «Tâm nhập duy cốc» bốn chữ chính khải nhảy vào trong mắt.
Mèo đen một bên cọ lên người Sở Chinh, đầu đặt lên đùi của y, “Meo?” Nhìn cái gì đấy?
Trong mắt Sở Chinh rõ ràng là đang chấn động, cả ngón tay đều khẽ run lên một cái.
Lương Du Lan cảm thấy kỳ quái, thẳng nửa người lên, vươn đầu về phía trước cố nhìn kịch bản.
Sở Chinh lại đem kịch bản khép lại, y đem mèo ngốc ôm qua một bên rồi đưa tay lấy điện thoại.
Chốc lát sau đầu dây bên kia bắt điện thoại, Sở Chinh cổ họng căng lên, y đứng lên đi đến bên cửa sổ, “«Tâm nhập duy cốc» lúc nào mới khai máy?”
Ngô Mẫn thở dài một hơi, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Tôi biết cậu sẽ chọn cái kịch bản này.”
Sở Chinh nói: “Chị luôn luôn hiểu tôi.”
Ngô Mẫn không tiếng động cười, "Cậu đi thương lượng cùng đạo diễn đi, việc của hai người tôi sẽ không tham dự. Nhưng là. . . Nhất định phải chờ «Thượng Cổ Thần khí» quay xong mới có thể tiếp tục. Còn có. . . trong lúc tuyên truyền «Tâm nhập duy cốc» cậu phải nghe theo sắp xếp của công ty."
Sở Chinh không chút suy nghĩ đáp ứng, "Được, tôi đồng ý."
Ngô Mẫn nói: "Cậu lật đến trang cuối cùng của «Tâm nhập duy cốc» đi, ở đó có một bản hiệp nghị, cậu ký xong thì bảo Triệu Minh đưa đến cho tôi."
Sở Chinh nhướng mày, "Thỏa thuận gì vậy?"
Ngô Mẫn cười nói: "Trong lúc tuyên truyền hết thảy cậu đều phải nghe theo công ty vô điều kiện."
Sở Chinh chợt cảm giác phía sau bốc lên một trận cuồng phong, cười gượng nói: "Có bị oanh tạc hay không vậy?"
Ngô Mẫn nói: "Bị oanh tạc cậu liền không quay?"
Sở Chinh mím môi nghĩ nghĩ, "Quay."
Ngô Mẫn "thiết" một tiếng, "Đây là lần cuối cùng tôi cho cậu cơ hội để làm xằng làm bậy, quay xong phải quay lại làm việc cho tốt! Sở Chinh, mọi chuyện đều phải nhìn về phía trước a."
Sở Chinh gật đầu, lại nghĩ tới Ngô Mẫn nhìn không thấy động tác của y, mở miệng nói: "Được."
Để di động qua một bên, y tiến đến ghế sa lon ngồi, ghế sô pha chấn động. Mèo ngốc bị Sở Chinh làm giật nảy mình, "Meo!"
Sở Chinh vội vàng đưa tay ôm cậu vào trong ngực, "Ta không cố ý, sờ đầu một cái nhé."
Lương Du Lan mắt chuyển động, đem đầu đưa tới.
—— «Tâm nhập duy cốc» là một bộ phim về đề tài đồng tính, nhưng nếu chỉ là điểm này liền có thể khiến Sở Chinh chấn động như vậy liền không phải là y.
«Tâm nhập duy cốc» là hậu truyện nói tiếp của «Cấm đoạn tình yêu», kể về nội dung 20 năm sau của «Cấm đoạn tình yêu», nhân vật chính phát sinh biến hóa, nhưng vai Chu Mục trước đó rất quan trọng làm đường dẫn để diễn phần về sau.
Năm đó trong phim «Cấm đoạn tình yêu», Lương Du Lan đóng vai Lâm Tiểu Sanh, Sở Chinh là Chu Mục. Cuối phim Lâm Tiểu Sanh tại trong tai nạn xe bỏ mình, mà Chu Mục lại cùng những nữ nhân khác kết hôn và sinh một đứa bé. Đứa nhỏ này chính là nhân vật chính trong phim lần này.
Đời thật vĩnh viễn so với phim còn tàn khốc hơn, trong hiện thực không ít người đồng tính cùng dắt tay nhiều năm nhưng cuối cùng cũng không chịu được chạy trốn đi làm chồng làm cha thật.
Không phải do tình yêu này không chịu nổi đả kích mà chia lìa, mà là do sắc nhãn phong tục vốn có được lưu truyền đủ áp lực khiến cho người ta cong cả lưng mà gánh.
Trong một phân đoạn «Cấm đoạn tình yêu», Chu Mục có một đoạn độc thoại, hắn đứng trên cầu mà hai người thường cùng nhau đi qua, nhìn dưới cầu đông nghẹt mây hồng lấp lóe nói: "Lâm Tiểu Sanh, anh cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới lại có một ngày em sẽ rời anh mà đi. . . Nơi này vẫn là như cũ, càng ngày càng phồn hoa nhưng cũng càng ngày càng tịch mịch. Tháng sau anh liền phải kết hôn rồi, anh là muốn đưa thiệp mời này cho em, mặc dù anh biết em sẽ không tới. . ."
Nói xong, Chu Mục khom người trịnh trọng đem thiệp mời đặt ở trên cầu, che kín áo khoác nhỏ giọng rời đi.
Tìm em, cho dù không thấy. Nhân sinh của anh cũng đã là những tháng ngày mãn nguyện.
=====
Chương 11
Comments
Post a Comment