BTMLSD_Chương 11

Meo!!

Sở Chinh không biết mèo nhà mình đến cùng là buồn chuyện gì, cái tính đa sầu đa cảm này căn bản không giống loài meo chút nào!

Kiều Minh Tuyết im lặng nhìn một màn trước mắt, tuy rằng nam nhân yêu động vật nhỏ rất có sức hấp dẫn, nhưng yêu động vật nhỏ còn hơn thích mỹ nữ thì quá không thú vị! 

Kiều Minh Tuyết vơ lấy ly rượu bực mình nhấp một ngụm, rồi “Ba” đặt xuống bàn, dịch rượu tràn ra một mảnh.

Hai người không vui vẻ gì mà dùng bữa xong xuôi, Sở Chinh một tay ôm mèo một tay xách túi, cùng Kiều Minh Tuyết lái xe thẳng đến khách sạn. 

Cái này cũng là một trong những hạng mục nhất định phải chấp hành, hia mươi phút sau hai người giả vờ giả vịt một trước một sau xuống xe tiến vào khách sạn, Paparazzi đợi ngay trước cửa thần tình nhanh nhẹn bấm máy, Sở Chinh nghĩ thầm lộ trình đêm nay rốt cục cũng kết thúc.

Sau đó Sở Chinh lại quay về với hình tượng trích tinh.

Cuộc gọi cho Ngô Mẫn rốt cục cũng thông, Sở Chinh nói: “Ngô tỷ, hiện tại tôi có thể đi về chưa?”

Ngô Mẫn bên kia dị thường ầm ĩ, giống như là đang mở party vậy, Ngô Mẫn hô một tiếng “Đợi một lát!” Qua mấy giây, bên kia mới yên tĩnh lại.

Ngô Mẫn nói: “Hai ngươi đến khách sạn bao lâu?”

Sở Chinh ngồi xuống, ngón tay dài trên bàn thủy tinh vẽ vẽ, “Hơn hai tiếng.”

Ngô Mẫn nghĩ một hồi, “Cậu và Kiều Minh Tuyết là cùng nhau tiến vào khách sạn sao?”

Sở chinh: “Đúng.”

Ngô Mẫn: “Giúp cô ấy xách túi chứ?”

Sở Chinh nhìn Kiều Minh Tuyết một chút, “Có.”

Ngô Mẫn thở dài, “Cậu a, chính là một phút cũng không muốn ở lâu! Như vậy đi, ba mươi phút sau, hai ngươi cùng đi ra, nhớ kỹ đến cửa thang máy thì lập tức chia ra đi, rõ chứ?”

Sở Chinh cúi đầu nhìn đồng hồ, “Ừm.”

Cúp điện thoại, Sở Chinh nhẹ nhàng thở ra, đối Kiều Minh Tuyết nói: “Qua ba mươi phút liền trở về.”

Kiều Minh Tuyết một tay chống đầu, cằm nâng lên nhìn y, “A, vậy tôi miễn cưỡng cùng một chỗ với anh vậy.” Sở Chinh nghĩ thầm ai nguyện ý cùng một chỗ với cô! Nhưng y không nói, ôm lấy con mèo đang lẩm bẩm ở một bên rồi ngồi vào ghế sa lon.

Sở Chinh đưa tay đâm mông Lương Du Lan, một chút một chút vô cùng có tiết tấu. Lương Du Lan đầu đầy hắc tuyến, uốn a uốn éo, duỗi móng đập ba ba vào lưng Sở Chinh, “Meo!” Cậu thật là phiền!

Kiều Minh Tuyết có khi nào phải chịu loại lạnh nhạt này cơ chứ? ! Liếc mắt nhìn Sở Chinh, nhấc tay lan chỉ hoa nói: “Nghe nói anh là đồng tính luyến ái, tôi nhìn cũng không giống a.”

Sở Chinh nghĩ thầm có phải đồng tính hay không còn có thể nhìn ra? Khôi hài! Nhưng biểu lộ của y lại bình thản phảng phất mặt hồ, hỏi lại: “Sao lại không giống?”

Kiều Minh Tuyết khinh thường nói, “Nhiều năm như vậy anh chỉ có Scandal với Lương Du Lan, vậy là sự kiện scandal phim điện ảnh mấy năm trước tám phần cũng là vì tuyên truyền. Theo tôi thấy a, anh sợ là không được đi, ha ha ha…”

Lương Du Lan quay đầu nhìn Kiều Minh Tuyết, há mồm đánh một cái ngáp, “Meo ngô ~” Sở Chinh nếu thật có vấn đề thì tốt rồi, hắn liền có thể phản công meo!

Sở Chinh: “…” Nữ nhân trước mắt này cũng thật là, lời gì cũng nói được, hình tượng khổng tước cao lãnh ngày thường tất cả đều là làm bộ! Giả dối ghê ghớm a.

Lúc này, mèo ngốc trong lòng thấy tiểu Sở nô tỳ ngưng vuốt lông, dùng cái đuôi vung lên tiểu trảo đập đập, “Meo!” Tiếp tục tiếp tục ~

Sở Chinh đành phải tiếp tục vuốt lông cho mèo, không để ý đến lời kia của Kiều Minh Tuyết, có vấn đề hay không thì y cũng không thể cùng nàng phát sinh chuyện gì, giải thích cũng vô dụng.

Trong phòng giường lớn bằng phẳng một cách lạ thường, chăn gối  một bộ quy củ, hai người trong phòng thật sự là vô cùng thuần khiết.

Sở Chinh lại nhìn đồng hồ cuối cùng chịu không nổi đứng dậy, nói: “Tôi về đây.”

Kiều Minh Tuyết cũng đi theo đến, “Này, còn chưa tới thời gian đâu!”

Sở Chinh liếc nhìn nàng một cái, “Vậy cô đợi đến thời gian rồi hẵng đi.”

Kiều Minh Tuyết nói: “Không phải Ngô Mẫn bảo chúng ta phải cùng đi ra a? !”

Sở Chinh nhíu mày, “Vậy giờ cùng xuống dưới đi.”

Một nam nhân không thích ngươi thậm chí ngay cả che giấu cũng không thèm, căn bản không cần lại giữ lại làm gì. Kiều Minh Tuyết nguýt y một cái, đưa tay vuốt phẳng nếp váy, cầm lấy ví da trên bàn thủy tinh, “Hừ!”

Hai người thừa cơ hội đi vào góc trong thang máy, Sở Chinh đem mèo ngốc đặt vào trong túi giấy, Lương Du Lan “Hừ” một tiếng, bất đắc dĩ nằm sấp bên trong, cái đuôi gõ ba ba vào túi giấy. Sở Chinh xoa xoa cái đầu tròn vo của hắn, “Về nhà có đồ ăn khuya, cá mòi.”

Lương Du Lan xoay tròng mắt nghĩ nghĩ, “Meo!” Vậy được rồi, thành giao.

Sở Chinh về đến nhà đã là rạng sáng, trăng đều đã sớm lên ngọn liễu, mèo ngốc cũng đã ngủ. Sở Chinh cảm thấy rất kỳ quái, Than Nắm nhà y cùng mèo nhà người ta sao lại khác biệt đến vậy, người ta là ngủ ngày đêm thức, mèo y lại yên giấc hằng đêm. Ăn tối xong thì cái gì cũng coi như xong, Sở Chinh lau mí mắt cho hắn, lại cầm khăn mặt lau sạch sẽ chân nhỏ. Lương Du Lan mơ mơ màng màng tỉnh, thấy là Sở Chinh liền ngã chổng vó mặc y chà đạp, thu thập xong thì bị Sở tiểu nô tỳ ôm vào giường.

Meo meo! Lại là một cái lò sưởi ban đêm, Lương Du Lan duỗi trảo ôm lấy tay Sở Chinh, hất đuôi lên, cọ cọ vào y rồi thiếp đi.

***

Như dự tính, tin của Sở Chinh lại chiếm đầu đề hotseach【Sở Chinh, Kiều Minh Tuyết đêm khuya cùng rời khách sạn, tình cảm hư hư thực thực 】lượt xem cùng bình luận không ngừng tăng vọt, bình luận dưới hotsearch Sở Chinh biến thành một mảnh hỗn loạn, các thiếu nam thiếu nữ thút thít nói không còn tin tưởng vào tình yêu nữa! Không phải đã nói cùng tiểu Hoa (Du Lan —- Hoa Ngọc Lan ) một đời một thế vĩnh viễn không chia lìa sao? !

Lời này vừa nói ra rất nhanh liền có phản bác: Người ta bất quá chỉ là couple trên phim thôi, lại nói tiểu Hoa hiện tại cũng đã không còn ở đây rồi, cứ nhắc đi nhắc lại cái gốc rạ này có chút quá a! Sở Chinh nhiều năm như vậy đều không có scandal gì, hiện tại cũng  đã hai mươi lăm, chúng ta nên chúc phúc cho y!

Fan hâm mộ một bên cắm đao vào tim một bên thì chúc phúc, huyết lệ tung hoành.

Sở Chinh tùy ý nhìn lướt qua, liền đem điện thoại ném qua một bên, duỗi người ngáp một hơi. Mà cái người bị fan hâm mộ gọi tên thân mật, vị “Tiểu Hoa” gia hỏa đầu béo kia thì khoác lên bụng Sở Chinh, lỗ tai khẽ động ngủ đến an ổn. Sở Chinh đưa tay nâng đầu hắn lên đầu, nâng mông hắn dời đến cái giường lớn bên kia. Lương Du Lan lăn trái lăn phải, móng nhỏ vồ tới vồ lui, lung tung sờ soạng một phen. Bỗng nhiên, mở to đôi mắt hổ phách, “Meo?” Sở Chinh đâu rồi?

Tia sáng từ màn cửa dày xuyên thấu vào, soi sáng mấy cái bóng mờ ảo, chiếu vào trong căn phòng ấm áp lười biếng. Bỗng nhiên có tiếng gì đó từ trong chăn truyền ra, Lương Du Lan ngẩng đầu, hướng phía chăn hở ra nhìn vào.

Sở Chinh từ ngực trở xuống đều giấu trong chăn, chỉ lộ ra cái cổ gợi cảm cùng cơ ngực cường tráng làm mèo đen nhìn đến chảy nước miếng. Y nheo mắt lại, thanh âm khàn khàn, “Than Nắm tỉnh?”

Lương Du Lan hai trảo hướng về phía trước cái mông nâng lên duỗi lưng một cái, “Meo ~ “

Sở Chinh nâng cổ lên, hầu kết giống như là đồi núi đấp thành, môi mím thành một đường thẳng, nhắm mắt lại động tác tay không nhanh không chậm.

A meo! Sáng sớm thật sự là thời điểm rất dễ dàng khiến người ta phát tình. Lương Du Lan nhăn nhó bước chân nhảy đến đùi Sở Chinh, từng bước một dẫm lên bộ vị hở ra của hắn.

Sở chinh mở mắt ra, con mắt thâm thúy lúc này như một đầm nước đen tuyền, giọng nói khô khốc như chứa cát, “Than Nắm, em ngoan một chút nhé.”

Lương Du Lan trong mắt lộ ra ánh sáng giảo hoạt, rướn cổ lên cắn vào cái mền trước ngực Sở Chinh rồi kéo thẳng một phát xuống.

Sở Chinh: “…”

Lương Du Lan trực tiếp nhảy vào lòng Sở Chinh, sau đó trảo trảo vẫn còn giẫm lên cái chỗ y còn đang lên xuống tay kia. Đối với bán manh nũng nịu của mèo ngốc lúc này Sở Chinh thật sự là câm nín nhìn thương thiên, “Than Nắm, em xuống dưới.”

Lương Du Lan thiên chân khả ái, lương thiện hào phóng, giẫm lên JJ khủng cao ngất của Sở Chinh nhu thuận nhảy tới trên chăn, móng nhỏ cuộn vào, quang minh chính đại nhìn Sở Chinh làm một ít sự tình không hài hòa.

Sở Chinh: “…”

Bỗng nhiên, Lương Du Lan vươn tiểu trảo đen, hướng nơi nào đó của Sở Chinh biu khều một cái, Sở Chinh như tên lửa từ trên giường nhảy lên một cái bay thẳng nhà vệ sinh, Lương Du Lan lười biếng vuốt vuốt râu, “Meo ~ “

Cửa WC “Phanh” một tiếng đóng sầm lại, bởi vì khí lực quá lớn bật ra một khe nhỏ, thanh âm không quá lớn nhưng từ tính dị thường của Sở Chinh cũng liền từ nơi này lọt ra ngoài, “Ừm… Lương Du Lan…”

“Lương Du Lan…”

Mèo ngốc đã hai tuổi rồi, vẫn còn ngây thơ lắm chưa từng phát tình lần nào, nhưng tại dưới ánh mặt trời ấm áp lúc này, giọng nam nhân khàn khàn lúc sáng sớm, hắn rốt cục, khục… Trưởng thành.

Sở Chinh rút khăn giấy thở dài lau tay, lúc này một đạo hắc ảnh đột nhiên như đạn bắn từ trong khe cửa chạy vào.

Sở Chinh trừng lớn hai mắt, “Em tại sao lại đến nữa rồi!”

Lương Du Lan căn bản không quan tâm đến cái khác, liền hướng phía bắp chân Sở Chinh nhào tới, gắt gao ôm chặt lấy, “Meo ~” tiểu đệm thịt mềm mụp đào trên chân, thân thể phủ lên vặn vẹo ma sát… Sở Chinh giật giật chân, “Uy!”

Đầu mèo ngốc dán thật chặt lên đầu gối Sở Chinh, đáng thương phát ra một tiếng, “Meo…”

Sở Chinh: “Than Nắm, em phát / tình.” Nói xong Sở Chinh đem Lương Du Lan nhấc lên, Lương Du Lan uốn éo, thân thể vừa mới bay lên không bốn trảo liền quào loạn, “Meo meo meo!” Đừng kéo tôi đi! Tôi muốn cọ!

Sở Chinh bực dộc đem mèo đen ôm đến trên đùi, đại thủ thon dài liền bao trụ, hắn dùng cằm chà xát đầu mèo, “Ba ba giúp em.”

Ba ba giúp em… Giúp em… em! Lương Du Lan mặt mèo trong nháy mắt đỏ như nắng rám chiều, xụi lơ thân thể dựa vào ngực Sở Chinh, thẹn thùng híp mắt lại, “Ùng ục ục meo ~” Sở Sở, Đừng làm đau tôi.

Mèo đen rốt cục đi lên con đường thành thực vào lúc hắn hai tuổi lẻ ba tháng, bất quá sau khi bị Sở Chinh mèo ngốc vẫn ở trong trạng thái thẹn thùng. Tỉ như hiện tại ——

Sở Chinh: “Than Nắm, tới ăn cá. Cá mòi a ~ “

Lương Du Lan hai cái móng che mắt lại, râu động một chút dúi đầu vào trong chăn.

Sở Chinh có đôi khi cảm thấy mèo nhà y chính là một cô vợ nhỏ, có tư duy như người, biết bán manh sẽ tức giận sẽ thẹn thùng.

Sở Chinh đi qua, đưa tay xoa xoa cái mông đen hắn lộ ra ngoài chăn, “Than Nắm, em không đói bụng à?”

Lương Du Lan hậm hực không muốn nói chuyện, hắn nào có nghĩ đến mình vậy mà nhìn Sở Chinh tự an ủi lại có cảm giác, meo meo, quả nhiên đời trước là gay đời này vẫn là vậy a! Đời trước liền chạy khôngthoát cái hố Sở Chinh này, giờ biến thành mèo cũng vẫn là trốn không được a!

Sở Chinh sợ hắn trong chăn buồn đến bực, vung chăn lên ôm vào trong ngực, Lương Du Lan nhét một đầu xấu hổ vào trong vạt áo Sở Chinh. Sở Chinh bất đắc dĩ đưa tay nắm lấy cái đuôi của hắn, “Ôi, còn thẹn thùng à? Cái này có sao đâu, điều này chứng tỏ em đã trưởng thành. Ngày mai ba ba liền tìm tiểu mèo đực đến nha…Quen mà, tiểu Anh ngắn khả ái ấy.”

Lương Du Lan rất sinh khí, vô cùng sinh khí! Mèo đực mèo đực! Tôi không thích Anh ngắn Pháp ngắn Nga ngắn! Tôi, tôi chỉ thích…

“A!” Sở chinh bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, “Tại sao lại cắn ta? !”

Cắn xong Lương Du Lan đưa đầu lưỡi đỏ liếm liếm chấm đỏ trên ngực y, đầu lưỡi có chút gai ngược động tác nhẹ nhàng, thận trọng như là đang liếm kem bơ trên bánh gatô. Sở Chinh cổ họng trên dưới nhấp nhô mấy phần, thở khẽ, “Than Nắm, em thật sự không phải là mèo yêu sao? !”

Lương Du Lan từ trong áo Sở Chinh ló đầu ra, một đôi mắt trong suốt hổ phách thẳng tắp nhìn chằm chằm y, hoa văn đen bên trong con ngươi tỏa ra tứ phía từng lớp có thể thấy đến rõ ràng, thần bí lại gợi cảm. Sở Chinh có một loại ảo giác như muốn bị hút vào trong đó, vội vàng lắc đầu. Đúng lúc này, mèo đen chợt rướn cổ lên, hôn lên môi Sở Chinh một cái.

Bia một tiếng màng nhĩ run nhẹ , Lương Du Lan nheo lại mắt, “Meo ~” Sở Sở, tôi yêu cậu! (o^^o)

[Hết Chương 11]
======
Chương 10

Comments

Popular Posts