[Biến Mèo]_Chương 3
Meo!!
Một phát cắn kinh hồn tán đảm, Sở Chinh đau đến mức tim muốn thét lên thành tiếng.
Trợ lí Triệu Minh sốt ruột, chạy nhanh tới bên cạnh Sở Chinh, đưa tay muốn kéo Lương Du Lan ra.
Lương Du Lan lập tức bắt đầu mài răng lên mình y, đảo mắt khiêu khích với Sở Chinh, đôi mắt hổ phách đầy lạnh lẽo: Nếu cậu ta chạm vào tôi thì tôi liền phập cậu!
Sở Chinh thấy thế tức khắc giơ tay Nhĩ Khang về phía Triệu Minh, hoảng hốt la lớn: “Cậu đừng tới đây!”
Lương Du Lan đạp hai chân lên hông Sở Chinh, tiếp tục mài răng trên chỗ nào đó hơn nửa ngày, thấy biểu hiện của Sở Chinh không tệ liền thè lưỡi liếm một ngụm, đại não Sở Chinh trong nháy mắt giật mình đứng máy.
Mèo ngốc gác cằm lên ngực Sở Chinh, hai con mắt xoay tròn như cái bóng đèn nhỏ nhấp nháy, trông hết sức vô tội.
"Meo meo ~ “
Sở Chinh đã bị cắn mà còn phải đỡ mông mèo, sợ sơ ý một chút sẽ làm rơi mèo xuống.
Mèo đen sóng mắt mị hoặc nghiêng đầu nhìn Sở Chinh, làm cơn đau của Sở Chinh dần chuyển thành kinh sợ —— con trai của y không phải là mèo yêu biến thành đó chứ!
Nhiếp ảnh gia vẫn chưa từ bỏ ý định chụp ảnh cùng mèo đen, nhưng chỉ cần hắn lại gần, Lương Du Lan đã lập tức khom người chuẩn bị liều mạng với hắn.
Sở Chinh vội vàng nhấc Lương Du Lan lên, hãnh diện “Tự trách”: “Than Nắm nhà tôi đang tức giận, em ấy không thích người khác chạm vào mình.”
Mèo đen nằm trong khuỷu tay Sở Chinh thư thái đạp chân mấy phát rồi lại vặn eo, lúc này mới dán đầu lên người Sở Chinh chợp mắt.
Sở Chinh cũng hết cách, thầm nghĩ nuôi mèo đúng là cung phụng tổ tông, tên nô tài y đây mệt tim quá chừng.
Sở Chinh kết thúc buổi chụp không lập tức rời đi, Ngô Mẫn đem lịch trình mấy ngày sau cho y xem. Hai người đứng cạnh cửa sổ, nhỏ giọng trò chuyện: “Đây không phải là nhân vật chính tôi không ép cậu quay, cậu không cần phải xuất toàn lực đâu. Nhưng mà nội dung kịch bản khá hấp dẫn, vai nam phụ xứng đáng được yêu.”
Sở Chinh ôm Lương Du Lan vuốt lông gãi bụng anh, mèo đen nằm trong lòng y lập tức dang rộng tứ chi cho y gãi, anh thoải mái rừ rừ mấy tiếng khen thưởng.
Sở Chinh nói: “Tôi nghe theo chị.”
Ngô Mẫn cười gật đầu, cô từng quản lí rất nhiều nghệ sĩ, Sở Chinh là người biết lắng nghe nhất.
“Có kịch bản tốt công ty nhất định sẽ nhường cho cậu trước, kịch bản bộ 'Thượng cổ Thần khí' này cậu cầm về xem trước đi. Nửa tháng sau mới bấm máy, cậu có thể nghỉ ngơi thêm một hai tuần.”
Nói xong Ngô Mẫn nâng túi lên, xoay người về hướng ánh mặt trời, nhìn lớp sơn màu đậu đỏ trên móng, nói: “Hôm nay chụp hình không tệ, thế nhưng mèo nhà cậu lại đắc tội nhiếp ảnh gia người ta rồi. À đúng rồi, một lát ra ngoài chú ý một chút, bên ngoài phóng viên đang chực chờ cục thịt béo cậu đó.”
Ngô Mẫn đưa tay muốn sờ lỗ tai mèo đen, Lương Du Lan lập tức mở mắt, đôi mắt màu hổ phách nhìn chòng chọc vào cô. Ngô Mẫn giật thót tim: “Sao mèo nhà cậu linh tính quá vậy, không phải nói sau thời kiến quốc động vật không thể thành tinh nữa hay sao!”
Sở Chinh gượng cười mây tiếng: “Nuôi lâu thì biết tính người thôi, con trai tôi bình thường rất là ngoan.”
Ngô Mẫn vung tay tạm biệt y rồi phóng khoáng rời đi, tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà phát ra âm thanh lộp cộp.
Sở Chinh nhéo nhéo mặt Lương Du Lan: “Em nhìn em xem, đắc tội nhiếp ảnh gia rồi đấy!”
Lương Du Lan quan tâm mới lạ, bây giờ anh chỉ là một con mèo thôi, meo meo!
Anh lấy đầu đẩy bàn tay to lớn kia ra sau đó duỗi móng vuốt cào mấy cái lên bụng mình “Meo!” Cậu gãi tiếp đi ~ dừng lại làm gì!
Sở Chinh bị động tác của anh chọc cười, áp miệng đến gần tai Lương Du Lan hôn một ngụm: “Than Nắm, em cái đồ hư hỏng này!”
Sở Chinh thay quần áo xong, ôm boss đi ra ngoài, boss mèo duỗi lưng meo meo hai tiếng, anh dùng móng nhỏ ôm lấy cổ Sở Chinh rồi cọ cọ lên người y.
Vừa ra khỏi cửa, ánh nắng còn chưa chiếu tới, thì một cái microphone đã 'chiếu' tới: “Anh Sở Chinh, xin hãy cho chúng tôi biết cảm nhận của anh về cái chết của Lương Du Lan.”
“Sở Chinh, xin hỏi anh có phải đơn phương Lương Du Lan không? Hiện tại nhìn anh rất tốt, có phải là cái chết của Lương Du Lan không hề quan trọng đối với anh?”
“Sở Chinh, sau bộ phim 'Cấm đoạn ái tình' thì vấn đề tính hướng của anh liên tục là chủ đề lôi cuốn. Rất nhiều năm qua, anh không hề để lộ chút nào về chuyện tình cảm cá nhân của mình, có phải điều đó là do anh thích đàn ông hay không?”
Vấn đề sau càng sắt bén hơn cái trước, chỉ cần nói sai một câu là sẽ bị truyền thông vặn vẹo thành đủ thể loại, sau đó không thể nào có thể trở mình được nữa.
Sở Chinh đầu tiên nhìn xuống gương mặt của mèo đen, thấy anh không có bị dọa thì mới đưa tay đẩy cái Microphone sát bên ra xa một khoảng.
Y nói: “Trong chuyện này tôi cảm thấy vô cùng thương tiếc. Đối với tôi anh ấy là một diễn viên tài năng, tôi rất kính nể cũng rất tôn sùng, anh ấy ra đi đột ngột như vậy khiến tôi cảm thấy rất tiếc nuối.”
Giọng điệu của Sở Chinh khi nói những lời này không có vẻ gì là đau buồn, nhưng bản thân Lương Du Lan biết rất rõ, Sở Chinh là loại người có mười phần cảm xúc thì chỉ nói ra ba phần, loại người này được gọi là muộn tao, à không, hướng nội.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao năm năm trước, Sở Chinh rống anh đến mất hết cả thể diện, mà tên ngạo mạn lại tự cao tự đại như Lương Du Lan đến một câu cũng không dám bật thốt.
“Vậy anh có đến tham gia tang lễ của Lương Du Lan không?”
Sở Chinh chưa kịp trả lời thì Triệu Minh thần tốc bay tới, ôm chặt lấy phóng viên đang dính lên người Sở Chinh: “Anh Chinh, anh chạy mau đi!”
Bộ dạng Triệu Minh như muốn cùng đồng vu quy tận, phóng viên kia lập tức bảo vệ cái máy quay trong tay, né trái né phải muốn nhổ con 'đỉa' Triệu Minh ra khỏi người.
Triệu Minh la lên: “Mấy người không cần phải hỏi anh ấy mấy vấn đề này nữa, hôm qua anh Chinh đau lòng khóc đến sưng cả mắt, mấy người lại còn đả kích anh ấy!”
Sở Chinh vấp một cái, chân khẽ lảo đảo.
Chuyện muốn che giấu nhất lại bị một câu của tên đần Triệu Minh khai ra hết, Sở Chinh thật sự hết biết nói gì.
Cuối cùng, Sở Chinh đang bị ép đến phải lộ nanh vuốt, được tài xế hộ tống lên xe cứu thoát.
Tài xế nói: “Người ta nói không sai chút nào, phụ nữ dữ như cọp cái vậy!”
Một phóng viên tuần san giải trí, đập tay lên kiếng xe một cái rầm, giọng điệu như gọi hồn xuyên thấu qua cửa thủy tinh: “Sở Chinh… Sở Chinh ơi ~~~ anh đừng đi mà ~~~ xuống xe đi!”
Người Sở Chinh khẽ run lên một cái, nhanh chóng xoay đầu soi gương chỉnh lại tóc: “Triệu Minh đâu?”
Tài xế không thể lái xe đi được, người vây bên ngoài rất đông: "Triệu Minh cái gì chứ, đi không được luôn rồi… Đám người này đúng là điên!”
Sở Chinh đem tấm gương để qua một bên rồi vặn chai nước suối uống ực một hớp: “Đây chỉ mới là phóng viên thôi, anh chưa thấy fan cuồng đâu, có thể trèo từ ống khói trong nhà tôi đi vào luôn đấy.”
Trong khi đó mèo ngốc nằm nhoài trên đùi Sở Chinh, vô cùng thong dong tự tại, Sở Chinh vuốt lông trên người anh: “Than Nắm em có sợ không?”
Lương Du Lan anh nhát vậy hả?! Mắc cười! Anh lật mình, ưỡn cái bụng lên: “Meo!” Tới đi!
Sở Chinh im lặng.
Lương Du Lan: “Meo ngao! !” Nhe răng nhếch miệng.
Sở Chinh im lặng.
Lương Du Lan trở mình tức giận: “Meo meo meo! !” Kêu cậu gãi đó!
Sở Chinh thở dài, đặt Lương Du Lan lên đùi mình, nhận mệnh gãi bụng cho anh.
Sở Chinh nhìn Lương Du Lan khoan khoái đến đần mặt thì nhíu mày: “Than Nắm, tôi thấy em đã thay đổi rồi. Trước kia em không phải như vậy…”
Tài xế nhìn gương thấy một người một mèo đang nói chuyện phía sau, bầu không khí nghiêm túc cứ như bác sĩ tâm lý đang khuyên bảo bệnh nhân vậy.
Hiện tại ảnh đế Sở Chinh giống hệt như nàng Thúy Hoa, ngoan ngoãn hiền lành hạ mình trước con mèo. Nếu đó là người thì cũng không có gì để nói, nhưng mà y đang nói chuyện cùng một con mèo?!
Quả nhiên suy nghĩ của người thành đạt, người bình thường khó mà lý giải nổi. Tài xế hít sâu một hơi, nhanh chóng tập trung lái xe.
Ngô Mẫn nhận được cuộc gọi cứu của Sở Chinh khi đang ở thẩm mỹ viện làm đẹp. Không thể phủ nhận được việc phụ nữ là một sinh vật cường đại, bất kể có bận rộn ra sao cũng có thể dành ra được thời gian để làm chuyện mình muốn.
Ngô Mẫn nằm ở trên giường nhắm mắt lại, giọng điệu như bị tê liệt: “Ai dà, cậu đi cửa trước à? Như vậy đi, tôi tìm người đến đón cậu?”
“Xe không thể chạy được… Phóng viên đang vây quanh, họ muốn lật xe.”
Con sen vừa gọi điện thoại vừa gãi bụng cho boss, Lương Du Lan bị phóng viên bên ngoài làm tỉnh giấc, thực sự là… Má ơi ~~ ngồi trong xe mà cũng lắc theo luôn rồi, hù chết mèo!
“Không sao hết, để tôi tìm cách.”
Cúp điện thoại Sở Chinh thở dài một tiếng, tay ấn huyệt thái dương, khó xử quá đi.
Bên ngoài thanh âm lốp bốp vang lên không dứt, nữ sinh yểu điệu đến vặn mở chai nước cũng than đau tay, giờ phút này cứ như biến hình thành nữ siêu nhân sắc thép, thẳng tay đập lên cửa kính rầm rầm, còn mạnh hơn cả Godzilla.
Tài xế lắc đầu nghĩ, thời thế thay đổi thiệt rồi… Thời đại này phụ nữ còn bạo lực hơn cả đàn ông, con nít sống lâu năm 'còn tân' như hắn về sau làm sao dám đi ra ngoài đường đây. Hắn dán tấm chắn nắng lên che lại mấy gương mặt bị ép đến biến dạng trên cửa kính…
Qua hơn nửa tiếng, từ phía xa một tiếng ruýt coi của cảnh sát vang lên, như là cọng rơm cứu mạng từ biển lửa, mèo đen giật mình dựng thẳng đuôi lên.
Sở Chinh thầm nghĩ: Đây chính là cách của Ngô Mẫn à…Đúng là phong cách của cô rồi.
Nhưng nói thế nào đi nữa thì lấy bạo lực áp chế bạo lực, vẫn là cách tốt nhất để giải quyết trận 'khủng bố' này.
Xe của Sở Chinh gian nan lăn bánh rời khỏi dòng người, tài xế nhìn kính chiếu hậu nói: "Làm minh tinh sướng thật, được rất nhiều người yêu mến.”
Cuối cùng cũng có thể chạy đi rồi, Sở Chinh lấy điện thoại ra, khỏi nhìn cũng biết tin tức về y chắc chắn chiếm đầu đề, hiện tại cùng “Lương Du Lan ngoài ý muốn bỏ mình” sóng đôi thành tin hot thứ nhất và thứ hai.
Lương Du Lan thấy Sở Chinh không để ý đến mình nữa, đành tự mình liếm móng.
Sau khi biến thành mèo có vài hành vi Lương Du Lan không khống chế được, tựa như cái động tác liếm móng này, anh mlem mlem vui vẻ cực kì, sau đó duỗi cái móng đầy nước bọt ra đập lên màn hình điện thoại của Sở Chinh, “Meo ~” điện thoại đẹp hơn tôi hả? !
Anh vặn mình đem mặt áp vào cái điện thoại, “Meo meo ~” cậu xem cái gì vậy? Tôi cũng muốn xem!
Hot Search trên Weibo ghi như sau, tiêu đề 1: Tuyến đường lưu thông chính tại sao lại có tiếng còi cảnh sát vang lên? Tất cả fan hâm mộ vì thần tượng tình nguyện thất thố. Tri kỉ như ruột thịt, không thể bỏ qua.
Tiêu đề 2: Nữ fan hâm mộ chạy bám theo xe, dọa Sở Thiên vương chạy trối chết, không thể bỏ qua!
Tiêu đề 3: Ảnh đế Lương Du Lan ngoài ý muốn bỏ mình, Sở Chinh đau buồn cùng nuối tiếc.
Ngón tay Sở Chinh lướt đến đây thì dừng lại, Lương Du Lan quay đầu nhìn y, người đàn ông này cúi đầu mím môi, vẻ mặt thống khổ.
Lương Du Lan thầm nghĩ: Cậu đó~ đúng thật là một chàng trai dễ bị tổn thương mà.
Mèo đen đem móng trái khoác lên vuốt phải, ngồi ưu nhã giống như một tiểu công chúa.
Một phát cắn kinh hồn tán đảm, Sở Chinh đau đến mức tim muốn thét lên thành tiếng.
Trợ lí Triệu Minh sốt ruột, chạy nhanh tới bên cạnh Sở Chinh, đưa tay muốn kéo Lương Du Lan ra.
Lương Du Lan lập tức bắt đầu mài răng lên mình y, đảo mắt khiêu khích với Sở Chinh, đôi mắt hổ phách đầy lạnh lẽo: Nếu cậu ta chạm vào tôi thì tôi liền phập cậu!
Sở Chinh thấy thế tức khắc giơ tay Nhĩ Khang về phía Triệu Minh, hoảng hốt la lớn: “Cậu đừng tới đây!”
Lương Du Lan đạp hai chân lên hông Sở Chinh, tiếp tục mài răng trên chỗ nào đó hơn nửa ngày, thấy biểu hiện của Sở Chinh không tệ liền thè lưỡi liếm một ngụm, đại não Sở Chinh trong nháy mắt giật mình đứng máy.
Mèo ngốc gác cằm lên ngực Sở Chinh, hai con mắt xoay tròn như cái bóng đèn nhỏ nhấp nháy, trông hết sức vô tội.
"Meo meo ~ “
Sở Chinh đã bị cắn mà còn phải đỡ mông mèo, sợ sơ ý một chút sẽ làm rơi mèo xuống.
Mèo đen sóng mắt mị hoặc nghiêng đầu nhìn Sở Chinh, làm cơn đau của Sở Chinh dần chuyển thành kinh sợ —— con trai của y không phải là mèo yêu biến thành đó chứ!
Nhiếp ảnh gia vẫn chưa từ bỏ ý định chụp ảnh cùng mèo đen, nhưng chỉ cần hắn lại gần, Lương Du Lan đã lập tức khom người chuẩn bị liều mạng với hắn.
Sở Chinh vội vàng nhấc Lương Du Lan lên, hãnh diện “Tự trách”: “Than Nắm nhà tôi đang tức giận, em ấy không thích người khác chạm vào mình.”
Mèo đen nằm trong khuỷu tay Sở Chinh thư thái đạp chân mấy phát rồi lại vặn eo, lúc này mới dán đầu lên người Sở Chinh chợp mắt.
Sở Chinh cũng hết cách, thầm nghĩ nuôi mèo đúng là cung phụng tổ tông, tên nô tài y đây mệt tim quá chừng.
Sở Chinh kết thúc buổi chụp không lập tức rời đi, Ngô Mẫn đem lịch trình mấy ngày sau cho y xem. Hai người đứng cạnh cửa sổ, nhỏ giọng trò chuyện: “Đây không phải là nhân vật chính tôi không ép cậu quay, cậu không cần phải xuất toàn lực đâu. Nhưng mà nội dung kịch bản khá hấp dẫn, vai nam phụ xứng đáng được yêu.”
Sở Chinh ôm Lương Du Lan vuốt lông gãi bụng anh, mèo đen nằm trong lòng y lập tức dang rộng tứ chi cho y gãi, anh thoải mái rừ rừ mấy tiếng khen thưởng.
Sở Chinh nói: “Tôi nghe theo chị.”
Ngô Mẫn cười gật đầu, cô từng quản lí rất nhiều nghệ sĩ, Sở Chinh là người biết lắng nghe nhất.
“Có kịch bản tốt công ty nhất định sẽ nhường cho cậu trước, kịch bản bộ 'Thượng cổ Thần khí' này cậu cầm về xem trước đi. Nửa tháng sau mới bấm máy, cậu có thể nghỉ ngơi thêm một hai tuần.”
Nói xong Ngô Mẫn nâng túi lên, xoay người về hướng ánh mặt trời, nhìn lớp sơn màu đậu đỏ trên móng, nói: “Hôm nay chụp hình không tệ, thế nhưng mèo nhà cậu lại đắc tội nhiếp ảnh gia người ta rồi. À đúng rồi, một lát ra ngoài chú ý một chút, bên ngoài phóng viên đang chực chờ cục thịt béo cậu đó.”
Ngô Mẫn đưa tay muốn sờ lỗ tai mèo đen, Lương Du Lan lập tức mở mắt, đôi mắt màu hổ phách nhìn chòng chọc vào cô. Ngô Mẫn giật thót tim: “Sao mèo nhà cậu linh tính quá vậy, không phải nói sau thời kiến quốc động vật không thể thành tinh nữa hay sao!”
Sở Chinh gượng cười mây tiếng: “Nuôi lâu thì biết tính người thôi, con trai tôi bình thường rất là ngoan.”
Ngô Mẫn vung tay tạm biệt y rồi phóng khoáng rời đi, tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà phát ra âm thanh lộp cộp.
Sở Chinh nhéo nhéo mặt Lương Du Lan: “Em nhìn em xem, đắc tội nhiếp ảnh gia rồi đấy!”
Lương Du Lan quan tâm mới lạ, bây giờ anh chỉ là một con mèo thôi, meo meo!
Anh lấy đầu đẩy bàn tay to lớn kia ra sau đó duỗi móng vuốt cào mấy cái lên bụng mình “Meo!” Cậu gãi tiếp đi ~ dừng lại làm gì!
Sở Chinh bị động tác của anh chọc cười, áp miệng đến gần tai Lương Du Lan hôn một ngụm: “Than Nắm, em cái đồ hư hỏng này!”
Sở Chinh thay quần áo xong, ôm boss đi ra ngoài, boss mèo duỗi lưng meo meo hai tiếng, anh dùng móng nhỏ ôm lấy cổ Sở Chinh rồi cọ cọ lên người y.
Vừa ra khỏi cửa, ánh nắng còn chưa chiếu tới, thì một cái microphone đã 'chiếu' tới: “Anh Sở Chinh, xin hãy cho chúng tôi biết cảm nhận của anh về cái chết của Lương Du Lan.”
“Sở Chinh, xin hỏi anh có phải đơn phương Lương Du Lan không? Hiện tại nhìn anh rất tốt, có phải là cái chết của Lương Du Lan không hề quan trọng đối với anh?”
“Sở Chinh, sau bộ phim 'Cấm đoạn ái tình' thì vấn đề tính hướng của anh liên tục là chủ đề lôi cuốn. Rất nhiều năm qua, anh không hề để lộ chút nào về chuyện tình cảm cá nhân của mình, có phải điều đó là do anh thích đàn ông hay không?”
Vấn đề sau càng sắt bén hơn cái trước, chỉ cần nói sai một câu là sẽ bị truyền thông vặn vẹo thành đủ thể loại, sau đó không thể nào có thể trở mình được nữa.
Sở Chinh đầu tiên nhìn xuống gương mặt của mèo đen, thấy anh không có bị dọa thì mới đưa tay đẩy cái Microphone sát bên ra xa một khoảng.
Y nói: “Trong chuyện này tôi cảm thấy vô cùng thương tiếc. Đối với tôi anh ấy là một diễn viên tài năng, tôi rất kính nể cũng rất tôn sùng, anh ấy ra đi đột ngột như vậy khiến tôi cảm thấy rất tiếc nuối.”
Giọng điệu của Sở Chinh khi nói những lời này không có vẻ gì là đau buồn, nhưng bản thân Lương Du Lan biết rất rõ, Sở Chinh là loại người có mười phần cảm xúc thì chỉ nói ra ba phần, loại người này được gọi là muộn tao, à không, hướng nội.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao năm năm trước, Sở Chinh rống anh đến mất hết cả thể diện, mà tên ngạo mạn lại tự cao tự đại như Lương Du Lan đến một câu cũng không dám bật thốt.
“Vậy anh có đến tham gia tang lễ của Lương Du Lan không?”
Sở Chinh chưa kịp trả lời thì Triệu Minh thần tốc bay tới, ôm chặt lấy phóng viên đang dính lên người Sở Chinh: “Anh Chinh, anh chạy mau đi!”
Bộ dạng Triệu Minh như muốn cùng đồng vu quy tận, phóng viên kia lập tức bảo vệ cái máy quay trong tay, né trái né phải muốn nhổ con 'đỉa' Triệu Minh ra khỏi người.
Triệu Minh la lên: “Mấy người không cần phải hỏi anh ấy mấy vấn đề này nữa, hôm qua anh Chinh đau lòng khóc đến sưng cả mắt, mấy người lại còn đả kích anh ấy!”
Sở Chinh vấp một cái, chân khẽ lảo đảo.
Chuyện muốn che giấu nhất lại bị một câu của tên đần Triệu Minh khai ra hết, Sở Chinh thật sự hết biết nói gì.
Cuối cùng, Sở Chinh đang bị ép đến phải lộ nanh vuốt, được tài xế hộ tống lên xe cứu thoát.
Tài xế nói: “Người ta nói không sai chút nào, phụ nữ dữ như cọp cái vậy!”
Một phóng viên tuần san giải trí, đập tay lên kiếng xe một cái rầm, giọng điệu như gọi hồn xuyên thấu qua cửa thủy tinh: “Sở Chinh… Sở Chinh ơi ~~~ anh đừng đi mà ~~~ xuống xe đi!”
Người Sở Chinh khẽ run lên một cái, nhanh chóng xoay đầu soi gương chỉnh lại tóc: “Triệu Minh đâu?”
Tài xế không thể lái xe đi được, người vây bên ngoài rất đông: "Triệu Minh cái gì chứ, đi không được luôn rồi… Đám người này đúng là điên!”
Sở Chinh đem tấm gương để qua một bên rồi vặn chai nước suối uống ực một hớp: “Đây chỉ mới là phóng viên thôi, anh chưa thấy fan cuồng đâu, có thể trèo từ ống khói trong nhà tôi đi vào luôn đấy.”
Trong khi đó mèo ngốc nằm nhoài trên đùi Sở Chinh, vô cùng thong dong tự tại, Sở Chinh vuốt lông trên người anh: “Than Nắm em có sợ không?”
Lương Du Lan anh nhát vậy hả?! Mắc cười! Anh lật mình, ưỡn cái bụng lên: “Meo!” Tới đi!
Sở Chinh im lặng.
Lương Du Lan: “Meo ngao! !” Nhe răng nhếch miệng.
Sở Chinh im lặng.
Lương Du Lan trở mình tức giận: “Meo meo meo! !” Kêu cậu gãi đó!
Sở Chinh thở dài, đặt Lương Du Lan lên đùi mình, nhận mệnh gãi bụng cho anh.
Sở Chinh nhìn Lương Du Lan khoan khoái đến đần mặt thì nhíu mày: “Than Nắm, tôi thấy em đã thay đổi rồi. Trước kia em không phải như vậy…”
Tài xế nhìn gương thấy một người một mèo đang nói chuyện phía sau, bầu không khí nghiêm túc cứ như bác sĩ tâm lý đang khuyên bảo bệnh nhân vậy.
Hiện tại ảnh đế Sở Chinh giống hệt như nàng Thúy Hoa, ngoan ngoãn hiền lành hạ mình trước con mèo. Nếu đó là người thì cũng không có gì để nói, nhưng mà y đang nói chuyện cùng một con mèo?!
Quả nhiên suy nghĩ của người thành đạt, người bình thường khó mà lý giải nổi. Tài xế hít sâu một hơi, nhanh chóng tập trung lái xe.
Ngô Mẫn nhận được cuộc gọi cứu của Sở Chinh khi đang ở thẩm mỹ viện làm đẹp. Không thể phủ nhận được việc phụ nữ là một sinh vật cường đại, bất kể có bận rộn ra sao cũng có thể dành ra được thời gian để làm chuyện mình muốn.
Ngô Mẫn nằm ở trên giường nhắm mắt lại, giọng điệu như bị tê liệt: “Ai dà, cậu đi cửa trước à? Như vậy đi, tôi tìm người đến đón cậu?”
“Xe không thể chạy được… Phóng viên đang vây quanh, họ muốn lật xe.”
Con sen vừa gọi điện thoại vừa gãi bụng cho boss, Lương Du Lan bị phóng viên bên ngoài làm tỉnh giấc, thực sự là… Má ơi ~~ ngồi trong xe mà cũng lắc theo luôn rồi, hù chết mèo!
“Không sao hết, để tôi tìm cách.”
Cúp điện thoại Sở Chinh thở dài một tiếng, tay ấn huyệt thái dương, khó xử quá đi.
Bên ngoài thanh âm lốp bốp vang lên không dứt, nữ sinh yểu điệu đến vặn mở chai nước cũng than đau tay, giờ phút này cứ như biến hình thành nữ siêu nhân sắc thép, thẳng tay đập lên cửa kính rầm rầm, còn mạnh hơn cả Godzilla.
Tài xế lắc đầu nghĩ, thời thế thay đổi thiệt rồi… Thời đại này phụ nữ còn bạo lực hơn cả đàn ông, con nít sống lâu năm 'còn tân' như hắn về sau làm sao dám đi ra ngoài đường đây. Hắn dán tấm chắn nắng lên che lại mấy gương mặt bị ép đến biến dạng trên cửa kính…
Qua hơn nửa tiếng, từ phía xa một tiếng ruýt coi của cảnh sát vang lên, như là cọng rơm cứu mạng từ biển lửa, mèo đen giật mình dựng thẳng đuôi lên.
Sở Chinh thầm nghĩ: Đây chính là cách của Ngô Mẫn à…Đúng là phong cách của cô rồi.
Nhưng nói thế nào đi nữa thì lấy bạo lực áp chế bạo lực, vẫn là cách tốt nhất để giải quyết trận 'khủng bố' này.
Xe của Sở Chinh gian nan lăn bánh rời khỏi dòng người, tài xế nhìn kính chiếu hậu nói: "Làm minh tinh sướng thật, được rất nhiều người yêu mến.”
Cuối cùng cũng có thể chạy đi rồi, Sở Chinh lấy điện thoại ra, khỏi nhìn cũng biết tin tức về y chắc chắn chiếm đầu đề, hiện tại cùng “Lương Du Lan ngoài ý muốn bỏ mình” sóng đôi thành tin hot thứ nhất và thứ hai.
Lương Du Lan thấy Sở Chinh không để ý đến mình nữa, đành tự mình liếm móng.
Sau khi biến thành mèo có vài hành vi Lương Du Lan không khống chế được, tựa như cái động tác liếm móng này, anh mlem mlem vui vẻ cực kì, sau đó duỗi cái móng đầy nước bọt ra đập lên màn hình điện thoại của Sở Chinh, “Meo ~” điện thoại đẹp hơn tôi hả? !
Anh vặn mình đem mặt áp vào cái điện thoại, “Meo meo ~” cậu xem cái gì vậy? Tôi cũng muốn xem!
Hot Search trên Weibo ghi như sau, tiêu đề 1: Tuyến đường lưu thông chính tại sao lại có tiếng còi cảnh sát vang lên? Tất cả fan hâm mộ vì thần tượng tình nguyện thất thố. Tri kỉ như ruột thịt, không thể bỏ qua.
Tiêu đề 2: Nữ fan hâm mộ chạy bám theo xe, dọa Sở Thiên vương chạy trối chết, không thể bỏ qua!
Tiêu đề 3: Ảnh đế Lương Du Lan ngoài ý muốn bỏ mình, Sở Chinh đau buồn cùng nuối tiếc.
Ngón tay Sở Chinh lướt đến đây thì dừng lại, Lương Du Lan quay đầu nhìn y, người đàn ông này cúi đầu mím môi, vẻ mặt thống khổ.
Lương Du Lan thầm nghĩ: Cậu đó~ đúng thật là một chàng trai dễ bị tổn thương mà.
Mèo đen đem móng trái khoác lên vuốt phải, ngồi ưu nhã giống như một tiểu công chúa.
Anh dụi đầu vào người Sở Chinh: “Meo meo meo” Được rồi ~ Đã năm năm rồi mà cậu vẫn còn thích tôi đến thế, mị lực của tôi đúng lớn thật meo meo!
Thế nhưng sao cậu không đến tìm tôi chứ, cũng đâu phải là tôi sẽ không tha thứ cho cậu, thật là meo ~ mèo ngốc khoác đầu lên móng suy tư trăm bề, meo một tiếng.
Lúc này, Sở Chinh bỗng nhiên ôm Lương Du Lan vào trong lòng, hai tay choàng xuống bụng, dùi mặt vào lưng anh.
Lương Du Lan: “Meo meo!” Không phải chứ? Chưa khóc xong nữa hả?! Hai mắt đắp đá còn chưa đủ hay sao!
Sở Chinh đem mặt cọ vào người anh, bộ lông mèo của anh muốn bết cả lên: Muốn khóc thì biến ra chỗ khác mà khóc, đừng có làm bẩn lông của tôi!!!
Lúc này, Sở Chinh bỗng nhiên ôm Lương Du Lan vào trong lòng, hai tay choàng xuống bụng, dùi mặt vào lưng anh.
Lương Du Lan: “Meo meo!” Không phải chứ? Chưa khóc xong nữa hả?! Hai mắt đắp đá còn chưa đủ hay sao!
Sở Chinh đem mặt cọ vào người anh, bộ lông mèo của anh muốn bết cả lên: Muốn khóc thì biến ra chỗ khác mà khóc, đừng có làm bẩn lông của tôi!!!
Comments
Post a Comment