[Biến Mèo]_Chương 4
Meo!!
Sở Chinh vẫn giữ được tiền đồ không rơi một giọt nước mắt, nhưng mà y lại trả thù mèo đen, bộ lông đen tuyền sạch sẽ bống loáng của Lương Du Lan bị chà đạp thê thảm nhìn giống hệt như bị sét đánh.
Lương Du Lan ngã đầu le lưỡi, bộ dạng sống dở chết dở.
Mặc dù, đến việc tự tay hốt phân cho anh y cũng không hề ghét bỏ, hơn nữa Sở Chinh sầu khổ như vậy là bởi vì anh. Thế nhưng, y nhiều lần dùng bộ lông của anh làm khăn lau mặt, chuyện này thật không thể nào nhịn được.
Xe dừng tại tầng hầm hoa viên quốc tế, bánh xe dừng đúng ngay vạch không sai một li nào.
Sở Chinh nói chào tạm biệt, rồi ôm mèo ngốc lén la lén lút như ăn trộm ra khỏi xe.
Y trước kia từng luyện tập chạy cự ly ngắn, sức lực lớn vào lúc này lại hữu dụng cực kỳ.
Tài xế chỉ nhìn thấy một bóng đen lướt qua, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầng hầm nhà xe.
Cũng may là y nắm bắt thời gian rất chuẩn, Sở Chinh ra khỏi xe lập tức chạy vào thang máy, vào được thang máy mới thở dám thở ra một hơi “Ha~ “
Y lắc lắc cổ rồi ôm gọn Lương Du Lan vào trong khuỷu tay, thang máy “Đinh” một tiếng mở cửa. Sở Chinh bám một tay bám thang máy, ló đầu ra ngoài xem tình hình…Có thể làm ảnh đế sợ đến như vậy, quả thực là không dễ.
“Anh!” Người ngồi trước cửa nhà y tru lên một tiếng, trong mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ.
Sở Chinh nhìn thấy cậu, thoắt cái thẳng lưng lên làm ra vẻ nghiêm túc, giống như người vừa rồi rụt đầu rụt đuôi thật ra không phải y: “Sao em đến đây?”
Sở Chiến đứng lên, chờ người đến mỏi mòn cả mắt: “Anh về rồi!”
Sở Chinh từ từ thả mèo ngốc xuống đất, tranh thủ soi ảnh ngược từ gạch sứ dưới cửa thang máy, xác định không có bóng người nào mới ưỡn ngực sải bước đi ra.
Sở Chiến nghiêng đầu qua nhìn thử: “Anh nhìn gì vậy?”
Sở Chinh không thèm để ý tới cậu, tùy ý lay tóc rồi ấn mật mã mở cửa.
…..
Ba Sở Chinh là cựu quân nhân, nắm giữ chức trung đội trưởng.
Mặc dù không thể chinh chiến cả đời, nhưng từ tên của hai đứa con trai do chính ông đặt, cũng có thể nhìn ra chí hướng cách mạng của ông vĩnh viễn cũng không đổi.
Sở Chiến vừa vừa vào cửa đã lập tức nằm lên ghế sa lon. Lương Du Lan thì nhảy lên bàn trà, anh thu cái đuôi lại ưu nhã nằm sấp, đèn trần chiếu sáng bộ lông đen nhánh đầy lộng lẫy.
Sở Chinh hỏi: “Sao em có thời gian đến đây vậy? Lâm Tử Mộc đâu?”
Sở Chiến gối cánh tay dưới cổ: “Cô ấy nói anh là Idol mà cô ấy thần tượng nên kêu em đến xin chữ kí của anh.”
Sở Chiến quay qua nhìn y: “Hai tụi mình dáng dấp giống y chang nhau, em bảo cô ấy cứ nhìn em là được rồi, cô ấy lại bảo em lăn đi ngưu cưng, là sao vậy?”
Sở Chinh liếc mắt nhìn cậu nói: “Cô ấy kêu em cút đi.”
Sở Chiến: “…”
Lương Du Lan lười biếng nheo mắt lại, nhìn Sở Chiến lại nhìn Sở Chinh, meo mấy tiếng chứng minh sự tồn tại của mình.
Đáng tiếc hai người đều không để ý tới anh, Sở Chinh tháo kính mát, giày da và áo vest ra: “Bây giờ em đi xuống siêu thị mua cá đi.”
Sở Chiến trên ghế sô pha uốn éo mấy cái: “Gì chứ, em vừa mới đến thôi mà! Vả lại sao anh đổi mật mã cửa vậy?”
Sở Chinh rót một ly nước, ngửa đầu uống cạn: “Một tuần đổi một lần, để phòng vạn nhất.”
Sở Chiến: “Anh không sợ đổi xong bản thân anh cũng không nhớ nổi à!”
Sở Chinh đi tới, duỗi chân dài ra đá vào mông Sở Chiến một cách vô tình: “Đi! Mua! Cá!”
Sở Chiến vẫn tiếp tục nằm ì trên ghế sô pha: “Không đi không đi, em xin chữ kí xong rồi về liền rồi.”
Sở Chinh ngồi lên bàn trà, nhấc Lương Du Lan ôm vào trong ngực, vẻ mặt đáng thương —— nhìn còn đáng thương hơn cả tiểu bạch dương.
Thái độ thay đổi thái độ một trăm tám chục độ, làm người ta không kịp trở tay: “Sở Chiến, anh năm đó vào giới giải trí này là vì ai, còn không phải là để chạy học phí cho em hay sao… Mẹ chết sớm, ba lại…”
“Được rồi đươc rồi! Mua có mấy con cá thôi sao anh chơi hết vốn luôn vậy!”
Sở Chiến vốn đang nằm ì nhanh chóng bật người dậy: “Không phải anh không thích ăn hải sản sao? Cá là hải sản đó! Sao anh không đặt đồ ăn ngoài đi hả?!”
“Than Nắm nhà anh một ngày không ăn sẽ gầy đi, đồ ăn ngoài sao mà sạch?! Kêu đi mua cá thôi mà em nói nhảm nhiều quá vậy, coi chừng anh đập em giờ!”
Sở Chiến mếu máo quay lưng đi, đưa tay gảy trứng lớn của Lương Du Lan: “Nó như vầy mà gầy hả?! Nó mập đến mức sắp hết đi nổi luôn rồi! Nó là em anh hay em mới là em anh đây! Chỉ vì một con mèo mà anh nhẫn tâm để một người đã cực nhọc cả ngày như em phải đi ra ngoài mua đồ ăn cho mèo? !”
Sở Chinh đẩy bàn tay đang sờ lên người Lương Du Lan ra, phòng ngừa cậu bị mèo nhà mình cào: “Em ấy là con trai anh, em có đi mua hay không? !”
Sở Chiến oán than đầy trời, nhưng vẫn bị y đá ra khỏi cửa.
"Cạch” một tiếng cánh cửa đã bị khóa trong, Sở Chinh mở camera an an toàn nhìn Sở Chiến ngoài cửa: “Nhanh đi mua, không mua về đây thì đừng hòng anh kí tên.”
Sở Chinh thân cao một mét chín, nhìn chằm chằm màn hình camera, cầm uy dụ lợi chơi đùa người khác, làm Sở Chiến tức muốn ói máu.
Sở Chiến ủ rũ cúi đầu đi tới thang máy, thang máy đi xuống. Cậu thầm nghĩ trong lòng, sao Sở Chinh không tự đi mua đi, nếu không thì gọi Triệu Minh cũng được mà!
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, một người có mái tóc như tổ quạ, quần áo rách nát như bị XXOO xuất hiện trước cửa.
Sở Chiến nghiêng người muốn lách qua, người kia đột nhiên chụp lấy cánh tay cậu, Sở Chiến hết hồn: “Làm gì vậy?”
“Cậu không nhận ra tôi hả? Tôi là Triệu Minh nè ~ tới chào hỏi cậu một tiếng thôi.”
“Anh là Triệu Minh hả? !” Sở Chiến kéo người trong tháng máy ra ngoài, nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
Triệu Minh đưa tay Nhĩ Khang với cái thang máy, hai mắt đẫm lệ: “Cậu không biết thang máy chỗ này rất khó chờ hay sao, cậu để tôi đi đi~!”
Cánh cửa 'Tiên đường' đóng sầm lại trước mắt Triệu Minh, Triệu Minh hết cách chỉ có thể chờ đợi chuyến tiếp theo.
Triệu Minh vẻ mặt như bị táo bón: “Cậu kéo tôi làm gì vậy?”
Sở Chiến nói: “Anh bị làm sao vậy? Bị cướp hả?”
Triệu Minh phủi đất trên quần xuống: “Cướp gì mà cướp, bị fan hâm mộ tấn công.”
Sở Chiến kinh ngạc, con mắt trừng lớn như quả trứng gà: “Anh cũng vào giới giải trí rồi sao?”
Triệu Minh câm nín: “… Là fan hâm mộ của anh cậu.”
Sở chiến “À ~” một tiếng: “Tôi biết mà, nếu như anh mà cũng có thể vô được giới giải trí, vậy thì tiêu chuẩn của giới giải trí quá thấp rồi.”
Triệu Minh: “…”
Sở Chiến: “Đừng nản chí, không làm được minh tinh nhưng cũng có thể làm người bên cạnh minh tinh đó! Tôi xuống đây chính là để đón anh.”
Triệu Minh nhíu mày: “Sao cậu biết tôi đến đây?”
Sở Chiến “Khụ” một cái, liếc mắt nhìn bốn phương tám hướng: “Anh tôi nói.”
Triệu Minh: “Tôi còn vẫn chưa nói cho anh ấy biết mà!”
Sở Chiến: “Tâm linh tương thông đó! Anh ấy kêu tôi xuống kêu anh, đi siêu thị mua cá, lựa con nào thịt nhiều xương ít.”
Triệu Minh nhíu mày: “Anh ấy ăn hả?”
Sở Chiến vẻ mặt thương tiếc lắc đầu: “Đoán sai rồi, là mèo ăn.”
Sở Chiến vui sướng nhấn nút thang máy đi lên trở lại, còn hôn gió với Triệu Minh mấy cái: “Nhớ về sớm một chút ~ “
Triệu Minh than thở tiếng, uể oải rời đi, vừa ra cổng chính đã cảm thấy có gì đó sai sai…Hình như Sở Chinh kêu Sở Chiến đi mua cá mà? !
***
Màn đêm buông xuống, nhà cao tầng nơi thành thị bắt đầu lên đèn, làm cho bầu trời đêm trở nên sáng bừng lên. Trong khi đó, tại một căn bếp nhà nào đó thì bắt đầu lên khói, Triệu Minh tóc tai như ổ gà mặc tạp dề vung sạn lớn trong tay.
Liên tiếp các tiếng đùng đoàng vang lên liên hồi như đánh trận: “Á! Phòng bếp sắp nổ rồi!”
Sở Chinh đúng ở cửa vuốt lông Lương Du Lan, bình tĩnh nói một câu: “Phòng bếp nổ thì nhớ nhớ bảo vệ cá trước!”
Triệu Minh bị sặc đến ho khan mấy tiếng: “Còn em thì sao?!”
Sở Chinh: “Than Nắm không thích ăn cậu.”
Lương Du Lan nghe tiếng vang động trong bếp lười biếng ngáp một cái, sau đó đem đầu dụi vào trong cổ áo Sở Chinh.
Sở Chiến lật xem album của anh hắn: “Mấy tấm này bị Photoshop lố đến nhìn không ra anh luôn, người thiệt đâu có đẹp được vậy.”
Sở Chinh không thèm phản ứng lại cậu, tiếp tục đứng ngay cửa phòng bếp đợi đồ ăn của Lương Du Lan.
Sở Chinh tắm xong, trên người có mùi rất dễ ngửi, Lương Du Lan đem cái đầu to của mình nhét hết vào trong cổ áo y, làm cái cổ áo vốn đã rộng trở nên càng rộng hơn.
“Than Nắm, thế mà em còn đùa giỡn lưu manh ~ “
Cánh cửa phòng bếp đang được chờ đợi cuối cũng mở ra, Triệu Minh trên mặt thì nám một mảng, còn đĩa cá làm trông cũng không tệ, đã chín rồi.
Triệu Minh nói: “Anh Chinh, em đến chỉ để đưa thư mời cho anh thôi…Vậy mà anh còn kêu em đi làm đầu bếp!”
Sở Chinh cướp lấy đĩa cá: “Trợ lý muốn làm được mười hạng toàn năng phải biết nấu cơm, biết quét tước, biết nhìn người, biết nhẫn nại, biết sửa cửa, biết cạy khóa, vân vân và mây mây. Cậu, mọi thứ đều không làm được mà còn phàn nàn, tôi rất phê bình cậu.”
Sở Chinh đặt đĩa cá cùng Lương Du Lan lên trên bàn.
Sở Chiến nhìn mèo rồi nhìn lại y: :Anh, tối nay chúng ta ăn gì vậy?”
Sở Chinh đem một xấp thẻ giấy dưới bàn ném qua, y đối xử với mèo nhà mình chỉ toàn là yêu thương cưng chiều, đến phiên đối xử với người khác thì liền bày ra bộ mặt đen như đít nồi: “Đồ ăn ngoài.”
Sở Chiến nói: “Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ! Ngay cả anh cũng không cho mèo ăn cơ mà.”
Sở Chinh vuốt lưng mèo đen: “Em ăn thì không sao.”
Sở Chiến câm nín không phản đối nữa, nhận mệnh đặt đồ ăn bên ngoài: “Anh với con mèo dính với nhau cả ngày như vậy, nhìn không biết còn tưởng rằng anh với nó là tình người duyên mèo đó!”
“Tình người duyên mèo thì sao, em đang kỳ thị giống loài hả?!”
Lương Du Lan nguýt cậu một cái, cục tác biện minh đầy khí thế, “Meo!” Tôi là người! Anh heo mũi lại, ngoắc ngoắc đuôi xong rồi cúi đầu tiếp tục ăn cá.
“Anh tính làm hòa thượng à, JJ mọc ra để trang trí hả? Chỉ dùng nó để chứng minh mình là đàn ông?” Sở Chiến nằm lên ghế sa lon, đặt sủi cảo được cửa hàng giao thức ăn qua một bên.
Triệu Minh làm một con ba ba bên cạnh, trên người đầy mùi khói dầu: “Nếu không còn việc gì nữa, thì em đi nhé?”
Sở Chinh: “Nếu không muốn ở lại ăn cơm, vậy thì ngày mai gặp.”
Triệu Minh: “… Vậy em nên nói là muốn ăn hay là không muốn ăn?”
Chín giờ rưỡi đêm, Sở Chinh rệu rã cả người mới đuổi được Triệu Minh với Sở Chiến đi, y và Lương Du Lan cùng ngồi xem tivi.
Minh tinh cũng là người, cũng cần thời gian để thư giãn.
Sở Chinh thả mèo đen lên đùi, Lương Du Lan ăn no thoải mái liếm móng.
Sở Chinh nói: “Con trai, em không ăn thức ăn cho mèo mà chỉ ăn cá như vậy, lỡ như tôi không nuôi nổi em thì sao bây giờ?”
Lương Du Lan: “Meo meo!” Cậu không thiếu nhất chính là tiền đó! Sao lại không nuôi nổi được!!
Sở Chinh nói: “Em nói về sau không ăn cá nữa à? Được đó ~ không ăn cá chúng ta còn thức ăn cho mèo mà, không nên kén ăn!”
Lương Du lan: “Meo ngao!” Cmn cậu đi mà ăn thức ăn cho mèo! Không hiểu tiếng mèo à!
Sở Chinh cười cười sờ đầu của anh: “Đồng ý à? Ngoan lắm.”
Lương Du Lan: “…” Đồng ý cái rắm! Cmn!
Sở Chinh cúi đầu hôn gia hỏa đang nổi nóng kia, bỗng dưng thở dài nói: “Mối liên kết giữa tôi và anh ấy, cũng chỉ còn mình em mà thôi.”
Nếu như muốn nói về mối quan hệ của Lương Du Lan với Sở Chinh, chỉ mấy dòng mấy chữ hoàn toàn không thể nói hết được.
Nếu như hiện tại để Sở Chinh tự tay viết tự truyện, thì truyện về Lương Du Lan chắc chắn có thể dài hơn phân nửa cuốn truyện.
Sở Chinh nhìn tấm thiệp mời màu đen viền vàng trên bàn, ba chữ “Lương Du Lan” phía bên trên vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.
Y rủ mắt nhìn mèo đen nói: “Con trai, có phải đến lúc ba ba nên buông tay Lương Du Lan, đi tìm một tình yêu khác rồi không? Dù sao anh ấy cũng đã…”
Lương Du Lan ưỡn ngực lông dựng cả lên: “Meo meo? !
"Meo, hài cốt ông đây còn chưa lạnh, cậu đã di tình biệt luyến rồi sao!" Anh gôm người lại như một tòa thành nhỏ, một lát sau lại cụp tai xuống, rầm rì “Meo!”
Hai người đã chia tay, bây giờ anh còn thành cái hủ cốt rồi, Sở Chinh có đi tìm người khác Lương Du Lan muốn cản cũng cản không được ~~~
Sở Chinh nhìn vẻ mặt ai oán của mèo đen nhà mình, đưa tay nắn gương mặt của anh nói: “Em đang suy nghĩ về anh ấy à? Thật ra baba cũng đang suy nghĩ về anh ấy rất rất nhiều.”
Lương Du Lan meo một tiếng, vậy khi tôi còn sống sao không tới tìm tôi.
Sở Chinh đương nhiên không trả lời, y mở thiệp mời ra đặt lên bàn: “Ngày mai baba đi xem anh ấy lần cuối cùng, em có muốn đi không?”
Lương Du Lan gật gật đầu, vươn đầu lưỡi liếm lên mặt Sở Chinh một cái: “Meo!” Đi.
Sở Chinh chạm mặt mình vào mặt mèo đen, thở dài nói: “Nhưng mà em là mèo, không thể đi được.”
Lương Du Lan trừng đôi mắt hình viên đạn nhìn anh, lông đuôi đều dựng cả lên: “Meo meo!” Vậy cậu cmn còn hỏi tôi làm gì? !
[Hết chương 4]
=====
Chương 3
Sở Chinh vẫn giữ được tiền đồ không rơi một giọt nước mắt, nhưng mà y lại trả thù mèo đen, bộ lông đen tuyền sạch sẽ bống loáng của Lương Du Lan bị chà đạp thê thảm nhìn giống hệt như bị sét đánh.
Lương Du Lan ngã đầu le lưỡi, bộ dạng sống dở chết dở.
Mặc dù, đến việc tự tay hốt phân cho anh y cũng không hề ghét bỏ, hơn nữa Sở Chinh sầu khổ như vậy là bởi vì anh. Thế nhưng, y nhiều lần dùng bộ lông của anh làm khăn lau mặt, chuyện này thật không thể nào nhịn được.
Xe dừng tại tầng hầm hoa viên quốc tế, bánh xe dừng đúng ngay vạch không sai một li nào.
Sở Chinh nói chào tạm biệt, rồi ôm mèo ngốc lén la lén lút như ăn trộm ra khỏi xe.
Y trước kia từng luyện tập chạy cự ly ngắn, sức lực lớn vào lúc này lại hữu dụng cực kỳ.
Tài xế chỉ nhìn thấy một bóng đen lướt qua, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầng hầm nhà xe.
Cũng may là y nắm bắt thời gian rất chuẩn, Sở Chinh ra khỏi xe lập tức chạy vào thang máy, vào được thang máy mới thở dám thở ra một hơi “Ha~ “
Y lắc lắc cổ rồi ôm gọn Lương Du Lan vào trong khuỷu tay, thang máy “Đinh” một tiếng mở cửa. Sở Chinh bám một tay bám thang máy, ló đầu ra ngoài xem tình hình…Có thể làm ảnh đế sợ đến như vậy, quả thực là không dễ.
“Anh!” Người ngồi trước cửa nhà y tru lên một tiếng, trong mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ.
Sở Chinh nhìn thấy cậu, thoắt cái thẳng lưng lên làm ra vẻ nghiêm túc, giống như người vừa rồi rụt đầu rụt đuôi thật ra không phải y: “Sao em đến đây?”
Sở Chiến đứng lên, chờ người đến mỏi mòn cả mắt: “Anh về rồi!”
Sở Chinh từ từ thả mèo ngốc xuống đất, tranh thủ soi ảnh ngược từ gạch sứ dưới cửa thang máy, xác định không có bóng người nào mới ưỡn ngực sải bước đi ra.
Sở Chiến nghiêng đầu qua nhìn thử: “Anh nhìn gì vậy?”
Sở Chinh không thèm để ý tới cậu, tùy ý lay tóc rồi ấn mật mã mở cửa.
…..
Ba Sở Chinh là cựu quân nhân, nắm giữ chức trung đội trưởng.
Mặc dù không thể chinh chiến cả đời, nhưng từ tên của hai đứa con trai do chính ông đặt, cũng có thể nhìn ra chí hướng cách mạng của ông vĩnh viễn cũng không đổi.
Sở Chiến vừa vừa vào cửa đã lập tức nằm lên ghế sa lon. Lương Du Lan thì nhảy lên bàn trà, anh thu cái đuôi lại ưu nhã nằm sấp, đèn trần chiếu sáng bộ lông đen nhánh đầy lộng lẫy.
Sở Chinh hỏi: “Sao em có thời gian đến đây vậy? Lâm Tử Mộc đâu?”
Sở Chiến gối cánh tay dưới cổ: “Cô ấy nói anh là Idol mà cô ấy thần tượng nên kêu em đến xin chữ kí của anh.”
Sở Chiến quay qua nhìn y: “Hai tụi mình dáng dấp giống y chang nhau, em bảo cô ấy cứ nhìn em là được rồi, cô ấy lại bảo em lăn đi ngưu cưng, là sao vậy?”
Sở Chinh liếc mắt nhìn cậu nói: “Cô ấy kêu em cút đi.”
Sở Chiến: “…”
Lương Du Lan lười biếng nheo mắt lại, nhìn Sở Chiến lại nhìn Sở Chinh, meo mấy tiếng chứng minh sự tồn tại của mình.
Đáng tiếc hai người đều không để ý tới anh, Sở Chinh tháo kính mát, giày da và áo vest ra: “Bây giờ em đi xuống siêu thị mua cá đi.”
Sở Chiến trên ghế sô pha uốn éo mấy cái: “Gì chứ, em vừa mới đến thôi mà! Vả lại sao anh đổi mật mã cửa vậy?”
Sở Chinh rót một ly nước, ngửa đầu uống cạn: “Một tuần đổi một lần, để phòng vạn nhất.”
Sở Chiến: “Anh không sợ đổi xong bản thân anh cũng không nhớ nổi à!”
Sở Chinh đi tới, duỗi chân dài ra đá vào mông Sở Chiến một cách vô tình: “Đi! Mua! Cá!”
Sở Chiến vẫn tiếp tục nằm ì trên ghế sô pha: “Không đi không đi, em xin chữ kí xong rồi về liền rồi.”
Sở Chinh ngồi lên bàn trà, nhấc Lương Du Lan ôm vào trong ngực, vẻ mặt đáng thương —— nhìn còn đáng thương hơn cả tiểu bạch dương.
Thái độ thay đổi thái độ một trăm tám chục độ, làm người ta không kịp trở tay: “Sở Chiến, anh năm đó vào giới giải trí này là vì ai, còn không phải là để chạy học phí cho em hay sao… Mẹ chết sớm, ba lại…”
“Được rồi đươc rồi! Mua có mấy con cá thôi sao anh chơi hết vốn luôn vậy!”
Sở Chiến vốn đang nằm ì nhanh chóng bật người dậy: “Không phải anh không thích ăn hải sản sao? Cá là hải sản đó! Sao anh không đặt đồ ăn ngoài đi hả?!”
“Than Nắm nhà anh một ngày không ăn sẽ gầy đi, đồ ăn ngoài sao mà sạch?! Kêu đi mua cá thôi mà em nói nhảm nhiều quá vậy, coi chừng anh đập em giờ!”
Sở Chiến mếu máo quay lưng đi, đưa tay gảy trứng lớn của Lương Du Lan: “Nó như vầy mà gầy hả?! Nó mập đến mức sắp hết đi nổi luôn rồi! Nó là em anh hay em mới là em anh đây! Chỉ vì một con mèo mà anh nhẫn tâm để một người đã cực nhọc cả ngày như em phải đi ra ngoài mua đồ ăn cho mèo? !”
Sở Chinh đẩy bàn tay đang sờ lên người Lương Du Lan ra, phòng ngừa cậu bị mèo nhà mình cào: “Em ấy là con trai anh, em có đi mua hay không? !”
Sở Chiến oán than đầy trời, nhưng vẫn bị y đá ra khỏi cửa.
"Cạch” một tiếng cánh cửa đã bị khóa trong, Sở Chinh mở camera an an toàn nhìn Sở Chiến ngoài cửa: “Nhanh đi mua, không mua về đây thì đừng hòng anh kí tên.”
Sở Chinh thân cao một mét chín, nhìn chằm chằm màn hình camera, cầm uy dụ lợi chơi đùa người khác, làm Sở Chiến tức muốn ói máu.
Sở Chiến ủ rũ cúi đầu đi tới thang máy, thang máy đi xuống. Cậu thầm nghĩ trong lòng, sao Sở Chinh không tự đi mua đi, nếu không thì gọi Triệu Minh cũng được mà!
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, một người có mái tóc như tổ quạ, quần áo rách nát như bị XXOO xuất hiện trước cửa.
Sở Chiến nghiêng người muốn lách qua, người kia đột nhiên chụp lấy cánh tay cậu, Sở Chiến hết hồn: “Làm gì vậy?”
“Cậu không nhận ra tôi hả? Tôi là Triệu Minh nè ~ tới chào hỏi cậu một tiếng thôi.”
“Anh là Triệu Minh hả? !” Sở Chiến kéo người trong tháng máy ra ngoài, nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
Triệu Minh đưa tay Nhĩ Khang với cái thang máy, hai mắt đẫm lệ: “Cậu không biết thang máy chỗ này rất khó chờ hay sao, cậu để tôi đi đi~!”
Cánh cửa 'Tiên đường' đóng sầm lại trước mắt Triệu Minh, Triệu Minh hết cách chỉ có thể chờ đợi chuyến tiếp theo.
Triệu Minh vẻ mặt như bị táo bón: “Cậu kéo tôi làm gì vậy?”
Sở Chiến nói: “Anh bị làm sao vậy? Bị cướp hả?”
Triệu Minh phủi đất trên quần xuống: “Cướp gì mà cướp, bị fan hâm mộ tấn công.”
Sở Chiến kinh ngạc, con mắt trừng lớn như quả trứng gà: “Anh cũng vào giới giải trí rồi sao?”
Triệu Minh câm nín: “… Là fan hâm mộ của anh cậu.”
Sở chiến “À ~” một tiếng: “Tôi biết mà, nếu như anh mà cũng có thể vô được giới giải trí, vậy thì tiêu chuẩn của giới giải trí quá thấp rồi.”
Triệu Minh: “…”
Sở Chiến: “Đừng nản chí, không làm được minh tinh nhưng cũng có thể làm người bên cạnh minh tinh đó! Tôi xuống đây chính là để đón anh.”
Triệu Minh nhíu mày: “Sao cậu biết tôi đến đây?”
Sở Chiến “Khụ” một cái, liếc mắt nhìn bốn phương tám hướng: “Anh tôi nói.”
Triệu Minh: “Tôi còn vẫn chưa nói cho anh ấy biết mà!”
Sở Chiến: “Tâm linh tương thông đó! Anh ấy kêu tôi xuống kêu anh, đi siêu thị mua cá, lựa con nào thịt nhiều xương ít.”
Triệu Minh nhíu mày: “Anh ấy ăn hả?”
Sở Chiến vẻ mặt thương tiếc lắc đầu: “Đoán sai rồi, là mèo ăn.”
Sở Chiến vui sướng nhấn nút thang máy đi lên trở lại, còn hôn gió với Triệu Minh mấy cái: “Nhớ về sớm một chút ~ “
Triệu Minh than thở tiếng, uể oải rời đi, vừa ra cổng chính đã cảm thấy có gì đó sai sai…Hình như Sở Chinh kêu Sở Chiến đi mua cá mà? !
***
Màn đêm buông xuống, nhà cao tầng nơi thành thị bắt đầu lên đèn, làm cho bầu trời đêm trở nên sáng bừng lên. Trong khi đó, tại một căn bếp nhà nào đó thì bắt đầu lên khói, Triệu Minh tóc tai như ổ gà mặc tạp dề vung sạn lớn trong tay.
Liên tiếp các tiếng đùng đoàng vang lên liên hồi như đánh trận: “Á! Phòng bếp sắp nổ rồi!”
Sở Chinh đúng ở cửa vuốt lông Lương Du Lan, bình tĩnh nói một câu: “Phòng bếp nổ thì nhớ nhớ bảo vệ cá trước!”
Triệu Minh bị sặc đến ho khan mấy tiếng: “Còn em thì sao?!”
Sở Chinh: “Than Nắm không thích ăn cậu.”
Lương Du Lan nghe tiếng vang động trong bếp lười biếng ngáp một cái, sau đó đem đầu dụi vào trong cổ áo Sở Chinh.
Sở Chiến lật xem album của anh hắn: “Mấy tấm này bị Photoshop lố đến nhìn không ra anh luôn, người thiệt đâu có đẹp được vậy.”
Sở Chinh không thèm phản ứng lại cậu, tiếp tục đứng ngay cửa phòng bếp đợi đồ ăn của Lương Du Lan.
Sở Chinh tắm xong, trên người có mùi rất dễ ngửi, Lương Du Lan đem cái đầu to của mình nhét hết vào trong cổ áo y, làm cái cổ áo vốn đã rộng trở nên càng rộng hơn.
“Than Nắm, thế mà em còn đùa giỡn lưu manh ~ “
Cánh cửa phòng bếp đang được chờ đợi cuối cũng mở ra, Triệu Minh trên mặt thì nám một mảng, còn đĩa cá làm trông cũng không tệ, đã chín rồi.
Triệu Minh nói: “Anh Chinh, em đến chỉ để đưa thư mời cho anh thôi…Vậy mà anh còn kêu em đi làm đầu bếp!”
Sở Chinh cướp lấy đĩa cá: “Trợ lý muốn làm được mười hạng toàn năng phải biết nấu cơm, biết quét tước, biết nhìn người, biết nhẫn nại, biết sửa cửa, biết cạy khóa, vân vân và mây mây. Cậu, mọi thứ đều không làm được mà còn phàn nàn, tôi rất phê bình cậu.”
Sở Chinh đặt đĩa cá cùng Lương Du Lan lên trên bàn.
Sở Chiến nhìn mèo rồi nhìn lại y: :Anh, tối nay chúng ta ăn gì vậy?”
Sở Chinh đem một xấp thẻ giấy dưới bàn ném qua, y đối xử với mèo nhà mình chỉ toàn là yêu thương cưng chiều, đến phiên đối xử với người khác thì liền bày ra bộ mặt đen như đít nồi: “Đồ ăn ngoài.”
Sở Chiến nói: “Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ! Ngay cả anh cũng không cho mèo ăn cơ mà.”
Sở Chinh vuốt lưng mèo đen: “Em ăn thì không sao.”
Sở Chiến câm nín không phản đối nữa, nhận mệnh đặt đồ ăn bên ngoài: “Anh với con mèo dính với nhau cả ngày như vậy, nhìn không biết còn tưởng rằng anh với nó là tình người duyên mèo đó!”
“Tình người duyên mèo thì sao, em đang kỳ thị giống loài hả?!”
Lương Du Lan nguýt cậu một cái, cục tác biện minh đầy khí thế, “Meo!” Tôi là người! Anh heo mũi lại, ngoắc ngoắc đuôi xong rồi cúi đầu tiếp tục ăn cá.
“Anh tính làm hòa thượng à, JJ mọc ra để trang trí hả? Chỉ dùng nó để chứng minh mình là đàn ông?” Sở Chiến nằm lên ghế sa lon, đặt sủi cảo được cửa hàng giao thức ăn qua một bên.
Triệu Minh làm một con ba ba bên cạnh, trên người đầy mùi khói dầu: “Nếu không còn việc gì nữa, thì em đi nhé?”
Sở Chinh: “Nếu không muốn ở lại ăn cơm, vậy thì ngày mai gặp.”
Triệu Minh: “… Vậy em nên nói là muốn ăn hay là không muốn ăn?”
Chín giờ rưỡi đêm, Sở Chinh rệu rã cả người mới đuổi được Triệu Minh với Sở Chiến đi, y và Lương Du Lan cùng ngồi xem tivi.
Minh tinh cũng là người, cũng cần thời gian để thư giãn.
Sở Chinh thả mèo đen lên đùi, Lương Du Lan ăn no thoải mái liếm móng.
Sở Chinh nói: “Con trai, em không ăn thức ăn cho mèo mà chỉ ăn cá như vậy, lỡ như tôi không nuôi nổi em thì sao bây giờ?”
Lương Du Lan: “Meo meo!” Cậu không thiếu nhất chính là tiền đó! Sao lại không nuôi nổi được!!
Sở Chinh nói: “Em nói về sau không ăn cá nữa à? Được đó ~ không ăn cá chúng ta còn thức ăn cho mèo mà, không nên kén ăn!”
Lương Du lan: “Meo ngao!” Cmn cậu đi mà ăn thức ăn cho mèo! Không hiểu tiếng mèo à!
Sở Chinh cười cười sờ đầu của anh: “Đồng ý à? Ngoan lắm.”
Lương Du Lan: “…” Đồng ý cái rắm! Cmn!
Sở Chinh cúi đầu hôn gia hỏa đang nổi nóng kia, bỗng dưng thở dài nói: “Mối liên kết giữa tôi và anh ấy, cũng chỉ còn mình em mà thôi.”
Nếu như muốn nói về mối quan hệ của Lương Du Lan với Sở Chinh, chỉ mấy dòng mấy chữ hoàn toàn không thể nói hết được.
Nếu như hiện tại để Sở Chinh tự tay viết tự truyện, thì truyện về Lương Du Lan chắc chắn có thể dài hơn phân nửa cuốn truyện.
Sở Chinh nhìn tấm thiệp mời màu đen viền vàng trên bàn, ba chữ “Lương Du Lan” phía bên trên vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.
Y rủ mắt nhìn mèo đen nói: “Con trai, có phải đến lúc ba ba nên buông tay Lương Du Lan, đi tìm một tình yêu khác rồi không? Dù sao anh ấy cũng đã…”
Lương Du Lan ưỡn ngực lông dựng cả lên: “Meo meo? !
"Meo, hài cốt ông đây còn chưa lạnh, cậu đã di tình biệt luyến rồi sao!" Anh gôm người lại như một tòa thành nhỏ, một lát sau lại cụp tai xuống, rầm rì “Meo!”
Hai người đã chia tay, bây giờ anh còn thành cái hủ cốt rồi, Sở Chinh có đi tìm người khác Lương Du Lan muốn cản cũng cản không được ~~~
Sở Chinh nhìn vẻ mặt ai oán của mèo đen nhà mình, đưa tay nắn gương mặt của anh nói: “Em đang suy nghĩ về anh ấy à? Thật ra baba cũng đang suy nghĩ về anh ấy rất rất nhiều.”
Lương Du Lan meo một tiếng, vậy khi tôi còn sống sao không tới tìm tôi.
Sở Chinh đương nhiên không trả lời, y mở thiệp mời ra đặt lên bàn: “Ngày mai baba đi xem anh ấy lần cuối cùng, em có muốn đi không?”
Lương Du Lan gật gật đầu, vươn đầu lưỡi liếm lên mặt Sở Chinh một cái: “Meo!” Đi.
Sở Chinh chạm mặt mình vào mặt mèo đen, thở dài nói: “Nhưng mà em là mèo, không thể đi được.”
Lương Du Lan trừng đôi mắt hình viên đạn nhìn anh, lông đuôi đều dựng cả lên: “Meo meo!” Vậy cậu cmn còn hỏi tôi làm gì? !
[Hết chương 4]
=====
Chương 3
Comments
Post a Comment