[Biến Mèo]_Chương 2

Meo!!

Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm.

Lương Du Lan làm một con mèo, nhưng thần kinh lại không đủ thô. Anh đã từng nghĩ rằng nếu có ngày anh ngủm củ tỏi thì người đầu tiên vỗ tay khen hay chắc chắn chính là Sở Chinh.

Sở Chinh hận anh đến vậy sao có thể không vui được, thế nên khi nhìn thấy cảnh tượng lúc này, anh kinh ngạc đến mức nghẹn tiếng mèo lại trong họng.

Không kể đến việc đóng phim thì đây là lần thứ hai Lương Du Lan thấy Sở Chinh khóc, tiếng khóc đè nén làm cả mèo đều cảm thấy khó chịu theo. 

Thật ra tiếng Sở Chinh khóc cũng không lớn, nhưng mà y đang khóc trên bụng mèo nhà mình. Chấn động đến mức bụng mèo chập chờn như gợn sóng, nước mắt thấm ướt bộ lông mèo, hủy đi tất cả thành quả vất vả tắm rửa của ngày hôm qua.

Lương Du Lan bị tiếng khóc của y lây nhiễm, lộ ra bản mặt mèo nhăn nhúm như một nắm cớm. 

Anh duỗi móng vuốt vỗ vỗ lên đầu Sở Chinh, đệm thịt mềm mụp đập lên đầu hệt như là đang an ủi, lại hệt như là đang thúc giục y đừng khóc nữa.

Bây giờ Lương Du Lan mới biết rằng nước mắt đàn ông còn nhiều hơn cả phụ nữ. Sở Chinh một người đàn ông trưởng thành, chân duỗi thẳng là có thể chạm đến cuối giường, bỗng chốc trở nên yếu đuối trước mặt anh, y khóc giống hệt như một đứa con nít.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Sở Chinh đang chụp bẹp mèo đen cuối cùng cũng ngừng khóc. 

Y ngồi thẳng người lại, ngượng ngùng lấy khăn giấy lau mặt, sau đó bắt đầu xoa cái bụng của Lương Du Lan.

Thật ra lúc này Lương Du Lan rất muốn hỏi y, cậu vừa mới khóc cái gì vậy, tôi chết cậu phải vui vẻ mới đúng chứ, dù sao lúc trước chính cậu là người đã chỉ vào mũi tôi, nói từng câu từng chữ: “Lương Du Lan anh cởi hết nằm trên giường, tôi còn ngại bẩn. Thật buồn nôn, đi chết đi, sao anh không đi chết đi!”.

Nghĩ tới là thấy nổi giận, anh tức giận đến mức lỗ mũi có thể thở phì ra khói, Sở Chinh cậu tưởng cậu là ai, cao soái hơn cả Thiên Đinh Đinh sao! 

Lương Du Lan càng nghĩ càng thấy giận, anh lập tức vồ móng vuốt lên mặt Sở Chinh, "Ba" một phát cào y thành mặt mèo.

Quân tử báo thù mười năm không muộn, huống chi lúc này chỉ mới có năm năm!

Sở Chinh trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, xoay cái cổ cứng ngắc nhìn Lương Du Lan đang hai nhảy lên ghế sa lon duỗi lưng liếm móng bên kia, vẻ mặt không thể tin: “Than Nắm! Sao em có thể cào baba hả? !”

Lương Du Lan nghe thấy y lại kêu cái tên kia toàn thân mèo run lên một cái, thật sự tên là Than Nắm sao trời… cmn cậu có nghĩ cho cảm nhận của con mèo không vậy? ! 

Toàn bộ mèo sinh đều sụp đổ, anh nhìn chằm chằm Sở Chinh với ánh mắt khinh bỉ: “Meo.. gr..gr..”

Mà lúc này, Sở Chinh hai mắt phiếm hồng, rất rộng lượng dang hai tay về phía anh: “Đến đây baba ôm.”

Lương Du Lan nhìn ra nổi bi thương sâu sắc trong đáy mắt của y, tính toán tới lui, hôm nay cậu yếu đuối quá đi, ôm thì ôm vậy. 

Anh nhàn nhã cất bước đi qua, cao ngạo hất đuôi lên cho Sở Chinh một cái mèo ôm ấm áp.

Lương Du Lan nằm sấp trong ngực y, trong miệng thở ra tiếng rì rầm, lâu lâu lại dùng đệm thịt vỗ đầu Sở Chinh bộp bộp, kêu y đừng khổ sở quá. 

Người bị đông cứng là tôi mà, mắc mớ gì mà cậu khóc? !

Tin tức bên ngoài huyên náo ồn ào, TV Internet đài phát thanh, chỉ cần tùy ý mở một cái lên là có thể biết được chuyện của Lương Du lan. 

Cho nên mới nói, trên đời không có tường nào mà gió không lọt qua được, càng không có tin tức nào là có thể phong tỏa.

Lương Du Lan thừa dịp Sở Chinh đi nấu cơm, nhảy mấy bước đến trên giường của y, bắt đầu suy nghĩ về mèo sinh.

Anh không ngờ được rằng, rất nhiều năm sau chính mình thấy tức giận bởi vì cái chết kiểu như thế, phố lớn ngỏ nhỏ không người nào không tỏ. 

Nghe nói thi thể của anh đã trương trắng, gương mặt thì như một miếng bánh mì bị ngâm nước, xấu phát khóc, chuyện này anh không thể nào chấp nhận được.

Bây giờ thời tiết nóng, thi thể bảo tồn không được mấy ngày, anh lại không có người thân ở trong nước, ở nước ngoài thì không nói tới cũng được. Đến lúc đó ngay cả việc ai tới nhận tro cốt của anh cũng là một vấn đề. 

Lương Du Lan nghĩ đến những chuyện này, gấp đến độ chạy loạn trong phòng, hai ba cái cào nát bét tấm ga giường hình cá heo cỡ lớn của Sở Chinh.

***

Ngày hôm qua, Ngô Mẫn bảo Sở Chinh đừng đi ra ngoài là đúng. Cô không chỉ không muốn Sở Chinh bị truyền thông kéo đến nơi đầu sóng ngọn gió, mà còn là để Sở Chinh có thể bình ổn lại tâm trạng.

Chuyện của Sở Chinh cùng Lương Du Lan, cô là một trong số ít người biết được nội tình, cô chỉ cho y thêm chút thời gian để tiêu hóa mà thôi.

Thế nhưng khả năng chịu đựng của Sở Chinh lại vượt xa ngoài dự đoán của cô, ngày thứ hai Sở Chinh đúng hẹn xuất hiện ở bên ngoài studio Tam Hào. 

Nhưng mà, trông Sở Chinh rất khác với ngày thường, nhất là việc y ôm một con mèo đen trên tay.

Ngô Mẫn đứng ở cổng, vẫy tay với y.

Sở Chinh tháo kính râm treo vào cổ áo, y mặc một bộ tây trang kết hợp với giày da, lộ ra dáng người thẳng tắp. 

Y tiến tới gần, lễ phép gật đầu: “Chị Ngô.”

Việc đầu tiên mà Ngô Mẫn làm là nhìn kĩ vào mắt y, xác định không có dấu vết vừa khóc, rồi mới vỗ bả vai y: “Không sao thì tốt rồi.”

Hai người tuy không nói rõ nhưng đều hiểu ý tứ trong đó, đúng lúc này Lương Du Lan đột nhiên uốn éo kêu một tiếng: “Meo ~”_Này! Không nhìn thấy chỗ này còn có tôi sao~ chẳng lẽ tôi tàng hình hả? !

Ngô Mẫn cúi đầu nhìn xuống: “Sao đến mèo cũng mang theo vậy?”

Sở Chinh nhún vai, hôm qua y đã khóc đủ rồi, bây giờ ở trước mặt người khác liền ngụy trang thành bộ dạng không sao hết.

“Không biết em ấy bị làm sao nữa, không chịu ăn thức ăn cho mèo. Tôi vừa ra khỏi cửa liền ầm ĩ, để ở nhà thấy không yên tâm nên mới mang theo.” 

Than Nắm nhà y lần đầu tiên dính người đến thế, thả em ấy ở nhà một mình Sở Chinh có chút không nỡ. 

Ngô Mẫn gật gật đầu: “Vậy một lát kêu tiểu Triệu trông nó đi.” 

Lương Du Lan nghĩ thầm, ông đây là một người đứng đầu chuỗi thức ăn, nhà ngươi lại dám cho ta ăn thức ăn cho mèo? !

Hai người đi lên lầu, thợ tạo hình và thợ trang điểm chờ đã rất lâu rồi. Hôm nay Sở Chinh chụp ảnh bìa cho tạp chí Vogue. 

Thợ tạo hình đưa y đến phòng hóa trang, tiểu Triệu cũng chạy theo sau lưng: "Anh, để em ôm mèo cho.”

Triệu Minh duỗi tay về phía Lương Du Lan, vừa mới chạm vào bộ lông thì lập tức đã bị Lương Du Lan cào tới tấp không một chút thương xót, một vuốt ba vết máu.

Triệu Minh “Ngao” một tiếng rồi chạy ra xa: “Má ơi! Tôi bị hủy dung rồi!”

Sở Chính quan tâm hỏi thăm mấy câu, thấy cậu không sao mới quay đầu tóm lấy Lương Du Lan đang nhàn nhã ngồi liếm móng bên cạnh lên: “Hôm nay em làm sao vậy? Baba phải chụp ảnh bìa, em không thể ngoan chút sao?”

Lương Du Lan meo một tiếng, nghiêng đầu qua một bên, đôi con ngươi màu hổ phách trong suốt vô cùng, cậu chụp thì chụp đi, liên quan gì đến tôi ~

Sở Chinh vuốt ve đầu của anh, rồi nắn nắn đệm thịt, lên tiếng thương lượng: “Nếu em nghe lời, đêm nay sẽ được hai đầu cá.”

Lương Du Lan nhìn  Sở Chinh một lát rồi “Meo meo meo!” ba tiếng, mỗi một âm thanh đều rất quyết liệt, cực kì ngang ngược.

Sở Chinh nhấp môi, chịu thua nói: “Được rồi, ba đầu cá.”

Thế là Lương Du Lan nhu thuận nhảy xuống bàn, đi về phía ánh mặt trời chói lòa. 

Ánh nắng chiếu xuống khiến bộ lông đen của anh lấp lánh phát sáng, xinh đẹp cực kỳ.

—— Tối qua, Lương Du Lan thực sự không thể tiếp thu được chuyện mình biến thành mèo, văng tục tứ phía trong phòng. 

Sau đó anh nhảy vào phòng tắm, đứng trên bồn rửa mặt soi gương, lần đầu trông thấy gương mặt của mình, anh phải câm nín tận bảy giây.

Bảy giây, trí nhớ của cá đã muốn đảo lộn tùng phèo luôn rồi. 

Lương Du Lan duỗi móng chạm lên mặt mình, đôi mắt hổ phách trong vắt.

Nếu như Lương Du Lan anh nhớ không lầm, con mèo này anh đã thấy rồi, anh thậm chí đã cứu nó! Nhưng sao nó lại ở nhà Sở Chinh?!
Lương Du Lan híp mắt, đắm mình dưới ánh nắng suy nghĩ tứ tung, đúng lúc này Sở Chinh đi tới. 

Y ngồi xổm xuống, dùng hai ngón tay vuốt đỉnh đầu Lương Du Lan: “Than Nắm, mời em cùng chụp ảnh bìa có được không?”

Giọng nói dịu dàng của Sở Chinh trong nháy mắt làm bóng hồng của mấy em gái bên cạnh bay phấp phới, y vuốt ve cái lưng mềm mại của mèo đen: “Có được hay không?”

Nhiếp ảnh gia của tạp chí thời trang Vogue cảm thấy mèo đen nhà Sở Chinh cực kỳ có thần thái. Thân hình đường cong trôi chảy ưu mỹ, bộ lông đen tuyền, đôi mắt huyền bí cao quý: gặp người thì khinh bỉ, tính cách ngạo mạn vô lễ: gặp người thì cào, đây quả thực rất phù hợp với chủ đề King lần này.

Hắn liền đề nghị Sở Chinh ôm con trai đến chụp thử mấy tấm, nếu không thể làm ảnh bìa, thì cũng có thể lấy làm kỉ niệm. 

Sở Chinh liền vui vẻ đồng ý, cho nên y mới đến hỏi ý con trai không ai bì nổi của mình.

Lương Du Lan ưu nhã đứng lên, bước chân yểu điệu, nhảy một phát lên vai Sở Chinh, cọ vào cổ y ra hiệu —— Được thôi.

Tấm hắc sáng được điều chỉnh xuống thấp, tia sáng vừa chiếu tới thì Sở Chinh lập tức quay đầu nhìn Lương Du Lan, lo anh sợ ánh sáng sẽ xù lông. Nhưng kết quả Lương Du Lan chỉ bình tĩnh liếc y một cái, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.

“Meo!” Nhìn tôi làm gì! Nhìn ống kính! Mẹ nó đừng có cản hình ông, ông đây muốn thật hoàn mỹ đứng trước ống kính!

Thế là một người một mèo, hai suất khí hợp làm một.

Nhiếp ảnh gia cầm camera nói: “Con mèo rất biết cách chụp ảnh đó! Ánh mắt quá bá đạo, đúng đúng, nhìn chỗ này.”

Thế là nhiếp ảnh gia giống như tìm được bảo bối, chụp một phát liên hồi không ngừng nghỉ, “Răng rắc răng rắc” cháy hết mấy cuộn phim. 

Ảnh nghiêm túc đã chụp xong, cuối cục cũng đến phiên bản ảnh mà mọi người mong đợi nhất, ảnh không tiết tháo.

Sở Chinh đứng lên, mở rộng áo sơ mi trắng lộ ra cơ ngực hoàn mỹ. 

Hai tay y nắm lấy vạt áo cởi ngược ra sau, động tác kinh điển này quen dùng trong tạo hình, gây hiệu ứng kích thích thị giác cho người xem, hoặc là phong lưu anh tuấn hoặc là phong độ trung thành. 

Người như Sở Chinh, bất kể có làm động tác gì cũng có thể đẹp đến khiến người ta chảy máu mũi như suối.

Chụp xong, Sở Chinh bỗng nhiên cúi người, ôm Lương Du Lan đang ngồi chồm hổm cào chân bên cạnh lên, mắt Lương Du Lan giật giật: “Meo?”

Sở Chinh đem anh thả vào khuỷu tay, Lương Du Lan liền chủ động vòng đuôi lên cánh tay Sở Chinh.

Trong màn ảnh, vẻ mặt Sở Chinh không biểu tình kiệt ngạo bất kham, ánh mắt lạnh lùng thần thái cực kỳ. Mèo đen lẳng lặng nằm trên khuỷu tay y, ánh mắt lạnh lẽo kiêu ngạo như một con báo. 

Hai người đứng trong phòng chụp, nhưng lại mang đến cảm giác dã tính như ở sa mạc mênh mông.

Nhiếp ảnh gia hứng trí chụp xong thì bỏ máy ảnh xuống: “Mèo của cậu tên là Than Nắm sao? Thật sự là quá biết cách chụp hình, có thể cho tôi ôm một cái không?”

Sở Chinh không tiện từ chối nên đành gật đầu, vừa muốn đưa Lương Du Lan qua.

Thì mèo đen cao quý lạnh lùng đột nhiên nghiêng đầu sang, trừng đôi mắt hổ phách lên nhìn Sở Chinh đầy phẫn hận “Meo ngao!” Người ta muốn ôm thì cậu cho ôm liền hả? !

Sở Chinh khựng lại, trong khoảnh khắc đó y cứ tưởng mèo đen nhà mình thành tinh.

Lương Du Lan lườm y một cái chưa nguôi cơn giận, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, anh bỗng nhiên co người lại như một cây cung, nhảy vọt vào ngực Sở Chinh. Không chút khách khí cắn một phát lên điểm hồng trên ngực Sở Chinh.

—— Sở Chinh: “A!”

[Hết chương 2]
=====
Chương 1


Comments

Popular Posts