[Biến Mèo]_Chương 1
Meo!!
Có một câu nói rất hay, gọi là không phải oan gia không gặp gỡ, Lương Du Lan khi tỉnh lại ý nghĩ đầu tiên chính là cái này.
Anh nhìn cái cằm tinh xảo của người đàn ông trước mắt, đôi mắt sáng ngời… khuôn mặt cũng đồng dạng tinh tế. Trong nháy mắt hắn liền thấy đầu óc trống rỗng, lí trí cũng đứt thành từng đoạn.
—— Này này, chúng ta không phải đã không gặp nhau năm năm rồi sao, sao bây giờ cậu lại xuất hiện? !
Ngay lúc Lương Du Lan vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, người trước mặt đột nhiên đưa tay ra. Y vừa mới sờ lên đầu của anh, liền bị anh cho một vuốt tát bay.
“!”
Lương Du Lan hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nhìn một cái móng vuốt đen đang vung vẩy qua lại ngay trước mắt mình, anh giật thót hét lên như nhìn thấy ma: “Meo! !”
Wtf? ! Tại sao là tiếng mèo kêu! Lương Du Lan bẹp bẹp miệng, không xác định kêu lại một tiếng, nhưng trong cổ lại phát ra một tiếng giống hệt ban nãy —— “Meo? !”
Mình biến thành mèo hả? ! (⊙. ⊙)
Lương Du Lan là ai cơ chứ, nói ra có thể khiến trái tim nhỏ bé của người khác nhảy một phát mấy chục nhịp.
Nhưng mà, loại trạng thái này hẳn là 4, 5 năm trước mới có. Hiện tại chỉ cần nhìn thấy Lương Du Lan, người ta liền sẽ có biểu tình: “A ~ kia là cái tên Idol lỗi thời, đã đồng tính luyến ái mà còn ngạo mạn.”
Đồng tính luyến ái! Đồng tính luyến ái thì thế nào? ! Chọt cúc nhà ngươi hay cắt trym ngươi chưa? ! Các ngươi khinh bỉ cái quái gì! Lương Du Lan chỉ vào đám người nổi giận mắng một tiếng, sau đó nhanh chóng cách xa đám người không cùng đẳng cấp với mình.
Năm đó Lương Du Lan đoạt lấy giải ảnh đế từ tay Tần Tu, tin nóng như mặt trời đốt, sôi trào đến độ làm người ta líu cả lưỡi. Nói chung hàng loạt các miêu tả đầy “xúc cảm” trong các tin đồn về anh là cực kỳ chuẩn xác.
Lương Du Lan đoạt được giả ảnh đế từ bộ phim « Cấm đoạn ái tình », giải ảnh đế này có thể nói là một mốc son quan trọng trong làng điện ảnh Trung Quốc.
Vì cái gì nói như vậy, bởi vì «Cấm đoạn ái tình» là một bộ phim về đề tài đồng tính. Nói về việc si mê đến cự tuyệt tình yêu của hai người đàn ông, lấy đi của người xem cả lít nước mắt.
Ảnh đế phong quang vô hạn, thăng tiến không ngừng, thế là Lương Du Lan nhân cơ hội come out. Sự nghiệp của anh cũng bắt đầu từ lúc này tuột dốc không phanh —— hắn trực tiếp bị công ty người mẫu đóng băng.
Trở về tối hôm đó, trước khi Lương Du Lan biến thành mèo, anh nhận được lời mời của đám bằng hữu đến tham gia tiệc sinh nhật.
Lương Du Lan chỉ đến một mình, trong ánh đèn sáng chói lập lòe bỗng lộ ra chút cô đơn.
Anh tặng quà xong thì đi ra ngoài tản bộ, một mặt là vi không muốn tham gia náo nhiệt, mặt khác là sợ gặp phải người quen, nói chuyện với nhau chỉ tổ thêm lúng túng.
Bữa tiệc được tổ chức tại một biệt thự giữa sườn núi, phong cảnh rất đẹp, cảnh về đêm rất đáng để thưởng thức.
Bóng dáng Lương Du Lan cô đơn u buồn tựa phù du. Hắn mặc âu phục ba lớp, tay cầm một chai Champagne, một người một đêm đi dạo trong tịch mịch.
Lương Du Lan đi loanh quanh cuối cùng vô tình đi đến hồ bơi lộ thiên, lúc này khách mời đều trong phòng mừng sinh nhật, căn bản không một ai chú ý tới hắn.
Lương Du Lan vốn không biết bơi hơn nữa còn có hơi sợ nước, trời mới biết tại sao đêm nay hắn lại đi về hướng bể bơi.
Anh có chết cũng không ngờ việc như thế mà lại có thể xảy ra. Anh trượt chân, "Bùm" một tiếng ngã thẳng vào bể bơi.
Trong bóng đêm Lương Du Lan liều mạng thét, khan cả giọng suýt chút nôn ra máu.
Trong phòng là khách mời ăn uống linh đình, ánh đèn lập lòe chiếu rọi lên những gương mặt tươi cười, phụ họa lẫn nhau.
Tương phản lớn với đỉnh cao sự nghiệp chính là đáy cốc, thế nhưng ranh giới đó thật quá mong manh.
Qua hơn mười phút Lương Du Lan đã sắp đi đời nhà ma.
Trong làng nước trong xanh của bể bơi, anh nhìn thấy bầu trời đêm xuyên qua những gợn sóng, nội tâm anh trở nên bình tĩnh lạ thường.
Lương Du Lan sâu kín thở dài, thở ùng ục ra một chuỗi bong bóng khí. Anh nghĩ cả đời hắn hối hận nhất chính là việc công khai giới tính, nếu như không nói ra biết đâu bây giờ hắn vẫn còn là ảnh đế được mọi người vờn quanh. Cũng, kkhông đến mức phải thê thảm thế này, chết chìm mà cũng không ai biết . . . Chờ đã! Hình như có một chuyện còn làm hắn thấy hối hận hơn, chính là việc theo đuổi Sở Chinh.
Lương thiếu hắn trêu hoa ghẹo nguyệt phong lưu thành tính, tâm tư đã sớm hỏng bét, lại không ngờ được có một ngày hắn đánh mất cả cúc lẫn tâm.
Có lẽ là ông trời đã nghe thấy được lời sám hối của anh, nhu thể mệnh anh vẫn chưa đến tuyệt lộ, khi Lương Du Lan cho là mình chết là cái chắc thì anh bị người khác lay tỉnh.
—— Vừa mở mắt đã nhìn thấy một cơ thể dị thường hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức có thể khiến một tên đã chết vì GAY như hắn có thể chảy máu mũi đến chết thêm lần nữa vì sự MANLY (Đàn ông, nam tính) này.
Cơ bụng sáu múi không hề nói quá, cơ ngực hơi gồ lên, đẹp đến khiến cho tâm thần người rạo rực, tiếp tục nhìn lên trên, là cái cằm lúng phúng râu.
Một giây sau… CMN! Lương Du Lan kinh hoảng.
Sở Chinh nghiêng đầu nhìn anh, còn vươn tay hướng lên đầu anh.
Lương Du Lan giật mình, nâng móng vuốt lên gạt cái tay kia đi, nhưng mà . . . chờ đã! Cổ họng xiết chặt, anh vừa mới nhìn thấy cái gì vậy? ! Một cái móng vuốt lông xù màu đen ? !
Anh nghi hoặc giơ móng ra trước mặt, móng vuốt nhỏ xòe ra rồi co lại.
Mẹ nó! Vậy mà thật sự là móng vuốt!
Cảm xúc trong lòng sụp đổ rầm rầm, đại não đùng đùng chấn thương, Lương Du Lan muốn ngất.
Lúc này người đàn ông kia mới mở miệng: “Than Nắm, cuối cùng em cũng tỉnh… Chỉ là tắm cho em thôi mà, sao lại ngất.”
Sở Chinh là không biết rằng cái gọi là “Ngất” của y là đang nói về một người chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành một lần lịch sử mang tính trọng sinh —— trọng sinh thành một con mèo tên là Than Nắm.
Than Nắm… Lương Du Lan bỗng trợn tròn mắt, sao lại là Than Nắm? Thang Nắm! Cậu đặt tên tùy tiện quá vậy!
Lương Du Lan cảm giác sụp đổ từ trong ra ngoài, anh biến thành thú cưng rồi sao! Anh có làm chuyện gì thương thiên hại lí đâu! Sao ông trời đối xử với anh như vậy! !
Lương Du Lan đưa mắt nhìn thân thể Sở Chinh —— mấy năm nay Sở Chinh vẫn không hề thay đổi, vẫn suất khí góc cạnh rõ ràng, từ mà dùng để miêu tả vẻ đẹp có khi khi không đủ để nói về y nữa rồi. Nếu không năm đó Lương Du Lan cũng sẽ không bị y bắt được, dâng hiến cả đóa cúc chưa từng bị người nhúng chàm của mình.
Lương Du Lan nhìn Sở Chinh chậm rãi tới gần mình, sau đó y lấy sữa tắm chuyên dụng cho mèo xoa lên người anh.
Sở Chinh lực đạo tay mười phần, hướng cái mông tròn của mèo đen xoa lên, Lương Du Lan chỉ cảm thấy phía dưới chợt mát lạnh, một mùi bạc hà thoang thoảng bốc lên… Trứng trứng thất thủ rồi!
Lương Du Lan sửng sốt gào thét một trận, nhưng chỉ có thể không ngừng hú hét tiếng mèo ở trong cổ họng, nghe thê thảm cực kì cứ như là bị người ta thiến.
Sở Chinh làm lơ, tay ở phía dưỡi vẫn không ngừng chà xát, càng xoa bọt xà phòng càng nhiều, lấp đầy cả trứng trứng.
Sở Chinh nói: “Em nói thử xem, một con mèo đực mà thẹn thùng cái gì.”
“Meo meo meo! !” Lương Du Lan phẫn nộ, tôi là mèo đực thì sao, cậu là gay đó!
Sở Chinh như đang thủ thỉ tâm sự: “Em nói em thích mèo cái không thích ba ba à. Baba cũng hết cách rồi, mèo cái không thể tắm cho em, thếnên chỉ có baba là tắm được cho em thôi.”
Lương Du Lan: “Meo meo meo ngao ngao ngao! !” Thả tôi ra!
Không cho phép sờ tôi! Cào cậu cào cậu cào chết cậu!
Sở Chinh một tay bắt lấy hai cái móng vuôt của mèo đen, cười bất hảo: “Còn dám cào tôi đúng không, em chờ, này thì tôi cho em cào!”
Nói xong Sở Chinh đem phao bơi cỡ nhỏ chụp vào cổ mèo đen, sau đó đẩy anh vô bồn tắm, bọt nước liền văng tung tóe.
Lương Du Lan liều mạng giãy dụa tru tréo, vuốt mèo đập đến sóng dậy lên một mảnh: “Meo meo meo! Meo meo!” Sở Chinh tên khốn kiếp, vương bát đản nhà cậu a! Cậu tháo ra cho tôi!
Đột nhiên, trong đầu anh chợt lóe lên một bóng đèn, Lương Du Lan gấp muốn điên: Cơ thể của ông vẫn còn ở bể bơi nhà Tưởng Lăng đó! Nhanh đi cứu tôi đi! Con mẹ nó anh còn không đi đi? !
“Meo meo meo ngao ngao ngao ngô!”
Lương Du Lan nghiêng ngả cái đầu ướt mem, hai cái móng đạp nhẹ trồi lên, một mặt sống không gì để luyến tiết.
Sở Chinh cầm điện thoại khoan thai từ từ bước đến.
Y chỉnh chế độ chụp ảnh, nói với mèo ngốc có thầm cừu đại hận với việc tắm: “Nào, cười cái đi.”
“Meo meo ô!” Cười cái méo!
Sở Chinh tạo bọt xà phòng chồng chất trên đầu con mèo, “Clack” một tiếng: “Đúng rồi đúng rồi, chụp thêm một tấm ~~ “
“Meo ngao!” Chụp cái mẹ, thả tôi ra! !
Sở Chinh đưa tay đem Lương Du Lan… À không, vòng bơi cỡ nhỏ trên cổ mèo đen quăng ra, rồi bế anh lên, đặt lên bụng mình, gác cằm lên đầu mèo đen.
“Cười nào ~” Hai người cùng nhìn về phía ống kính —— đúng lúc này, Lương Du Lan cáu kỉnh cực kì, vươn móng lên quào.
“Tõm”, điện thoại rớt vào trong nước.
Sau đó, một thân ảnh màu đen còn mang theo bọt trắng, mạnh mẽ như là một lưỡi đao chạy vọt khỏi phòng ngủ.
Sở Chinh không lo lắm, y nhặt cái điện thoại thân tàn chí kiên vẫn còn ngâm mình ở trong nước lên, sau đó đi nhanh về phía phòng ngủ.
……
Mèo ngốc vừa ra khỏi phòng tắm liền thấy rộng rãi sáng sủa hơn hẳn. Sở Chinh đang ở Hoa viên quốc tế tầng thứ 32 trong số 33 tầng, gian phòng lớn để mức khiến anh phẫn hận không thôi.
Lương Du Lan oán hận nghĩ: Người này nổi tiếng không lâu mà đã có tiền như vậy a!
Anh chạy nhào tới phía cửa sổ, bộ lông ướt mem dính đầy bọt sữa tắm của anh “Binh” một phát tông vào cửa sổ sát vách.
Lương Du Lan lại trượt lùi lại, nhìn hàng xe đỗ kia dưới bầu trời đêm tựa như trò xếp gỗ cỡ nhỏ, cảm thấy bi thương sâu sắc.
Đúng lúc này, Sở Chinh xuất hiện phía sau lưng anh, cười hắc hắc mấy tiếng, cười đến độ mèo đen đang ướt sủng còn dính bọt trên đâu thấy quéo vô cùng.
Sở Chinh đi tới xốc anh lên, ôm trở về phòng tắm, y vớt thứ bị Lương Du Lan ném lên, động tác lưu loát liền mạch, bọt nước xinh đẹp văng tứ tung.
Lương Du Lan thấy người đàn ông trước mắt bỗng nhiên kéo khăn tắm bên hông xuống, vật thể nơi nào đó lắc lư trước mắt mình. Anh bỗng nhiên nhớ tới cúc hóa mỏng manh bị tổn thương vào năm năm về trước, nhớ tới hình ảnh ga giường cùng chăn mền vung vải đầy hoa mai. Lập tức sợ đến cứng họng, tiếng mèo kêu cực vô cùng khuất nghẹn bổng chốc cất lên trong tiếng nước ào ào “Ô ô meo…”
Anh muốn chết cho rồi…
Thi thể Lương Du Lan vào ngày thứ hai mới bị phát hiện, nghe nói cả người đều trương phình trắng sát, dọa đến bà dì quét dọn vệ sinh phải đem nhét vào trăm cái bao tải ném đi thật xa.
Trong lúc đó các đài truyền hình lớn đồng thời tranh nhau đưa tin, cục diện đoạt tin tức y hệt như một đám người cùng tranh nhau mua cải trắng giá ba đồng vậy.
Lương Du Lan trùng hợp nghe được tin tức đó khi Sở Chinh đang nhận điện thoại, nhưng thân mèo anh lại thấy bình tĩnh vô cùng.
Lúc sáng sớm, Sở Chinh lõa nửa người trên bị chuông điện thoại đánh thức, bất đắc dĩ nhấn nghe, người đại diện tới tấp nói: “Điện cậu 138 cuộc mà sao lại không bắt máy? !”
Sở Chinh đem cục bông đen đang ngủ chỏng vó trong ngực túm ra, xoa xoa cái đuôi xỏa tung của anh.
“Lúc tắm cho Than Quả Bàng điện thoại rơi xuống nước.” Giọng Sở Chinh lười nhát vô cùng, giống hệt như là sư tử đang nửa mê nửa tỉnh.
Năm năm trước, Lương Du Lan từng không chỉ một lần vào sáng sớm nghe thấy y dùng loại âm điệu say mê lòng người này nói chuyện với mình…”Lương Du Lan, em rất yêu anh.” việc như thế nhiều vô số kể.
Sở Chinh không biết xấu hổ tiếp tục dùng tay vò nắn cái mông mèo đen, sau khi tắm xong bộ lông của anh trở nên mềm xốp như khối bánh bông lan.
Người đại diện tiếp tục nói: “Lương Du Lan chết rồi.”
Lương Du Lan nằm trong lòng Sở Chinh, nghe được tin mình đã chết vậy mà không có bao nhiêu ngoài ý muốn, chỉ là thân thể người đàn ông phía trên đột nhiên cứng đờ làm anh cũng không dám nhúc nhích.
Sở Chinh hô hấp đình trệ: “Chị nói cái gì?”
“Lương Du Lan chết rồi, hôm qua ở tiệc sinh nhật Tưởng Lăng, cũng không biết làm sao lại rơi vào bể bơi, sáng nay phát hiện thì thi thể đã phao trắng nổi lên trên nước, bây giờ hiện trường đang bị phong tỏa.”
Sở Chinh siết chặt ngón tay, trong cổ vẫn còn dư vị chưa tỉnh ngủ, hỗn tạp đến nói không nên lời. Nhưng anh biết rằng Ngô Mẫn chưa từng gạt ai, nhất là loại chuyện này.
Người đại diện tiếp tục nói: “Tôi đem lịch trình hôm nay của cậu dời đến ngày mai, hôm nay cậu đừng ra ngoài, mặc dù sự tình hai người các cậu khó bề phân biệt, nhưng bị truyền thông hỏi ngược lại thì không tốt.”
Sở Chinh trả lời như một con rối “Ừ" một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó điện thoại “Ba” một tiếng rơi xuống sàn nhà.
Lương Du Lan nghĩ, cậu nói chuyện điện thoại xong rồi đó, hôm nay không có lịch trình đúng không, vậy tôi có thể gối lên cánh tay cậu ngủ tiếp một chút, sau đó lại tìm cơ hội đến nhìn xem có thể gặp “Mình” một lần cuối hay không, meo ô ~
Nhưng vào lúc Lương Du Lan đem đôi mắt màu hổ phách nhắm lại, đầu tiếp tục dụi vào ngực Sở Chinh lần nữa thì chợt nghe thấy một tiếng khóc đè nén, nếu như không phải bả vai Sở Chinh đang run rẩy anh cơ hồ nhìn không ra là y đang khóc…
Lương Du Lan kinh ngạc quay đầu lại nhìn người người đàn ông, dùng móng vuốt lay cánh tay của y xuống: “Meo?” Cậu khóc hả?
[Hết chương 1]
====
Biến Thành Mèo Làm Sao Đây!!!
Comments
Post a Comment