[Mỹ Nhân]_Chương 24
Editor: Zoe
Tại nhà họ Vương.
Lâm Tần cùng Kỳ Phong ngồi trên ghế sô pha nhà Vương Thẩm.
Sắc mặt mỗi người đều khác nhau, đều không có nói chuyện.
“Ca ca, anh đừng buồn mà.”
Tiểu Linh Lung sờ đầu Vương Thẩm ca ca.
Hệ thống càng xem càng cảm thấy ảo dị.
Vai chính trong cốt truyện này, đại nhân vật phản diện số hai lại có thể cùng đại nhân vật phản diện số một an ổn ngồi trên sô pha uống trà xem TV!?
Một nhóm này lại còn đều toàn là người trọng sinh và xuyên thư.
Chờ trở về hệ thống nhất định phải hỏi là kẻ ngốc nào đã ném cho nó cục diện rối rắm này.
May mắn là nó được trói định với Tiểu Linh Lung, bằng không thế giới này mà tái loạn một lần nữa chắc có lẽ nó không chịu được nổi áp lực mà hỏng mất.
“Hiện tại bệnh của Linh Lung đang ở thời điểm hòa hoãn nhưng sẽ không kéo dài quá lâu.”
Kỳ Phong nói xong hắn uống một ngụm cà phê trên tay.
“Vương Thẩm, hạt cà phê nhà cậu không tồi, hôm nào giới thiệu một chút.”
“ Nín đi, nếu anh không lập tức chữa bệnh cho Tiểu Linh Lung thì cứ chuẩn bị đền mạng đi.”
“Này, tôi còn chưa chuẩn bị đầy đủ thì làm sao có thể chữa trị cho cô bé.”
Hắn sờ Tiểu Bạch đang vây quanh bên người.
“Nếu Tiểu Linh Lung đã cứu mày, còn lấy cho mày một cái tên mới, vậy thì tao cũng gọi mày là Tiểu Bạch vậy.”
“Cho tới tận bây giờ tao cũng không ngờ ta lại còn có thể gặp lại mày, Tiểu Bạch, tao rất nhớ mày.”
Kỳ Phong ôm lấy thân Tiểu Bạch.
Dấu chấm hỏi đen hiện trên mặt Lâm Tần.
Sao lại thế này, chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thực sự của Kỳ Phong sao?
Bác sĩ hiền lành nhưng cao lãnh, đạm bạc tài cao của trước kia đâu?
Trước kia hắn cũng bị lừa bởi vẻ mặt vô hại kia, còn tưởng rằng là người tốt, ngày thường ở chung cũng không nghĩ nhiều, nhưng chính vào ngày hôm qua, nếu không phải là Kỳ Phong tự mình gọi điện nói ra chân tướng, bằng không thì hắn ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không biết.
Kỳ Phong đem con chó đặt trước mặt Lâm Tần.
“Ai da, là tôi lừa cậu, nhưng không phải là đã giải thích với cậu rồi sao? Đến sờ một cái, thân thể Tiểu Bạch rất mềm mại.”
Lâm Tần đẩy tay cự tuyệt, quật cường xoay đầu: “Tôi mặc kệ, tôi tức giận, tôi nhiệt tình cùng các người làm bạn tốt, như thế nào một đám đều như vậy. Tôi không có hứng thú với chó, dù sao nhà tôi cũng có một bánh bao nhỏ, bình thường thôi cũng ít ôm Nhân Nhân.”
Bỗng nhiên Kỳ Phong lộ ra ánh mắt hâm mộ: “Qúa hâm mộ các cậu, đều có em trai em gái, nhà tôi không còn ai, chỉ để lại mình tôi tồn tại trên đời này, a a thật cô đơn.”
Hắn vừa nói vừa ở một bên sờ Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch bất đắc dĩ cọ cọ vào chủ nhân nhà mình.
Lâm Tần thực sự không nhịn được, gãi đầu của nó rồi nói.
“Kỳ Phong, trước kia anh cũng không phải như thế này, chẳng lẽ do đâm xe khiến đầu óc bị đập đến choáng váng sao? Ai u tôi đi, đầu óc của anh còn phải dùng để chữa bệnh cho Tiểu Linh Lung, cũng không thể bị hỏng được.”
Kỳ Phong hất tay hắn ra.
“Đầu óc cậu mới bị đập hỏng,cậu ngốc nghếch ngây thơ,cũng không biết cậu như thế nào lại còn có thể được trọng sinh,đây là chó nhà tôi, tôi thích sờ như thế nào chả được!”
Lâm Tần đành phải gật đầu, vẫn không nhịn được mà phun tào: “Nhìn biểu tình chó của nhà anh xem đúng là sống không còn gì luyến tiếc .”
“Không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng, kêu tôi ở đây để chữa bệnh cho Tiểu Linh Lung, còn cậu vẫn ngốc ở đây làm gì.”
Kỳ Phong nói.
Lâm Tần nhất thời cứng họng không biết nói gì.
“Tôi đương nhiên là chờ Nhân Nhân.”
Hắn đẩy cửa phòng Tiểu Linh Lung ra: “Thời điểm tôi đi tìm Vương Thẩm quá gấp nên đã để tạm Nhân Nhân ở nhà cậu ấy.”
Lâm Tần vỗ vai Vương Thẩm.
“Xin lỗi người anh em, tôi vẫn luôn đem chuyện Nhân Nhân trách oan lên người cậu.”
Vương Thẩm khoát tay: “Xác thật là tôi không cứu kịp, kiếp trước khi Nhân Nhân chết tôi cũng có chút áy náy.”
“Chuyện này không quan hệ với cậu, lỗi lớn nhất vẫn là tôi, may mắn chúng ta đều có cơ hội một lần nữa.”
Tiểu Linh Lung ngồi trên sô pha của mình xem phim hoạt hình, cô bé ngẩng đầu lên thấy Vương Thẩm ca ca đang nói chuyện với hai anh kia.
Nhỏ giọng nói một câu: “Ca ca nói chuyện phiếm trông rất vui vẻ.”
Hai người Kỳ Phong, Lâm Tần cùng nhìn thoáng qua Vương Trầm mặt than đang đứng trước mặt này.
Mặt không một chút thay đổi như thế này làm sao lại biết được Vương Thẩm đang vui vẻ?
Tiểu Linh Lung cười.
Cô bé đang muốn đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.
Thân thể nhỏ bé lung lay.
Hệ thống: “Đi thôi Tiểu Linh Lung, lần này thân thể của em xuất hiện vấn đề. Không biết đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Linh Lung, trước hết em cần phải trở về một chuyến, chuyện ở bên này tôi sẽ giúp em.”
Tiểu Linh Lung gật đầu: “Được, hệ thống ca ca.”
Tiểu Linh Lung vừa nói xong, lần này cô bé mở mắt ra, nhìn thấy vách tường quen thuộc nhợt nhạt của ngày xưa, bên trên không có cái gì.
Tiểu Linh Lung bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mác, cô bé nhìn về bên cạnh.
Bác sĩ cùng y tá đang vây quanh thân thể của cô bé.
Tiểu Linh Lung cảm thấy mình đang dùng máy hô hấp, cô bé mơ màng ở giữa, hỏi y tá đứng bên cạnh.
“Y tá tỷ tỷ, Tiểu Linh Lung lại làm sao vậy?”
“Tiểu Linh Lung, hiện tại em không có việc gì, có thể tỉnh lại thì tốt rồi. Y tá mới quên thay thuốc mới cho em, vẫn dùng thuốc lúc trước nên khiến bệnh tái phát. Bất quá không sao đâu Tiểu Linh Lung, chúng tôi sẽ cứu em. Lần này không có nguy hiểm như lần trước, chỉ là nhìn em vẫn luôn ngủ say có chút nguy hiểm.”
Tiểu Linh Lung nghe,ý thức dần muốn phiêu xa.
“Tiểu Linh Lung, hiện tại không có việc gì, em muốn ngủ thì cứ ngủ đi, a đúng rồi, hôm nay còn có một việc, có một người đàn ông tới đây thăm em, còn tặng bệnh viện rất nhiều tiền, không biết em có biết người này hay không…….”
Kế tiếp,Tiểu Linh Lung đã không nghe được nữa.
Cô bé mở to mắt, trần nhà lại biến thành con mèo nhỏ.
Tiểu Linh Lung cười.
“Hệ thống ca ca….em về rồi.”
Cô bé ở trong đầu nói, vừa nhấc mắt liền thấy ba ca ca đang ở trước giường cô bé, vẻ mặt ba người đều khẩn trương nhìn chằm chằm cô bé, Kỳ Phong dùng ống nghe bệnh vẻ mặt của hắn trông cũng rất lo lắng, nghiêm túc.
Tiểu Linh Lung không biết vì cái gì mà vừa nãy còn cười nói vui vẻ với bọn họ một khắc sau thì đột nhiên lại bị như vậy.
Kỳ Phong nói: “Nguyên nhân đột nhiên té xỉu có rất nhiều, trước hết các cậu đừng có gấp, chờ tôi xem xét một chút thì sẽ biết.”
Lâm Tần nói: “Ai, Tiểu Linh Lung tỉnh.”
Vương Thẩm vừa nhìn thấy cô bé tỉnh ngay lập tức nắm lấy tay cô bé, nhíu mày hỏi: “Tiểu Linh Lung, hiện tại em cảm thấy có khỏe không?”
Tiểu Linh Lung nhoẻn miệng cười, ôm lấy Vương Thẩm, cô bé phát hiện thân thể Vương Thẩm ca ca đang run rẩy.
Ca ca đang sợ hãi sao.
Tiểu Linh Lung cười với Vương Thẩm, nói.
“Ca ca, Linh Lung tốt lắm, ca ca không cần lo lắng cho Linh Lung.”
Cô bé theo thói quen tìm thứ gì đó ở trong túi tiền thì Vương Thẩm thấy đã đem kẹo sữa đặt vào trong tay Tiểu Linh Lung.
“Tiểu Linh Lung, kẹo ở đây, ca ca không muốn ăn, ca ca muốn cho em ăn.”
Vương Thẩm lột giấy kẹo ra, lộ ra viên kẹo sữa trắng trẻo mập mạp.
Anh cẩn thận đem kẹo sữa bỏ vào miệng Tiểu Linh Lung.
Tiểu Linh Lung rạo rực ngậm.
Vị ngọt lan tỏa tràn ngập khắp khoang miệng.
“Ăn ngon không?”
Tiểu Linh Lung cười gật đầu: “Ăn ngon!”
“Em rất thích ca ca.”
Vương Thẩm cười.
Anh sờ đầu Tiểu Linh Lung, rất nhẹ rất nhẹ, tựa như sợ làm vỡ vật phẩm quý giá.
“Hiện tại anh có chút hối hận khi nói em chỉ có thể được nói thích với anh, anh hy vọng có thể nhìn em khỏe mạnh vui vẻ mà lớn lên, tiểu thiên sứ của anh.”
“Khối u không có chuyển biến xấu, tôi cũng không biết Tiểu Linh Lung vì cái gì lại đột nhiên té xỉu, bất quá gần đây càng cần phải chú ý đến tình trạng thân thể của cô bé nhiều hơn.”
Kỳ Phong nói xong.
Tiểu Linh Lung đi xuống giường.
“Ca ca, Linh Lung không có việc gì cả.”
Nhân Nhân cũng vào phòng, cậu nhìn thấy Tiểu Linh Lung ngay lập tức nở nụ cười, duỗi hai cánh tay chạy tới.
“Tiểu Linh Lung, cậu rốt cuộc cũng tỉnh, Nhân Nhân muốn chơi cùng với cậu.”
Tiểu Linh Lung gật đầu, nắm tay nhỏ của hắn: “Được ạ, Linh Lung cùng đi chơi với Nhân Nhân.”
Nhân Nhân quay đầu nhìn ca ca, lại đột nhiên phát hiện vẻ mặt ba anh đều nghiêm túc nhìn hắn.
Bánh bao nhỏ ngay lập tức bị cái bầu không khí trầm lặng này dọa tới.
Nhân Nhân nhìn Lâm Tần nói: “Ca ca, các anh thoạt nhìn rất đáng sợ….”
Lâm Tần phản ứng lại.
Hắn vỗ nhẹ vào mặt,nhắc nhở hai người: “Được rồi, Nhân Nhân đều nói chúng ta đáng sợ kìa, cũng đừng luôn sầu mi khổ kiểm* thế.Tiểu Linh Lung còn thừa ngày không thể bồi cô bé vui vẻ sao.”
(*Sầu mi khổ kiểm: đăm chiêu ủ dột,mày chau mặt ủ)
Hắn nói xong liền vỗ Vương Thẩm.
“Đúng rồi, chúng ta đi công viên giải trí đi.”
Lầm Tần hỏi Kỳ Phong: “Có thể đi công viên giải trí chơi không?”
Kỳ Phong nói: “Có thể đi dạo, nhưng không thể chơi các trò mạo hiểm.”
Lúc bọn họ nói chuyện, Vương Thẩm đột nhiên đứng dậy, anh đi vào phòng của mình, đóng cửa lại.
Mấy người đều ngơ ngác nhìn thoáng qua bóng dáng anh.
Vương Thẩm đứng phía sau cửa.
Sau đó cả người suy sụp ngồi xuống đất.
Anh ôm đầu.
Chỉ cảm thấu toàn thân mình đều đau đớn.
Nhưng trong tim còn đau hơn.
Như thể có một người cầm dao, từng chút từng chút đâm vào tim anh.
Anh không thể khống chế sự khó chịu.
Anh đây là bị quyền rủa sao? Ông trời sao một hai phải cướp Linh Lung đi.
Tôi không xứng có được tình yêu sao? Tôi nên ở trong vực sâu tối tăm kia, vĩnh viễn ở bên trong,vĩnh viễn không thể làm tổn thương đến bất luận kẻ nào sao.
Mỗi ngày tôi nên giãy dụa trong sự tra tấn thống khổ thì có như vậy mới không mang đến nhiều đau khổ cho người khác.
Ông trời, tôi đã làm gì sai.
Tôi cầu xin ông, đem Linh Lung quay về, tôi nguyện dùng sinh mệnh dơ bẩn này của tôi để đổi lấy sinh mệnh của Tiểu Linh Lung.
Có phải chỉ cần tôi chết là được có phải hay không.
Anh tựa hồ như được trở lại cái thời điểm trước kia không thể khống chế bi quan một lần nữa.
“Thùng thùng, đông.”
Hai bên cánh cửa truyền đến thanh âm nhu mềm.
“Ca ca, Linh Lung muốn vào cửa.”
Vương Thẩm đơn giản thu thập cảm xúc của mình lại một chút, lau mặt, đem cửa mở ra.
Anh nhìn Tiểu Linh Lung trước cửa, tận lực lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Tiểu Linh Lung đột nhiên xông đến, ôm lấy Vương Thẩm.
Vương Thẩm sửng sốt một chút,cũng ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Linh Lung.
“Ca ca, em nghe được thanh âm của anh.”
Tiểu Linh Lung cọ cọ mặt.
Bánh bao nhỏ mềm mại ôm lấy anh không buông.
Thân thể Vương Thẩm kịch liệt run rẩy.
Bánh bao nhỏ ôm anh.
Ôm chặt lấy.
Bánh bao nhỏ dỗ anh.
“Ca ca, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
“Em vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh anh.”
“Ca ca không cần sợ hãi, không cần khổ sở, những cảm giác xấu xa đó Linh Lung sẽ đem nó đuổi đi hết.”
Vương Thẩm ngửi thấy hương sữa ngọt ngào trên người Tiểu Linh Lung.
Đồng tử đang trừng lớn dần dần được thả lỏng xuống.
Toàn bộ cơ thể trầm xuống chìm trong sự thả lỏng.
Anh tựa hồ cũng rốt cục an lòng.
“Ông trời,tôi thực sự cảm ơn ông đã đem Tiểu Linh Lung đến bên tôi.”
“Cảm ơn em, Tiểu Linh Lung.”
______________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chấp nhận những khuyết điểm của mình, khẳng định ưu điểm của bản thân, chậm rãi tiếp nhận bản thân,không cần phải chán ghét bản thân mình.
Bạn rất tốt, bạn rất giỏi, bạn xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp trên đời này!!!
===Zoe===
Comments
Post a Comment