[Mỹ Nhân]_Chương 23
Editor: Zoe
Beta: Helen
Kỳ Phong sững sờ.
Tiểu Linh Lung đang…Quan tâm đến hắn sao?
Bản thân hắn sống một mình đã lâu nên không thể phân biệt nổi người khác đang quan tâm thật hay chỉ là giả vờ.
“Cảm ơn em, Tiểu Linh Lung, bụng anh giờ đã không còn đau nữa rồi.”
Hắn xoa đầu cô bé.
“Đói bụng thì mau ăn đi, nguội rồi ăn sẽ không ngon nữa đâu.”
Tiểu Linh Lung gật đầu.
Cô bé ngoan ngoãn ngồi một mình trên giường, hai má căng phồng nhai bánh bao, bộ dạng rất giống chú sóc nhỏ.
Kỳ Phong quay đầu nhìn thoáng qua.
Hắn phụt cười một tiếng.
Thực sự rất đáng yêu, hắn vốn dĩ muốn đọc tài liệu này cho xong, xem ra là không xong được rồi, Tiểu Linh Lung thật khiến người khác chú ý đến, bộ dáng khi ăn cũng rất đáng là yêu.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới chú chó trước đây của mình, khi ăn hai má cũng căng phồng như thế này.
Trông cực kỳ đáng yêu.
Nghĩ đến đây tâm trạng hắn bỗng trùng xuống.
Hắn khẽ thở dài một cái, chỉnh lại mắt kính.
Tiểu Linh Lung nhạy cảm nhìn về phía Kỳ Phong, cô bé loáng thoáng nghe thấy được tiếng thở dài bên cạnh.
“Tâm trạng Bác sĩ ca ca không được vui sao?”
Kỳ Phong thoáng quay đầu cười với cô bé.
“Không có gì, có điều nhìn em làm anh nhớ đến một vài kỷ niệm, do anh suy nghĩ quá nhiều mà thôi.”
Tiểu Linh Lung lau đi dầu mỡ trên miệng.
Ngón tay cô bé dính toàn là dầu.
“Bác sĩ ca ca nhìn Linh Lung nên nhớ tới à, nhưng hồi ức ẫn mãi là hồi ức thôi.”
Kỳ Phong nhàn nhạt cười một tiếng, không nói gì, hắn cầm một hộp khăn đi qua ngồi xổm xuống lau miệng và đôi tay nhỏ dính đầy dầu mỡ của cô bé.
“Ăn no chưa?”
Tiểu Linh Lung gật đầu.
“Mới ăn no thì không thể uống thuốc liền được, em muốn ngủ tiếp không? Nếu muốn thì anh cho đèn mờ xuống còn nếu không thì nói anh, anh mở phim hoạt hình cho em xem.”
Tiểu Linh Lung đáp lời: “Em không muốn ngủ.”
Kỳ Phong ôm cô bé lên, mang giày vào đôi chân trần kia.
“Được, vậy đi xem phim hoạt hình, anh vừa mua thú bông, em có thể vừa xem vừa ôm nó đó.”
Hắn vừa nói xong thì lấy một con chó bông từ túi lớn ra.
Hệ thống: “Tiểu Linh Lung, dường như Kỳ Phong thật sự không có ý định làm tổn thương em. Tôi thấy yên tâm hơn nhiều rồi.”
Tiểu Linh Lung: “Ừm, hệ thống ca ca, em thấy hình như bác sĩ ca ca chỉ cần một người bầu bạn, anh ấy không ăn uống đầy đủ, hơn nữa ngủ cũng không đủ giấc. Dường như còn đáng thương hơn cả ca ca.”
Hệ thống: “ Ừ… làm nhân vật phản diện thứ hai, hắn quả thực có chút đáng thương, cũng là do kém may mắn thôi.”
Tiểu Linh Lung lại nói: ““Nếu Linh Lung đem trả Tiểu Bạch lại cho anh ấy thì có lẽ anh ấy sẽ không cô đơn như bây giờ, em giờ đã không còn thấy sợ bác sĩ ca ca nữa.”
Hệ thống: “Tôi nghĩ việc này có thể nhưng mà nhiệm vụ về bác sĩ Kỳ Phong sẽ không cần làm nữa, Tiểu Linh Lung làm như vậy sẽ không có tích phân đâu.”
Tiêu Linh Lung: “Tích phân gì vậy, có thể ăn được không? Tiểu Linh Lung giúp bác sĩ ca ca, anh ấy còn cho Linh Lung ăn bánh bao.”
Hệ thống:……. Kỳ thực nếu không phải lúc trước nó theo sát Tiểu Linh Lung thì những nhiệm vụ được giao khó mà làm xong. Nhiệm vụ tiếp theo chưa được phát ra, nhưng điểm thưởng cũng không thể cao hơn được.
Bản thân Tiểu Linh Lung quá đơn thuần, cô bé đơn giản chỉ muốn giúp đỡ người khác mà thôi.
Cực kỳ ngây thơ trong sáng.
Nó thấy có hơi áy náy khi đi so sánh điểm thưởng với hành động của Tiểu Linh Lung đơn thuần đáng yêu.
Nhưng vấn đề là Tiểu Linh Lung lại rất cần những thứ này.
Cô bé xứng đáng được sống một cuộc sống tốt hơn.
Kỳ Phong quay trở lại bàn.
Tiện tay cầm một túi hạt dưa, đặt ở bên cạnh.
Tiểu Linh Lung chớp chớp đôi mắt.
Cô bé đi xuống giường nhìn Kỳ Phong.
Kỳ Phong quay đầu lại nhìn cô bé.
“Làm sao vậy?”
Tiêu Linh Lung nói: “Đây là cái gì vậy? Tiểu Linh Lung chưa bao giờ thấy qua, cái này ăn được ạ?”
Kỳ Phong đoán chắc cô bé đang trong giai đoạn tò mò nên nhìn thấy cái gì cũng đều muốn thử.
Hắn lấy ra một nắm hạt dưa đặt lên bàn.
Lấy một hạt cho vào miệng cắn.
“Em nhìn đi, cái này gọi là hạt dưa, là một dạng quả hạch. Em chỉ cần cho vào giữa hàm răng cắn một cái, rất đơn giản.”
Hắn lại cầm lấy một hạt khác.
“Nếu em muốn ăn thì phải dùng tay tách vỏ bên ngoài của ra, nhân hạt dưa sẽ rơi ra.”
Kỳ Phong cầm lấy một hạt khác đưa cho Tiêu Linh Lung.
“Em thử xem.”
Tiểu Linh Lung mở to hai mắt nhìn hạt dưa trong tay, bàn tay nhỏ nhắn mềm mụp cố gắng bóc hạt dưa.
Đôi vai nhỏ của cô bé run lên.
Cô bé dùng hết sức mà cũng không thể nào cạy vỏ ra được.
Tiểu Linh Lung lập tức cảm thấy thất vọng, cô bé cầm hạt dưa nhìn Kỳ Phong.
“Bác sĩ ca ca, tiểu Linh Lung không mở được.”
Kỳ Phong không nhịn được nở nụ cười.
“Tiểu Linh Lung, dùng móng tay của em tách một bên hạt dưa ra, rồi dùng sức đẩy nó lên.”
Tiểu Linh Lung mơ màng gật đầu.
Cô bé lại làm thử một lần nữa, cố gắng ấn móng tay, ngón tay nhỏ bé dùng quá nhiều lực trở nên trắng bệch.
Cuối cùng vỏ hạt dưa cũng bung ra.
Nhưng đúng lúc này hạt dưa rơi ra bên ngoài rồi rơi luôn xuống đất.
Tiêu Linh Lung ngơ ra.
Cô bé bất động nhìn hạt dưa rơi trên mặt đất.
Kỳ Phong tưởng mình sẽ chụp lại được, nhưng lại không kịp.
Hắn cẩn thận nhìn thoáng qua Tiểu Linh Lung.
Rồi lên tiếng an ủi cô bé.
“Không sao đâu Tiểu Linh Lung. Nếu em muốn ăn thì anh tách cho em, đừng khóc.”
Hắn xoa đầu tiểu Linh Lung.
Tiêu Linh Lung đột nhiên ngẩng đầu.
Đôi mắt hồng hồng.
Viền mắt đong đầy nước mắt.
Giọng nói run rẩy đầy buôn bả: “Bác sĩ ca ca, nó rơi mất rồi.”
Kỳ Phong nhanh chóng ôm lấy cô bé dỗ dành.
“Được rồi, anh hiểu mà, bác sĩ ca ca không trách em đâu. Đây là chuyện bình thường thôi, chỉ cần em biết tách hạt dưa là giỏi rồi. Đừng khóc nữa.”
Tiểu Linh Lung khịt mũi, gật đầu.
“Vâng, Linh Lung không khóc nữa đâu.”
Kỳ Phong cầm lấy tờ giấy nhẹ nhàng lau mũi cô bé.
“Sau này gặp phải chuyện gì cũng không được mít ướt như vậy, nếu không sẽ bị người khác bắt nạt.”
Tiêu Linh Lung rầu rĩ gật đầu.
Kỳ Phong nâng tay cô bé lên xem.
Hắn biết tay tiểu Linh Lung hẳn là đang rất đau, làn da của cô bé quá mảnh mai.
Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay mình xoa bóp.
“Sao em lại không nói tay mình đau? Mà chỉ quan tâm đến mỗi hạt dưa vậy.”
Kỳ Phong không nhịn được cười hỏi cô bé.
“Bác sĩ ca ca, tay Linh Lung bị gì sao?”
Kỳ Phong nghe xong nhất thời ngây ngẩn cả người.
Hắn đột nhiên nhớ tới một việc.
Quen biết Tiểu Linh Lung lâu như vậy nhưng hắn chưa từng nghe thấy cô bé kêu đau bao giờ. Cơ thể cô bé rất yếu ớt, một vết thương nhỏ cũng sẽ khiến cô bé thấy đau đớn toàn thân, nếu vậy thì sao lại có thể không đau.
Không lẽ Tiểu Linh Lung… không thể cảm nhận được cơn đau.
Kỳ Phong nhẹ nhàng cắn một phát vào lòng bàn tay cô bé.
“Em có đau không, cảm giác thế nào?”
Tiểu Linh Lung lắc đầu.
“Bác sĩ ca ca, em không đau.”
Tim Kỳ Phong đập loạn xạ lên, hắn không thể tin được lấy tay che kín miệng.
Đối với Linh Lung mà nói thì đây đúng là chuyện tình thiên phích lịch*.
(* Tình thiên phích lịch: sấm sét giữa trời quang)
Một người có khả năng miễn dịch thấp, đến cảm giác đau đớn cũng không cảm nhận được thì căn bản cô bé hoàn toàn không thể tự bảo vệ bản thân mình được.
Ngay cả vết thương trên người mà cô bé cũng không cảm nhận được.
Kỳ Phong nhất thời không thể tưởng tượng nếu mỗi ngày tiểu Linh Lung có thể gặp rất nhiều chuyện khiến bản thân bị thương, thân thể cô bé từ từ suy yếu nhưng chính cô bé lại không biết, không nói ra thì làm sao có người biết được.
Hệ thống: “Tôi phải bảo vệ Tiêu Linh Lung thật tốt.”
Tiêu Linh Lung: “Hệ thống ca ca, anh đang nói cái gì vậy?”
Hệ thống: “Quên đi, Tiểu Linh Lung, khi nhiệm vụ này kết thúc thì chúng ta sẽ trở về, thân thể này sẽ trở lại kết cục như ban đầu. Điều này cũng không khác gì với lời hắn nói.”
Kỳ Phong ôm Tiểu Linh Lung lên trên giường.
Hắn mỉm cười thân thiện, nhẹ nhàng nói với cô bé.
“Tiểu Linh Lung, em có biết tình trạng thân thể của em như thế nào không?”
Tiêu Linh Lung sửng sốt.
Kỳ Phong biết cô bé nghe không hiểu.
“Tiểu Linh Lung, hiện tại em đang bị bệnh nhưng lại không thể cảm nhận được nên mới nghĩ bản thân không có bệnh. Bây giờ em hãy ngoan ngoãn nằm ở trên giường, anh sẽ mở phim hoạt hình cho em xem, xem một lúc rồi đi ngủ nhé?”
Tiểu Linh Lung chớp mắt nhìn.
Tiểu Linh Lung: “Hệ thống ca ca, sao em lại bị bệnh rồi? Hay là Vương Linh Lung bị bệnh…”
Hệ thống dừng lại một chút rồi nói: “Vương Linh Lung cũng bị bệnh. Nhưng mà Tiểu Linh Lung này, chúng ta đừng quan tâm đến việc này. Vì đây chỉ là những nhân vật trong sách mà thôi, bọn họ có kết cục của riêng họ. Chỉ cần lấy đủ tích phân thì chúng ta có thể đi rồi.”
Tiểu Linh Lung: “Cho nên Linh Lung vẫn phải chết sao?”
Hệ thống: “Tiểu Linh Lung, chỉ cần chúng ta trở về, Vương Linh Lung sẽ chết. Sinh mệnh cô bé đó hiện tại đều là do chúng ta điều khiển.”
Tiểu Linh Lung: “Ca ca sẽ không buồn chứ? Còn bà bảo mẫu, Nhân Nhân, nhiều người quen em…Bọn họ sẽ không đau lòng đâu có đúng không? Tiểu Linh Lung không muốn làm người khác buồn vì mình.”
Tiêu Linh Lung nhất thời khóc lớn.
Cô bé đã chứng kiến quá nhiều người khóc vì mình, cảm giác ấy rất khó chịu nên cô bé muốn dốc toàn lực giúp đỡ, bảo vệ bọn họ, làm bọn họ vui vẻ, như vậy cô bé sẽ không còn nhìn thấy những vẻ mặt buồn bã đó nữa.
Nhưng mà bây giờ tưởng tượng đến việc ca ca sẽ đau lòng vì mình, cô bé lập tức cảm thấy rất buồn.
Hệ thống: “Tiểu Linh Lung, Tiểu Linh Lung đừng khóc nữa. Thôi được rồi, chúng ta sẽ không vội đi nữa, chúng ta sẽ ở lại lâu hơn một chút, nhưng mà như vậy em sẽ bị một vài tác dụng phụ đó.”
Mỗi lần làm nhiệm vụ, nó cũng chỉ có thể một bên trợ giúp kí chủ, một bên nhìn các nhân vật trong sách thương tích đầy mình, cho đến mãi về sau, thế giới trong sách sẽ trở nên hỗn loạn và biến thành cục diện rối rắm.
Nó cũng chưa từng quá để ý đến bất kỳ ai.
Nhưng đến tận bây giờ nó mới nhận ra, đúng vậy, bất kỳ ai ở thế giới nào đi chăng nữa đều sẽ cảm nhận được đau thương, kể cả có là nhân vật trong sách thì cũng là con người.
Tiểu Linh Lung đã giúp nó nhận ra được điều này.
Hệ thống: “Cảm ơn em Tiểu Linh Lung, tôi đã hiểu rồi. Tôi cũng không muốn để lại một cục diện rối rắm, tôi sẽ dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ em cho tới khi thế giới này hoàn toàn chấm dứt.
Tiểu Linh Lung: “Hệ thống ca ca, người cảm ơn là em mới phải, em yêu hệ thống ca ca.”
Tiểu Linh Lung nói cô bé yêu nó!Vì tình yêu của cô bé, nó sẽ liều cả cái mạng già này.
____________
“ Cái gì, cô nói tiểu Linh Lung đi với người khác rồi?”
Ngay sau khi tan học Vương Thẩm lập tức tới nhà trẻ, kết quả cô giáo lại nói với anh, tiểu Linh Lung đã rời đi cùng người khác.
Cô giáo có chút kinh ngạc.
“Bác sĩ Kỳ Phong nói là cậu bảo hắn đến đón tiểu Linh Lung đi làm kiểm tra, thì ra cậu không biết chuyện này sao?”
Vương Thẩm cố gắng nhớ lại.
Anh nhớ rõ Kỳ Phong xác thực muốn nói với anh về chuyện gì đó có liên quan đến tiểu Linh Lung.
Nhưng anh chưa từng nói với Kỳ Phong là muốn dẫn cô bé đi kiểm tra.
Đi kiểm tra cái gì chứ?
Nhân Nhân đi tới túm lấy tay Vương Thẩm.
“Thẩm ca ca, Linh Lung đột nhiên rời đi, trước kia mỗi lần cậu ấy đi đều sẽ tới tạm biệt Nhân Nhân, em đang tính đi tìm Linh Lung chơi nhưng tìm khắp nơi đều không thấy cậu ấy đâu.”
“Thẩm ca ca, Linh Lung đi đâu vậy?”
Vương Thẩm trầm tư một lúc.
Anh an ủi Nhân Nhân: “Tiểu Linh Lung không có việc gì đâu, hôm sau anh sẽ mang cô bé tới chơi với em.”
Nhân Nhân mơ hồ cảm thấy Linh Lung đang gặp nguy hiểm nên trong lòng có chút lo lắng nhưng khi nghe Vương Thẩm nói vậy trong lòng cảm thấy an tâm hơn.
“Dạ vâng, Thẩm ca ca. Nhân Nhân sẽ chờ Linh Lung tới.”
Anh chạy ra khỏi nhà trẻ, lao ra đường nhìn dòng người tấp nập qua lại trên phố.
Lần đầu tiên anh cảm thấy khủng hoảng đến như vậy, anh hoàn toàn không thể tìm được một chút dấu vết của cô bé để lại.
Tại sao Kỳ Phong lại bắt cóc tiểu Linh Lung.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Trong lòng Vương Thẩm nóng như lửa đốt.
Nhưng anh phải bình tĩnh lại.
Nếu anh không suy nghĩ kỹ trước khi hành động có khi sẽ gây bất lợi đối với Linh Lung.
Hiện tại cô bé đang ở trong tay người khác, không biết người nọ muốn làm cái gì nhưng tuyệt đối không thể bứt dây động rừng.
Vương Thẩm bỗng nhiên nghĩ tới.
Lúc trước anh và Kỳ Phong có trao đổi số điện thoại với nhau.
Anh lập tức lấy di động ra gọi cho Kỳ Phong.
Chuông điện thoại vang lên không bao lâu thì đã có người tiếp nhận.
Tiếng của Kỳ Phong từ bên kia truyền đến.
“Alo?”
Vương Thẩm bình tĩnh hỏi.
“Tiểu Linh Lung đâu?”
“Vương Thẩm đó hả, tiểu Linh Lung đang ở chỗ tôi, cô bé vừa mới xem hoạt hình xong, giờ đang ngủ, cho cậu nghe tiếng hít thở của cô bé nè.”
Bên kia truyền tới tiếng hít thở rất nhỏ, tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi như vậy đúng thật là của tiểu Linh Lung.
Vương Thẩm đứng ở một bên nghe kiềm chế xúc động muốn đập vỡ điện thoại.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì Linh Lung, vì sao lại bắt cóc cô bé?”
Kỳ Phong cười ha hả: “Cậu không cần phải xen vào, thời gian còn chưa tới, cậu không cần phải tìm tôi đâu, chờ đến lúc tôi sẽ gọi điện thoại đến tìm anh.”
“Nhưng mà cậu yên tâm, tôi cũng sẽ không làm gì tiểu Linh Lung đâu. Người tôi muốn, chỉ có cậu mà thôi.”
“Lần này trò chuyện đến đây thôi, lần sau tôi sẽ chủ động gọi điện cho cậu.”
Rất nhanh Kỳ Phong đã cúp máy.
Vương Thẩm còn muốn kéo dài thời gian, chỉ càn câu kéo đủ mười giây là anh có thể định vị được vị trí của hắn, nhưng Kỳ Phong rõ ràng đã nghĩ tới điều này trước anh.
Có thể thấy, lần này Kỳ Phong đã lên kế hoạch chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Anh bắt đầu nghi ngờ, Kỳ Phong đã theo dõi Linh Lung từ rất lâu rồi.
Gương mặt tươi cười của cô bé không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu anh.
Vương Thẩm càng nghĩ càng hiểu ra vấn đề, càng cảm thấy đau lòng.
Nếu Kỳ Phong nói mục tiêu của hắn chỉ là anh, cho dù Kỳ Phong muốn anh chết anh cũng sẽ làm.
Tiểu Linh Lung chính là mạng của anh.
Vương Thẩm nắm túi kẹo sữa thật chặt.
Lâm Tần nhìn chằm chằm vào Vương Thẩm từ một góc khuất gần đó.
Hắn biết bây giờ Vương Thẩm chắc chắn đang rất khổ sở, giống hệt kiếp trước hắn đã đánh mất Nhân Nhân vậy.
Nhưng khác nhau ở chỗ, kiếp trước hắn đã đánh mất Nhân Nhân vĩnh viễn.
Đời này, bọn họ ai cũng muốn giữ lại tiểu Linh Lung.
Lâm Tần gọi điện thoại cho Kỳ Phong.
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, nói thẳng cho Vương Thẩm biết đi, để cho hắn tự quyết định có làm phẫu thuật hay không?”
“Bất kể sau này hắn có hối hận hay không, thì cũng đều là do hắn lựa chọn.”
Kỳ Phong hơi chần chờ.
Thật ra ban đầu kế hoạch của hắn là muốn dùng Tiểu Linh Lung uy hiếp Vương Thẩm bắt hắn phải chết.
Nhưng mà mấy ngày nay ở cùng với cô.
Kỳ Phong bỗng nhiên thấy không nỡ.
Hắn chợt muốn đưa tiểu Linh Lung đi tới nơi không có người, ở bên cô bé mãi.
Nơi này thực yên tĩnh.
Hắn rất hoài niệm cảm giác yên tĩnh và ấm áp này.
Kỳ Phong bên kia điện thoại nói: “Lâm Tần, nói thật với cậu, tôi rất muốn giết Vương Thẩm.”
Lâm Tần kinh ngạc.
“Không phải nói là chờ đến khi thời cơ đến sao?”
Kỳ Phong nở nụ cười.
Lâm Tần thực sự rất dễ lừa.
“Đời trước Vương Thẩm làm ra những chuyện đó, thật ra đều là do tôi, tôi đã khiến Vương Thẩm phải làm cừu con thế tội.”
“Nhưng xui xẻo một điều, tôi lại bị bắt.”
Lâm Tần mở to hai mắt.
“Bây giờ anh nói cho tôi những lời này để làm gì, tiểu Linh Lung còn ở chỗ anh, anh muốn làm gì! Kỳ Phong! Anh gạt tôi lâu như vậy! Tôi đã rất tin tưởng anh.”
Hắn hét to, làm người qua đường giật mình, ai cũng quay đầu nhìn hắn.
Hắn vốn tưởng rằng, nếu đều là người sống lại, Kỳ Phong hẳn là sẽ không lừa hắn, hơn nữa mục tiêu của hắn cũng rõ ràng là Vương Thẩm.
Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, chuyện mà mình chứng kiến ở đời trước thật ra đều là giả.
“Tôi cũng không biết nữa, đại khái vẫn sẽ giữ nguyên kế hoạch giết chết Vương Thẩm.”
“Cậu không cần tìm tôi đâu, bởi tôi đã đi mất rồi.”
Kỳ Phong nói xong, cúp điện thoại rồi thu thập một ít đồ thiết yếu để vào trong xe.
Hắn ôm tiểu Linh Lung, tiểu Linh Lung chớp mắt mấy cái hình như sắp tỉnh.
Kỳ Phong để cô bé ngồi ở ghế lái phụ.
“Tỉnh rồi à, một lát đường có chút xốc nảy, nếu em thấy chỗ nào khó chịu thì nhớ nói với anh.”
Kỳ Phong sờ đầu Linh Lung.
Tiểu Linh Lung mù mờ gật đầu.
Cô bé nhìn Kỳ Phong nhanh chóng lên xe, khởi động máy.
“Bác sĩ ca ca, chúng ta lại đi đâu vậy?”
“Bác sĩ ca ca mang em đi đến nơi an toàn, chỗ này lát nữa sẽ có sói xám.” Kỳ Phong vừa lùi xe vừa nói.
Hiện tại hắn cảm giác bản thân có chút điên cuồng, nói là làm, không hề suy xét đến những chuyện khác.
Tiêu Linh Lung cắn cắn môi.
“Nhưng Linh Lung nhớ ca ca, ca ca tìm không thấy Linh Lung thì sao đây?”
Kỳ Phong sửng sốt nhìn cô bé: “Vương Thẩm ca ca của em sao?”
Tiêu Linh Lung gật đầu.
Kỳ Phong suy nghĩ một hồi, hỏi: “Tiểu Linh Lung, sao em lại thích Vương Thẩm ca ca đến như vậy?”
Em thích cái gì, tôi đều có thể học.
Tiểu Linh Lung nhìn Kỳ Phong.
“Bởi vì Vương Thẩm ca ca là Vương Thẩm ca ca.”
Kỳ Phong lập tức ngây ngẩn cả người.
Không phải hắn, cuối cùng vẫn không phải là hắn.
Tiểu Linh Lung đột nhiên hỏi: “Bác sĩ ca ca, anh không có ba mẹ sao?”
Kỳ Phong nhìn cô bé một cái.
“Ba mẹ anh đều đã qua đời, Linh Lung, vì sao em lại hỏi anh như vậy?”
Tiêu Linh Lung xoa đầu ngón tay nói.
“Bởi vì nhìn bác sĩ ca ca có hơi cô đơn.”
Kỳ Phong sửng sốt một chút, sau đó cười tự giễu.
Ngay cả Tiểu Linh Lung cũng nhìn ra được sao.
Hắn vốn tưởng rằng bản thân đã rất hoàn hảo, bản thân hắn cũng rất hưởng thụ chuyện này.
Cho tới khi Tiểu Linh Lung cho hắn cái bánh bao.
Hắn giống như cảm nhận được điều gì đó, rồi phát điên đến tận bây giờ.
Thì ra là do bản thân hắn cô đơn.
Hắn bỗng nhiên thoải mái hỏi: “Tiểu Linh Lung rất nhớ ca ca sao?”
Tiêu Linh Lung gật đầu.
Kỳ Phong sờ đầu của cô bé.
“Được, vậy vì em, chúng ta sẽ đi tìm ca ca của em.”
Tiểu Linh Lung mỉm cười gật đầu.
Đột nhiên, Kỳ Phong nhìn thấy ven đường có chiếc xe đang chạy ra, chắn ngang ở ven đường.
Kỳ Phong phanh gấp thắng xe lại, chiếc xe thiếu chút nữa đã đâm sầm vào đấy.
Nhưng quán tính khiến họ bị đẩy về phía kính chắn gió.
Kỳ Phong vội vàng nâng một tay lên, bảo vệ trước người tiểu Linh Lung.
Đầu Kỳ Phong thì đập lên kính xe đổ cả máu, nhưng Tiểu Linh Lung lại không bị làm sao hết.
Cô bé nhìn thấy bác sĩ ca ca đang chảy máu.
Sắc mặt ngay lập tức trắng bệch.
“Bác sĩ ca ca, anh bị thương…”
Kỳ Phong lấy lại tinh thần, tầm nhìn bị nhòe đi.
Hắn nói: “Anh không sao.”
Chiếc xe đỗ ở ven đường kia chạy về phía hai người.
Tiêu Linh Lung nhìn thoáng qua, kinh hỉ kêu lên: “Ca ca.”
Kia đúng là Vương Thẩm cùng Lâm Tần.
Vương Thẩm đi tới trước xe, thử kéo cửa xe ra, lại phát hiện cửa xe bị khóa, anh ra hiệu tiểu Linh Lung lui về sau một chút.
Tiểu Linh Lung ngoan ngoãn dựa về phía sau.
Vương Thẩm nháy mắt đánh vỡ cửa kính xe, luồng tay qua cửa xe bật chốt mở cửa.
Đầu Kỳ Phong ong ong, căn bản không thể phản ứng nhanh được.
Hắn nhìn Vương Thẩm bế tiểu Linh Lung ra khỏi xe.
Hắn chỉ cảm thấy càng ngày càng chóng mặt, tầm mắt của hắn đều bị máu nhuộm thành một màu đỏ.
“Không…Không được mang tiểu Linh Lung đi.”
Tiểu Linh Lung vội vàng nói với Vương Thẩm.
“Ca ca, bác sĩ ca ca bị thương, phải băng bó cho anh ấy.”
Vừa dứt lời, cô bé chợt bắt gặp ánh mắt đầy nghiêm túc của Vương Thẩm.
Tiểu Linh Lung lập tức bị dọa.
Vương Thẩm tựa hồ cũng phát hiện khuôn mặt của mình cứng nhắc quá mức.
Anh cố gắng căng mặt nở nụ một cười.
Tiểu Linh Lung nhìn anh, chậm rãi cúi đầu.
“Ca ca, anh cũng biết Linh Lung bị bệnh sao?”
Vương Thẩm bỗng nhiên gắt gao ôm lấy cô bé.
Anh không nói gì hết, chỉ một mực ôm cô bé.
Sau đó anh ăn một viên kẹo sữa, ăn xong anh hít sâu một hơi, bắt đầu nói với Kỳ Phong.
“Tôi đến rồi đây, anh muốn tôi làm cái gì, anh mới chịu cứu Tiểu Linh Lung.”
Kỳ Phong cố gắng mở mắt ra nhìn anh.
“Vậy là cậu lựa chọn làm phẫu thuật.”
Vương Thẩm gật đầu.
“Tôi chính là loại người vô sỉ như vậy. Cho dù có phẫu thuật thì về sau Tiểu Linh Lung cũng sẽ rất thống khổ, nhưng tôi không đành lòng, tôi muốn cô bé có thể tiếp tục sống.”
Kỳ Phong cười nhẹ.
Lâm Tần kéo hắn ra khỏi xe.
Để hắn ngồi bệt trên mặt đất, còn bản thân mình thì đi ra cốp sau tìm cồn cùng băng vải.
Kỳ Phong liếc nhìn bọn họ một cái.
“Lâm Tần, các cậu hợp tác với nhau rồi sao? Sao lại biết tôi sẽ xuất hiện ở đây?”
Lâm Tần trừng mắt liếc nhìn hắn.
Thái độ khi nói chuyện trên điện thoại với Kỳ Phòng trước đó đã nói rõ, Lâm Tần sẽ không tin tưởng hắn nữa.
Hắn không nói lời nào.
Chỉ im lặng để anh xử lí miệng vết thương cho hắn.
Động tác của anh rất qua loa nhưng lại rất mạnh bạo, Kỳ Phong đành phải nói: “Nhẹ một chút, người không có chuyên môn này.”
“Các cậu còn muốn nhờ vả tôi có phải hay không, nhưng mà tôi rất tiếc phải xin lỗi mấy cậu rồi. Khi nói chuyện phiếm cùng tiểu Linh Lung, tôi cảm thấy cô bé rất ngoan, cô bé không nên xuất hiện trong cái thế giới dơ bẩn này, cứ im lặng thoải mái rời đi, còn tốt hơn cứ tiếp tục kéo dài hơi tàn…”
“Gâu Gâu.”
Lâm Tần ôm một chú chó trắng từ trong xe ra.
Kỳ Phong nhìn đến, đôi mắt bất chợt mở to.
“A Địch….”
Hắn chợt nghĩ đến một điều, ánh mắt dao động ngẩng đầu lên nói: “Không, không thể là A Địch được. A Địch đã mất tích khi tôi mới mười tuổi, hiện tại tôi đã ba mươi tuổi, A Địch sớm chết đã chết rồi.”
Vương Thẩm nói: “Nếu A Địch trọng sinh thì sao?”
Vương Thẩm nhìn chằm chằm bọn hắn.
“Lâm Tần, Kỳ Phong, hai người đều là người sống lại đúng không?”
Kỳ Phong mở to hai mắt.
Hắn nghi hoặc nhìn Vương Thẩm.
“Chẳng lẽ cậu cũng vậy?”
Vương Thẩm gật đầu.
Kỳ Phong bất giác nở nụ cười.
Bản thân mình đúng thật là ngu xuẩn, Vương Thẩm cũng là người trọng sinh nhưng hắn không hề nhìn ra, Vương Thẩm thật đúng là một cao thủ giả ngu.
Vương Thẩm nhìn bọn họ nói.
“Sống lại một đời, tôi không cũng không muốn nghĩ tới hay làm cái gì cả, tôi không lưu luyến bất cứ thứ gì, nhưng có một người ngoại lệ, chính là tiểu Linh Lung.”
Hệ thống: “Ai da, tôi nghĩ thế giới này bị rối loạn là do người khác rồi.”
Như thế nào tất cả đều là người trọng sinh, người thì không nói gì, nhưng mà đến chó mà cũng trọng sinh là thế nào!
Hệ thống đau đầu.
Tiểu Bạch tỏ vẻ: “Ỏ? Chẳng lẽ chó không thể trọng sinh sao?”
Bài này nên đổi thành ba lão đại cùng một con chó sống lại nuông chiều tôi đi ha ha ha ha ha ha ha~~
Editor: Ảo thế nhờ=)))
===Zoe===
Chương 22
Comments
Post a Comment