[Bóng Cây]_Chương 2

Editor: Tiêu

Chương 2: Cậu ta là của tôi

Ngày hôm sau, khi Ngôn Nặc đến lớp, bạn cùng bàn của cậu còn chưa tới, cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong hộc bàn của Hình Quân chất đầy đồ ăn vặt, chocolate, còn có cả thư tình.

Oa, thật là khiến người ta ghen tị mà.

Ai biết được khi Hình Quân đến nhìn thấy một bàn đầy đồ vật, sắc mặt của hắn càng đen lại. Cậu thấy vậy yên lặng dịch sang bên cạnh, sợ chịu liên lụy.

"Cho cậu."

Hình Quân đến nhìn cũng không thèm nhìn đã đem thư tình ném hết vào thùng rác, sau đó đem bánh quy, chocolate, đồ ăn vặt gì đó toàn bộ đều đặt hết lên bàn Ngôn Nặc.

 “A?” Ngôn Nặc ngẩn người, không biết nên làm gì bây giờ.

 Hình Quân cau mày, không kiên nhẫn nói: "Tôi không thích ăn những thứ này".

Ngôn Nặc dừng một chút, sau đó đem đồ ăn vặt được tặng cẩn thận cất vào trong cặp.

Cậu đã không còn nhận được một món quà nào từ lâu lắm rồi, tạm thời tính là quà đi.

Hảo cảm dành cho Hình Quân ở trong lòng Ngôn Nặc nháy mắt đã bay lên mấy tầng mây, tuy rằng trông rất hung dữ nhưng lại là người tốt, Ngôn Nặc nghĩ thầm.

Cậu khoái chí ăn chocolate, cảm giác thật vui vẻ.

Hình Quân nghe bên cạnh âm thanh sột sột soạt soạt có chút bực bội, hắn nghĩ chỉ muốn an an tĩnh tĩnh ngủ một giấc, hắn nhíu mày xoay người vừa định nói gì đó, lại nhìn thấy gương mặt Ngôn Nặc như chuột hamster nhỏ, đôi mắt to nhấp nháy, thấy hắn ngẩng đầu liền cong cong đôi mắt hỏi hắn làm sao vậy. 

Hình Quân lặng người một chút, những lời trách cứ đến bên miệng như thế nào đều không nên lời.

Hắn cái gì cũng chưa nói, tiếp tục nằm bò xuống ngủ. Ngôn Nặc cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ vừa ăn chocolate vừa đọc sách.

Bởi vì nhận được “quà” nên mấy ngày nay ngay cả việc làm chân chạy vặt cho bọn Hà Văn Khải cũng không làm tâm trạng vui vẻ của Ngôn Nặc mất đi.

Rốt cuộc cho đến thứ sáu, Ngôn Nặc đã sớm đem tiền tiết kiệm của mình đến mua phiếu, chuẩn bị đi xem triển lãm tranh mà cậu vẫn luôn muốn đi từ lâu.

Cậu ngây người ở triển lãm một lúc lâu cảm thấy mãn nguyện chuẩn bị về nhà, nhưng nhớ lại bút vẽ giống như sắp hỏng, vì thế liền rẽ sang đường hẻm quen thuộc bên cạnh hướng tiệm sách đi đến. Nhưng đáng tiếc là bút mới vẫn chưa có, Ngôn Nặc thở dài, chỉ có thể bớt chút thời gian đến thêm lần nữa.

Chờ Ngôn Nặc ra khỏi hiệu sách mới phát hiện trời đã tối đen, mấy ngày nay mẹ đều không ở nhà, cậu thực sự rất vui.

Đôi tay cậu nắm chặt quai đeo cặp, ngâm nga vài tiếng, hát không thành lời, chậm rãi đi từ từ, đối với cậu đây là khoảng thời gian nhàn nhã cần hưởng thụ.

Lúc này, phía trước cách đó không xa truyền đến âm thanh nói chuyện quen thuộc của hai người, cậu muốn lại gần tiếp tục nghe một chút, bên cạnh đột nhiên có một người chạy vụt ra, ôm lấy cậu, trong miệng còn không ngừng nói tiểu khả ái, tiểu mỹ nhân, còn không ngừng hướng đến mặt cậu hôn lên.

Ngôn Nặc sợ hãi hô lên một tiếng, lập tức giơ tay phản kháng, cậu ngửi được mùi rượu nồng nặc làm người khác buồn nôn trên người đàn ông này.

Bởi vì sức lực cậu không đủ, chỉ có thể dùng sức khom lưng tránh cho hắn tiếp xúc, cậu nâng chân lên chuẩn bị đá vào giữa chân hắn ta thì bỗng nhiên từ phía sau vươn tới một bàn tay, đem tên kia túm lôi ra, đá hắn ta ngã ngửa trên mặt đất. 

Hình Quân kéo Ngôn Nặc đi sang một bên, không thèm để ý đến tên đàn ông say khướt nằm trên mặt đất.

Hình Quân buông tay ra, nhìn Ngôn Nặc thở hổn hển, trên khuôn mặt trắng nõn kia nhiễm lên một tầng ửng đỏ, co quắp đối hắn nói: "Hình Quân, cảm ơn cậu đã cứu tôi."

Hình Quân không trả lời, nhìn cậu một cái rồi xoay người đi vào quán bar.

Ngôn Nặc nhìn cách hắn ăn mặc, lấy hết can đảm hô: "Cậu yên tâm đi, tôi nhất định không nói ra ngoài đâu!" Cậu thở một hơi, đứng tại chỗ một lúc mới rời đi.

Ngôn Nặc đã hạ quyết tâm muốn báo đáp Hình Quân ân cứu mạng, ân, bắt đầu từ bữa sáng đi.

Cậu phát hiện mỗi buổi sáng nếu là ngày hôm đấy có hai tiết học hắn thích là toán học hoặc là vật lý, hắn sẽ ở giờ tự học ăn bữa sáng, còn những hôm khác hắn đều ngủ đến khi hết giờ, sau đó ăn chút bánh mì, vài thứ đồ ăn vặt linh tinh, thực là thói quen không tốt đối với thân thể khoẻ mạnh mà, vì thế cậu muốn gánh vác phần trách nhiệm vĩ đại này!

Ngôn Nặc vẫn luôn thấp thỏm chờ đợi Hình Quân, đến khi cậu dùng dư quang nhìn thấy bóng dáng Hình Quân liền lập tức đứng thẳng, đi về phía trước.

Hình Quân chán muốn chết. Hắn giống như mọi khi đem cặp sách nhét lung tung vào hộc bàn, bỗng cảm thấy có gì đó không thích hợp, hắn sờ soạng móc ra một túi bánh bao to, sau đó híp mắt nhìn sang bên cạnh, người ngồi cùng bàn ra vẻ trấn định nhưng lỗ tai nhỏ lại hồng lên một mảnh.

Ngôn Nặc không chịu được ánh mắt của hắn, lắp bắp nói: "Này, đây là tôi mua cho cậu, tôi cảm thấy, tôi cảm thấy cậu không ăn bữa sáng, đối với thân thể không tốt lắm, cho nên liền... tôi chính là muốn cảm ơn cậu, hơn nữa chỉ là mang bữa sáng một chút cũng không phiền.”

"Tôi về sau đều mang cho cậu, được không?" Cậu cẩn thận dò hỏi.

Hình Quân nhìn đến bộ dáng rụt rè sợ hãi của cậu, lời cự tuyệt đến bên miệng lại thế nào cũng không nói được, hắn thực sự bực bội. 

Mặt hắn âm trầm: "Cậu không cần sợ hãi như vậy, nhìn thực phiền."

Huyết sắc trên mặt Ngôn Nặc nháy mắt thay đổi.

Cậu cũng không muốn không có tiền đồ như vậy, chính là không có biện pháp, lâu như vậy cậu đã thành thói quen, sửa không được.

Cậu nhịn xuống nước mắt, vươn tay muốn lấy bánh bao về: “Thực xin lỗi.”

Hình Quân xem bộ dạng ủy khuất của cậu không biết sao có chút hối hận, hắn hung dữ nói: "Tôi nói vậy làm cậu muốn lấy về sao?"

Ngôn Nặc sửng sốt, dừng lại động tác ngẩng đầu nhìn hắn. Hình Quân lấy ra một cái túi khác, đem mấy cái bánh bao bỏ vào, sau đó ném vào trong ngực cậu, hắn không kiên nhẫn nói: "Nhiều như vậy, cậu cho rằng tôi là heo sao?"

Ngôn Nặc ôm mấy cái bánh bao ngốc lăng, cậu còn chưa phản ứng lại, Hình Quân đã cắn bánh bao nhìn ra ngoài cửa sổ mơ hồ không rõ nói: " Không cần phải mua nhân thịt heo, có thể mua nhân cà rốt cùng thịt bò."

Ngôn Nặc khiếp sợ mà nhìn hắn, đột nhiên phụt một tiếng bật cười.

Hình Quân nghẹn lại, liếc mắt một cái liền không để ý đến cậu, tiếp tục ăn bánh bao, trong lòng lại có chút loạn.

Ngôn Nặc rất giống gia đình mèo bên cạnh nhà hắn khi hắn còn nhỏ.

Hắn rất ít khi cho nó ăn nhưng là nó rất thích dán lấy hắn, mỗi lần thấy hắn thì luôn đi theo phía sau hắn meo meo meo mà kêu, mạc danh lấy lòng hắn.

Hắn trước giờ đều không cần bằng hữu. Bất luận là mối quan hệ thân mật nào đối với hắn mà nói đều là phiền toái, hắn hối hận, hắn không nên đối cậu mềm lòng.

Hà Văn Khải ở ngoài cửa sổ nhìn Ngôn Nặc ân cần giúp Hình Quân mở hộp sữa đậu nành, lại ở bên cạnh chuẩn bị tốt khăn giấy. Ngôn Nặc vẫn luôn vội đông vội tây, dừng lại mới cảm thấy có chút nóng, cậu đem tay áo xoắn lên sau đó mới bắt đầu ăn bữa sáng.

Hình Quân trong lúc lấy khăn giấy thì nhìn thấy được cánh tay cậu đỏ lên một mảnh vết thương, động tác chợt dừng lại, hắn chậm rì rì xoa miệng, đột nhiên hỏi: "Đây là do tên kia làm?"

Ngôn Nặc khó hiểu mà "Ân?" một tiếng, theo tầm mắt hắn nhìn sang thấy được vết thương trên cánh tay. Hắn vội vàng thả tay áo xuống, ánh mắt né tránh cười nói: "Không có, không phải."

Ngoài cửa sổ Hà Văn Khải nhìn bộ dáng Ngôn Nặc cười tủm tỉm lấy lòng thì trong lòng cực kỳ khó chịu, tên đàn em nương theo ánh mắt hắn ta cười mắng một tiếng: "A, thấy có người mới tới liền dán mắt lên trông mong, làm gì có ai chịu giúp người như hắn? Trong người một chút tài nghệ đều không có." 

Hà Văn Khải nghe xong trong lòng càng thêm bực bội, hắn quát: "Ngươi mẹ nó có thể ngậm miệng lại hay không! Lại lải nhải lảm nhảm có tin tao đem miệng mày khâu lại hay không?!"

Mấy đứa đàn em bên cạnh lập tức im bật, không ai dám đụng đến vị tổ tông này. Hà Văn Khải lạnh mặt đi vào phòng học, khi đến cửa sau thì dùng sức đá văng cánh cửa phát ra một tiếng “loảng xoảng”, phòng học vốn dĩ đang ồn ào nháy mắt lại lặng ngắt như tờ, hắn làm lơ ánh mắt của người khác, hung hăng liếc  mắt nhìn Ngôn Nặc một cái.

Ngôn Nặc cúi đầu, tiếp tục ăn bữa sáng.

Đầu giờ vật lý, Ngôn Nặc nhìn lên bảng đen phảng phất như nhìn thấy thiên thư liền lựa chọn từ bỏ, cậu nhìn nhìn Hình Quân ngủ bên cạnh như đã quen, không cẩn thận nhìn đến xuất thần. Hình Quân nghiêng đầu ghé vào trên bàn ngủ, lộ ra mày đen cùng cái mũi cao thẳng, trên trán mái tóc lất phất vài sợi rủ xuống càng toát lên vẻ lười biếng, cậu nhìn chằm chằm hồi lâu phát hiện hàng lông mi của hắn thực dày thực dài, "Thật đẹp a" Ngôn Nặc cảm thán nói, khẽ meo meo lấy giấy ra bắt đầu vẽ hắn.

Ngôn Nặc đang hăng say vẽ thì đột nhiên một cục giấy bay tới lăn trên bàn cậu, cậu mở ra xem liền thấy, mặt trên viết "Lão đại nói mày tan học không được đi đâu cả, mày dám đi thử xem".

Cậu siết chặt giấy trong tay, bức tranh chưa hoàn thành cũng không thêm nét mới.

Hình Quân đến khi tan học mới tỉnh, hắn duỗi người bắt đầu chậm rì rì thu dọn đồ đạc. Trước khi đi Ngôn Nặc cúi đầu vẫn không nhúc nhích ngồi im tại chỗ, hắn cũng không quản cậu, cho tay vào túi quần rồi lười nhác đi ra khỏi phòng học.

Ngôn Nặc không nói tiếng nào, lặng lẽ đem bức tranh chưa hoàn thành kẹp vào tập vẽ, chờ trời tối.

Đến khi đi đến cổng trường, Hình Quân mới phát hiện di động bỏ quên ở phòng học, hắn chậm rì rì đi vòng lại, còn may hôm nay không cần qua hiệu sách, còn quán bar đến khuya mới mở cửa, đi lấy điện thoại sau đó còn dư chút thời gian thì đi ăn gì đó.

Thời điểm tới cửa phòng học đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng kêu thống khổ thảm thiết, bước chân của hắn chợt dừng lại, đây là âm thanh của Ngôn Nặc.

Hà Văn Khải ngồi ở trên bàn Ngôn Nặc nhìn cậu cuộn tròn trên mặt đất thống khổ thở dốc, sự khó chịu trong lòng hắn ta mới giảm bớt chút ít.

“Nhìn bộ dàng nghèo kiết xác của hắn mà mày còn vẫy đuôi cầu cạnh, mày đúng là thứ súc vật mà.” Hắn khinh thường mà nói.

Ngôn Nặc chịu đau gian nan ngồi dậy, xoa xoa vệt máu ngay khoé miệng, lạng lùng nói: "Tôi không nghĩ đến việc nhờ hắn giúp, vì vậy không cần đem hắn liên lụy vào."

Hà Văn Khải mới vừa bình ổn lửa giận lập tức như bị bậc lửa, hắn ta giận cực kỳ cười: "Mày mẹ nó bình thường không phải là giả câm sao, nhắc tới hắn liền lên tiếng?"

Hắn lấy ra tập tranh Ngôn Nặc đã sắp xếp thấy được bức tranh vẽ Hình Quân vẫn còn dang dở  thì cười lạnh một tiếng: "Vẽ nam nhân? Mày có thấy mày thật ghê tởm không?"

Hắn giương mắt nhìn Ngôn Nặc giơ tay lên muốn lấy lại bức tranh trong tay mình, Ngôn Nặc vội la lên: "Trả bức tranh lại cho tôi!"

 Hà Văn Khải nhìn hắn, đem tập tranh đưa cho người bên cạnh không chút để ý nói: "Xé toàn bộ đi."

“Không được!” Ngôn Nặc muốn tiến lên đoạt lại tập tranh nhưng lại bị người bên cạnh ấn ở trên mặt đất, cậu giãy giụa muốn thoát khỏi nhưng không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn tập tranh yêu quý của mình bị phá hủy.

Hà Văn Khải kích động kéo đầu tóc Ngôn Nặc đem cậu hung hăng va vào trên tường: “Mày giống tiện nhân như vậy thì ai có thể coi trọng mày đây, hử?”


Ngôn Nặc bị đâm cho đầu óc choáng váng, có dòng máu ấm từ xoang mũi chảy ra, cậu cảm thấy chính mình giống như sắp chết, nhưng cậu một chút cũng không sợ hãi, ngược lại cả người đều thả lỏng. Cậu nhìn thẳng Hà Văn Khải, đột nhiên lộ ra nụ cười, mang theo châm chọc cùng khinh thường.

Lúc này người bên cạnh kinh ngạc nói: "Khải Ca! Có người tới."

Hắn quay đầu nhìn lại, Hình Quân đẩy cửa ra đi vào phòng học, mấy đứa đàn em liền ngăn lại không cho hắn đi đến gần, Hà Văn Khải cười lạnh nói: "Như thế nào, muốn làm anh hùng?"

"Tôi chỉ muốn lấy di động." Hình Quân bình đạm nói.

 Hà Văn Khải đột nhiên cười lớn, hắn bảo tụi đàn em tránh ra, nhéo cằm Ngôn Nặc cưỡng bách cậu quay lại nhìn Hình Quân, trào phúng nói: “Nhìn xem, tính sai rồi đi, thế nào, khổ sở sao? Ha ha ha ha.”

Hình Quân đột nhiên dò hỏi: "Vì cái gì chỉ nhằm vào hắn?"

Hà Văn Khải vuốt ve khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng của Ngôn Nặc cười nói: "Loại chuyện này còn yêu cầu lý do à? Tao chính là thấy nó liền khó chịu đấy làm sao? Tao chính là không muốn nó sống tốt, đến mẹ nó còn không thèm quan tâm nó, chỉ muốn nhận tiền, không ai để ý đến một con chó tao liền giáo huấn một chút không được sao?"

Ngôn Nặc không có phản ứng gì, cậu chỉ là ngẩng đầu nhìn Hình Quân, cười cười, vừa hay chỗ má lúm đồng tiền có vệt máu đỏ đến chói mắt. Hình Quân ánh mắt tối sầm, xoay người đi đến cửa sau.

 Hà Văn Khải cười một tiếng, đá đá Ngôn Nặc cười nhạo nói: "Thấy được không, chẳng ai muốn giúp mày cả, về sau nếu mày ngoan ngoãn nghe lời tao, tao sẽ không đánh mày."

Ngôn Nặc muốn né tránh tay hắn, cậu cảm thấy thật ghê tởm nhưng sức lực không có chỉ đành trợn trắng mắt nhìn, cậu hẳn là sắp chết đi, thật tốt. Cậu nghĩ.

“Lạch cạch”

Đây là âm thanh cuối cùng cậu nghe thấy được trước khi hôn mê.

Tác giả có lời muốn nói: Lão công tới cứu ngươi!!!

===Tiêu===

Chương 1

Chương 3


Comments

Popular Posts