BTMLSD_Chương 8
Meo!!
Hà Chi Dương bi thương sâu sắc, tên thẳng nam hắn mỗi ngày đều tiếp xúc với thú cưng, nhận hết các kiểu yêu mến vậy mà cũng có ngày bị một con mèo hết cào lại cắn, rõ là trăm điều đáng ngờ.
Hắn rụt trở về, mặt nhăn như cái bánh bao chiều: “Than Nắm thay đổi quá nhiều, không còn là cục bông len có thể cùng chơi đùa với nhau cả ngày nữa rồi.”
Sở Chinh giật nhẹ khóe miệng: “Thật là ngại, em ấy gần đây hay như vậy… Hôm trước tắm cho em ấy, dọa em ấy sợ đến ngất, tỉnh lại thì đặc biệt dính người, ngoại trừ tôi ra thì không ưa một ai hết.”
Hà Chi Dương rõ ràng nghe được vẻ khoe khoang trong lời của y!
“Tôi cùng Than Nắm cũng gặp nhau nhiều lần rồi, mỗi khi bị thương đều là tôi băng bó vết thương cho nó…” Hà Chi Dương cất thức ăn cho mèo đi, thở dài: “Nó không thích ăn thì cũng đừng miễn cưỡng, cá khô nhỏ hoặc là đồ hộp hỗn hợp cho mèo, dinh dưỡng đầy đủ là được rồi. Nếu như nó muốn ăn cá tươi, tốt nhất nên xử lý một chút, cá sống có thể có ký sinh trùng.”
Sở Chinh ôm Lương Du Lan về lại trong lòng: “Em ấy trước kia rất thích thức ăn cho mèo, đột nhiên bây giờ lại không thích.”
Hà Chi Dương vừa định đưa tay sờ lên đầu mèo ngốc, kết quả bị mèo ngốc cảnh giác trừng một cái, nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương đổi thành sờ góc bàn: “Ừm… Chắc là do thay đổi khẩu vị.”
Sở Chinh vuốt lưng mèo ngốc, đưa tay cuộn lấy cái đuôi của anh: “Em ăn kiểu như thế, sớm muộn cũng sẽ ăn chết baba.”
Lương Du Lan há mồm gặm gặm mu bàn tay Sở Chinh: “Meo meo ~” Cậu rất có tiền đó~, tôi chỉ ăn có mấy con cá thôi mà!
Sở Chinh ôm Than Nắm lên, để anh chọn vài món đồ chơi.
Nhưng Lương Du Lan không thèm phản ứng món nào hết. Sở Chinh cầm gậy đùa mèo chọt chọt cái mông anh: “Than Nắm, tới chơi đi ~"
Lương Du Lan liếc mắt nhìn y, ánh sáng sáng chói như kim cương vỡ trong đôi mắt to ấy lại tràn đầy vẻ khinh bỉ: “Meo!” Đồ trẻ con.
Sở Chinh đổi quả cầu len, “Lộc cộc” ném qua, Lương Du Lan thở dài, đem móng vuốt khoanh lại một chỗ, nhắm mắt ngủ gật.
Sở Chinh: “…”
Hà Chi Dương: “Chắc, chắc là nó không thích cái này… Đúng là cá tính của loài mèo, ha ha ha…” Hắn cười lúng túng.
Cuối cùng Sở Chinh lấy nửa thùng đồ hộp, nửa thùng đồ chơi mới toanh, cá khô nhỏ cũng mua ba bao. Lương Du Lan hai trảo ôm lấy cổ Sở Chinh, vui vẻ lấy đầu dụi tới dụi lui.
Sở Chinh chào tạm biệt với Hà Chi Dương. Triệu Minh bị bỏ quên hồi lâu đến gần, mở cửa cho chủ nhân, “Ca, anh đây là muốn ngủ đông à, mua nhiều như vậy…” Không chút hồi hộp nào gặp phải một cơn bạo phát từ Sở Chinh.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Sở Chinh ngồi vào xe tháo kính râm, vừa muốn đem mèo đen ôm đến trên đùi, Lương Du Lan liền “Ô ô ô ùng ục ục” không chịu buông, Sở Chinh đành phải thôi, để hắn tiếp tục ma sát cổ của mình.
Triệu Minh vừa khởi động xe vừa nói: “Ca, anh hôm nay rời sớm như vậy, họp báo cũng không tham gia, sẽ bị đen.”
Sở Chinh ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, thở ra một hơi, “Loại tang lễ này đã không phải là để truy điệu/tưởng niệm, quản lý công ty chỉ muốn kiếm một khoản sau cùng. Tôi cùng hắn ‘Không thân chẳng quen’, căn bản không giúp đỡ được cái gì… Vẫn là trở về thì tốt hơn.”
Triệu Minh tiếp tục nói: “Vậy anh và Lộ Minh Thần xảy ra chuyện gì a, em nhìn hắn đến thể diện cũng bỏ luôn…”
Sở Chinh liếc cái ót của hắn, “Lo lái xe của cậu đi!”
Triệu Minh lắc bả vai một cái, “Ai ai, em biết rồi.”
Xe dừng tại vườn hoa quốc tế, Triệu Minh cầm lái xe ô tô cùng lão đại Say Goodbye, Sở Chinh nói: “Mấy ngày nay không có việc gì thì không cần tới, tôi phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút, sau đó quay phim.”
Triệu Minh hai tay giao nhau gấp lại trước người, cúi người úp sấp trên tay lái, “Được rồi, vi thần biết.”
Sở Chinh miệt thị hắn một chút, giơ tay lên, “Lui xuống đi.” xe con gấp rút nhanh chóng rời đi.
Đem mèo cuốn thành khăn quàng quấn đến trên cổ, phu nhân Sở Chinh xách theo đống bao lớn bao nhỏ đồ hộp cho mèo tiến bước hướng về nhà.
Lương Du Lan lẩm bẩm liếm cằm y, Sở Chinh đành phải lấy một tay nâng mông mèo đen, sợ hắn lại không cẩn thận rơi xuống.
Vào thang máy ấn số, đúng lúc này, “Ba” một tiếng cửa tự động mở ra.
Sở Chinh ngừng một lát… Không bất ngờ nhìn thấy trong khe cửa một gương mặt cười đến méo mó hiện ra, “Ca ~ em lại tới.”
Sở Chinh nhấc tay, đem bao lớn bao nhỏ toàn bộ nhét vào ngực Sở Chiến, “Đi, khui đồ hộp, mèo anh muốn ăn cơm.”
Sở Chiến: “…” Dẩu mỏ dậm chân, “Em còn không quan trọng bằng cả một con mèo!”
Sở Chinh đưa tay bóp lấy cái mỏ dẩu của hắn, “Biết còn không nhanh đi mở đồ hộp.”
Đem mèo ngốc thả xuống sàn nhà, Lương Du Lan duỗi người, liếm liếm móng vuốt, “Meo ngao ~ “
Sở Chinh nhìn vẻ mặt khổ bức của Sở Chiến, tràn đầy ghét bỏ nói: “Em tới làm gì?”
Sở Chiến khổ bức tại phòng bếp mở đồ hộp, “Đến thăm hỏi anh một chút, anh không phải vừa đánh nhau sao.”
Sở Chinh: “Làm sao em biết? Triệu Minh nói? !”
Sở Chiến lắc đầu, “Lộ Minh Thần nói, Sở đại gia xin hãy cầm điện thoại lên, ấn mở Microblogging, sau đó ấn làm mới.”
Sở Chinh từng bước làm theo, Microblogging hot search liền nhảy ra 【Ngày hôm qua vai nam trẻ Lộ Minh Thần tự bộc tang lễ bị đả thương, mặt mày hốc hác rõ ràng】, “Tự bộc” này hai chữ đơn giản lóe mù mắt.
Sở Chinh nhíu mày lại, “Hắn đây cũng không nói rõ là bị anh đánh, làm sao em biết?”
“Xui xẻo cho em phải làm đệ đệ anh đến hơn hai mươi năm, đối anh còn không hiểu sao. Vừa nhìn liền biết chính là anh rồi!”
Sở Chinh “Hừ” một tiếng, “Lộ Minh Thần hắn chính là một tên tiểu nhân, muốn mượn anh để lăng xê.”
Sở Chiến đem đồ hộp đổ vào chén sứ, “Lộ Minh Thần vốn chính là tiểu nhân, mấy năm trước anh chẳng phải đã biết rõ.
Vậy mà anh còn đánh hắn ~ thiên a, anh không đánh hắn hắn cũng tìm được cơ hội xào scandal, lần này sướng chết hắn!”
Sở Chinh ném di động qua một bên, dựa vào ghế sa lon, “Anh biết, lúc ấy nhịn không được.”
Sở Chiến nói: “Hắn nhổ râu anh hay là đạp trúng đuôi anh vậy? Làm gì phải đánh hắn.”
Sở Chinh tay nắm thành quyền, “Cạch” nện lên bàn, làm Lương Du Lan giật nảy mình, “Hắn nói anh lấy dây chuyền của hắn!”
Sở Chiến từ phòng bếp ra, đem chén sứ đặt lên bàn, “Than Quả Bàng, đến, ăn cơm đi~ “
Lương Du Lan nhảy lên bàn trà, cúi đầu ngửi một chút cá ngừ California, nhếch môi “Meo ~” cũng không tệ lắm nha.
Sở Chiến dời cái ghế nhỏ lại đây, “Dây chuyền? Dây chuyền gì? Phỉ thúy hay là Sapphire?”
Sở Chinh đưa tay sờ đuôi Lương Du Lan, quấn đến trên ngón tay của mình, đuôi mèo ngốc động một chút, một hồi lại đem tay Sở Chinh hất ra. Sở Chinh gãi gãi bụng hắn, mèo ngốc thở phì phò nguýt hắn một cái, không thấy tôi đang ăn cá à!
Sở Chinh bị mèo ngốc chê lúc này mới nhìn về phía em trai nhà mình, “Không phải, là bạch ngân.”
“Bạch ngân anh làm sao có thể cầm, thiệt là nhảm nhí!”
“Em nói cứ như là phỉ thúy thì anh liền lấy! Khẩu thị tâm phi!”
Sở Chiến ưỡn mặt cười một tiếng, “Bằng hiểu biết của em đối với anh, không phải đồ của anh thì dù là cả khối vàng anh cũng sẽ không thèm! Ân… Vậy anh đến tột cùng có lấy hay không vậy?”
Sở Chinh tròng mắt hơi híp, cự tuyệt trả lời vấn đề này. Vì che giấu xấu hổ y đem nút âu phục mở ra, lại mở ba cái nút áo sơmi, Sở Chiến một phát bắt được cổ tay y, “Đây là Than Quả Bàng cào?”
Sở Chinh cúi đầu nhìn ống tay áo một chút, “Em ấy hôm nay không chỉ cào anh mà còn cắn cả Hà Chi Dương.” Sở Chinh đâm đâm cái mông béo của mèo đen, Lương Du Lan lập tức quay đầu sang, một đôi mắt CHUACHUA liếc mắt đưa đao.
Sở Chinh đem áo khoác vét ném lên ghế sa lon, đúng lúc này, “Keng” một tiếng nhỏ, một thứ gì đó từ miệng túi trượt ra rớt xuống sàn nhà…
Sở Chinh: “…”
Sở Chiến: “… ! ! !”
Sở Chinh quả quyết, “Ba” một cước đạp lên, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, “Cái kia… Em vào bếp lấy chai nước đến đây, anh khát.”
Sở Chiến giựt giựt lông mày, thoáng cái bổ nhào lên đùi Sở Chinh, liều mạng lật chân của y lên, đưa tay bắt lấy sợi dây chuyền dưới đế giày kia, “Anh còn nói anh không lấy? !”
Sở Chinh duỗi tay ra, một phát bắt được cái eo thon của Sở Chiến PIA ném hắn qua một bên, thuận thế đoạt lại dây chuyền nhét thẳng vào túi quần, động tác y nhanh như chớp khiến Sở Chiến phẫn nộ vô cùng!
Thảnh thơi liếc mắt nhìn Sở Chiến còn đang nằm ở một bên, Sở Chinh đưa tay vỗ vỗ cái mông hắn, “Nha, tiểu Chiến Chiến, vểnh mông trên ghế sa lon tạo dáng hả?”
Sở Chiến im lặng nhìn trời xanh, anh anh anh…
Lúc này Lương Du Lan đã ăn xong hộp cá ngừ California nhảy đến bên người Sở Chinh, duỗi ra móng vuốt lộ ra đệm thịt nhỏ đối Sở Chinh muốn ôm một cái. Sở Chinh đưa tay bắt lấy hắn kéo vào trong ngực, Lương Du Lan chân sau giẫm lên đùi Sở Chinh, giẫm lên một cái, quần Tây trơn bóng, PIA một cước giẫm lệch , a ~ JJ khủng mềm mại…
Sở Chinh: “Em giẫm cái gì đó!”
“Meo?” Lương Du Lan giả vờ ngây ngốc loé lên mắt to manh manh, chân sau lại biabia bước lên. Ai u meo ~ nó động! Mặt xấu hổ!
Sở Chiến xoay người ngồi lại, cúi đầu mấp máy môi, thở dài, lại gãi gãi mặt, cuối cùng vẫn mở miệng, “Ca, anh… còn thích Lương Du Lan hả?”
Lương Du Lan lỗ tai phạch một cái dựng đứng.
Tay nhấc mèo của Sở Chinh rõ ràng khựng lại một chút, sắc mặt đỏ lên, “Anh không có!”
[Hết Chương 8]
======
Chương 7
Hà Chi Dương bi thương sâu sắc, tên thẳng nam hắn mỗi ngày đều tiếp xúc với thú cưng, nhận hết các kiểu yêu mến vậy mà cũng có ngày bị một con mèo hết cào lại cắn, rõ là trăm điều đáng ngờ.
Hắn rụt trở về, mặt nhăn như cái bánh bao chiều: “Than Nắm thay đổi quá nhiều, không còn là cục bông len có thể cùng chơi đùa với nhau cả ngày nữa rồi.”
Sở Chinh giật nhẹ khóe miệng: “Thật là ngại, em ấy gần đây hay như vậy… Hôm trước tắm cho em ấy, dọa em ấy sợ đến ngất, tỉnh lại thì đặc biệt dính người, ngoại trừ tôi ra thì không ưa một ai hết.”
Hà Chi Dương rõ ràng nghe được vẻ khoe khoang trong lời của y!
“Tôi cùng Than Nắm cũng gặp nhau nhiều lần rồi, mỗi khi bị thương đều là tôi băng bó vết thương cho nó…” Hà Chi Dương cất thức ăn cho mèo đi, thở dài: “Nó không thích ăn thì cũng đừng miễn cưỡng, cá khô nhỏ hoặc là đồ hộp hỗn hợp cho mèo, dinh dưỡng đầy đủ là được rồi. Nếu như nó muốn ăn cá tươi, tốt nhất nên xử lý một chút, cá sống có thể có ký sinh trùng.”
Sở Chinh ôm Lương Du Lan về lại trong lòng: “Em ấy trước kia rất thích thức ăn cho mèo, đột nhiên bây giờ lại không thích.”
Hà Chi Dương vừa định đưa tay sờ lên đầu mèo ngốc, kết quả bị mèo ngốc cảnh giác trừng một cái, nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương đổi thành sờ góc bàn: “Ừm… Chắc là do thay đổi khẩu vị.”
Sở Chinh vuốt lưng mèo ngốc, đưa tay cuộn lấy cái đuôi của anh: “Em ăn kiểu như thế, sớm muộn cũng sẽ ăn chết baba.”
Lương Du Lan há mồm gặm gặm mu bàn tay Sở Chinh: “Meo meo ~” Cậu rất có tiền đó~, tôi chỉ ăn có mấy con cá thôi mà!
Sở Chinh ôm Than Nắm lên, để anh chọn vài món đồ chơi.
Nhưng Lương Du Lan không thèm phản ứng món nào hết. Sở Chinh cầm gậy đùa mèo chọt chọt cái mông anh: “Than Nắm, tới chơi đi ~"
Lương Du Lan liếc mắt nhìn y, ánh sáng sáng chói như kim cương vỡ trong đôi mắt to ấy lại tràn đầy vẻ khinh bỉ: “Meo!” Đồ trẻ con.
Sở Chinh đổi quả cầu len, “Lộc cộc” ném qua, Lương Du Lan thở dài, đem móng vuốt khoanh lại một chỗ, nhắm mắt ngủ gật.
Sở Chinh: “…”
Hà Chi Dương: “Chắc, chắc là nó không thích cái này… Đúng là cá tính của loài mèo, ha ha ha…” Hắn cười lúng túng.
Cuối cùng Sở Chinh lấy nửa thùng đồ hộp, nửa thùng đồ chơi mới toanh, cá khô nhỏ cũng mua ba bao. Lương Du Lan hai trảo ôm lấy cổ Sở Chinh, vui vẻ lấy đầu dụi tới dụi lui.
Sở Chinh chào tạm biệt với Hà Chi Dương. Triệu Minh bị bỏ quên hồi lâu đến gần, mở cửa cho chủ nhân, “Ca, anh đây là muốn ngủ đông à, mua nhiều như vậy…” Không chút hồi hộp nào gặp phải một cơn bạo phát từ Sở Chinh.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Sở Chinh ngồi vào xe tháo kính râm, vừa muốn đem mèo đen ôm đến trên đùi, Lương Du Lan liền “Ô ô ô ùng ục ục” không chịu buông, Sở Chinh đành phải thôi, để hắn tiếp tục ma sát cổ của mình.
Triệu Minh vừa khởi động xe vừa nói: “Ca, anh hôm nay rời sớm như vậy, họp báo cũng không tham gia, sẽ bị đen.”
Sở Chinh ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, thở ra một hơi, “Loại tang lễ này đã không phải là để truy điệu/tưởng niệm, quản lý công ty chỉ muốn kiếm một khoản sau cùng. Tôi cùng hắn ‘Không thân chẳng quen’, căn bản không giúp đỡ được cái gì… Vẫn là trở về thì tốt hơn.”
Triệu Minh tiếp tục nói: “Vậy anh và Lộ Minh Thần xảy ra chuyện gì a, em nhìn hắn đến thể diện cũng bỏ luôn…”
Sở Chinh liếc cái ót của hắn, “Lo lái xe của cậu đi!”
Triệu Minh lắc bả vai một cái, “Ai ai, em biết rồi.”
Xe dừng tại vườn hoa quốc tế, Triệu Minh cầm lái xe ô tô cùng lão đại Say Goodbye, Sở Chinh nói: “Mấy ngày nay không có việc gì thì không cần tới, tôi phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút, sau đó quay phim.”
Triệu Minh hai tay giao nhau gấp lại trước người, cúi người úp sấp trên tay lái, “Được rồi, vi thần biết.”
Sở Chinh miệt thị hắn một chút, giơ tay lên, “Lui xuống đi.” xe con gấp rút nhanh chóng rời đi.
Đem mèo cuốn thành khăn quàng quấn đến trên cổ, phu nhân Sở Chinh xách theo đống bao lớn bao nhỏ đồ hộp cho mèo tiến bước hướng về nhà.
Lương Du Lan lẩm bẩm liếm cằm y, Sở Chinh đành phải lấy một tay nâng mông mèo đen, sợ hắn lại không cẩn thận rơi xuống.
Vào thang máy ấn số, đúng lúc này, “Ba” một tiếng cửa tự động mở ra.
Sở Chinh ngừng một lát… Không bất ngờ nhìn thấy trong khe cửa một gương mặt cười đến méo mó hiện ra, “Ca ~ em lại tới.”
Sở Chinh nhấc tay, đem bao lớn bao nhỏ toàn bộ nhét vào ngực Sở Chiến, “Đi, khui đồ hộp, mèo anh muốn ăn cơm.”
Sở Chiến: “…” Dẩu mỏ dậm chân, “Em còn không quan trọng bằng cả một con mèo!”
Sở Chinh đưa tay bóp lấy cái mỏ dẩu của hắn, “Biết còn không nhanh đi mở đồ hộp.”
Đem mèo ngốc thả xuống sàn nhà, Lương Du Lan duỗi người, liếm liếm móng vuốt, “Meo ngao ~ “
Sở Chinh nhìn vẻ mặt khổ bức của Sở Chiến, tràn đầy ghét bỏ nói: “Em tới làm gì?”
Sở Chiến khổ bức tại phòng bếp mở đồ hộp, “Đến thăm hỏi anh một chút, anh không phải vừa đánh nhau sao.”
Sở Chinh: “Làm sao em biết? Triệu Minh nói? !”
Sở Chiến lắc đầu, “Lộ Minh Thần nói, Sở đại gia xin hãy cầm điện thoại lên, ấn mở Microblogging, sau đó ấn làm mới.”
Sở Chinh từng bước làm theo, Microblogging hot search liền nhảy ra 【Ngày hôm qua vai nam trẻ Lộ Minh Thần tự bộc tang lễ bị đả thương, mặt mày hốc hác rõ ràng】, “Tự bộc” này hai chữ đơn giản lóe mù mắt.
Sở Chinh nhíu mày lại, “Hắn đây cũng không nói rõ là bị anh đánh, làm sao em biết?”
“Xui xẻo cho em phải làm đệ đệ anh đến hơn hai mươi năm, đối anh còn không hiểu sao. Vừa nhìn liền biết chính là anh rồi!”
Sở Chinh “Hừ” một tiếng, “Lộ Minh Thần hắn chính là một tên tiểu nhân, muốn mượn anh để lăng xê.”
Sở Chiến đem đồ hộp đổ vào chén sứ, “Lộ Minh Thần vốn chính là tiểu nhân, mấy năm trước anh chẳng phải đã biết rõ.
Vậy mà anh còn đánh hắn ~ thiên a, anh không đánh hắn hắn cũng tìm được cơ hội xào scandal, lần này sướng chết hắn!”
Sở Chinh ném di động qua một bên, dựa vào ghế sa lon, “Anh biết, lúc ấy nhịn không được.”
Sở Chiến nói: “Hắn nhổ râu anh hay là đạp trúng đuôi anh vậy? Làm gì phải đánh hắn.”
Sở Chinh tay nắm thành quyền, “Cạch” nện lên bàn, làm Lương Du Lan giật nảy mình, “Hắn nói anh lấy dây chuyền của hắn!”
Sở Chiến từ phòng bếp ra, đem chén sứ đặt lên bàn, “Than Quả Bàng, đến, ăn cơm đi~ “
Lương Du Lan nhảy lên bàn trà, cúi đầu ngửi một chút cá ngừ California, nhếch môi “Meo ~” cũng không tệ lắm nha.
Sở Chiến dời cái ghế nhỏ lại đây, “Dây chuyền? Dây chuyền gì? Phỉ thúy hay là Sapphire?”
Sở Chinh đưa tay sờ đuôi Lương Du Lan, quấn đến trên ngón tay của mình, đuôi mèo ngốc động một chút, một hồi lại đem tay Sở Chinh hất ra. Sở Chinh gãi gãi bụng hắn, mèo ngốc thở phì phò nguýt hắn một cái, không thấy tôi đang ăn cá à!
Sở Chinh bị mèo ngốc chê lúc này mới nhìn về phía em trai nhà mình, “Không phải, là bạch ngân.”
“Bạch ngân anh làm sao có thể cầm, thiệt là nhảm nhí!”
“Em nói cứ như là phỉ thúy thì anh liền lấy! Khẩu thị tâm phi!”
Sở Chiến ưỡn mặt cười một tiếng, “Bằng hiểu biết của em đối với anh, không phải đồ của anh thì dù là cả khối vàng anh cũng sẽ không thèm! Ân… Vậy anh đến tột cùng có lấy hay không vậy?”
Sở Chinh tròng mắt hơi híp, cự tuyệt trả lời vấn đề này. Vì che giấu xấu hổ y đem nút âu phục mở ra, lại mở ba cái nút áo sơmi, Sở Chiến một phát bắt được cổ tay y, “Đây là Than Quả Bàng cào?”
Sở Chinh cúi đầu nhìn ống tay áo một chút, “Em ấy hôm nay không chỉ cào anh mà còn cắn cả Hà Chi Dương.” Sở Chinh đâm đâm cái mông béo của mèo đen, Lương Du Lan lập tức quay đầu sang, một đôi mắt CHUACHUA liếc mắt đưa đao.
Sở Chinh đem áo khoác vét ném lên ghế sa lon, đúng lúc này, “Keng” một tiếng nhỏ, một thứ gì đó từ miệng túi trượt ra rớt xuống sàn nhà…
Sở Chinh: “…”
Sở Chiến: “… ! ! !”
Sở Chinh quả quyết, “Ba” một cước đạp lên, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, “Cái kia… Em vào bếp lấy chai nước đến đây, anh khát.”
Sở Chiến giựt giựt lông mày, thoáng cái bổ nhào lên đùi Sở Chinh, liều mạng lật chân của y lên, đưa tay bắt lấy sợi dây chuyền dưới đế giày kia, “Anh còn nói anh không lấy? !”
Sở Chinh duỗi tay ra, một phát bắt được cái eo thon của Sở Chiến PIA ném hắn qua một bên, thuận thế đoạt lại dây chuyền nhét thẳng vào túi quần, động tác y nhanh như chớp khiến Sở Chiến phẫn nộ vô cùng!
Thảnh thơi liếc mắt nhìn Sở Chiến còn đang nằm ở một bên, Sở Chinh đưa tay vỗ vỗ cái mông hắn, “Nha, tiểu Chiến Chiến, vểnh mông trên ghế sa lon tạo dáng hả?”
Sở Chiến im lặng nhìn trời xanh, anh anh anh…
Lúc này Lương Du Lan đã ăn xong hộp cá ngừ California nhảy đến bên người Sở Chinh, duỗi ra móng vuốt lộ ra đệm thịt nhỏ đối Sở Chinh muốn ôm một cái. Sở Chinh đưa tay bắt lấy hắn kéo vào trong ngực, Lương Du Lan chân sau giẫm lên đùi Sở Chinh, giẫm lên một cái, quần Tây trơn bóng, PIA một cước giẫm lệch , a ~ JJ khủng mềm mại…
Sở Chinh: “Em giẫm cái gì đó!”
“Meo?” Lương Du Lan giả vờ ngây ngốc loé lên mắt to manh manh, chân sau lại biabia bước lên. Ai u meo ~ nó động! Mặt xấu hổ!
Sở Chiến xoay người ngồi lại, cúi đầu mấp máy môi, thở dài, lại gãi gãi mặt, cuối cùng vẫn mở miệng, “Ca, anh… còn thích Lương Du Lan hả?”
Lương Du Lan lỗ tai phạch một cái dựng đứng.
Tay nhấc mèo của Sở Chinh rõ ràng khựng lại một chút, sắc mặt đỏ lên, “Anh không có!”
[Hết Chương 8]
======
Chương 7
Comments
Post a Comment