[Biến Mèo]_Chương 7
Meo!!
Lộ Minh Thần nhìn y chằm chằm: “Không ít người mượn cái chết của Lương Du Lan để lăng xê. Cậu nhìn Tưởng Lăng xem, Lương Du Lan chết ở nhà hắn, hắn ngay cả tang lễ cũng không thèm đến! Lương Du Lan sớm đã chết tám đời, anh ta chết rồi mà còn có thể nổi tiếng thêm một lần nữa, kết thúc thật có hậu.”
Mèo Lương Du Lan đang ở gầm xe, lời Lộ Minh Thần nói liền lọt hết vào tai, từng câu từng chữ như đâm vào tim.
Anh nhếch mép mài móng vuốt xoẹt xoẹt hệt như mài đao, lúc anh đang muốn lao ra liều mạng với tên đê tiện kia. Thì bất thình lình một tiếng “Ầm” lớn vang lên, thân xe cũng rung chuyển, má ơi ~ đuôi Lương Du Lan phùng lên, thân thể co lại như cây cung.
Đang muốn chạy trốn thì lại nghe một tiếng “Bốp” khác, ngay sau đó Lộ Minh Thần ngã xuống mặt cũng đập vào đất.
Lương Du Lan nuốt nuốt nước miếng: Hù chết mèo! Anh vuốt vuốt trái tim nhỏ bé rồi ẩn mình vào dưới cái lốp xe nghe lén.
Lộ Minh Thần ngẩng đầu, trên mặt dính một tầng đất, vết thương trên xương gò má chảy cả máu.
Hắn phun ra một ngụm nước bọt, ngồi bệt dưới đất: “Sở Chinh, cậu dám đánh tôi? !”
Sở Chinh một tay cắm túi, trên mặt không có chút biểu tình: “Tôi đánh anh là để cho anh biết, đã là người thì nên nói tiếng người.”
Nghe xong lời này, Lộ Minh Thần liền nóng nảy: "Nói cứ như cậu không có lỗi với hắn vậy! Người cmn thất đức với hắn nhất chính là cậu!”
Sở Chinh trừng to mắt sửng sốt: ” Ý anh là gì?
Lộ Minh Thần nhổ nước miếng: "Cậu đúng là người vừa ăn cướp vừa la làng! Cậu mới chính là người có lỗi với Lương Du Lan nhất!”
Hắn chống một tay xuống đất đứng lên, vỗ vỗ đất trên quần: “Có một số việc chắc cả đời cậu cũng không biết được!”
Sở Chinh túm cổ áo hắn lại: "Anh nói cho rõ ràng!”
Lộ Minh Thần đem cổ áo giật trở lại, kéo dài giọng đầy lệ khí: “Tôi! không! nói!”
Triệu Minh vừa chạy tới đã nhìn thấy Lộ Minh Thần vừa đi vừa mắng, trên mặt mang một ít máu, cậu không dám hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì. Lẻn đến trước mặt Sở Chinh như cún con, cúi thấp người làm ô sin tận tụy, làm vẻ mặt tội nghiệp hỏi y: “Anh! Có chuyện gì vậy? !”
Sở Chinh không nói lời nào, lồng ngực phập phồng, y bỗng nhấc chân đá mạnh vào lốp xe, sắc mặt tái nhợt: “Mở cửa xe!”
Triệu Minh liền hiểu ra, cậu mở cửa xe rồi, xoay người cúi đầu vểnh mông lên như đang mời tiểu thư: “Ngài Sở, mời ngài vào.”
Sở Chinh cúi người, duỗi tay túm mèo đen đang giả làm không khí dưới bánh xe, ném vào trong xe. Lương Du Lan bay trên không trung theo một đường cong: “Meo meo…” Sở Chinh tức giận, thật là đáng sợ!
Cửa xe đóng chặt, Triệu Minh lái xe lên đường chạy vào nơi hẻo lánh, Lương Du Lan khẩn trương cào đệm xe.
Sở Chinh nói: “Tới phòng khám thú y.”
Lương Du Lan giật thót phùng lông đuôi lên, lâu sau mới trơ lại bình thường. Sở Chinh lại mở miệng, “Than Nắm, tới đây.”
Lương Du Lan: “Meo meo…” Tôi không đi, cậu đánh sẽ đánh tôi, tôi sợ…
Sở Chinh khoanh tay trước ngực, tựa vào lưng ghế híp mắt, khí áp thấp trong xe bắt đầu ép mèo ngốc đến khó thở, Sở Chinh nói: “Tôi nói lại lần nữa, tới đây! Đừng để tôi phải tự mình đi bắt em.”
Lương Du Lan nghe thấy lời uy hiếp ép buộc, nhô đầu ra khỏi ghế sau, đôi mắt to ận nước mắt lóng lánh, trông đáng thương vô cùng “Meo?” Gì hả?
Sở Chinh đen mặt, vỗ vỗ lên bắp đùi mình: “Lên đây.”
Triệu Minh liếc mắt nhìn kính chiếu hậu: “Anh, anh nói chuyện với Than Nắm hả? Nó nghe không hiểu đâu.”
Sở Chinh không thèm để ý tới Triệu Minh, tay vỗ lên đùi thêm lần nữa, hạ giọng: “Lên đây!”
Lương Du Lan cúi đầu nhìn móng vuốt nhỏ của mình, cân nhắc thiệt hơn thật lâu rồi cẩn thận đi từng bước đến bên chân của Sở Chinh, dùng đầu ủng ủng ống quần của y: “Meo?”
Lương Du Lan im lặng nhìn trời xanh, mình vậy mà cũng có ngày phải làm cá trên thớt, Thánh Thần thiên địa ơi, Đức Mẹ ơi, Quan Âm Bồ Tát ơi.
Sở Chinh nhìn anh một mực cào mắt cá chân của mình, đưa tay đem mèo ôm lên trên đùi, một người một mèo bốn mắt nhìn nhau.
Sở Chinh nhéo lỗ tai anh nói: “Sao không chịu nghe lời, tự mình chạy đến đây!”
Lương Du Lan nghiêng đầu không nhìn y: “Meo ~” ai cần cậu lo!
Sở Chinh: “Không ngờ rằng em lại không thể rời xa tôi đến như vậy! Tôi mới ra ngoài có một lúc thôi vậy mà em cũng bám theo!”
Sao anh nghe thấy sự kiêu ngạo trong lời hâm dọa của y vậy? !
Lương Du Lan: 囧囧囧… Không có chuyện này, tôi không phải là vì cậu, anh xoay đầu qua một bên khác, “Meo meo…”
Sở Chinh đưa tay sờ lên đầu của anh: “Tôi biết em không muốn rời xa tôi, nhưng em phải biết là em không được đến chỗ này, em là… là giống loài không được may mắn, em có hiểu không?”
Đầu Triệu Minh đầy hắc tuyến, cậu tưởng là Sở Chinh bắt được Than Nắm rồi thì ít nhất cũng phải treo lên đánh một trận, kết quả hiện tại y đang làm cái gì vậy?! Tâm sự! Y đang tâm sự cùng một con mèo?! Điên thật rồi! Đàn ông dục cầu bất mãn quả nhiên rất đáng sợ!
Sở Chinh thở dài: “Than Nắm, em đã hai tuổi rồi không còn là trẻ con nữa, hôm nay baba đến nhìn người quan trọng nhưng em lại tới quấy rối làm cho tôi rất tức giận. Để trừng phạt em, tối nay em phải ngủ phòng khách.”
Lương Du Lan: “Meo meo meo!” Tôi không muốn! Sàn nhà cứng ngắt, không thoải mái đâu! Ổ mèo thì lạnh lắm tôi sẽ không ngủ được !
Triệu Minh chen miệng vào nói: “Anh, nó là mèo mà, anh nói nó không hiểu đâu.”
Sở Chinh chợt nâng tay trái lên, một cái chai nước bay sượt tới, đập lên kính chắn một cái rầm, Triệu Minh toàn thân căng cứng “Ặc” một tiếng: “Hù chết tôi rồi! Như vậy rất dễ dàng xảy ra tai nạn đó aa aa!”
Sở Chinh liếc nhìn tên trợ lý miểng rông rồi cúi đầu tiếp tục tâm sự với Than Nắm.
Y vươn bàn tay lớn ấm áp ra: “Than Nắm, đặt tay vào đây.”
Lương Du Lan hắc tuyến biến đầy mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đem chân trước đặt vào.
Sở Chinh nắm chặt lấy: “Về sau phải ngoan ngoãn nghe lời có nghe không, được thì nhúc nhích lỗ tai, không được thì chờ đến lúc em cảm thấy được thì nhúc nhích lỗ tai.”
Lương Du Lan: “…” Giật giật lỗ tai.
Sở Chinh ôm mèo vào trong ngực hôn một cái: “Tiểu hỗn đản, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng em bỏ đi không muốn ở cạnh baba nữa!”
Lương Du Lan bị Sở Chinh ghìm chặt, hít thở khò khè “Meo meo meo ” Buông tay! Cậu thật phiền quá đi, đồ trẻ con!
Sở Chinh hai tay luồng dưới nách mèo đen vừa nhấc vừa lắc, Lương Du Lan bị lắc đến hoa cả mắt, thè lưỡi: “Meo!” Mẹ nó ngừng lại đi!
Xe dừng trước phòng khám thú y, Lương Du Lan lập tức thấy bất ổn, cổ lệch qua một bên, cụp tai xuống, quyết đoán nằm sấp giả vờ ngất.
Sở Chinh sờ sờ đầu anh: “Đến nơi rồi, xuống xe thôi.”
Sở Chinh giao Than Nắm cho Triệu Minh, mèo Lương Du Lan vô cùng khẩn trương, móng vuốt gắt gao bắt lấy ống tay áo Sở Chinh, đầu lắc giống như là trống bổi: “Meo meo meo!” Tôi không đi, không đi.
Ria mép vểnh lên, cả cái đuôi cũng dựng đứng, tru lên thảm thiết, tiếng tru vang vọng cả xe…
Triệu Minh duỗi tay ra rồi lại rụt trở về: “Anh… Nó muốn cào em, em không dám.”
“Cậu vô dụng thật đấy!” Sở Chinh đành ôm Lương Du Lan trở về.
Lương Du Lan cái đuôi lập tức cuốn chặt lấy tay y, đầu cọ qua cọ lại: “Meo meo meo…” Về sau tôi tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn mà! Tôi không đi đâu!
Sở Chinh đanh mặt: “Sáng nay em mới chảy máu mũi, nhất định phải khám bệnh!”
Lương Du Lan: “Meo meo!” Đó là do hồi sáng cậu khỏa thân mà! Cậu còn lắc JJ trước mặt tôi!
Triệu Minh giúp Sở Chinh đeo kính râm lên, sau đó ngó nghiêng xem xét tình hình xung quanh. Cậu lén lút như ăn trộm hộ tống Sở Chinh đưa thú cưng vào bệnh viện.
Trong lúc này, Lương Du Lan vẫn duy trì trạng thái bám chặt cánh tay Sở Chinh, đôi mắt to giàn dụa nước mắt: “Meo meo…” Cậu không yêu tôi, vậy mà cậu lại đưa tôi đi bệnh viện!
Bác sĩ không phụ sự mong đợi của mọi người, gỡ được mèo đen đang bám dính tay áo Sở Chinh xuống. Lương Du Lan nhìn người đàn ông mang kính đen đứng lẳng lặng ở một bên, giơ một ngón tay ra: “Meo!” Tôi hận cậu!
Hai năm này Than Nắm được Sở Chinh nuôi dưỡng rất tốt, đãi ngộ còn cao hơn cả Triệu Minh. Khám sức khỏe định kỳ chưa lần nào phát hiện bệnh lạ, sinh long hoạt hổ tựa như một con báo, lần này kết quả kiểm tra cũng y hệt không ngoài dự liệu.
Lương Du Lan cào bác sĩ sáu bảy nhát, mỗi nhát đều chí mạng, Hà Chi Dương xém chút bị cào đến phát khóc.
Hà Chi Dương nhanh chóng đem củ khoai lang bỏng tay này trả lại cho Sở Chinh. Lương Du Lan lúc này mới an phận lại, đầu dựa vào ngực Sở Chinh, cả người run rẩy, bụng kêu ùng ục, miệng không ngừng rên rỉ bộ dạng giống hệt như bị khi dễ.
Sở Chinh nhìn về phía Hà Chi Dương: “Cậu khi dễ em ấy?”
Hà Chi Dương lắc tayL “Tôi nào dám! Tính cách Than Nắm nhà cậu thay đổi nhiều thật đó, trước kia không phải rất yên tĩnh lạnh lùng sao. Cậu nhìn xem, giờ nó cào tôi thành dạng gì này!”
Hà Chi Dương dùng ngón tay đeo găng y tế nâng cằm mình lên: “Nhìn trúng chỗ nào thì cào chỗ đó!”
Lương Du Lan cong mông lên hai móng nhỏ ôm lấy cổ Sở Chinh, động tác giống hệt trẻ con, ủy khuất cọ cổ Sở Chinh, hận ý ngút trời với Sở Chinh nửa giờ trước đối trong nháy mắt đã biến mất tâm.
Hà Chi Dương nói: “Mèo nhà cậu tính chiếm hữu quá mạnh, cậu nhìn hành động nó này.”
Sở Chinh nghiêng đầu nhìn mèo ngốc, Hà Chi Dương nói: “Nó đang lưu lại mùi trên người cậu, chứng minh cậu là vật sở hữu của nó. Ài… Ý là muốn chiếm lấy cậu làm của riêng.”
Sở Chinh nghe vậy thì bật cười, đưa tay vỗ mông Lương Du Lan một cái: “Tiểu hỗn đản.”
Lương Du Lan nguýt y một cái, ngạo kiều: “Meo!” Tôi không cần cậu đâu! Sau đó tiếp tục cọ lên.
Hà Chi Dương nói: “Đề nghị trước đó của tôi, bây giờ cậu nghĩ sao? Cậu nhìn tính cách nó thay đổi như vậy, có thể là do nhiều nhân tố tác động, có thể là do hoàn cảnh, chủ nhân ảnh hưởng, còn có thể là do bản thân nó.”
Sở Chinh vuốt cái lưng mềm mại của Lương Du Lan: “Nhưng em ấy đến hai tuổi chưa từng phát tình lần nào, mỗi ngày chỉ ngốc ngốc đòi ăn cá cá cá, không phẫu thuật không được sao?”
“Có làm giải phẫu hay không đương nhiên là do chủ nhân quyết định, nhưng đối với mèo mà nói, triệt sản có thể phòng ngừa rất nhiều chứng bệnh…”
Lương Du Lan còn đang dựa vào ngực Sở Chinh lỡ nghe được mấy từ ngữ không hài hòa kia, triệt… triệt sản?! Cắt JJ! Biến thành thái giám?! Cổ anh lập tức cứng đờ, vẻ mặt không thể tin nhìn Sở Chinh: “Meo meo…”
Sở Chinh xoa xoa đầu anh: “Tôi sợ em ấy đau.”
Hà Chi Dương nói: “Sẽ không đau đâu, vả lại vết thương cũng không lớn, tuyệt đối trăm lợi mà không hại.”
Sở Chinh mấp máy môi: “Cái này, để tôi suy nghĩ kĩ lại đã, hiện tại em ấy vẫn đang rất tốt, manh manh lại đáng yêu, trước nay chưa từng có ý với mèo cái nào.”
Sở Chinh cúi đầu nhìn Lương Du Lan, đôi mắt hổ phách của Lương Du Lan đầy khẩn trương, móng vuốt nhỏ bấu chặt.
Sở Chinh vỗ phía sau lưng hắn: “Đúng rồi, em ấy gần đâu cũng không thích ăn thức ăn cho mèo, dạ dày xác định không có vấn đề?”
Hà Chi Dương lấy đủ loại hương vị thức ăn cho mèo ra mỗi thứ một ít để lên trên mặt bàn, Sở Chinh cũng tiến tới thả mèo ngốc xuống. Thế nhưng mèo ngốc vẫn thủy chung không chịu buông móng, gắt gao quấu chặt ống tay áo Sở Chinh.
Sở chinh sờ đầu anh: “Tôi đâu có bỏ đi, em khẩn trương cái gì chứ? Tự mình nếm thử xem, thích loại nào?”
Lương Du Lan hít hít mũi, cúi đầu lủi vào lòng bàn tay Sở Chinh.
Sở Chinh: “…”
Hà Chi Dương: “Cái này là vị cá tươi đó không thích hả?” Cầm lấy một miếng đưa đến miệng Lương Du Lan. Lương Du Lan ngước đôi mắt to trong suốt lên nhìn Hà Chi Dương, người đàn ông với gương mặt chính nhân quân tử này mới vừa rồi còn dạy Sở Chinh thiến anh!! Lương Du Lan cúi đầu đến gần bàn tay trắng nõn kia.
Hà Chi Dương kinh hỉ: “Nhìn xem, nó muốn ăn.”
Lương Du Lan trộm liếc mắt nhìn anh ta một cái, đột nhiên hé miệng, lộ ra nanh nhon cắn vô bàn tay kia một phát…
Hà Chi Dương: “—— a!
[Hết Chương 7]
======
Chương 6
Chương 8
Comments
Post a Comment