[Biến Mèo]_Chương 6
Meo!!
Sở Chinh vô tình nhìn sang, nhưng vừa nhìn thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Sao anh lại tới đây?”
Người đàn ông mặc một thân đồ đen vẻ mặt như cười như không: “Chẳng lẽ tôi không thể tới sao.” Hắn nhìn Sở Chinh khinh thường: “Tôi cứ tưởng anh mới là người không đến chứ.”
Sở Chinh đời này không có quá nhiều người để ghen tỵ, Lộ Minh Thần vừa vặn thuộc một trong số ít đó. Y lạnh lùng “Hừ” một tiếng, không tiếp tục tranh luận với hắn để làm gì, bây giờ có thắng thế đi chăng nữa thì Lương Du Lan cũng không thể sống lại được.
Hai người cách xa nhau hai mét một trước một sau đi về phía lin đường. Ánh nắng chiếu xuyên qua lá cây tạo nên những vệt sáng loang lỗ trên mặt đất. Sở Chinh quay đầu nhìn sang, cảm thấy thì ra cái mà y tưởng là thù hận cả cuộc đời sớm đã không đáng nhắc đến.
Chín giờ sáng, gió trời se lạnh, nghi thức tưởng niệm rốt cục cũng bắt đầu. Phía trên linh đường treo một tấm bảng đen lớn viết: Lương Du Lan lên đường bình an. Tràng hoa màu trắng để đầy hai bên đường, liễn trắng mực đen, đồng loạt trang nghiêm, giai điệu buồn vang lên từng tiếng thương tiếc.
Người tới đây cũng ít nhiều có máu mặt, cho dù những năm gần đây Lương Du Lan hoạt động trong giới không bằng lúc trước, nhưng không ít nghệ sĩ đều “nguyện ý” đến bày tỏ mối quan hệ thân quen.
Bọn họ tự khoác lên mình vẻ cao thượng: Nhìn đi, cho dù Lương Du Lan là gay, chuyện xấu cả một đống lớn, nhưng tôi vẫn là bạn tốt của hắn đó. Trong đó, có cả Lộ Minh Thần.
Lộ Minh Thần hoạt động tại studio Tam Hào chưa tới 10 năm, tiếp nhận quảng cáo, đi thảm đỏ, xào scandal, nhưng chỉ duy nhất một lần bạo hồng là nhờ chuyện dính đến Lương Du Lan.
Dư luận xôn xao người người đều biết, mức độ nổi tiếng tăng cao, tin tức về hai người họ như diều gặp gió, càng ngày càng được giới báo chí săn đón, nhận show và dự tiệc khắp nơi, chỉ nửa tháng mà đã kiếm hơn trăm vạn.
Nhưng những điều này đều không phải là vấn đề khiến Sở Chinh ghen tỵ. Chuyện có thể khiến Sở Chinh ghen ghét đến độ nện xẹp ba quả bóng rổ của Sở Chiến, xé toang hai thùng bia, áo cầu thủ cộng thêm mấy tấm áp phích, chỉ có thể là chuyện liên quan đến Lương Du Lan.
Năm năm trước, chuyện của Lương Du Lan cùng Lộ Minh Thần bị truyền thông phơi bày ra ánh sáng. Ngay trong đêm đó, Lương Du Lan đã tiếp nhận phỏng vấn, thoải mái thừa nhận mối quan hệ của hai người, còn cố tình nói rõ Lộ Minh Thần là bạn trai đầu tiên của anh, còn Sở Chinh chỉ là bạn diễn cùng hợp tác trong phim 'Cấm đoạn ái tình' mà thôi.
—— Lộ Minh Thần là bạn trai đầu tiên? Sở Chinh là bạn diễn? Vậy người mà Sở Chinh đêm nào cũng ôm trong lòng là chó à?! Lời tâm tình cũng là nói cho chó nghe? !
Lúc ấy tin tức liên tục được đài truyền hình truyền bá, tần suất hiển thị cao đến mức vượt qua cả bản tin thời sự. Lương Du Lan bước qua ranh giới, bị dán mác 'người yêu' với Lộ Minh Thần.
Sở Chinh nổi giận đập chiếc tivi LCD duy nhất trong nhà, miểng thủy tinh rải đầy mặt đất, tiếp mạch điện chập chờn vang vọng, máy tính cùng âm hưởng được Sở Chiến nhất quyết ôm chặt mới tránh được một kiếp. Từ đó, về sau Lương Du Lan liền trở thành cây gai trong lòng Sở Chinh, nhổ không được mà phá cũng không xong, động một cái là lại rỉ máu.
Người ta nói thời gian là liều thuốc có thể chữa trị hết thảy, chỉ cần chúng ta có thể vượt qua được, thì trời quang mây tạnh sẽ chờ đón ta ở phía sau.
Sở Chinh cũng không biết mình có thể sống lại cuộc đời khác cho đến lúc đó hay không, y cơ hồ phải cưỡng bách bản thân tự chữa lành hết những vết sẹo đau đớn này.
Sau đó, Paparazi lại chụp được cảnh Lương Du Lan trong hộp đêm tận hưởng thú vui, trái ôm phải ấp, ca múa không ngừng. Sở Chinh tức giận đến cực độ bước tới phá toang chiếc máy tính mà Sở Chiên xem như mạng sống.
Yêu chính là vậy, rất nhiều năm sau, mỗi bước đi càng đi càng xa, thế nhưng mối tình đầu lại vẫn khiến người ta ngạt thở như cũ. Sau khi yêu lại phải trải qua một đoạn thời gian rất dài, không còn yêu hoặc yêu một lần nữa. Mà Sở Chinh lại rất lưỡng lự với cái gọi là “yêu một lần nữa”, lưỡng lự một năm lại một năm bây giờ đã thành năm năm.
***
Sở Chinh vào cửa trước, tiếp đó là Lộ Minh Thần, người này đã có chuẩn bị trước. Hắn lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, không nói không rằng nước mắt thay phiên nhau rơi ồ ạt, tốc độ cùng độ chân thật kia tuyệt đối có thể đóng phim bi lụy vì tình, Lâm Đại Ngọc mà thấy chắc cũng phải cúi đầu chịu thua.
So với hắn thì Sở Chinh lại rất điềm tĩnh và lạnh lùng, vẻn vẹn chỉ cầm một đóa hoa hồng bỏ vào mâm sứ trắng to trước linh cữu.
Nhiếp ảnh gia quay lại toàn bộ quá trình, quay muốn hết cả cuộn phim, thế nhưng Sở Chinh lại không để lộ mặt, vai lưng thẳng tắp giống như là một gốc cây tùng.
Bên cạnh không ngừng có người tới cúi đầu tặng hoa, hoa hồng rất nhanh đã chất đầy trên mâm sứ. Sở Chinh không nói một lời, đứng chôn chân trước quan tài màu trắng rất lâu, lâu đến mức Lộ Minh Thần cũng gần khóc xong với camera rồi, hắn chợt lấy một sợi dây chuyền bạch kim ra khỏi túi.
Tang lễ vốn nên là nơi trang nghiêm yên tĩnh, kết quả một đám paparazzi luồng vào cổng lập tức biến linh đường thành một cái chợ, mặt Sở Chinh như muốn biến thành miếng lót giày.
Tang lễ là do cả công ty người mẫu của Lương Du Lan tổ chức, hầu như không làm theo cách thức thông thường của một tang lễ chính quy. Vừa mặc niệm với di ảnh xong đã bỏ qua luôn phần đọc điếu văn, nhảy thẳng đến phần nhìn mặt người chết.
Quan tài được đóng rất kĩ lưỡng, bộ dạng người chết ra sao cũng chỉ có ván quan tài mới biết được, mục đích của công ty người mẫu là gì không cần nói cũng biết. 'Lương Du Lan' trước mắt người đại diện giống hệt như môn thần treo trên cửa, gương mặt của anh đã trương phình cả lên.
Lộ Minh Thần lấy dây chuyền ra quấn ở giữa hai đầu ngón tay, tay khác thì hư tình giả ý lau mắt, truyền thông clack clack quay chụp liên hồi, đèn flash không ngừng chớp tắt làm cả linh đường xập xình như trong hộp đêm.
Lộ Minh Thần dùng đầu ngón tay quấn lấy sợi dây chuyền: “Trên đây khắc L&C, chính là tên viết tắt của chúng tôi, anh ấy yêu tôi…”
Sở Chinh rốt cục không thể nhịn được nữa, âm thanh nặng nề trầm đục của giày da từng bước nện lên mặt thảm. Y dùng thân thể ngăn trở đám phóng viên còn đang quay hình lại: “Có thể phiền mọi người ra ngoài cửa phỏng vấn không? Lương Du Lan còn đang nằm ở đằng kia, xin hãy tôn trọng người đã khuất một chút được không?”
Nghe lời Sở Chinh nói, phóng viên đồng loạt nhìn về phía quan tài đang vùi mình trong đám hoa tươi trong linh đường, kiêng kị nhìn Sở Chinh mấy lần rồi ôm máy đi ra ngoài.
Lộ Minh Thần mới nói được nửa câu thì phóng viên đột nhiên rời đi hết, chuyện này là sao, hắn đem sợi dây chuyền tùy tiện nhét vòa túi áo vest: “Này , chờ tôi một chút!”
Hắn nhấc chân đi theo ra phía ngoài, đầu sợi dây chuyền không được nhét hoàn toàn vào túi, mặt dây chuyền lộ ra ngoài, dưới tác dụng của trọng lực cả sợi dây chuyền lập tức trượt khỏi bộ âu phục phẳng phiu của hắn. Nhưng Lộ Minh Thần vẫn đi tới mà không hay biết gì, thế là sợi dây chuyện bị hắn giẫm lên dính cả một lớp đất.
Lộ Minh Thần đuổi theo phóng viên ra ngoài, muốn kể tiếp chuyện cũ năm xưa của hắn cùng Lương Du Lan. Hắn vừa ba hoa chích chòe vừa đưa tay sờ lên túi: “Á? Sợi dây chuyền của tôi đâu rồi?”
Sở Chinh lại vòng trở về bồi 'Lương Du Lan' một lát, y đứng một bên nhìn hoa hồng trên mâm sứ ngày càng nhiều, đỏ thẫm như một đám lửa, khoa trương giống hệt như tính cách thiếu đòn của Lương Du Lan.
Sở Chinh nhớ cả đời cái khoảnh khắc lần đầu mình gặp được Lương Du Lan. Đối với người bình thường mà nói, con người này chói đến lóa mắt tựa như là ánh hào quang chiếu rọi vào bóng tối.
Lúc ấy, Lương Du Lan mặc âu phục, lưu loát lấy ra một đóa hoa hồng tạm biệt trong túi áo, anh kéo Sở Chinh ngồi xuống, hai ngón tay cầm hoa hồng cài vào cổ áo Sở Chinh, nói với anh rằng: “Hoa hồng nhiều gai, nhưng có người nào lại không yêu? Hoa hồng là biểu tượng tượng trưng cho tình yêu đó.” Trong đôi mắt hoa đào của Lương Du Lan đầy mị hoặc, Sở Chinh đạo hạnh thấp kém lập tức bị trêu chọc đến bén ra lửa. Mà bây giờ, tên đàn ông ngang ngược đó đang nằm bên trong linh cữu, im lặng không nói được lời nào nữa rồi.
Người tới lui chỉ toàn là đám “Bạn bè” khẩu thị tâm phi, nói trắng ra là tranh nhau làm đầu đề cho phóng viên. Ngoại trừ Sở Chinh ra, thì có mấy người là thật sự thương tiếc cho anh chứ.
Sở Chinh sửa sang lại quần áo, cúi đầu thật thấp trước linh cữu, khoảnh khắc lúc y giương mắt lên thì thấy có một cái đầu đen chợt từ trong vòng hoa trắng phía ngoài quan tài nhô ra, lỗ tai khẽ động con ngươi màu hổ phách nhìn về phía Sở Chinh nháy mắt một cái rồi lại rụt vào trong đám hoa cỏ.
Tôi nhìn lầm nhìn lầm rồi, người Sở Chinh nhất thời cứng đơ ở một gốc 48 độ, cái mông vểnh lên cao, vẻ mặt kinh ngạc. Lúc này Lộ Minh Thần bỗng nhiên vội vàng chạy đến hỏi: “Sở Chinh, anh ở đây có nhìn thấy sợi dây chuyền nào không? Dây chuyền bạch kim.”
Sở Chinh lúng túng đứng thẳng người lại, ho khan mấy tiếng liếc mắt nhìn linh cữu: “Không thấy.”
Lộ Minh Thần cúi thấp người nhìn thêm vài lần, tay lục tìm trong túi áo trên dưới một trận xác định không tìm được, lúc này mới từ bỏ. Hắn gãi đầu: “Gặp ma à, mất đồ rồi!”
Sở Chinh thấy hắn đi ra cửa thì nhanh chóng quay đầu lại nhìn. Chỗ này đột nhiên xuất hiện một con mèo, lại còn là một mèo đen. Thả lên người ai cũng đều không phải là điềm lành, thật đúng là đòi mạng.
Sở Chinh nhìn người đi tới lui bên cạnh, đa số đều tặng hoa rồi cúi đầu đi ngang qua. Y nhanh chóng với tay vào lỗ hổng, với tay về phía mèo đen đang nằm hưởng thụ trong đám cúc trắng: “Xuỵt… Này! Xuỵttt!” Than Nắm!!
Bên cạnh lại có người tới, cúi người sau đó nhẹ nhàng đặt hoa hồng trong tay vào trong mâm sứ trắng, rồi quay người lại: “Anh Sở?”
Sở Chinh mặt còn đang trong tư thế ra ám hiệu với mèo lập tức thấy xoắn xuýt vô cùng, người vừa gọi trong nháy mắt như bị điểm huyệt xấu hổ nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác: “Chào anh.”
“Tôi thấy có người đứng đây rất lâu, tôi tưởng là ai, thì ra là anh à.”
Sở Chinh thấy hàng ngàn chữ cmn nhảy lộc cộc lộc cộc trong đầu, nghĩ thầm thiệt cmn tình, mày là ai vậy! Trên mặt thì lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: “Ừ, dù sao anh ấy cũng là bạn cũ của tôi, cho nên tôi có hơi thất thần một chút.”
Người kia và Sở Chinh hàn huyên rồi trao đổi danh thiếp với nhau xong thì rời đi. Sở Chinh nhìn bóng lưng của hắn, nhíu mày lại: Người này… Hình như y gặp qua ở đâu rồi thì phải.
Y không nghĩ nữa nhanh chóng đi tìm mèo ngốc, “Xuỵt xuỵt!” Tiên sư em Than Nắm, em đi ra đây cho ông nhanh! Mắt thấy sau lưng chỉ còn người đại diện bộ dạng như quỷ thắt cổ đầu thai, phía trên chỉ có người phụ trách, Sở Chinh chầm chậm bước tới gần bụi hoa, tận lực hạ giọng: “Than Nắm…”
Đúng lúc này, một tiếng “Meo meo ~” chợt từ trên đầu truyền đến, Sở Chinh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên đầu tường chạm trổ thủy tinh cao hai mét kia có một con mèo đen đang nhàn nhã thò cái mặt béo ra, nghiêng đầu bán manh.
Sở Chinh: “!”
Lương Du Lan: “Meo meo…” Cậu làm gì đó?
Sở Chinh hít sâu một hơi, thấy không có người chú ý tới mèo ngốc, ưỡn lưng lên như cương thi đi nhanh ra phía cửa. Bên ngoài phòng thính là một mảnh sân cỏ, phía sau liên kết với vườn hoa. Lương Du Lan dạo bước ngay trên bệ cửa cao, lấy mũi chân ấn ấn bước từng bước, cái đuôi ung dung lắc lư.
Bên ngoài đều là phóng viên, không phải lúc thích hợp để bắt mèo đen về. Sở Chinh ngẩng đầu nhìn đôi mắt hổ phạch ngay phía trên đang nhìn y bằng nửa con mắt, hy vọng anh có thể hiểu được ý của mình. Sở Chinh đưa tay chỉ chỉ về hướng bãi đỗ xe, chúng ta tụ hợp ở chỗ đó.
Lương Du Lan hai chân trước hạ thấp nâng mông lên duỗi người, thong thả thu lưng rồi nâng lên chân sau lên gãi cổ: “Meo!” Được.
Sở Chinh đến bãi đỗ xe, gọi điện thoại cho Triệu Minh. Lúc này Triệu Minh còn đang đi tìm mèo, lật tung khắp mọi nơi, xém chút đào ba thước đất lên luôn. Đột nhiên cậu nhận được cuộc gọi của y, cả người run rẩy chột dạ nghe máy: “Dạ?”
Sở Chinh nói ngắn gọn dứt khoác: “Cậu đang ở đâu vậy? Về bãi đỗ xe đi.”
Triệu Minh: "Anh không tham gia tiếp hả? Không phải đang phỏng vấn sao?”
Sở Chinh một tay đút vào túi: “Đừng hỏi nhiều nữa, tới, ngay, lập tức!”
Lương Du Lan dễ dàng tránh thoát tầm mắt của mọi người, xoay tròn nhảy vọt nhắm hai mắt chạy lon ton tới bãi đỗ xe.
Một chuyến xuất hành như thế, Lương Du Lan chỉ đơn giản là muốn nhìn thân thể của mình một lần. Tốt xấu gì nó cũng đã theo anh tận ba mươi năm, cho dù có cán thành bột làm bánh màn thầu, thì ít ra cũng anh cũng đã từng là một thiếu niên phong lưu.
Thế nhưng quan tài đóng đinh rồi, đến cả sợi lông anh cũng không được nhìn. Phẫn nộ giơ móng về phía linh đường, mm! ! !
Lương Du Lan tự an ủi mình, không thấy cũng tốt, bộ dạng trong ấn tượng anh vĩnh viễn là cơ thể hoàn mỹ.
Anh chạy một đường về bãi đỗ xe, thì nhìn thấy Sở Chinh đứng ở bên cạnh, y nói chuyện với ai đó, mà giọng của đối phương…
Lương Du Lan dựa sát bánh xe từng bước đi tới. Đúng lúc này, anh trông thấy Sở Chinh đột nhiên nổi giận quát lên: “Lộ Minh Thần, làm người không nên quá phận!”
Comments
Post a Comment