[Thần Sáng Thế]_Chương 11
Editor: Tình
Cảm giác trên mu bàn tay thật khó tả, cứng rắn, không quá trơn, có hoa văn đặc biệt, chạm vào thấy hơi man mát.
Người bình thường mà một con Hắc Long có hình thể to lớn như vậy kề bên chắc chắn sẽ lên cơn đau tim, lúc mới bắt đầu Giang Từ cũng khá hồi hộp, tim đập nhanh hơn, nhưng chủ yếu là vì nỗi ngạc nhiên khi tận mắt nhìn thấy loại sinh vật mang tên Cự Long này thôi.
Nếu so sánh với những chủng tộc khác, không thể nghi ngờ rằng ngoại hình của Long tộc càng có tính công kích về thị giác hơn.
Đôi mắt màu đỏ tươi với đồng tử dựng thẳng của Hắc Long thôi cũng đủ làm người ta sợ hãi run rẩy, mặc dù nó đang làm động tác cúi đầu dựa gần vào mu bàn tay của thanh niên, nhưng trông vẫn nguy hiểm và đáng sợ vô cùng.
Sẽ không có ai chịu tin một con Cự Long sẽ dịu ngoan, đặc biệt là Hắc Long.
Nhưng Giang Từ quả thật có cảm giác con Hắc Long này sẽ không làm cậu bị thương, cậu hơi chần chừ một chốc rồi thử giở tay sờ lên đầu con Hắc Long.
Con Hắc Long này cúi đầu dựa sát vào mu bàn tay cậu, Giang Từ nhận ra hình như nó có ý muốn cho cậu sờ.
Thật ra Giang Từ cũng không chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng sau khi sờ lên rồi, cảm giác được đáp lại đã nhanh chóng trả lời cho ý nghĩ của cậu.
Tựa như đang lo mình đến gần sẽ làm thanh niên bị thương, Hắc Long không làm ra bất cứ động tác lớn nào, chỉ nhúc nhích cái đầu trong phạm vi cực nhỏ để cọ cọ vào lòng bàn tày Giang Từ.
Đối với Cự Long mà nói thì việc khống chế cường độ là rất khó khăn, dù sao một con Cự Long thành niên chỉ cần nhẹ nhàng vung đuôi một cái, sinh vật bị quét bay tính ra cũng tầm quân lực hàng nghìn.
Trời sinh có sức mạnh chênh lệch tuyệt đối tạo thành kết quả này.
Nếu đã có từ ngày mới lọt lòng, đương nhiên Long tộc sẽ không chủ động để tâm đến phương diện này, sẽ không có chuyện bọn họ vì hiểu rõ chênh lệch giữa mình và những chủng tộc khác mà ràng buộc sức mạnh của mình.
Tình huống duy nhất khiến một Cự Long phải cẩn thận từng li từng tí để khống chế sức mạnh bản năng của mình, chỉ có thể là khi gặp được một báu vật xinh đẹp nào đó, chúng nó sẽ vì lòng quý trọng với bảo vật ấy mà tự nguyện ràng buộc bản thân mình.
Còn về ràng buộc đến đâu thì phải xem trong mắt Long, món báu vật này quý giá đến mức nào.
Đôi khi Long không biết trông coi chính mình, bất cẩn phá hủy báu vật nó muốn bảo vệ, điều này nói lên rằng món báu vật đó vẫn chưa đủ quan trọng với nó.
Nếu đối mặt với món báu thật sự vật quý giá, có một không hai, Long có thể kiềm hãm bản thân đến độ hà khắc.
Đó cũng là trạng thái hiện tại của Noyce.
Cự Long đến gây ra động tĩnh quá lớn, từ lúc con Hắc Long này còn nấn ná trên bầu trời của U Dạ Thành, tất cả người dân trong thành phố đã chú ý cảnh giác với nó.
Thường thì giữa các tộc đều ngầm đồng ý với nhau, trong tình trạng chưa chào hỏi tiếng nào, Long Tộc không được trực tiếp dùng nguyên hình đáp xuống thành phố của những tộc khác.
Lúc đó sẽ tạo nên thiệt hại với thành phố, có thể nói là hành vi không được hữu nghị cho lắm.
Ivy vốn đang xử lý công việc trong thành, cảm nhận được sự rung chuyển từ xa xa, hắn cau mày đứng dậy.
Còn Lucy thì đã kịp có mặt tại hiện trường ngay lúc Hắc Long vừa đáp đất.
Đề nghị được đi cùng Thần đến U Dạ Thành đã là một yêu cầu vượt quá phép tắc, ý nghĩ này khiến Lucy không dám kề cận Thần mọi lúc.
Mắc dù rất muốn làm thế, nhưng y đã cố gắng kiềm chế ham muốn của mình.
Tạo vật hoàn mỹ không được có tư dục, nếu không sẽ không đạt đến sự hoàn mỹ.
Vì không thể đi theo, mỗi khi Giang Từ đi ra ngoài một mình, Lucy sẽ dùng ma pháp dựng nên một chiếc gương, rồi im lặng đứng trước tấm gương đó, thông qua nó mà quan sát Thần.
Chỉ là nhìn từ xa xa như vậy thôi, chắc là được phép nhỉ.
Vì thế nên từ trong tấm gương, Lucy nhìn thấy cảnh tượng Hắc Long bay đến, đương nhiên cũng thấy Long cúi đầu dựa sát vào mu bàn tay của Thần, còn cả hình ảnh Thần để yên cho nó dụi dụi nữa.
Lucy dịch chuyển đến tách hai người ra, y nhìn con Hắc Long bằng ánh mắt không cảm xúc: “Noyce.”
Tự ý đụng vào Thần.
…Hành động vô lễ bất kính.
Đối mặt với người không phải Giang Từ, sự kiềm chế của con Hắc Long bỗng nhiên biến mất, đôi con ngươi đỏ tươi dựng thẳng của nó co rút lại, nhìn chằm chằm vào Thiên tộc Lục Dực trước mặt, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nặng nề thay cho lời uy hiếp.
Đuôi rồng của nó cũng vung lên một chút, trực tiếp đập mặt đất thành cái hố sâu, tiện thể tạo ra một tiếng nổ vang.
Nếu như không phải báu vật quan trọng đang ở đây, thì thứ vừa rồi phát ra từ cổ họng con Hắc Long này sẽ không phải tiếng gầm, mà là Long Tức nóng rực.
Nhưng mà Hắc Long cũng không chịu nổi chuyện không được đến gần báu vật, thế là nó tăng lực phòng thủ cao nhất để bảo vệ Giang Từ, rồi dử dụng ma pháp Long Ngữ tấn công Thiên tộc tóc bạc nọ.
Ma pháp Long Ngữ của Long Tộc vô cùng mạnh mẽ, đó còn là thứ các tộc khác vốn không đủ khả năng học theo, chỉ có huyết thống Long Tộc mới khởi động được nó.
Dù chỉ là Cự Long thành niên yếu ớt nhất cũng phát động được ma pháp Long Ngữ với uy lực khá lớn, huống chi là kẻ làm tộc trưởng Long tộc như Noyce.
Nguyên tố trong không khí bị nghiền ép đến đáng sợ, năng lượng ma pháp cuồn cuộn đến nỗi người bình thường đứng cách hơn ngàn mét cũng cảm nhận được.
Đối mặt với ma pháp Long Ngữ, ánh mắt Lucy lãnh đạm, nhìn Thần đứng phía sau, y không động đậy lấy một bước.
Lucy cũng không kêu gọi ma pháp cấp độ tương đương ra đối đầu, y giơ tay lên chia con mắt bên phải của mình, chỉ dùng con mắt trái màu vàng nhạt nhìn ma pháp Long Ngữ đang hình thành với tốc độ nhanh chóng mặt.
Vào thời khắc cuối cùng, ma pháp có sức mạnh khổng lồ gần như đã thành hình, bỗng như bị ấn nhút tạm dừng.
Sau đó quá trình hình thành bắt đầu quay ngược, đến cuối cùng tiêu tan trong không khí.
Đôi mắt kì lạ của tộc trưởng Thiên tộc, mỗi con mắt có một năng lực đặc biệt riêng, trong các tộc khác thì tin tình báo này cũng không phải điều gì là bí mật.
Loại năng lực này cũng có chỗ hạn chế nhất định, cũng giống như năng lực điều khiến thời gian của Dạ tộc vậy, nhưng trong cuộc chiến hơn 1700 năm trước, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thăm dò được năng lực này của Lucy cụ thể là gì.
Có thể là số lần, cũng có thể là khôi phục thời gian.
Nhưng sau đó nhìn chung tình hình giữa các tộc trở lại hòa bình, những người khác cũng không còn cơ hội để thăm dò nữa.
Kết quả này khiến Hắc Long phát ra tiếng gào trầm thấp, không có ý định tiếp tục sử dụng ma pháp ngay, nó hít vào một hơi thật sâu, Long Tức có sức mạnh hủy diệt sắp phun ra…
“Noyce.” Giang Từ vội gọi cái tên vừa biết được từ miệng Lucy: “Dừng lại, đừng có lộn xộn.”
Lúc nãy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Giang Từ không kịp phản ứng, thấy hai người này định đánh nhau tiếp, cậu quyết đoán bước khỏi vị trí sau lưng Lucy.
Bây giờ đổi thành Giang Từ đứng giữa hai người họ, tác dụng của hiệu ứng hòa giải này rất rõ ràng.
Nhìn thấy báu vật xinh đẹp quý giá đứng trước mắt, đôi đồng tử dựng thẳng của Noecy phút chốc dãn ra, nó vẫn ở trong trạng thái này nhìn Giang Từ vài giây, cuối cùng vẫn chậm rãi thả đuôi xuống, hơi thở mới dâng lên cũng nuốt ngược vào.
Khôi phục lại trạng thái ổn định, con Hắc Long bèn lập lại động tác ban đầu, cúi xuống dựa sát vào mu bàn tay Giang Từ, như một con thú cưng to lớn được nuôi trong nhà vậy, ngoan ngoãn chờ thanh niên vuốt ve nó.
Giang Từ vừa cảm nhận được cảm giác trên mu bàn tay, cũng cảm nhận được ánh mắt của Thiên tộc tóc bạc đang nhìn chăm chăm vào tay cậu.
Mặc dù Lucy chỉ rũ mi nhìn sang bằng ánh mắt yếu ớt, nhưng Giang Từ lại cảm thấy bàn tay cậu động cũng không phải, không động cũng thấy không phải.
Giang Từ ngẫm nghĩ đôi chút, khi nãy Noecy tấn công Lucy trước, đánh trước thì không có lý lẽ…
Dù xem như không tạo ra vết thương nào, nhưng nếu bây giờ cậu vuốt đầu Hắc Long như lúc nãy trước mặt Lucy, vậy khách quan mà nói hành vi của cậu là rất bất công.
Cho nên Giang Từ nhìn Thiên tộc tóc bạc bên cạnh trước: “Có bị thương ở đâu không, Lucy?”
Lucy vẫn đang nhìn cái đầu của Hắc Long đang dựa sát vào mu bàn tay Giang Từ: “Không có.”
Giang Từ nghe vật mới yên tâm, nhưng tình huống hiện tại không cho phép cậu thả lỏng.
Vì đợi lâu vẫn không được Giang Từ vuốt ve, Hắc Long dựa đầu vào mu bàn tay Giang Từ phát ra âm thanh trầm thấp từ cổ họng, lần này không hề có ỹ nghĩa uy hiếp gì, mà chỉ đơn giản là muốn thu hút sự chú ý của Giang Từ.
Giang Từ thấy hơi khó xử, cậu cảm thấy con Hắc Long này, nói thế nào nhỉ… rất ngây thơ.
Nhưng cũng vì rất ngây thơ, nên mới làm mọi thứ chỉ dựa theo bản năng.
“Anh có thể biến thành hình người được không?” Giang Từ nói với nó: “Hoặc biến nhỏ đi một chút?”
Hắc Long nghe lời Giang Từ nói thì phát ra âm thanh để đáp lại, trong hai sự lựa chọn trên, nó chọn cái sau.
Cơ thể khổng lồ của Hắc Long bắt đầu thu nhỏ liên tục theo cấp số nhân, đến lúc chỉ còn bằng hai bàn tay, kích cỡ vừa đủ cho Giang Từ dễ dàng ôm vào lòng.
Trông không giống một con Cự Long trưởng thành nữa, mà giống một bé Hắc Long non hơn.
Noyce không thích biến thành hình người cho lắm, hơn ba nghìn năm trở lại đây, số lần nó hoạt động bằng hình người có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hình dạng đó sử dụng rất bất tiện, muốn dùng cánh hay đuôi rồng còn phải thêm một bước biến nó ra, Noyve cảm thấy quá phiền phức.
“Huh.”
Phát ra tiếng kêu của con non nhà Long tộc, con Hắc Long nhỏ cứ như vậy mà vùi vào lồng ngực của Giang Từ.
Giang Từ thấy kết quả này thật là vi diệu, ngay sau đó cậu đã cảm nhận được, trong nháy mắt vẻ mặt của Lucy lại vô cảm thêm một ít.
Giang Từ còn chưa nghĩ ra cách giải quyết tình hình này, đúng lúc Ivy đã đến trình diện.
Khi nhìn thấy con Hắc Long này, vẻ mặt Ivy cũng trở nên khó coi thêm một ít: “Sao ngài lại ôm nó?”
Bất kể là hắn hay Lucy cũng chưa bao giờ được Thần cưng chiều đến thế.
Giang Từ: “…”
Đương sự- Thần thấy tim rất mệt.
Con tim không chỉ là mệt mỏi bình thường.
===Tình===
Chương 12
Comments
Post a Comment