[Phó Tổng]_Chương 8
Editor: Kiw
Nội dung và câu hỏi của buổi phỏng vấn đều đã được chuẩn bị sẵn, chỉ có mười phút cuối giao lưu trả lời câu hỏi với fans là mới được đưa vào.
Bởi vì ai cũng biết chuyện chấm dứt hợp đồng hai ngày trước của Vưu Ly nên phần lớn đề tài hôm nay đều xoay quanh vấn đề này, MC cũng chỉ hỏi thăm chút chuyện bên lề.
Vưu Ly trả lời chính thức: “Giống như những gì tôi đã đăng trên Weibo, bởi vì vấn đề lịch trình và thời gian, sau khi bàn bạc với Duệ Tinh thì tôi quyết định chấm dứt hợp đồng.
MC thấy không hỏi được gì thêm nữa về vấn đề này, bèn nhanh chóng chuyển hướng sang các câu hỏi của fans.
“Vưu Ly vào giới giải trí không lâu, nhưng vì khả năng diễn xuất tốt và thái độ làm việc chuyên nghiệp nên rất nhanh đã trở thành ngôi sao hàng đầu trong nước, nói đến chuyện này, phương diện tình yêu lại càng gây nhiều chú ý hơn.”
Vưu Ly vẫn bình tĩnh, cô khép hai chân lại khẽ xoay về một phía, dưới ánh đèn càng tôn lên đôi chân dài trắng ngần.
“Vì thế, fans muốn hỏi chị, trong giới giải trí có ngôi sao nam nào là hình mẫu lý tưởng của chị không?”
Vưu Ly nhìn màn ảnh, gương mặt được lớp trang điểm phủ lên càng thêm xinh đẹp: “Mỗi một ngôi sao nam đều là hình mẫu lý tưởng của fans, tôi không dám cướp chồng của các fans đâu.”
Hiển nhiên MC không nghĩ tới câu trả lời này: “Wow” một tiếng ca ngợi sự dí dỏm của cô, mắt nhìn bảng nhắc nhở, sau đó hỏi tiếp: “Còn có fans muốn hỏi, trong giới giải trí có ngôi sao nam nào không phải là hình mẫu lý tưởng của chị không?”
“Mọi người chắc đều là fans giả mạo của tôi đúng không?”
Vưu Ly nở nụ cười bất đắc dĩ: “Nếu họ đều là hình mẫu lý tưởng của fans, vậy tôi tin mắt nhìn của nhóm Vưu Ngư rất tốt, tôi nghe fans của mình.”
Hai câu hỏi rõ ràng là “xúc phạm người khác” nhưng đều bị Vưu Ly lấy cớ “fans” bâng quơ đẩy trở lại, MC qua màn hình vỗ tay, sau đó còn cho cô một like.
“Ồ.” MC nhìn thấy câu hỏi này thì kêu lên sợ hãi: “Câu hỏi kế tiếp cũng rất thoả mãn tính tò mò của tôi đây.”
Trên màn hình theo đó đăng lên tấm hình tình cờ gặp nhau của Vưu Ly và Phó Thời Dục ở thang máy và ở trường quay buổi lễ trao giải, khiến Vưu Ly chỉ muốn chửi thề.
Đây là chủ đề mới được đưa vào, nhưng khả năng ứng biến của MC rất nhanh nhẹn: “Cư dân mạng đều nói rằng tấm hình này rất thích hợp với một thành ngữ, chính là trai tài gái sắc.”
“Vậy Vưu Ly có cái nhìn thế nào về các bình luận mà fans bảo rằng hai người rất xứng đôi?”
Cô có thể có cái nhìn thế nào được chứ, dùng mắt để nhìn thôi chứ sao nữa!
Trong lòng Vưu Ly nghĩ thế nhưng vẫn không bộc lộ ra ngoài mặt, cô ra vẻ đau khổ: “Không phải bảo yêu tôi nhất sao? Chắc fans vẫn không yêu tôi rồi, chưa gì đã vội vàng đẩy tôi cho người khác rồi.”
Liên tục ba câu trả lời có IQ cao khiến ngay cả Vưu Ly cũng muốn vỗ tay khen ngợi bản thân một phen.
Đây cũng là lần đầu tiên mà MC thấy được người có thể tránh né trả lời chính diện hoàn hảo như thế, nhưng vẫn khiến người ta không sao bắt bẻ được.
Cô ấy lắc đầu, cười nhìn màn ảnh: “Vậy là một trong những ngôi sao nữ từng tiếp xúc gần với Phó tổng, Vưu Ly có tin hot gì có thể để chúng tôi hiểu biết thêm về Phó tổng không?”
“Chuyện này.” Vưu Ly lộ vẻ khó xử, cô giơ tay lên che miệng và thì thầm: “Nếu như trước mặt cả nước khen ngợi sếp cũ, tôi sợ sếp hiện tại có ý kiến rồi trừ tiền thưởng cuối năm của tôi mất!”
Cô nói xong còn buồn bã thở dài: “Hầy, đầu năm nay đúng là không dễ kiếm tiền mà.”
Cả trường quay vang lên tiếng cười và tiếng vỗ tay.
Sau khi tiết mục kết thúc, Vương Tỉnh lập tức gọi điện thoại cho cô.
“Tổ tiết mục vừa gửi video cho anh xem rồi, em trả lời không tệ.”
Tiết mục này được phát sóng vào thứ Bảy, tổ tiết mục sẽ gửi bản phát sóng hoàn chỉnh cho Vưu Ly trước, để bảo đảm rằng phần hậu kỳ không có cắt ghép biên tập ác ý.
Vưu Ly tháo bông tai xuống, nhìn vào gương: “Ồ, có khi nào em trả lời sai mấy câu hỏi đó đâu chứ?”
Vương Tỉnh suy nghĩ một lát rồi vẫn hỏi: “Anh nghe nói em chạm mặt Phó tổng trên máy bay à?”
Động tác trên tay của Vưu Ly vẫn không dừng lại: “Cho nên?”
“Anh tưởng rằng em sẽ khen Phó tổng vài câu.”
“À.” Vưu Ly ném một chiếc bông tai khác vào hộp trang sức: “Em không có khen anh ta, nhưng trong lòng thì đầy câu mắng chửi đây này.”
Vương Tỉnh sợ làm cô bực mình, nên khéo léo đổi đề tài: “Kịch bản ‘Hòn ngọc bị lãng quên’ đã được hoàn thành rồi, trễ nhất là cuối tháng này sẽ quay.”
Cuối tháng này? Sắp tới Tết Nguyên Đán, vậy xem ra cô phải trải qua “Năm mới” ở đoàn phim rồi.
Lần này Chung Diệc Ly cũng ở thành phố L, vì vậy Vưu Ly đặt vé máy bay ngày mai về lại Di Thành, buổi tối hai người hẹn nhau đi ăn.
Hai người đặt một nhà hàng cao cấp kín đáo, hình như nhân viên phục vụ cũng thường xuyên phải tiếp đãi mấy ngôi sao, nên khi gặp hai người cũng chẳng mấy kinh ngạc.
Lần trước Chung Diệc Ly chỉ biết tin chấm dứt hợp đồng đột ngột của cô qua mạng, trong điện thoại cũng không tiện nói chuyện, nên hôm nay vừa nghe Vưu Ly nói thì suýt nữa phun canh trong miệng ra.
“Cậu nói gì cơ, Phó Thời Dục thật sự nói thế à?”
Vưu Ly nhún vai: “Đúng vậy, người ta hay nói ‘Đừng trông mặt mà bắt hình dong’, chắc lúc trước mình mù rồi nên mới kêu anh ta đẹp trai.”
Cái gì gọi là “phong độ tiêu sái” “khí chất bất phàm” chứ, ngoại trừ bị ảo tưởng và tự đại thì tên đàn ông này còn có cái gì đâu?
Chung Diệc Ly “chậc chậc” hai tiếng: “Cậu có thể nói câu này, quả nhiên, đúng là người vừa đẹp trai vừa có tiền mà.”
Cô ấy chống cằm: “Có điều mình thật sự muốn biết bộ dáng lúc nói câu này của Phó Thời Dục ghê, có phải rất mạnh mẽ không? Hay là kiểu cuồng dã?”
Vưu Ly ghét bỏ trợn trắng mắt: “Nếu cậu còn có chút cảm thấy là bạn của mình thì dừng đi.”
Chung Diệc Ly cười lấy lòng, cô mặc quần áo công sở, lúc diễn xong còn chưa thay ra, nên có hơi lạnh, vì thế lấy áo khoác mặc vào.
Cô ấy như nhớ tới cái gì, bỗng dí sát mặt lại: “Cậu đoán xem hôm nay mình gặp ai ở đoàn phim?”
“Ai?”
“Giang Miên đó.”
“Ồ.” Vưu Ly rút tờ khăn giấy nhẹ nhàng mím môi, khẽ ngước mắt lên: “Cô ta là phóng viên giải trí, không phải xuất hiện ở đoàn phim là chuyện bình thường à?”
“Quan trọng là cô ta đi theo Đào tổng đi vào.”
Đào Nhiên là một trong những nhà đầu tư của bộ phim mà Chung Diệc Ly đang đóng, cô ấy cũng bắt chước nhà sản xuất gọi anh ta là Đào tổng.
“Quan hệ hai người này nói là người yêu thì không đúng, nhưng Đào tổng có vẻ cũng quan tâm Giang Miên lắm.”
Chung Diệc Ly cũng ăn xong rồi, cô buông muỗng xuống: “À, đúng rồi, Giang Miên ngu ngốc kia vào đoàn còn mang dáng vẻ vênh váo kiêu ngạo, bộ dáng nhìn như ngứa đòn vậy.”
Vưu Ly cười khẽ, cô không có hứng thú với Giang Miên, giống như lời của Thường Lật nói, cô gái này sớm muộn gì cũng có ngày tự đào hố chôn mình thôi.
Hai người đồng thời lấy thỏi son ra dặm lại môi, Chung Diệc Ly nhớ tới điều gì, ngoắc tay với Vưu Ly và nói: “Lại đây chụp một tấm nào, để mình đăng lên Weibo.”
***
Phó Thời Dục đặc biệt từ chối buổi xã giao tối, để gặp mặt Chung Diệc Bác.
Phó Thời Dục nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng riêng, lại nhớ tới chuyến bay sáng mai của mình thì đau đầu xoa huyệt Thái Dương.
“Cậu nói xem, cả bữa ăn cứ trưng cái khuôn mặt đen thui, ai không biết còn tưởng mình thiếu cậu mấy triệu đấy.”
Chung Diệc Bác bưng chén rượu ngồi xuống bên cạnh anh: “Người anh em này, mình có đọc tin tức hai ngày trước, không tệ nha, vừa về nước mà đã ôm người đẹp về nhà được rồi.”
Phó Thời Dục uống một hớp rượu, cụp mắt nhìn chất lỏng sóng sánh: “Vậy không phải cậu cũng nên bế con rồi sao?”
Chung Diệc Bác: “……Ông đây không cần cậu phải lo lắng!”
Chung Diệc Bác đang nghĩ phản kích thế nào, bỗng có mấy người gọi tên anh ấy: “Chung Diệc Bác, đến xem này, em gái cậu đăng Weibo kìa.”
Mấy người bọn họ xúm lại: “Em cậu chụp cùng với Vưu Ly đó, khi nào tên nhóc nhà cậu mới giúp tụi tôi lấy hai chữ ký đây hả?”
“Cái này mới gọi là người đẹp, tấm hình này phải đặt cạnh nhau thì mới gọi là ‘cảnh đẹp ý vui’.”
Có người còn phóng to tấm hình đó lên, Chung Diệc Bác buông chén rượu, cướp lấy điện thoại của một người ngồi gần anh ấy nhất trên sô pha: “Con bé này, đã bảo đừng có ra ngoài vào lúc khuya như vậy rồi, đã mấy giờ rồi mà còn chưa chịu về nhà nữa.”
Anh ấy nói xong thì lập tức lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
"Này Chung Diệc Bac , nhà hàng này không phải ở gần chỗ của chúng ta sao , chi bằng cậu gọi em cậu tới đây đi , lát nữa hai người về chung luôn."
Chung Diệc Bác còn chưa đồng ý thì đầu dây bên kia đã bắt máy, rõ ràng Chung Diệc Ly cũng nghe được đề nghị vừa rồi, giọng nói gấp gáp vang lên trong phòng riêng: “Anh, anh, anh gửi địa chỉ cho em đi, em qua ngay!”
Chung Diệc Bác: “…..”
Được rồi, là em gái của anh ấy.
“Hai cô gái này, chậc chậc, mình muốn đặt làm hình nền điện thoại để ngắm mỗi ngày quá.”
Người nọ ngồi ở sofa ban nãy đã lấy điện thoại lại, chỉ tới chỉ lui.
“Cậu nói cái gì?”
Chung Diệc Bác đi lên đá đùi cậu ta một cái: “Đệch, biến thái hay sao mà ngày nào cũng ngắm em gái tôi.”
?????
Người bị đá ngớ người: Có bệnh sao?
Có rất nhiều fans cũng lấy hình của ngôi sao làm hình nền điện thoại và màn hình khoá đấy!
Cậu ta “xì” một tiếng: “Được rồi, không ngắm em cậu, vậy thì tôi ngắm Vưu Ly là được rồi.”
Phó Thời Dục nhìn chằm chằm đôi chân đang tuỳ tiện giang ra của cậu ta, khác với đùi phải, ống quần bên chân trái gọn gàng sạch sẽ, nhìn có vẻ không hài hoà cho lắm, anh bỗng dưng muốn đạp một cái, trên thực tế thì anh đã làm vậy.
Cậu ta đang ôm điện thoại, trợn mặt nhìn dấu giày vừa bị đạp trên chân trái của mình: “Phó Thời Dục????”
Phó Thời Dục chầm chậm cất hai chân về, không hề hoảng loạn mà rót chén rượu đặt vào tay cậu ta, cười điềm nhiên: “À, định duỗi chân thì bị cậu chắn rồi.”
“…..”
Thôi, cậu ta không thèm chấp nhất với hai tên bệnh tâm thần.
Tuy rằng, cậu ta cũng chẳng so đo được.
……
Chung Diệc Ly cúp điện thoại xong là lập tức kéo Vưu Ly đến đây.
Nhờ anh trai mà Chung Diệc Ly cầm thẻ hội viên đi thẳng lên tầng cao nhất.
Đây là một câu lạc bộ giải trí cao cấp theo quy chế hội viên, những người tới đây hầu hết đều là cậu ấm cô chiêu, Chung Diệc Ly cũng đến cùng anh trai vài lần.
Vưu Ly đã gặp mặt Chung Diệc Bác, giống như Chung Diệc Ly nói: “Nói chuyện và làm việc thì nhìn như là cà lơ phất phơ không đáng tin, nhưng mấy công ty do anh ấy quản lý đều không ngừng phát triển mạnh và thịnh vượng”.
Đều là người quen cả nên Vưu Ly do dự hai giây liền lập tức đồng ý đến đây.
Nhưng khi vừa vào cửa thì nụ cười trên mặt cô đã không còn tươi được nữa, bị giết chết từ trong trứng nước luôn rồi.
“Cậu có thể giải thích cho mình là tại sao Phó Thời Dục cũng ở đây được không hả?”
Chung Diệc Ly nghe xong thì đè thấp giọng, rụt cổ lại, cười khan hai tiếng: “Nếu không cậu kêu anh mình giải thích cho cậu đi nhé?”
Phó Thời Dục đoán được là Vưu Ly sẽ cùng tới nên cũng chẳng mấy ngạc nhiên.
Anh lười biếng ngước mắt lên nhìn cô một cái, sau đó lại thờ ơ cúi đầu ngắm nghía xúc xắc trong tay.
Đám người “mở miệng là nói tục tĩu” khi nãy, giờ phút này lại nhường đường rồi đưa trái cây qua, bộ dáng ân cần khiến Chung Diệc Bác chỉ muốn chửi: “Mẹ nó, nịnh bợ.”
Vưu Ly ký tên cho cả đám họ, dăm câu rồi nhanh chóng trở nên thân thiết, cũng không đến nỗi không có gì nói.
Chung Diệc Ly thừa dịp ngồi vào chỗ trống bên cạnh anh mình, vỗ vai anh ấy: “Anh, anh quen Phó tổng lúc nào thế?”
Phó Thời Dục đang nói chuyện với người khác, anh khẽ cúi đầu, cái cằm sạch sẽ, đường cong rõ ràng, hầu hết là người kia nói chuyện, còn anh chỉ thỉnh thoảng nhận xét một hai câu.
“Tình cờ quen biết trên công việc.” Chung Diệc Bác hơi ngờ ngợ, ngẩng đầu hỏi: “Vô duyên vô cớ tự nhiên em hỏi chuyện này làm gì?”
Chung Diệc Ly chỉ về hướng của Vưu Ly: “Anh có đọc tin tức mấy hôm trước của Vưu Ly không?”
“Hả?”
“Em cảm thấy anh ấy rất có triển vọng đấy.”
Tác giả có chuyện muốn nói: Ngày mai lại là một ngày Phó tổng tiếp tục bị vả mặt.
===Kiw===
Comments
Post a Comment