[Phó Tổng]_Chương 1
Editor: Kiw + Quần Chúng Ăn Dưa
Di Thành.
Ngày đầu tiên của mùa đông, ngay cả không khí trong nhà cũng khá lạnh lẽo.
Nhiệt độ 26 độ C trong phòng nghỉ VIP làm cho Vưu Ly tuỳ hứng chỉ mặc một chiếc váy đen dài, bó sát eo, trên cổ là chiếc khăn lụa tinh tế càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, xương quai xanh lộ ra ngoài càng thêm xinh đẹp.
“Chị Ly, có thể về rồi.”
Trợ lý Nghiêm Quả Quả xuất hiện trước gương với một chiếc túi, cô ấy dừng vài giây, không khỏi cảm thán gương mặt của chị Ly đúng là khiến người ta phải trầm luân.
Người bị gọi mở to hai mắt ra, khí chất lạnh lùng quanh người như phai nhạt đi vài phần, phần đuôi của đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, gương mặt trang điểm rất sắc sảo, khí chất xinh đẹp động lòng người với biểu cảm tự nhiên, để lộ ra nửa phần quyến rũ vừa đủ.
“Đó là gì thế?”
Vưu Ly nhấc cái chăn lông trên chân mình lên, chuẩn bị đứng dậy.
“Đây là của một cô gái bên ngoài đưa đến đấy ạ, nói là đưa cho anh Phó trong phòng nghỉ.”
Nghiêm Quả Quả giơ cái túi trong tay lên, vừa rồi khi ra cửa thì có một cô gái từ đối diện đi tới, sau đó nhét thứ này vào tay cô ấy, bảo là đưa cho anh Phó trong phòng nghỉ, cô ấy còn chưa kịp nói “Không quen với anh Phó gì cả” thì cô gái kia đã lập tức rời đi rồi.
Trợ lý nhỏ giọng thì thầm: “Chỗ này không phải chỉ có nhóm chúng ta sao, nơi nào có anh Phó nào nữa chứ?”
Đây là phòng nghỉ VIP, hôm nay các minh tinh tới tham gia, ngoại trừ Vưu Ly được sắp xếp nghỉ ở đây thì những người khác đều không có tư cách đi vào khu vực này.
“Lúc nãy kế bên có người tới đấy.” chuyên viên trang điểm nói tiếp: “Đúng thật là có một người đàn ông đi vào.”
Cô ấy nói xong thì không biết nghĩ đến điều gì mà cúi đầu đánh giá: “Rất đẹp trai.”
Lúc nói chuyện thì ngay cả hai mang tai cũng đỏ ửng.
Vưu Ly nghe được câu này thì nghiêng đầu, lúc này khoé môi nhếch lên, trong đôi mắt sáng mang theo vài phần hứng thú: “Có thể làm cho chị Khương khen đẹp trai thì đúng là một người đàn ông rất tuấn tú đấy.”
Dù sao chuyên viên trang điểm Khương Dung cũng đã hoạt động trong giới giải trí rất lâu rồi, có mẫu người nào mà chưa gặp qua chứ, có thể làm cô ấy khen ngợi một chữ ‘đẹp trai’, vậy thì đúng là hàng tốt nhất trong những hàng tốt rồi.
Đây là hoạt động mà bên phía nhãn hàng mà Vưu Ly làm gương mặt đại diện lúc trước tổ chức, quan hệ cũng còn tạm được, nên đối phương mời thì cô không thể không đến được.
Bởi vì trên đường gặp trục trặc nên mới phải tới đây, tầng này chỉ có hai phòng nghỉ VIP, lúc cô tới thì kế bên xác thật là không có ai.
Vưu Ly thấy hai mắt của cô trợ lý nhà mình như sáng lên thì giơ tay lên: “Được rồi, em đưa đồ sang phòng bên đi.”
*
Chào hỏi với ban tổ chức xong, Vưu Ly dẫn cả đám người xuống lầu, đường đi sắp xếp cho cô cũng thấy sự sang trọng, cô đi thẳng tới trước cửa thang máy, tới khi âm thanh nhắc nhở “đinh” một tiếng.
Vưu Ly đang cúi đầu xem điện thoại, lúc nghe thấy tiếng “kinh ngạc” xung quanh, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì vậy thì gót chân của cô bỗng đau nhói, vô thức mà “á” lên một tiếng, dưới chân đứng không vững, còn chưa kịp hoàn hồn thì cả người đã ngã nhào về trước.
Giống như trong dự đoán, xung quanh chắc chắn sẽ có người đỡ được cô.
Cô còn chưa kịp thấy rõ ánh sáng và bóng người trên đỉnh đầu thì trong không gian hốt hoảng bỗng xuất hiện một mùi hương gỗ trộn lẫn với hương thảo mộc của cây bạch dương, xộc thẳng vào mũi của Vưu Ly khiến cô khựng lại trong tích tắc, ủa, khi nào bên cạnh cô có một người tao nhã, khí chất thanh tâm quả dục như thế nhỉ?
“Chị Ly, chị sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”
Cô trợ lý nhỏ lập tức bước lên, hoảng sợ đỡ Vưu Ly dậy, Phó Thời Dục đã buông cô ra, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng có phần không kiên nhẫn, lúc thấy cả đám người đứng sau cô thì nhíu mày, vẻ mặt càng thêm khó chịu.
Lúc này Vưu Ly mới ngẩng đầu nhìn về phía người vừa nãy cô đụng trúng, cô kinh ngạc không thôi, gương mặt này lăn lộn trong giới giải trí sao? Sao cô chưa từng gặp qua nhỉ?
Nghiêm Quả Quả lắp ba lắp bắp nói lời cảm ơn, Vưu Ly nhẹ cúi đầu dừng lại một lát rồi cũng nói: “Cảm ơn.”
Khi nãy cô bị vấp nên tóc cô rơi xuống vài sợi, rũ xuống hai bên sườn mặt, nhìn không có vẻ chật vật mà càng thêm vẻ quyến rũ.
Phó Thời Dục mất hết kiên nhẫn, anh giơ cổ tay lên nhìn thời gian, đôi mắt đen đầy sắc bén nhìn sang, khoé miệng thì nhếch lên lộ vẻ lạnh lùng, cực kỳ kiêu ngạo.
Anh như không nghe thấy lời “Cảm ơn” của Vưu Ly, đôi chân dài bước nhanh vào thang máy, ở đằng sau còn cả một đám người vây quanh.
Anh mặc áo khoác màu đen, vai rộng chân dài, dáng người vô cùng cao lớn, một cái giơ tay nhấc chân cũng để lộ ra vẻ kiêu ngạo.
“Chị Ly, em xin lỗi, khi nãy không cẩn thận giẫm trúng chị.”
Vừa rồi Nghiêm Quả Quả cũng bị kinh ngạc bởi nhan sắc của người đàn ông kia, cô ấy trố mắt nhìn hồi lâu mới nhớ tới chuyện xin lỗi này.
Vưu Ly thất thần nói một câu “Không sao”, trong đầu thì không khỏi nhớ tới lúc đối diện với người đàn ông khi nãy, đôi mắt sâu không đáy của đối phương hiện lên vẻ cao quý và không câu nệ.
Mãi cho đến khi lên xe, Vưu Ly mới biết được người hồi nãy chính là “Anh Phó” trong miệng của chuyên viên trang điểm, cô không thể không thừa nhận, anh thật sự rất đẹp trai.
Trong sự đẹp trai còn mang theo vài phần kiêu ngạo và khí chất khiến mọi người phải nể sợ.
Nói đến đây thì Vưu Ly mới nhớ tới túi quà đưa nhầm, vì chuyện vừa rồi mà cô quên bẵng, vì thế cô bèn gõ vị trí ghế phụ: “Em đưa túi đồ đó qua chưa?”
“Dạ rồi, nhưng mà trong phòng không có ai hết.”
Chỉ có cửa phòng mở nhưng chẳng có ai ở trong, vì thế Nghiêm Quả Quả cứ để túi quà ở ngay trên bàn.
Vưu Ly cũng không thèm để ý, điện thoại cứ liên tục nhảy đến mấy cái tin nhắn mới, âm báo nhắc nhở cứ vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Là người đại diện Vương Tỉnh gửi cho cô, Vưu Ly nhìn vào trang bìa thì cảm thấy có hơi quen quen.
Nghiêm Quả Quả ngồi đằng trước bỗng hét lớn lên, chỉ vào điện thoại: “Aaaaaa, chị Ly, công ty Duệ Tinh, người hồi nãy là Phó tổng sao?”
Cô ấy kích động đến độ không nói hoàn chỉnh.
Vưu Ly xoa lỗ tai, tuy đã quen cái thói lúc kinh ngạc thì hét to của cô trợ lý, nhưng vẫn không nhịn được mà thở dài: “Chị thấy rồi.”
Mấy cái tin tức mới nhất trên Weibo hay mấy app lớn trên Baidu đều đưa tin: “Chức vị CEO của tập đoàn Duệ Tinh sẽ do con trai duy nhất của Phó Khiêm là Phó Thời Dục nhậm chức tiếp quản.”
Đồng thời, ở phía sau là một loạt tin hot:
“Duệ Tinh sắp chào đón một CEO mới!!!”
“Có phải giới giải trí sắp phải đối mặt với một cuộc cải tổ lớn hay không?”
“Có phải trong giới sắp có một sự xáo trộn lớn hay không?”
Có thể quyết định sự sống chết trong giới giải trí chính là Boss lớn của tập đoàn Duệ Tinh, cũng chính là công ty lâu năm mà Vưu Ly ký hợp đồng.
Mà công ty lâu năm đổi chủ, điều này có nghĩa là sếp của cô đã đổi người rồi.
Vưu Ly hơi đau đầu, những lời nịnh nọt trước đây xem như uổng công rồi sao?
Cô không thân với con trai của sếp Phó lớn, cô chỉ biết là vụ thu mua ở nước ngoài được công ty ca ngợi rộng rãi cả một khoảng thời gian.
Nghe nói là vụ thu mua đó khiến hội đồng quản trị của tập đoàn đau đầu giằng co cả mấy tháng. Mà Phó Thời Dục chỉ mất một tuần sau khi tiếp nhận công ty là đã có thể kết thúc với bản kế hoạch hợp lý.
Cô chống cằm, lướt điện thoại: “Khi nào đến kỳ gia hạn hợp đồng với Duệ Tinh vậy?”
Sau khi Vưu Ly nổi tiếng thì mới ký hợp đồng với Duệ Tinh, nhưng chỉ ký có một năm rưỡi thôi, bây giờ đã sắp hết hạn rồi, hai bên đang bàn bạc để gia hạn hợp đồng.
Nghiêm Quả Quả lật qua lật lại bản lịch trình trên máy tính bảng, chỉ cho cô xem: “Vào thứ tư ạ, chính là ngày kia.”
“Thứ tư sao?” Vưu Ly nói nhỏ, sau đó nhích lại gần, nhớ tới người đàn ông khi nãy thì trên gương mặt xinh đẹp hiện lên thêm vẻ buồn bực, người đàn ông đó nhìn thế nào cũng chẳng thân thiện như sếp Phó lớn gì hết.
Cô còn chưa nghĩ kỹ thì Vương Tỉnh đã gọi điện thoại đến.
Không đợi Vưu Ly trêu ghẹo, bên kia đã trực tiếp cướp lời: “Vưu Ly, em lại dính vào chuyện lộn xộn gì nữa thế hả?”
Vưu Ly ngước mắt, khoé môi giương lên một nửa, ngón tay nghịch mái tóc, lời nói còn mang theo vẻ lưu manh: “Có đâu, hôm nay em ngoan lắm mà.”
“Ngoan cái gì hả?”
Vương Tỉnh ở đầu dây bên kia tức đến đau cả gan, anh ấy rút ra điếu thuốc nhưng không cầm chắc, thế là nó rơi xuống đất, anh ấy bèn ném luôn hộp thuốc đi: “Vậy thành thật nói xem, em có thể bàn bạc chuyện gia hạn hợp đồng chưa?”
“Chưa?”
Bàn tay Vưu Ly khựng lại, Nghiêm Quả Quả nghe được giọng nói của anh Vương thì biến thành học sinh ngoan ngồi ngay ngắn trên ghế phụ, không hề chớp mắt mà nhìn thẳng về trước, chỉ sợ mình phát ra âm thanh nào.
“Hôm nay Duệ Tinh gọi điện thoại cho anh, bảo chuyện gặp mặt gia hạn hợp đồng hẹn khi khác, cuộc hẹn thứ tư này huỷ bỏ.”
Nói là hẹn khi khác, Vưu Ly cũng biết đây chẳng qua là từ chối thôi, có lẽ tám phần là thất bại rồi, đây chẳng lẽ chính lẽ là “Thợ mới thì hăng, thợ già biết việc” mà mọi người thường nói sao?
Nhưng mà tự nhiên khi không đụng đến cô làm gì...
“Nói xem, công ty vừa đổi chủ xong mà em đã làm gì trêu ghẹo sếp mới thế hả?”
Vương Tỉnh cũng không mấy sốt ruột, dù sao bây giờ Vưu Ly đã là ngôi sao lớn rồi, có rất nhiều công ty muốn ký hợp đồng với cô, nhưng mà Duệ Tinh là vượt trội nhất trong giới giải trí, một tình huống hai bên cùng có lợi mới là lựa chọn thông minh.
Vưu Ly cũng nghiêm túc suy nghĩ, trêu chọc anh sao…….
Vương Tỉnh vừa hỏi xong nhưng mãi không nghe thấy cô trả lời, đang định hút điếu thuốc rồi hỏi cho rõ ràng lại thì đầu dây bên kia cực kỳ lưu manh nói: “Chẳng lẽ là do hôm nay em thả thính anh ấy sao?”
Vương Tỉnh: “……”
Điếu thuốc vừa rút ra lại rơi xuống…..
Vưu Ly cảm thấy chỉ có nguyên nhân này thôi, dù sao vừa gặp mặt mà đã làm cái tiết mục “nhào vào lòng” đúng là không thích hợp.
*
Nửa tiếng trước.
Khớp xương ngón tay rõ ràng của Phó Thời Dục siết chặt thẻ phòng đẹp đẽ, lật qua lật lại thì thấy con số 520 hiện ra.
Tầm mắt của anh chuyển sang, ở trên bàn trước mặt anh là một tờ giấy ghi chú và một chiếc thẻ phòng cùng màu, bên trên là dòng chữ nắn nón bằng bút máy càng thêm rực rỡ dưới ánh đèn, trợ lý Thường Trật liếc mắt một cái rồi không bao giờ dám nhìn lại nữa.
Xin chào anh Phó,
Có vài vấn đề về công việc muốn hỏi anh, hi vọng anh sẽ đến cuộc hẹn tối nay.
Không gặp không về.
Góc phải bên dưới là một dòng chữ nhỏ, phòng 520 của khách sạn nào đó.
Đây là lần đầu tiên Thường Trật thấy có người có thể thẳng thắn sử dụng công việc làm lý do như thế.
Phó Thời Dục nheo mắt lại, cổ tay buông lỏng khiến thẻ phòng rơi xuống đất, dưới đáy mắt là vài phần chế giễu, giọng nói cũng vừa thấp vừa lạnh lẽo.
Thường Trật gật đầu, nhớ tới cảnh khi nãy thấy trong camera, biểu cảm có chút ‘một lời khó nói được’, nhưng vẫn thành thật: “Là trợ lý nhỏ của cô Vưu đem vào ạ.”
Bên cạnh là phòng nghỉ của Vưu Ly, chỗ này là phòng nghỉ VIP, nếu không phận sự thì không vào được, huống chi tầng này cũng chỉ có hai phòng, trên camera ngoại trừ quay được mấy người bọn cô thì cũng không thấy được có ai khác.
Hơn nữa, trợ lý kia từ phòng Vưu Ly đi ra, sau đó lại đi vào phòng của bọn họ, camera còn ghi lại cảnh sau khi cô trợ lý đi vào thì quay đầu nhìn trái xem phải một lượt, đánh giá xung quanh.
“Vưu Ly?”
Phó Thời Dục lặp lại, không thèm để ý mà vuốt thẳng nếp nhăn trên tay áo, không nói chuyện.
“Là người khi nãy chỗ thang máy đụng trúng……” Thường Trật nói đến đây thì lập tức sửa lời: “Là người gặp được chỗ thang máy ạ.”
Phó Thời Dục ngước mắt nhìn anh ấy một cái, Thường Trật tự biết mình đã nhiều chuyện nên lập tức cúi đầu im bặt.
Đã tiếp quản toàn bộ Duệ Tinh thì sao mà không biết ngôi sao nổi đình nổi đám Vưu Ly dưới trướng của công ty bọn họ chứ.
Anh nhớ tới cảnh khi nãy, ấn tượng đầu tiên thì đúng là giống hệt như lời trên mạng nói, gương mặt rất xinh đẹp, nhưng mà cái tâm tư này……..
Còn bày mưu kế với anh nữa chứ.
Đuôi lông mày của anh hơi cong lên, Phó Thời Dục cầm tờ giấy ghi chú kia, đôi môi mỏng mím chặt, như là nghiền ngẫm: “Lùi chuyện gia hạn hợp đồng đi, tạm thời không suy xét.”
===K&D===
Comments
Post a Comment