[Mỹ Nhân]_Chương 26

Editor: Aril 

Con về rồi à? Hôm nay con chơi có vui không?

Bảo mẫu vừa mở cửa liền thấy Vương Thẩm ôm Tiểu Linh Lung đứng ở trước nhà.

Vương Thẩm nhẹ gật đầu.

Tiểu Linh Lung vui vẻ trả lời: “Cực kì vui vẻ ạ! Tiểu Linh Lung cùng ca ca đi chơi đu quay ngựa, còn chơi thật nhiều thật nhiều…”

Vương Thẩm dắt cô bé vào nhà, để cô bé ngồi xuống ghế rồi cầm đôi dép lê nhỏ đáng yêu đổi giày cho cô bé.

Bảo mẫu nhìn thoáng qua liền nói: "Thiếu gia, tiểu thư nay đã lớn, để cô bé tự đổi là được rồi."

Vương Thẩm lắc đầu. Anh tỉ mỉ cầm giày nhỏ, đang chuẩn bị đổi lại phát hiện bàn chân  nhỏ của cô bé có chút đỏ. Vương Thẩm nhíu mày lại, tay lớn bao lấy bàn chân nhỏ của cô bé, đặt trong lòng bàn tay mà xoa bóp. Anh rất cẩn thận, nhẹ nhàng xoa nắn lấy bàn chân nhỏ, rồi ngẩng đầu nhìn cô bé ân cần: “Hôm nay đi đường lâu như vậy, chân hẳn cũng mệt cũng đau.”

Tiểu Linh Lung lại cảm thấy có chút ngứa, cười hì hì muốn né tránh.

“Ca ca, ngứa quá à. Tiểu Linh Lung không mệt, Tiểu Linh Lung hôm nay chơi đến siêu cấp vui vẻ, không mệt mỏi chút nào.”

Vương Thẩm dùng sức nhẹ một chút.

“Được, em không mệt anh cũng phải giúp em xoa xoa, chân đã đỏ như thế này rồi. Đừng né, có phải anh dùng sức quá lớn không? Để anh nhẹ một chút."

Tiểu Linh Lung đành phải lắc đầu. Cô bé cười nhìn Vương Thẩm.

“Ca ca xoa rất dễ chịu, cảm ơn ca ca.”

Bảo mẫu càng xem càng cảm thấy vui mừng.

Trước kia thiếu gia không để ý đến Tiểu Linh Lung. Hiện tại ngay cả đi nhiều một chút Lộ thiếu gia cũng đau lòng, thật đúng là nuông chiều em gái.

Vương Thẩm nhìn bàn chân của Tiểu Linh Lung rốt cục cũng hết đỏ, cũng không sưng, nhẹ nhàng thở ra, đi cho cô bé đôi dép lê nhỏ đáng yêu.

“Được rồi, Tiểu Linh Lung, bây giờ lên giường nằm đi.”

Tiểu Linh Lung lúc đầu thật cao hứng, nghe xong Vương Thẩm nói như vậy, còn có chút vẫn chưa thỏa mãn.

“Ca ca, Tiểu Linh Lung vẫn chưa muốn ngủ, Tiểu Linh Lung ngủ không được, muốn tiếp tục chơi.”

Vương Thẩm nhìn ánh mắt uỷ khuất lại trông mong của Tiểu Linh Lung, không thể làm gì khác hơn đành nói:

“Tiểu Linh Lung phải ngoan, em nên nghỉ ngơi, ngủ không được thì nằm trên ghế sa lon xem TV, rồi anh cho em uống thuốc.”

“Hôm nay không chơi có được không? Ngày mai anh lại để Nhân Nhân tới chơi cùng em.”

Tiểu Linh Lung nháy nháy mắt.

“Ca ca, Tiểu Linh Lung ngày mai muốn đi nhà trẻ ạ. Đến nhà trẻ lại chơi đùa cùng Nhân Nhân nha.”

“Ngày mai không đi nhà trẻ đâu. Ngày mai em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, anh cũng ở nhà chăm sóc em." Vương Thẩm vừa đổi dép lê vừa nói.

Tiểu Linh Lung mở to hai mắt, cô bé nói: "Ca ca, em ngày mai cũng đi học, không thể không đi học, phải đi học đọc sách!"

Vương Thẩm khẽ cười một cái:

"Không sao đâu, Tiểu Linh Lung, anh đã tham dự kỳ kiểm tra kín của Đại học Stanford cách đây một thời gian và đã đậu rồi. Anh bây giờ là sinh viên được giới thiệu.”

Tiểu Linh Lung nháy chớp mắt to.

Vương Thẩm: "Nói đơn giản là ca ca hiện tại có thời gian chăm sóc em, ca ca không cần đọc sách cũng có thể lên đại học. Tiểu Linh Lung không cần lo lắng cho anh.

Tiểu Linh Lung trợn tròn mắt to.

“Oa… Ca ca thật là lợi hại! Ca ca thật tuyệt vời! Em đã nói ca ca rất lợi hại mà!”

Vương Thẩm cười.

Tiểu Linh Lung, chỉ có em một mực tin tưởng anh. Chỉ cần em muốn, ngay cả sao trên trời anh cũng có thể hái xuống cho em.

Bảo mẫu ôm Tiểu Linh Lung, nói.

“Tiểu thư đúng là cần nghỉ ngơi, cô tắm rửa tiểu thư trước.”

Cô bé vén mũ của Tiểu Linh Lung lên, thấy được mái tóc bạc trắng liền sửng sốt một chút. Cô bé quay ra nhìn Vương Thẩm.

Vương Thẩm lắc đầu với cô bé.

Bảo mẫu giây lát đã hiểu, hốc mắt của cô bé nhanh chóng đỏ lên.

Trên đường tới, Vương Thẩm nói với bảo mẫu và người trong nhà về bệnh tình của Tiểu Linh Lung.

Anh nói: "Hiện tại Tiểu Linh Lung còn rất vui vẻ, tuyệt đối không nên ở trước mặt cô bé biểu hiện ra dáng vẻ khổ sở, hãy cư xử như bình thường đi."

Bảo mẫu vốn cũng không muốn khóc. Cô bé đã bình phục rất nhiều, thế nhưng nhìn thấy mái tóc màu bạc vẫn là không nhịn được mà đỏ mắt.

Cô bé đành phải ôm Tiểu Linh Lung nói chuyện: "Hôm nay tắm rửa tắm thả con vịt nhỏ cùng nhau tắm có được không? Tiểu thư thích nhất tắm cùng con vịt nhỏ, có phải không…"

Tiểu Linh Lung thật vui vẻ trả lời: “Vâng ạ, vịt nhỏ, cùng vịt nhỏ tắm rửa!”

—— ——

Tiểu Linh Lung ngồi trên ghế salon, mắt không chớp xem phim hoạt hình.

Vương Thẩm tắm rửa rất nhanh xong ra, anh thoáng nhìn thấy Tiểu Linh Lung, liền đi lấy viên thuốc. Những viên thuốc này đều là do Kỳ Phong kê ra. Lúc sau, trên tay anh còn cầm  hộp đào màu vàng, sữa đường cùng chăn lông.

Anh cầm chăn lông chậm rãi khoác lên người Tiểu Linh Lung rồi nhẹ nhàng sờ tóc cô bé.

“Tiểu Linh Lung, che kín, coi chừng bị lạnh.”

Tiểu Linh Lung một chút cũng không có ầm ĩ, ngoan ngoãn khoác ở trên người. Cô bé cầm một phần chăn lông, tay nhỏ nắm lấy rồi dựa vào bên người Vương Thẩm.

“Ca ca cũng đắp lên, không thể để cảm lạnh, ca ca lần trước còn phát sốt nữa nha.”

Vương Thẩm cười.

“Được, ca ca đắp cùng em, hiện tại nên uống thuốc rồi. Tiểu Linh Lung có sợ hay không?”

“Tiểu Linh Lung không sợ chút nào nha” - Tiểu Linh Lung cười hì hì.

Vương Thẩm nhẹ nhàng bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.

“Không sợ là tốt.”

Anh ngược lại hi vọng Tiểu Linh Lung tinh nghịch một chút, sẽ không nói mấy lời làm người thương yêu không dứt "Em không sợ".

Anh cầm lấy một viên thuốc, đang lo để Tiểu Linh Lung ăn như thế nào mới có thể không đắng. Tiểu Linh Lung lại cầm lên viên thuốc kia, nhai nhai nuốt xuống, ăn xong cô bé theo thói quen lại hé miệng để lộ ra được.

“Ca ca, em có ngoan không? Em lập tức liền đã ăn xong nha.”

Vương Thẩm lại trầm mặc.

Chính hắn cũng cầm viên thuốc kia, ăn một miếng. Anh cũng nhai mấy lần, nuốt xuống. Đắng chát đến nôn mửa, cay đắng khắp bên trên đầu lưỡi.

Làm sao lại không đắng được.

Vương Thẩm trong lòng tràn đầy đắng chát.

Vương Thẩm cầm lấy hộp đào, dùng muỗng nhỏ đào một chút, đặt ở Lung bên miệng Tiểu Linh Lung.

“Ngoan, ca ca biết em không sợ đắng, ăn một chút ngọt ngào cho dễ chịu hơn.”

 Tiểu Linh Lung mở miệng nho nhỏ mềm mại, nhai miếng đào, cô bé nói: "Ca ca, ngon lắm a. Ca ca cũng ăn đi."

Vương Thẩm nhẹ gật đầu.

"Được. Anh ăn nhiều một chút, Tiểu Linh Lung cũng nhiều ăn một chút, lần sau không uống thuốc này nữa được không?"

Tiểu Linh Lung nháy nháy mắt.

“Vì sao ạ?”

“Lần sau em uống thuốc sẽ không bị đắng.”

Vương Thẩm sờ lấy tóc Tiểu Linh Lung. Sau khi ăn đã gần hết rồi, Vương Thẩm đem đồ vật đặt ở một bên.

Anh ngồi bên cạnh Tiểu Linh Lung, cùng Tiểu Linh Lung đắp chăn. Anh cầm điều khiển từ xa, chuyển mấy kênh.

“Tiểu Linh Lung, em bình thường thích xem phim hoạt hình gì? Ca ca cùng em xem.”

“Em cũng không biết. Ca ca, em thích xem cái gì nhỉ?”

Vương Thẩm sửng sốt một chút rồi cười trả lời.

“Tiểu Linh Lung, anh cũng không biết. Vậy chúng ta hãy chơi một trò chơi, em nói một con số, anh nói một con số, sau đó tìm số trang này từ thư viện nguồn ở đây.”

Tiểu Linh Lung vui vẻ gật đầu.

“Vâng ạ, Tiểu Linh Lung thích nhất chơi đùa.”

Vương Thẩm nhắm mắt lại, ấn mở TV, chuyển đến giao diện thư viện.

“Tiểu Linh Lung, em nghĩ một con số đi.”

Tiểu Linh Lung tựa hồ đột nhiên khẩn trương lên.

Cô bé kích động nói: "Ca ca, nếu như nói đến một số không hay thì làm sao bây giờ ạ?"

Vương Thẩm ôm Tiểu Linh Lung, cười: "Không sao, chọn được cái gì liền xem cái đó."

Tiểu Linh Lung nói: "Được, vậy Tiểu Linh Lung chọn số ba."

Vương Thẩm: "Được, chúng ta nhắm mắt lại. Ca ca cũng bắt đầu chọn, chọn được cái gì chúng ta liền xem cái đó."

Rất nhanh, Vương Thẩm liền bịt mắt, chỉ dựa vào trực giác mà chọn xong, anh dứt khoát bắt đầu.

Là một bộ anime rất hài hước.

Tiểu Linh Lung vừa xem vừa cười.

Vương Thẩm cũng cùng cô bé cười.

Tiểu Linh Lung nói: "Ca ca, em chọn phim hoạt hình thật buồn cười, xem thật hay a."

"Là Tiểu Linh Lung cùng ca ca chọn, rõ ràng vận may chúng ta khá tốt."

Vương Thẩm ôm Tiểu Linh Lung.

“Tiểu Linh Lung, chỉ cần ca ca còn ở đây, ca ca sẽ để em thật vui vẻ.”

Tiểu Linh Lung ngọt ngào kêu một tiếng.

“Vâng.”

Cô bé đang nói, thanh âm lại ngày càng nhỏ, dần dần ngủ thiếp đi trong ngực Vương Thẩm. Vương Thẩm sờ tóc của cô bé. Anh nhìn thoáng qua bộ dáng khi ngủ của Tiểu Linh Lung, trông vừa ngơ ngác lại lạ thường yên tĩnh. Lông mi thật dài đang có chút run, đáng yêu không chịu được.

“Ngủ nhanh như vậy, còn nói không buồn ngủ.”

Vương Thẩm cười cười.

Anh hôn lên mái tóc bạc trắng của Tiểu Linh Lung. Trong mắt tràn đầy Tiểu Linh Lung, ánh mắt của hắn tràn ngập cưng chiều.

“Tiểu Linh Lung, em có thể ở trước mặt anh tùy tâm sở dục, ca ca sẽ vĩnh viễn chiều chuộng em.”

—— ——

Buổi sáng, Tiểu Linh Lung mơ mơ màng màng mở mắt. Vương Thẩm vừa tiến đến liền ôm Tiểu Linh Lung đi rửa mặt. Vương Thẩm cho Tiểu Linh Lung cầm khăn mặt xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô bé còn ở trong trạng thái vừa tỉnh giấc, còn mơ hồ, ngơ ngác không biết đáp lại. Vương Thẩm đưa Tiểu Linh Lung bàn chải đánh răng, Tiểu Linh Lung giống như máy móc cầm bàn chải nhỏ đánh răng.

Càng nhìn Tiểu Linh Lung càng thấy đáng yêu.

Vương Thẩm lại không nhịn cười được.

Anh cầm tay Tiểu Linh Lung nhẹ nhàng đánh răng, rất nhanh liền đánh xong. Anh để Tiểu Linh Lung uống một ngụm nước. Tiểu Linh Lung ngoan ngoãn uống một ngụm.

Vương Thẩm lại nói: "Phun ra."

Tiểu Linh Lung lại ngoan ngoãn phun ra.

Rửa mặt xong, Vương Thẩm lại ôm Tiểu Linh Lung trở về phòng.

“Nằm trên giường rồi ca ca mang thuốc đến cho em uống.”

Tiểu Linh Lung nhẹ gật đầu. Rất nhanh, Vương Thẩm liền trở lại. Tiểu Linh Lung nhìn ca ca một chút. Trong tay Vương Thẩm chỉ có một cái khay, phía trên có một cái đĩa, trong đĩa đặt một miếng bánh gatô nhỏ, bên cạnh đặt vào một bình nước.

Tiểu Linh Lung hỏi: "Ca ca, thuốc kia đâu?"

Vương Thẩm đem cái bàn nhỏ đặt lên trên giường, đĩa để xuống. Anh cầm miếng bánh gatô nhỏ, cười nói.

“Thuốc chính là bánh gatô nha.”

Tiểu Linh Lung ngẩn người.

Vương Thẩm nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô bé, thực sự nhịn không được cười lên.

Anh nói: "Anh đem viên thuốc giã rồi nhét bên trong, ăn không hề đắng. Tiểu Linh Lung, ở trước mặt ca ca không cần ngoan như vậy, được không?"

Anh cắt một miếng bánh nhỏ, đặt ở bên trên muỗng rồi đút cho Tiểu Linh Lung ăn. Tiểu Linh Lung ăn một miếng, nhai lấy.

Cô bé bỗng nhiên mở mắt.

Hai mắt đều biến thành hình ngôi sao.

“Ca ca, thuốc thật sự không đắng ạ.”

Vương Thẩm sờ tóc của cô bé.

“Đứa nhỏ ngốc, ai bảo em chịu khổ uống thuốc.

Tác giả có lời muốn nói: 

Vương Thẩm: Không biết ai bảo Tiểu Linh Lung uống thuốc như vậy. Về sau tìm được hắn nhất định phải đánh một trận.

Tiểu Linh Lung nhu thuận đáng yếu hiểu chuyện: Lần đầu uống thuốc không đắng, thật vui vẻ.

Bệnh viện các y tá: . . .

Em gái được chăm sóc tỉ mỉ, lại rất hiền hòa với chúng ta.

Ha ha ha ha hôm nay nhiều hơn nên đại khái chậm chút. Ngày mai đăng vào ban đêm a, tiểu khả ái chín giờ tối lại mở ra nhìn xem là được rồi.

===Aril===

Chương 25

Chương 27

Comments

Popular Posts