[Hành Trình]_Phần đệm
Editor: Mạc Vô Nhan
Phần đệm: Người đàn ông chỉ xuất hiện vào ban đêm
Hoa sen trong nắng có màu đỏ khác lạ.
Trong thành phố đang là giữa mùa hè, hoa sen trong hồ thi nhau nở rộ. Làn gió mùa hè thư thái thổi qua, đưa tới từng đợt mùi hương thơm ngát; ánh nắng vàng nhẹ chiếu rọi, mặt hồ dập dềnh những con sóng nhỏ, phi kim diệu ngân. Cánh đồng lá sen trong hồ, như một chiếc váy lay động theo gió, những bông hoa sen, giống như những viên ngọc trai lấp lánh, thân sen cao vút, như thiếu nữ Ngọc Lập, tựa như một bức tranh màu nước u nhã xinh đẹp.
Những vị khách uống trà có kinh nghiệm trong thành đều biết, nơi tốt nhất để thưởng sen chính là quán trà cổ bên hồ kia.
Đi dọc theo con đường lát thạch đá màu xanh, đi qua một mảnh rừng trúc màu xanh biếc, rồi rẽ trái, là có thể thấy một tòa kiến trúc kiểu Trung Quốc được xây hai tầng lầu với ngói đen và tường đỏ, hàng rào được chạm trổ hoa văn, phong cách cổ xưa, ở giữa tấm bảng hiệu có viết mấy chữ: Tiền Thế Kim Sinh.( Kiếp trước kiếp này).
Mà tôi – Diệp Ẩn, một cô gái năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, chính là một trong số chủ sở hữu quán trà Tiền Thế Kim Sinh này.
Về phần một vị khác…..
Tôi theo thói quen giơ tay lên nhìn đồng hồ ở cổ tay, đã đến thời gian điện thoại đổ chuông.
“ Đinh linh linh…” Quả nhiên, không đợi tôi rời ánh mắt, điện thoại bên cạnh liền đúng giờ reo lên, tôi ấn xuống nút nghe, một âm thanh quen thuộc từ trong loa truyền ra: “ Tiểu Ẩn, đêm nay anh có hẹn với mĩ nữ, không trở về ăn cơm nữa! Em nghỉ ngơi sớm một chút, đừng đóng cửa quán quá muộn, còn có…”
“ Được rồi được rồi, em cũng không phải đứa trẻ ba tuổi.” Tôi không nhịn được cúp điện thoại, cái người đàn ông nhiều lời đang đi hẹn hò cùng mĩ nữ kia, hay chính là vị chủ nhân còn lại của quán trà, cũng chính là anh trai của tôi – Phi Điểu.
Từ nhỏ tôi chỉ biết, anh Phi Điểu có một quả đàu vàng kim lộng lẫy và ánh mắt xanh lam ấy cũng không phải là anh trai ruột của tôi, chuyện quá khứ tôi đã bị lãng quên, tôi chỉ nhớ từ khi tôi bắt đầu có ký ức, thì anh ấy đã ở nhà của tôi rồi.
Chẳng qua, anh ấy không được tính là một chủ nhân xứng chức, hầu như hơn phân nửa thời gian đều là đi hẹn hò với mỹ nữ, để cho tôi – người em gái đáng thương này bận rộn cả ngày, không công bằng, hoàn toàn không công bằng mà…
Sắc trời dần dần tối xuống, hai bên đường phố treo rất nhiều đèn hoa rực rỡ, số lượng khách đổ về cũng dần dần nhiều hơn. Tôi nhìn ra phía cửa, ngày hôm nay – hắn làm sao còn chưa có tới?
Một trận gió mát bỗng nhiên từ ngoài cửa thổi vào, kèm theo một âm thanh mang theo vài phần mê hoặc: “ Tiểu Ẩn, tôi đã tới muộn.” Bức màn trúc ở cửa khẽ chuyển động, một người đàn ông cao lớn vén rèm mỉm cười đi tới, trong nháy mắt khi hắn đi vào, toàn bộ khách nữ trong quán trà trên mặt đều viết đầy hai chữ kinh diễm.
Mái tóc màu bạch kim như dòng chảy ánh trăng, đôi mắt xanh lam như sương băng Bắc Cực, xanh nhàn nhạt, đứng im ắng một chỗ, dụ người trầm mê suy nghĩ. Trong trẻo nhưng lạnh lùng tà mị, cao quý lại phóng túng, như một đóa hoa tường vi yếu ớt nở rộ trong đêm tối tĩnh lặng.
Nhìn cái người đẹp kinh thiên địa nghĩa, đẹp hơn cả quỷ thần kia, tôi nhìn về phía anh ta nở nụ cười xán lạn, lập tức xoay người chỉ chỉ vào đống bộ trà cụ cần rửa: “ Đang chờ anh đấy, nhanh đem những thứ này rửa sạch sẽ, còn có, thuận tiện đem bàn cũng lau luôn đi.”
Tôi vừa nói xong, liền có vô số ánh mắt thương hoa tiếc ngọc bay về phía hắn.
“ A, đúng rồi, ngày hôm nay anh vẫn đến muộn mười phút a, trừ lương.”
“ Được.” Hắn cười khiến cho người ta nghĩ không ra, chưa từng thấy qua ai bị trừ lương mà còn vui vẻ như vậy.
Nói đến việc quen biết giữa tôi và hắn, vậy thật đúng là vở tuồng kịch biến hoa đa dạng, sự việc diễn ra vào năm trước, xe của hắn thiếu chút nữa đụng bị thương tôi từ phía sau, chúng tôi cứ như vậy liền quen biết nhau. Vị này họ Phùng, tên Bối Đa tiên sinh, nghe nói còn là một vị hậu duệ quý tộc ở Tây Ban Nha, chẳng qua tôi xem hơn phân nửa là một quý tộc nghèo túng, nếu không làm sao sẽ bởi vì uống trà Bá Vương mà phải ở chỗ này của tôi làm công trở nợ chứ?
Tuy rằng hắn là một soái ca siêu đẹp trai, thế nhưng –
Thiếu nợ phải trả tiền, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Huống chi, trong thời gian hắn đi làm lại làm bể bảo vật trấn tiệm chúng tôi – một bộ trà cụ từ thời Minh triều.
Đó là lí do mà tôi – Diệp Ẩn tuyệt đối sẽ không vì mỹ sắc là bị đả động…
Thật vất vả mới chờ được vị khách cuối cùng tính tiền ra về, quán trà cũng chuẩn bị đóng cửa. Tôi một bên sửa sang cái bàn, một bên liếc hắn.
“ Được rồi, ngày mai là ngày nghỉ, ban ngày sẽ tương đối bận rộn, anh có thể qua đây không?”
Động tác của hắn dừng một chút, mặt lộ ra vẻ khó xử: “ Ban ngày, tôi sợ rằng không thể tới được.”
“ Vậy được rồi.” Tôi tiếp tục đặt lại bộ ấm trà, trong đầu không khỏi có chút nghi hoặc, ban ngày hắn dường như chưa từng tới đây, mỗi lần đều là buổi tối mới xuất hiện. Thật là một người kỳ quái…
“ Đây là người cuối cùng.” Hắn đem cái chén lau khô, tiện thể đưa cho tôi, thời điểm tôi tiếp nhận cái chén, trong lúc vô ý đụng phải ngón tay của hắn, thật lạnh!
“ Bối Na Đa, tay của anh lạnh quá.” Tôi không kìm nổi liền buột miệng nói ra.
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, ngưng mắt nhìn cái chén kia, dường như nhớ ra cái gì đó, một nét u sầu nhàn nhạt trong nụ cười thoáng qua rồi biến mất không dấu vết.
Tôi nhìn chăm chú lông mi màu bạc của hắn, như chựt nhớ ra điều gì rồi tiến về phía hắn giả bộ thần bí nói: “ Tôi nhớ ra rồi, hình như có một loại luôn chỉ xuất hiện vào buổi tối nha, ha hả, chính là truyền thuyết –” tôi cố ý dừng một chút, ra sức tạo một cái nút thắt để câu chuyện thêm thần bí, lại hiếm khi phát hiện trên khuôn mặt của hắn xẹt qua vẻ khẩn trương, không khỏi cười trộm trong lòng, đắc ý nói hết nửa câu sau: “ – Là kẻ trộm.”
Hắn dường như thở phào nhẹ nhõm, hơi híp mắt lại, bất thình lình vọt đến sau lưng tôi, hoảng hốt kêu to: “ Tiểu Ẩn, nơi này có một con gián! Ta thật là sợ!”
Tôi lại càng sợ hết hồn, vội hỏi: “ Đâu, đâu?”
Hắn chỉ tựa đầu vào cổ tôi, cả người run rẩy liên tục.
“ Này, anh cũng quá nhát gan đi, bỏ đi, như vậy rất nhột,” Tôi vội vàng đưa tay đẩy hắn, hô hấp lành lạnh của hắn phun lên cổ tôi, giống như có vô số con kiến bò tới bò lui.
Hắn cũng không nói chuyện, tựa hồ run rẩy càng lợi hại hơn.
“ Tôi xem ở đây đúng thật là có con gián rất to!” Một giọng nói khó chịu vang lên phía sau lưng chúng tôi, cơ hồ là trong nháy mắt, hắn bị kéo ra khỏi người tôi.
“ Anh trai!” Tôi kinh ngạc quay đầu lại, liền trông thấy Phi Điểu hung hăng nhìn chằm chằm Bối Na Đa, mà Bối Na Đa hai vai vẫn run rẩy dữ dội… Được, lần này tôi thấy rõ ràng, hóa ra tên này là cười đến mức phát run.
“ Bối – Na – Đa! Anh dám đùa giỡn tôi!” Tôi thuận tay cầm lên một cái khăn lau ném về phía hắn ta. Hắn nhẹ nhàng linh hoạt tránh được cái khăn lau, cười nói: “ Phi Điểu, cậu xem, cô ấy thật giống trước kia…”
Phi Điểu đột nhiên trừng mắt nhìn hắn, hắn tựa hồ ý thức được cái gì, cũng không có nói tiếp nữa.
“ Cái gì giống với trước kia…?” Tôi không hiểu nhìn bọn họ.
“ Không có gì, hắn luôn không đứng đắn, Tiểu Ẩn, đừng lại bị mắc lừa.” Phi Điểu lấy ra một lon CoCa trong tủ lạnh, ngồi xuống ghế sô pha uống vài hớp.
“ Đúng rồi, không phải anh nói rất muộn mới về sao?” Tôi nhớ anh ấy vừa mới gọi điện thoại.
“ Vốn là như thế,” Anh bỗng nhiên giương mắt nhìn thoáng qua Bối Na Đa, lại nhìn một chút về phía tôi,: “ Anh trai vẫn không yên lòng để em… ở nhà một mình.”
Bối Na Đa cười cười nhướng lông mi màu bạc, đứng dậy.
“ Vậy thì, tôi cũng nên cáo từ.”
Tôi làm tư thế tiễn khách, nhìn anh ta đi ra quán trà, tôi mỉm cười bước đến bên cạnh Phi Điểu: “ Anh trai, anh vứt bỏ người ta như vậy không tốt lắm đâu, cẩn thận bạn gái anh bỏ mặc anh luôn đấy.”
Phi Điểu dùng ngón tay chọc nhẹ vào trán tôi: “ Còn không phải là lo lắng cho em sao.”
“ Hì hì, anh trai à, anh yên tâm đi. Tuy rằng Bối Na Đa có nhiều điểm đáng ghét, bất quá hắn cũng không phải người xấu. Hơn nữa, có hắn ở đây, sinh ý tốt hơn trước rất nhiều nha.” Tôi tựa đầu lên đùi anh trai, đúng là đệm thịt có khác, quả nhiên thoải mái.
Phi Điểu thấp giọng nói: “ Hắn dĩ nhiên không phải người xấu.” Anh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hỏi: “ Tiểu Ẩn, em cảm thấy cuộc sống hiện tại – có tốt không?”
Tôi sửng sốt, liền cười rộ lên, “ Có cái gì không tốt? Em có một ông anh trai thương em như thế này, hơn nữa ông anh trai này phong độ có thừa, tuấn mỹ không gì sánh bằng, ưu nhã vô song, khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn…”
“ Được rồi được rồi,” Anh vừa bực mình vừa buồn cười vỗ vỗ mặt tôi, “ Sớm chút nghỉ ngơi đi.”
“ Dạ.” Tôi nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu: “ Đệm này thật thoải mái, để cho em dựa thêm một chốc nữa…”
“ Ngu ngốc,” Anh xoa xoa tóc tôi, không nói gì nữa.
Tại thời điểm tôi mơ mơ màng màng, tựa hồ nghe thấy một câu nói thì thầm,
“ Sư phụ, cô ấy hiện tại – rất tốt.”
===MVN===
Chương 1
Comments
Post a Comment