[BMCAG]_Chương 2
Chương 2: Xác chết kì quái
“Anka, Anka”
Bị tiếng kêu đột ngột phóng đại
bên tai khiến Anka giật mình, theo phản xạ quay phắt về phía phát ra âm thanh. Người kia
không nghĩ tới anh tự nhiên quay đầu sang nên không kịp tránh. Hai người trong khoảnh
khắc mắt đối mắt, mũi chỉ cách nhau 1mm.
Cậu hoảng hốt giật lùi trở lại,
tim đập thình thịch không ngừng, mặt cũng ửng đỏ cả lên.
Anh bối rối lên tiếng: “Xin lỗi, xin lỗi. Cậu
không sao chứ.”
Cậu ổn định lại nhịp thở, ngượng
ngùng cười: “Em kêu anh nảy giờ, mà tâm hồn anh bay tận tít tận đâu rồi.”
“Không có gì, chỉ là tôi đang nghĩ đến chuyện vớ vẫn mà thôi.” Cơn ác mộng tối qua khiến anh mất tập trung trong chốc lát, anh lắc nhẹ đầu lấy lại tinh thần, rồi nhìn cậu thanh niên bên cạnh, cậu ấy thanh tú rạng rỡ như ánh mặt trời. Anka bỗng chốc nhớ đến cái ngày lần đầu gặp cậu.
Khi đó cậu tham
gia cuộc thi sát hạch nhân viên mới của viện nghiên cứu và anh làm giám khảo chính.
Cuộc sát hạch được chia làm ba phần
thi, hai phần thi đầu có thể xem là nhạc nền. Phần thi thứ ba
mới là phần thi quyết định, cách thức thi được bảo mật cho đến khi tính giờ thi.
Phần thi lần này là do Anka đề
ra, Anka là giáo sư trẻ tuổi luôn có những ý tưởng đầy táo bạo. Việc ra đề lần
này Anka đúng thật không phụ lòng mong chờ của ban quản trị. Nội dung thi
có thể nói là khó khăn cho thí sinh nhất kể từ khi thành lập viện nghiên cứu tới
giờ.
Mỗi thí sinh được phân vào một chỗ
thí nghiệm độc lập, ngăn cách nhau bởi vách chắn cường lực tựa như một khu thí
nghiệm dã chiến. Tuy nói mỗi người một cách biểu cảm nhưng khi biết được đề hầu như ai cũng mang vẻ mặt đen như đáy nồi kể cả ban quản trị.
Nội dung trên đề chỉ vỏn vẹn 1
câu: “Trong vòng 1 tiếng đồng hồ hòa tan hỗn hợp các chất sau đây: Ditri,
Satri, Katri, Zatri.” Chỉ cần đọc nhiêu đó ai cũng nhận ra ngay đây chính là
thành phần hóa học cấu tạo nên chất kháng phóng xạ ở thực vật được công bố cách
đây ba tháng.
Bởi vì biết rõ nên càng lo lắng
hơn, thành công lớn nhất của công thức đó chính là có thể hòa tan cả 4 chất bù
trừ lẫn nhau. Chỉ cần bỏ từ hai chất trở lên vào dung môi hay chất xúc tác đều
có thể gây nổ. Tuy có thể nhớ hết được toàn bộ thành phần của kháng phóng xạ
trên cây, nhưng chất có thể dung hòa cả 4 chất gây nổ lại không một ai biết rõ.
Một nan đề với cấp bậc giáo sư được
đề ra cho người mới, ban hội đồng quản trị từng thảo luận về vấn đề này rất gay
gắt. Đề rất hay nhưng lại không thể được thông qua, người mới hầu như không đủ
năng lực để có thể tìm ra đáp án.
Anka lại không cho rằng đề khó
như vậy, thực chất anh chỉ mất nửa tiếng đồng hồ để tìm ra chất dung hợp hóa học
gây nổ.
Đám người ban hội
đồng giật mình, họ không thường quan tâm đến quy trình tìm ra công thức hóa học
của từng người nên rất ngạc nhiên khi nghe Anka nói thế, thử nghiệm
mới trong điều kiện bình thường thường thì sẽ rất tốn thời gian.
Anka hắng giọng,
mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản nếu mấy người làm liều… Anka nghĩ thầm.
Cuối cùng để đề
thi được thông qua Anka đành quy ước với họ, nếu người nào có đủ can cảm để thử
nghiệm dù chỉ một chất thì xem như đậu, ngược lại sẽ bị đánh rớt bất kể như thế
nào.
Bầu không khí
trong khu sát hạch trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Người thì nghiền ngẫm,
người thì tính toán theo phương pháp loại trừ các chất không liên quan. Tuy vậy, tất
cả thí sinh đều bình chân như vại, cẩn cẩn trọng trọng cố hết sức để tránh phạm
phải lỗi nặng nhất trong thí nghiệm, làm nổ chất hóa học.
Cuối cùng, Rainy
cũng chính là cậu thanh niên kia là người đầu tiên khai màn công cuộc làm nổ
hóa chất. Tiếng bùm không lớn nhưng đủ để cả khu thi nghe được, bầu không khí
tĩnh lặng bỗng nhiên bị một tiếng nổ không hài hòa phá tan, kèm theo đó là tiếng
mắng nhỏ: “Ai, giật cả mình. Tên não lớn nào nghĩ ra được cái đề như vầy vậy chứ.”
Anka lúc đó đang
đi khảo sát gần chỗ cậu, nghe được tiếng nổ anh là người đầu tiên phản ứng kịp.
Anh chạy lại để xem tình hình và tất nhiên lời thì thầm của Rainy cũng đi toàn
bộ hết vào tai anh.
Lần đầu tiên
trong đời Anka được người khác gọi là tên não lớn, cảm thấy có chút…
Tuy làm ra vụ nổ
nhưng có vẻ như Rainy không hề có ý định dừng lại hạnh động thiếu muối của
mình. Liên tiếp đó là tiếng nổ vang liên tiếp như pháo hoa, thí sinh gần
đó giật mình đến vai cũng giật giật theo từng tiếng nổ. Song, một số người khác tuy căng thẳng
tột độ nhưng hành động của Rainy dường như đã thức tỉnh họ, bọn họ đã lãng phí
quá nhiều thời gian rồi, nếu không làm gì đó họ sẽ không thể đậu vào viện
nghiên cứu Weston. Thế là cuộc thi tuyển nhân viên mới bỗng nhiên trở thành cuộc
thi ai làm nổ thí nghiệm nhiều nhất, tiếng nổ ống nghiệm vang vọng khắp cả
phòng.
Luynkrol đứng
bên cạnh Anka nhìn cảnh tượng đầy xúc động trước mắt yên lặng nhỏ máu trong
lòng, nở một nụ cười chua xót: “Tiền của tôi.” Anka nghe thấy liền muốn khinh bỉ
hắn một trận. Luynkrol vừa nhìn liền biết tên bạn thân đang muốn làm gì, nhanh
chóng ngăn chặn hành vi của anh.
“Này, cậu không
được phép đối xử với tôi như vậy. Tôi biết người đóng quỹ nhiều nhất là cậu.
Hình như cậu đóng gấp đôi tôi thì phải”
Luynkrol nắn cằm
tỏ vẻ suy ngẫm, rồi bất bình nói tiếp: “Nhưng mà ít hay nhiều thì cũng là máu
và nước mắt của tôi mà. Cậu nhìn người khác cà hết tiền trong thẻ của mình không
lẽ còn phải khen bọn họ xài tiền quá hay hay sao.”. Sau hồi lâu không thấy Anka
nói gì, hắn biết mức độ khinh bỉ của Anka lại thăng lên một bậc.
Tuy phong phạm của
giáo sư là phải đĩnh đạc nhưng tiền là mạng hắn đấy, hắn không thể bỏ mạng chỉ
vì muốn giữ hình tượng được. Cuối cùng, hắn mè nheo không ngừng bên tai Anka.
Anka đã qua quen với tên không biết mất mặt là gì này, liền xem hắn như không
khí.
Anka nhìn chằm
chằm vào bóng lưng hoạt bát của Rainy, anh như lại thấy chính mình khi trước.
Phương thức làm liều để khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn mà anh từng nghĩ đến
chính là cách mà cậu thiếu niên đang làm.
Cũng chính vì vậy,
vụ việc Rainy gây nổ ống nghiệm thúc đẩy thí sinh không những thành công khiến
Anka chú ý đến mà còn đặc biệt ấn tượng trong lần đầu tiên gặp mặt.
“Thôi nào. Cậu
nhỏ chỉ muốn kéo quý ngài não lớn ra khỏi cơn mơ thôi mà. Cậu không cần phải phải
tức giận như vậy đâu. Chưa chạm nhau mà.” Luynkrol với vẻ mặt đầy gian xảo, hắn
mặc đồ bảo hộ trắng đứng bên cạnh tự cho là đúng liền bắt đầu bật chế độ “thánh
mẫu” lên.
“Em đã bảo là
không cố ý mà. Với cả Luynkrol phiền anh đừng nhắc đến lịch sử đen tối của em nữa
có được không.” Mặt Rainy đỏ bừng cả lên, cậu chàng rất hay xấu hổ, điều này
làm cho Luynkrol rất thích thú với việc trêu chọc cậu ta.
Anka cũng không
nhịn được khẽ bật cười, cái danh hiệu não lớn mà Rainy gán cho anh trong vô thức
được Luynkrol đánh giá rất cao, hễ có cơ hội thì sẽ đem ra dọa cậu. Tuy bị gọi
như vậy có chút hơi quá, nhưng anh cũng không ngại nếu người khác khen mình não
lớn.
Anka tốt bụng cho
cậu thang bước xuống, “Được rồi, quay lại việc chính thôi.”
Nói rồi anh tiến
lại gần băng ca được đặt giữa phòng thí nghiệm. Trên băng ca là một cái
xác người, da thịt nhợt nhạt teo tóp ép sát vào người thoạt nhìn như một bộ thây khô. Phần da từ trán đến đỉnh đầu bị lốc toàn bộ, chỉ thấy một nửa hộp sọ
bên trái, lộ ra vùng não được bao bọc bởi một lớp màng ở mé bên phải.
Cái xác này được
cảnh sát hộ tống bằng xe an ninh đến sáng nay, cảnh sát bảo rằng pháp y đã kiểm
định sơ bộ, nhưng biểu hiện chết của người này rất kì lạ.
Nạn nhân là một
người đàn ông trung niên, danh tính không tra ra được. Da thịt nạn nhân bị móp
méo là do bị ngâm trong nước quá lâu, nhưng phổi không hề bị sưng phù, chứng tỏ ông
ta không bị chết ngạt. Toàn bộ cơ thể hầu như không có vết thương chí mạng, không
có dấu hiệu trúng độc. Ban đầu pháp y cho rằng, nguyên nhân chết của người đàn
ông kia là do bị hành hung mở sọ dẫn đến mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Tuy
nhiên, khi xét nghiệm độ phân hủy, pháp y mới kinh hoàng nhận ra rằng. Người nạn
nhân không hề có dấu hiệu bị phân hủy, nhưng từ mức độ bị mài mòn của nữa phần hộp
sọ lộ ra ngoài thì nạn nhân đã chết từ 10 năm trước, càng làm người ta ớn lạnh
hơn là phần não bên trong lớp màng vẫn còn nguyên vẹn kia theo như báo cáo thì
như chỉ mới chết gần đây.
Anka khi nghe đến
đó liền nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, sát nhân giết người bằng thủ
đoạn đầy dã mang và rùng rợn, một chút manh mối cũng không hề để lại. Người ta
thường nói rằng, tuy người sống biết nói dối, nhưng người chết thì không. Người
chết sẽ nói lên mọi sự thật, nhưng lần này sát nhân có thể một tay che lấy cả bầu
trời đến người chết cũng không có cách nào lên tiếng được nữa.
“Mấy cậu nhìn
xem, đầu ông ta được gọt rất nghệ thuật nha, có thể cưa sọ mà não còn nguyên
này. Không những vậy, mặt cắt lại không hề bị tưa giống hệt như sau khi cưa sọ
ra rồi mài bằng lại vậy.” Luynkrol dùng tay miết lên phần sọ tấm tắc khen ngợi.
Rainy ghi chép lời
Luynkrol vào sổ tay nhỏ, gật gật đầu tán đồng: “Nhìn rất giống mô hình cơ thể
người trong phòng sinh học.” Xong cậu như chợt nhớ ra việc gì, nhanh chóng chạy bước nhỏ đến
gần cái xác rồi đưa mũi ngửi.
Anka bị động tác ngửi xác của Rainy làm giật mình chốc lát rồi lập tức nắm lấy gáy áo cậu ta giật
ngược trở lại, trở tay cốc vào đầu cậu một tiếng rõ đau. Rainy đang tập
trung tự nhiên bị nắm gáy đang tính dãy dụa thì bị một cốc vào đầu yên tĩnh hẵng. Cậu xoa chỗ bị cốc đau, khó hiểu nhìn Anka.
“Cậu bị ngốc à.
Tử thi vẫn chưa được kiểm nghiệm không biết có độc hay không mà dám đưa mũi vào
ngửi.” Anka bình thường rất khi nổi giận,
nhưng một khi anh giận liền trở nên rất đáng sợ. Rainy im thin thít, sợ sệt
nhìn anh quên luôn cả việc bị Anka nắm cổ áo nảy giờ chưa buông.
Luynkrol một bên
vui vẻ khi thấy người gặp họa: “Đúng là óc heo mà, đói thì cố xong việc sớm rồi về rồi ăn, cần gì phải ăn quàng như vậy. Bộ cái xác thơm lắm hay sao mà khiến cậu thèm
vậy.”
“Em xin lỗi. Em
chỉ là có chút tò mò thôi.” Rainy e thẹn nhìn Anka đầy vô tội, chuẩn bị nói tiếp
thì Luynkol nhảy vào họng: “Tò mò gì? Tò mò xác người ngon không à?” Rồi bật cười
ha hả, đang tự mua vui cho mình thì bắt gặp cái liếc nhìn của Anka làm cho im bặt.
Thấy Luynkrol không
động kinh nữa thì quay sang nhìn Rainy ra lệnh: “Nói tiếp.”
“Là, là vầy. Em
nhớ hồi lúc, đi học thì hình nộm cơ thể người ở lớp tụi em hay bị tụi con gái xịt
nước hoa vào lắm, nên em ấn tượng với mấy cái mô hình nhất là mùi. Xong em mới
nhớ ra hình như là từ lúc bước vào phòng thử nghiệm mình không phát hiện ra mùi
xác chết thì phải. Nên em tưởng mũi mình bị gì, tính lại gần thử xem c..có ngửi
được mùi gì không.” Nói đến đây mặt cậu đỏ lên vì ngượng, nhớ tới mình đã dí
sát mặt vào xác chết trong cứ như tội phạm biến thái vậy.
Luynkrol chép
chép miệng giải thích: “Chắc phòng pháp y đã xử lý qua rồi. Nếu không thì sao họ
khám nghiệm được chứ.”
Anka lúc này mới hòa hoãn hơn buông áo Rainy ra:“Không đâu,
Rainy đã thắc mắc đúng. Lúc đầu tôi cũng tưởng họ đã xử lý tử thi rồi mới chuyển
đến đây. Nhưng họ nói rằng đây chính là nguyên bản của xác chết, họ chỉ dùng một
ít dịch bên trong tử thi đi xét nghiệm chứ chưa hề động tay vào.”
Luynhkrol vốn thần kinh thô nên khi thấy xác trong phòng thí nghiệm vẫn bình thản như không, nhưng khi nghe đến đây liền thấy da đầu tê dại, sống lưng lạnh buốt. Người chết tận 10 năm nếu không bị phân hủy còn có thể giải thích được là do đã dùng phương thức nào đó để ướp xác. Thế nhưng cũng chỉ có thể bảo quản được bề nổi tỷ như da thịt thôi, rất khó để có thể ngăn tế bào cũng như nội tạng không bị hôi thối khi chết đi. Tựa như cá muối vậy, tránh cá bị bủn và hư người ta sẽ ướp muối và bỏ vào tủ lạnh, khi đó có thể dự trữ trong nhiều ngày. Nhưng khi để trong thời gian lâu rồi mới ăn thì kiểu gì cũng thấy thịt cá bị bủn ra kèm với đó là mùi tanh đặc trưng.
Luynkrol ha ha cười
gượng:“Nghe li kỳ cư như truyện ma vậy.” Sau đó nhanh chóng đổi đề tài: “Nhưng
mà sao cảnh sát lại chuyển qua cho chúng ta vậy, tụi minh nghiên cứu hóa học chứ
có nghiên cứu xác người đâu.”
“Cảnh sát chịu
chuyển người qua cho chúng ta một phần là vì họ không thể tìm ra nguyên nhân tử
vong một phần là do Rainy. Cậu ta quen người trong sở cảnh sát nên biết vụ án
này đi vào bế tắc, liền đề xuất nghiệm thi trong phòng nghiên cứu.” Giọng Anka
đều đều thuật lại một câu chuyện giật gân.
Luynkrol xém
chút sặc nước miếng chết, hắn ho khụ khụ: “Gì vậy? Giỡn chơi hả? Hay xác này là
đồ giả mà ai muốn mượn về nghiệm cũng được vậy.”
Anka nhìn phản ứng
của Luynkrol chợt nhớ ra khi nghe Rainy nói với mình như vậy, anh không những không
nghi ngờ mà còn rất tin tưởng. Anh chợt nhận ra, hình như trong lúc vô thức anh đã xem Rainy là người đặc biệt, không chuyện gì là không thể làm. Cũng
chính vì vậy anh mới đứng ra làm người bão lãnh cho Rainy, cho nên việc mượn
xác cũng trở nên dễ dàng hơn.
Rainy rụt rè giơ
tay phát biểu: “Thiệt ra hồi trước em làm bên pháp y khoa nghiệm hóa, nhưng mà
môi trường làm việc không thích hợp lắm nên em mới chuyển qua làm nghiên cứu
viên. Em thấy người ngoài ngành như chúng ta nói không chừng có thể giúp cảnh sát tìm ra
manh mối. Với lại họ cũng đang muốn tìm phương pháp khác để nghiệm thi nữa, đây
chính là cách tốt nhất mà, nhỉ?”
Luynkrol lập tức tặng cậu
một ánh mắt khinh bỉ: “Người cũng đã nhận về rồi, cậu còn bâng khuâng giống
đách gì nữa chứ.” Nói xong hắn ngập ngừng đôi chút: “Nhưng chúng ta phải làm gì với
cái xác này đây, đừng bảo là nhỏ hóa chất vô cái xác nha, tôi không chịu nổi cảnh
tượng kích thích vậy đâu.”
Luynkrol với trí tưởng
tượng hạn hẹp nghĩ vậy là kích thích lắm rồi, nhưng không ngờ Anka lại nói ra một
tuyên bố khiến hắn muốn kích thích đến ói mửa ngay tại chỗ: “Cảnh sát vốn muốn
gửi một phần của thi thể cho chúng ta thôi. Nhưng Rainy lại muốn được tự tay giải
phẫu, như vậy khi thử nghiệm thì tính chất ban đầu của tử thi không bị thay đổi
nhiều. Bên cảnh sát đã đồng ý việc này.”
Rainy thấy
Luynkrol xanh mặt, biểu hiện như sắp nôn tới nơi liền lên tiếng an ủi: “Không sao đâu. Chỉ cần cắt xuống
phần nào để nghiệm xương thôi không phải phanh thây đâu.”
Luynhkrol nghe như sét đánh ngang tai, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh lát nữa phải xem Rainy cầm dao lóc từng mảng từng mảng thịt người xuống như đang mổ heo, khắp nơi máu chảy đầm đìa, hắn liền…Không chịu đựng nổi kích thích hắn lăn đùng bất tỉnh nhân sự.
[Hết chương 2]
===Hyol===
Comments
Post a Comment